Mấy ngày gần đây Tịch Nguyệt trải qua ngược lại thoải mái.
Nhưng nàng thoải mái thì có người luôn không vừa lòng.
Hôm nay cho dù là nàng được cưng chiều, cũng không có người nào nhằm vào nàng. Hiện nay ánh mắt mọi người thật ra đều mở to nhìn chằm chằm bào thai của Bạch Du Nhiên đấy. Muốn an toàn sinh ra được, nói dễ hơn làm.
Mấy ngày nay ngay cả Tịch Nguyệt bận rộn nhưng cũng nghe được không ít tin đồn, nhưng mà Bạch Du Nhiên đương nhiên là một người có lòng.
Nếu người khác là muốn tính kế nàng ta, ngược lại cũng chưa chắc có thể được như ý.
Tịch Nguyệt mặc kệ những thứ kia, chỉ yên tâm sống cuộc sống của mình.
Mấy ngày trước đây lúc thỉnh an Thái hậu, tâm tình Thái hậu không tệ, nói là muốn nghe diễn, vì thế chính là sắp đặt bữa tiệc hôm nay.
Trong cung này tất cả cung phi lớn nhỏ đều phải đến Sướng Xuân các.
Thời tiết nóng bức, Tịch Nguyệt mặc bộ váy xoè bằng lụa mỏng vốn có màu xanh nước hồ, ngực thật cao, cổ đeo một mảnh ngọc Hòa Điền màu xanh lá. Ngọc bội cùng màu với thắt lưng rộng rãi, lộ ra vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Có lẽ là bởi vì trời nóng, Tịch Nguyệt cũng vấn tất cả tóc lên, trang@d#d#l#q#d@bubble cài một cái trâm đơn giản vào một bên búi tóc, lộ ra cả khuôn mặt trắng trong thuần khiết xinh đẹp tuyệt trần.
Sửa sang tất cả thỏa đáng, Tịch Nguyệt mang theo Hạnh Nhi ra cửa.
Lúc này cũng không hơn một lúc. Kịch hay lại là khua chiêng gõ trống bắt đầu.
Đây vốn là vở kịch nổi danh ở triều đại này, người đàn ông lưng mang thù nhà, cưới con gái của kẻ thù lòng dạ muốn báo thù chuyện xưa.
Tuy là Tịch Nguyệt từng xem mấy lần, nhưng rất là không thích với tình tiết vở kịch, chỉ là nghĩ đến Thái hậu vẫn rất thích, có lúc xem diễn thì lại chọn vở này.
Tuy rằng Tịch Nguyệt coi như là xem cuộc vui, nhưng ánh mắt cũng dao động khắp mọi nơi, quả nhiên, mọi người đến đông đủ, cho dù là phụ nữ có thai như Bạch Du Nhiên, cũng quy củ ngồi bên cạnh, cũng không có gì đặc biệt.
Từ trước đến giờ Bạch Du Nhiên cũng sẽ không làm ra loại chuyện ỷ sủng mà kiêu này.
Chỉ là khoé mắt Tịch Nguyệt nhìn nàng ta, ngược lại hơi cảm thấy có cái gì không đúng, hình như, Bạch Du Nhiên khó chịu chỗ nào đó, cho dù cũng không rõ ràng, Tịch Nguyệt cũng thấy được vẻ mệt mỏi trên mặt của nàng ta.
Lúc trước Sướng Xuân các xây lên chính là vì xem diễn, cũng coi là mọi nơi thông gió, nếu như nói hè nóng bức khô hanh, vậy dĩ nhiên là không thể nào.
Nhưng Tịch Nguyệt đương nhiên cũng chú ý tới, nàng ta cũng không có ăn uống thức ăn gì trên bàn, có thể thấy được tính tình cẩn thận dè dặt.
Chính lúc này là diễn đến thời khắc quan trọng, nhân vật nam chính phục thù, vợ chưa cưới của hắn cũng là con gái kẻ thù, nhưng hắn vẫn mặc kệ hiềm khích lúc trước, quyết định chỉ biếm (hạ xuống) nàng làm thiếp, lại nhiều lần góp lời, bảo vệ một mạng của nàng. Mà cô gái xấu hổ hành động việc làm của người Vu gia, quyết định dứt khoát ra đi, nhường ra vị trí của mình vì tin mừng của công chúa * nhân vật nam chính.
Tịch Nguyệt không thích nhíu mày, đều nói sắp xếp diễn đều là đàn ông, đúng như dự đoán, nếu như không phải như vậy, sao lại có thể như thế.
“Nguyệt nha đầu thật sự không thích xem diễn?” Tuy là Thái hậu giống như cũng nghiêm túc xem diễn, nhưng lại cũng không có lơ là vẻ mặt của bất cứ kẻ nào.
Tịch Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Thần thiếp thật sự không thích lắm.”
“Hả? Tại sao vậy chứ?” Hình như là Thái hậu thấy hứng thú.
Tịch Nguyệt trả lời: “Chỉ cảm thấy tình tiết rất là kiểu cách. Vợ hắn lại có lỗi gì. Rõ ràng là đàn ông dựa dẫm vào người có quyền thế, muốn cưới công chúa, tình tiết này chắc chắn là đàn ông nghĩ ra.”
Mấy người xung quanh đều lấy khăn che miệng cười.
Thái hậu cũng như thế: “Nha đầu ngươi đó, ý tưởng ngược lại khác biệt với người ta.”
Thái hậu và Tịch Nguyệt hai người nói chuyện, hai người đang trò chuyện sôi nổi, thì nghe giọng nói yếu ớt của Bạch Du Nhiên.
“Khởi bẩm, khởi bẩm thái hậu nương nương.”
“Làm sao vậy?” Ánh mắt Thái hậu lướt đến trên người Bạch Du Nhiên, chỉ thấy trên trán nàng ta có một tầng mồ hôi thật mỏng, giống như cũng không thoải mái lắm.
Gắng gượng thoáng nở nụ cười: “Khởi bẩm Thái hậu, thân thể thần thiếp có chút không khoẻ. Có thể… hay không, có thể rời tiệc trước hay không.”
Con cháu hoàng thượng khó khăn, làm sao thái hậu lại không để bụng. Thấy nàng ta cũng không giống giả bộ, vội vàng sai người đưa nàng ta trở về nghỉ ngơi, cùng lúc đó cũng truyền thái y cho nàng ta.
Có người thấy Bạch Du Nhiên như vậy, khóe miệng bĩu xuống, đang xem diễn thật tốt, nàng ta là một phụ nữ có thai vẫn cứ muốn tới, tới đây lại không thoải mái, rất rõ ràng là quấy rối hứng thú của mọi người.
Đợi Bạch Du Nhiên rời đi, thái hậu cũng không có tâm tình xem diễn, dứt khoát trở về Tuệ Từ cung, Tịch Nguyệt thấy thế cũng đứng dậy rời đi.
Kịch bản này, nàng nhìn đã cảm thấy không có ý nghĩa.
Kể từ đó, phi tần này cũng tốp năm tốp ba rời đi. Chỉ còn lại mấy người là thật lòng thích xem diễn ở lại nơi đó.
“A ——” Tịch Nguyệt còn chưa đi bao xa, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai.
Tịch Nguyệt vội vàng quay lại, chỉ thấy cách đó không xa An quý tần và Đức Phi cùng té ngã.
Người ở xung quanh nghe thấy tiếng động cũng đã vội đi qua, Tịch Nguyệt rời đi không tính là gần. Đợi nàng đi qua đã có hai - ba phi tần đi qua.
Tịch Nguyệt nhìn hai người ngã xuống trên mặt đất, dường như cũng không nhẹ. Cung nữ thái giám bên cạnh cũng không dám trực tiếp đi qua đỡ, sợ làm bị thương chân, một người trong đó đã chạy vội tới kêu thái y.
Mà Tịch Nguyệt mắt tinh thấy được vết máu trên váy của An quý tần.
An quý tần đau khổ khóc khẽ.
Không chỉ Tịch Nguyệt, Huệ phi bên cạnh cũng nhìn thấy vết máu kia.
Mấy người trong lòng đều hoảng sợ, cũng trong nháy mắt đã hiểu, An quý tần có thể đã xảy ra chuyện gì.
“Trời ạ, chủ tử, váy của ngài. . . . . .”
An quý tần đã thấy máu càng nhuộm càng nhiều trên váy, bụng lại quặn đau, trong lòng một ý nghĩ chợt lóe lên.
“Đứa bé, đứa bé của ta, tới cứu … Cứu đứa bé của ta. . . . . .”
Không cần là An quý tần, cho dù là những người khác thấy máu kia cũng đã hiểu rõ ngay.
Bên này lung tung tùng phèo, thái y vội vã chạy tới, cũng dùng băng ca nâng hai người lên.
Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, đi theo phía sau.
Hôm nay hầu hết các phi tần đều ở nơi này. Mà Đức Phi và An quý tần lại té ngã cùng lúc, đây rốt cuộc là như thế nào, nếu như họ thờ ơ, cũng chỉ sợ bị hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ.
Hai người đều được mang tới tẩm cung của mình. Lần này thật ra khiến người khác không biết làm như thế nào cho phải, rốt cuộc đi theo ai đây.
Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, tự mình chạy thẳng tới Tuệ Từ cung ngay.
Làm sao mà Đức Phi và An quý tần té ngã còn chưa biết được, cho dù đi bên nào, cũng là một loại coi thường với một bên khác, Tịch Nguyệt suy nghĩ bèn vội vàng xoay người chạy đến Tuệ Từ cung.
Những người quan hệ tốt với Đức Phi, dĩ nhiên là đi thăm Đức Phi. Quan hệ tốt với An quý tần, cũng đi chỗ An quý tần.
Còn có người mắt tinh thấy Thuần quý nghi rời đi, mặc dù không hiểu, nhưng luôn có một hai người đi theo.
Huệ phi và Tề phi cũng là đầu lĩnh trong cung này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thương lượng quyết định đi qua, Huệ phi đi coi chừng chỗ An quý tần. Tề phi đi chỗ Đức Phi.
Mà có vài cung phi nhỏ thấy Tịch Nguyệt đi về phía Tuệ Từ cung thì ngừng lại suy nghĩ đi qua đó, thái hậu muốn gặp Thuần quý tần, trang@dđlqđ@bubble editor không có nghĩa là cũng muốn gặp bọn họ.
Đợi Tịch Nguyệt đến Tuệ Từ cung, Thái hậu đã nghe nói chuyện này, chỉ là bà cũng không hành động, ngược lại là ngồi ngay ngắn ở Tuệ Từ cung.
“Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương.”
Khẽ khom người.
“Đứng lên đi. Hai bên như thế nào rồi?”
Vẻ mặt thái hậu không tốt lắm.
Tịch Nguyệt cũng cẩn thận trả lời: “Hai vị tỷ tỷ cũng đã được đưa về tẩm cung của mình, đã có thái y đi qua. Thần thiếp nghĩ, thần thiếp nghĩ là, hai bên cũng không giúp đỡ được cái gì, cũng không bằng tới đây ở cùng ngài. Có lẽ một lát sẽ có kết quả.”
Thái hậu thở ra một hơi.
“Ngươi ngồi xuống đi. Lúc ấy là tình huống như thế nào? Ngươi thật sự chứng kiến lúc đó?” Thái hậu vừa nói vừa quan sát Tịch Nguyệt, hình như muốn phát hiện gì đó từ trong lời nói của nàng.
Tịch Nguyệt dĩ nhiên là nói thật, lắc đầu: “Bẩm thái hậu nương nương, thần thiếp cũng không có thấy. Thiếp đi đằng trước, khoảng cách lại có chút xa. Lúc nghe tiếng mới quay lại. Chỉ là. . . . . .”
Tịch Nguyệt chần chờ một chút, mở miệng: “Chẳng qua là thiếp thấy được váy của An quý tần nhuộm rất nhiều máu. . . . . .”
Ý nghĩa trong lời nói không cần nói cũng biết.
Thái hậu thở dài, trầm mặc xuống.
Quế ma ma bên cạnh thấy vẻ mặt thái hậu biết tâm tình bà không tốt.
Thật ra thì nhiều năm qua, con cháu hoàng thượng cũng ít ỏi, thái hậu vẫn nghĩ, có phải đêm trước kia lúc Nghiêm Liệt ám sát hay là đã tạo thành tổn thương nhất định cho Triệt nhi hay không. Mặc dù lúc ấy thái y liên tục bảo đảm thân thể cũng không đáng lo ngại, nhưng thái y tâm phúc kia cũng nói, trong lòng sẽ có chút tật bệnh vượt xa vết thương thân thể.
Bà không biết có phải là tình hình như vậy hay không, nhưng lại hết sức lo lắng.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân những năm này bà càng không quan tâm tới Liệt Nhi.
Bà làm mẫu thân, là một mẫu thân thất bại.
Trong chốc lát thời gian, thì thấy tiểu thái giám kêu to một tiếng, chính là Cảnh đế đến.
Gặp lại Tịch Nguyệt, Cảnh đế cũng không bất ngờ. Làm như không có tâm tình gì xã giao với nàng, đi lên vị trí cao nhất, ngồi vào bên cạnh Thái hậu.
“Mẫu hậu.” Nắm tay thái hậu.
Thái hậu nhìn đứa con trai khí vũ hiên ngang của mình, than thở: “Thật đã đi thăm hai người bọn họ rồi hả?”
Cảnh đế thoáng nhếch miệng lên cười như có như không, chỉ là Tịch Nguyệt lại thấy được trong đó có một chút không vui.
“Vẫn chưa đi. Mẫu hậu có thể đi cùng nhi tử?”
Thái hậu thở dài gật đầu: “Mặc dù tình huống cụ thể còn không rõ ràng lắm, nhưng mà, cho dù có chuyện gì, ngươi cũng đừng lo lắng quá nhiều.”
Cảnh đế nghe lời nói này, bật cười.
“Mẫu hậu suy nghĩ nhiều.”
Tịch Nguyệt cúi đầu, cũng không nói nhiều, chỉ đàng hoàng ngây ngô.
Cảnh đế đỡ Thái hậu ra cửa, lúc đi ngang qua bên cạnh Tịch Nguyệt dặn dò: “Nàng cũng đi theo.”
“Dạ” Tịch Nguyệt ngoan ngoãn theo phía sau.
Thật ra thì đây cũng là không có chuyện gì của nàng, chỉ là nàng lại không thể không đi.
Mắt thấy phía hai người này đi đến, có lẽ là phòng của An quý tần. Tịch Nguyệt chợt nhíu mày, nghĩ đến đứa bé của An quý tần, sợ là không xong rồi.
Phải biết rằng Đức Phi là một trong tứ phi, cho đến hiện nay cũng là phi tần phần chức cao, nhưng cũng gặp chuyện không may, hoàng thượng lại lựa chọn đi thăm An quý tần trước, tất nhiên là An quý tần có chỗ đáng giá để thăm trước.
Đợi đến khi Cảnh đế tới tẩm cung của An quý tần, chỉ thấy rất nhiều người đứng ở nơi này, thậm chí ngay cả Đức Phi cũng được cáng nâng qua đây, trong lòng Tịch Nguyệt giật mình nhưng cũng không có nhiều lời.
Tịch Nguyệt đứng ngay ngắn trong góc, cũng không đến gần phía trước.
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao lại xuất hiện tình huống này.”
Chân Đức Phi bị thương, nhưng những chỗ khác ngược lại cũng không đáng lo ngại, mà hiện nay An quý tần đang mê man.
Giùng giằng muốn ngồi dậy, Cảnh đế mắt lạnh nhìn Đức Phi. Đợi đến khi nàng ta quỳ xuống.
Giọng nói cũng không gợn sóng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Đức Phi cảm thấy mình gần đây thật là quá xui xẻo, nhiều lần bị người ám toán, nếu như chuyện hôm nay không giải thích rõ ràng, sợ là đứa bé này của An quý tần có lẽ sẽ gán lên trên người nàng rồi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, mới vừa rồi xem xong diễn thần thiếp chuẩn bị rời đi, bởi vì hướng đi giống nhau, nên đi cùng với An quý tần. Kết quả đi tới đường đá kia, thì cảm thấy chân trượt, rồi bị ngã xuống. Lúc ngã xuống có thể là đụng phải An quý tần, có thể là An quý tần cũng vì nguyên nhân mặt đường mà ngã xuống, dieenddafnleequysddoon lúc ấy thiếp thân vô cùng hốt hoảng, cũng không thể thực sự nói rõ.”
Thật ra thì Đức Phi có thể hoàn toàn không nhắc tới có thể là mình đụng phải An quý tần, nhưng nàng không biết An quý tần sẽ nói như thế nào, dù sao phải để lại đường lui cho mình, hiện An quý tần mất đứa bé, thế nào cũng kinh sợ.
Nếu một khi nàng ta vu cáo nàng. Nàng lại chết cũng không chịu nhận, sợ là hoàng thượng sẽ không thích.
Đi theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, điểm này thì nàng hiểu. Đây cũng là tại sao nàng cũng phạm lỗi rất nhiều lần, nhưng lại vẫn bởi thế mà tha thứ cho Đức Phi.
Đối với tâm ý của hoàng thượng, nàng vẫn có thể đoán ra nửa phần một phần.
Ngón tay của Cảnh đế gõ có quy luật lên mặt bàn, nhìn thẳng tới những người phụ nữ bên cạnh.
“Người khác có thể thấy cái gì?”
Mọi người đều lắc đầu.
Vậy lúc ấy là tình hình như thế nào, ai cũng khó mà nói.
“Lai Hỉ, dẫn người đến đường đá kia điều tra cặn kẽ. Thử xem có chứng cớ không.”
Đây chỉ là chuyển động đi ngang qua sân khấu. Cảnh đế biết chuyện trước tiên chính là đi qua điều tra. Kể từ đó, cũng chỉ là gia tăng áp lực trong lòng những người này, hắn chỉ muốn xem cảm xúc biểu hiện của mỗi người.
Đây không phải là ngoài ý muốn, hắn đã sớm biết.
Nhìn vẻ mặt mọi người hoặc bình tĩnh hoặc dao động, Cảnh đế cũng không nói nhiều, chỉ uống trà. Về phần trong phòng An quý tần, hắn cũng không có hỏi nhiều.
Thật ra thì mọi người cũng biết, đối với chuyện An quý tần mất đứa bé này, tất nhiên là hoàng thượng đã rất rõ ràng, chẳng thế thì cũng sẽ không phải là trạng thái như vậy.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Lai Hỉ dẫn theo mấy tiểu thái giám vào cửa.
“Khởi bẩm hoàng thượng, bên nô tài đã tra xét rõ ràng, phát hiện tảng đá giữa có chút bột tan.”
Ánh mắt của Cảnh đế nhanh chóng nhìn về phía mọi người, Đức Phi thì thở phào nhẹ nhõm, mà những người khác vẫn lại là kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) không chắc.
Cảnh đế cười: “Vậy đã muốn hại người, làm sao sẽ để lại chứng cớ rõ ràng ở chỗ đó như thế? Đức Phi, đây chẳng lẽ là kế thoát thân của ngươi sao?”
Đức Phi sợ hãi ngẩng đầu: “Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, thần thiếp bị oan. Thần thiếp cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, làm sao thiếp thân lại làm những việc này, lại tại sao phải hại An quý tần chứ? Thần thiếp cũng không biết nàng đã có thai!”
Trong lòng Tịch Nguyệt gật đầu, An quý tần có thai, sợ là ngay cả bản thân nàng ta cũng không biết. Nếu không hôm nay nàng ta cũng sẽ không cẩn thận như vậy.
An quý tần là người cũ trong cung, nếu như nàng có đứa bé đương nhiên sẽ thêm đề phòng chặt chẽ, nhưng hôm nay thấy điệu bộ của nàng ta chắc chắn không phải là như vậy. Có lẽ, nhất định là nàng ta không biết.
Bản thân An quý tần cũng không biết chuyện, rốt cuộc là ai biết đây? Lại làm sao mà biết?
Phó Cẩn Dao đứng bên cạnh, khe khẽ mở miệng: “Nói không chừng, bột tan này vốn cũng không phải là để hại Đức Phi tỷ tỷ và An quý tần.”
Lời vừa nói ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng ta.
Thái hậu vẫn luôn không nói gì, lúc này nghe nàng ta nói ra lời ấy, nhíu mày nhìn nàng ta: “Hả?” Một tiếng, làm như nghi vấn.
Phó Cẩn Dao thấy mọi người đều nhìn nàng, cúi người xuống, nói tiếp: “Có lẽ, bột tan này vốn cũng không phải là để tổn thương hai vị tỷ tỷ, phải biết, người chỗ này đều biết phụ nữ có thai, là Tĩnh tần.”
Đúng vậy, mọi người đều biết Bạch Du Nhiên có thai, trải qua mấy ngày nay nàng ta cũng bị tính kế không ít, nếu như nói đây là nhằm vào nàng ta cũng chưa chắc không có đạo lý.
Mọi người đều ngẫm nghĩ lại.
Tịch Nguyệt cũng giống với mọi người, cũng cúi đầu, chỉ là nàng nghĩ nhưng cũng không phải như thế, ngược lại nàng cảm thấy, bột tan này, nhất định không phải nhằm vào Bạch Du Nhiên.
Ngược lại không có chứng cớ gì, chỉ là một loại trực giác.
Mà chuyện An quý tần có thai này, chắc chắn là có người biết.
Bản thân An quý tần không phát hiện, tuy nhiên có người phát hiện ra nó, hơn nữa còn tính toán việc này.
“Lời Huệ phi nói cũng có đạo lý. Nhưng làm sao có thể xác định, đây là nhằm vào Tĩnh tần?” Thái hậu tiếp tục đặt câu hỏi.
Phó Cẩn Dao cũng tiếp tục phân tích: “Đừng quên, thân thể Tĩnh tần lại không thoải mái nói rời tiệc trước, dưới tình huống bình thường, nàng đi trở về, tất nhiên là sẽ đi qua chỗ đó, cho dù là ngồi kiệu liễn đi hay là đi bộ, cũng phải là người đi tới chỗ này trước. Có lẽ, người hại người kia ngay cả nàng ấy không thoải mái cũng đã tính được.”
Cảnh đế nhìn chằm chằm Phó Cẩn Dao, nhìn một hồi rồi dặn dò Lai Hỉ.
“Đi hỏi thăm chỗ Tĩnh tần, là nàng trở về như thế nào.”
Bị Phó Cẩn Dao phân tích như vậy, quả nhiên là mọi người kéo chuyện này đến trên người Bạch Du Nhiên. Nhưng mà, tại sao nàng ta không có bị hại?
Đợi tới khi Lai Hỉ hỏi rỏ tình huống mới biết, lúc ấy Tĩnh tần mặc dù khó chịu, nhưng mà chỉ cảm thấy nóng bức, bèn vòng hơi xa, đi tới đường mòn hai bên đều là cây.
Nếu không thì, tất nhiên là Tĩnh tần phải chịu chút trắc trở.
Vừa nói như thế, ngược lại hình như thật sự định tội chuyện này, trái lại xem ra khiến người ta cảm thấy An quý tần và Đức Phi là bị người khác ngộ thương (lỡ tay làm bị thương).
Chuyện giằng co rất lâu, hoàng thượng nhờ Thái hậu điều tra chuyện này, thấy hơi mệt xoa xoa giữa chân mày.
“Thuần quý nghi tới đây hầu hạ trẫm trở về Tuyên Minh điện, những người khác giải tán đi.”
Tuy là Tịch Nguyệt đứng xa một chút, nhưng bị điểm tên dĩ nhiên là phải nhanh chóng dựa vào đó đi lên trước.
Cho dù vẻ mặt người khác hâm mộ hoặc là ghen tỵ, Tịch Nguyệt bầu bạn bên cạnh Cảnh đế, trở về Tuyên Minh điện.
“Hầu hạ trẫm tắm rửa.”
Cảnh đế đi tới phòng phía sau, nơi đó có một cái hồ Ôn Tuyền (suối nước nóng).
Tịch Nguyệt cũng chưa từng đi vào ngâm, chỉ là cũng từng hầu hạ Cảnh đế tắm rửa mà thôi.
Sống lại tới nay chưa từng đi vào, hôm nay xem ra cũng là lần đầu của Tịch Nguyệt.
Ôn Tuyền cũng không rất lớn, nhưng để cho sáu, bảy người tắm rửa một chút cũng không có vấn đề.
Hình như là cảm thấy cảm xúc của hắn xuống sa sút, Tịch Nguyệt đi qua cởi áo của hắn ra, cởi long bào gấm vóc * sáng bên ngoài ra. Sau đó chính là áo lót tơ tằm, cho dù đã hầu hạ vô số lần, Tịch Nguyệt vẫn xấu hổ như cũ, cắn môi cởi vạt áo của hắn ra, bất chấp dốc sức lại kéo quần lót hắn xuống.
Đợi cởi sạch hắn, Cảnh đế bước vào bể tắm, chậm rãi chôn thân thể của mình vào trong đó.
Tịch Nguyệt thấy hắn cũng không để ý mình, xếp xong quần áo của hắn đặt vào chỗ khô ráo.
Nhìn lại bể tắm này, xung quanh có mấy chỗ điêu khắc đầu rồng không lớn, mỗi đầu rồng cũng phun nước vào trong bể tắm. Bể tắm cũng không sâu lắm, chung quanh một vòng lại còn đã làm xong chỗ dựa đá, nằm ngửa nơi đó, ngâm trong hồ, chắc hẳn cho dù là tâm phiền ý loạn (trong lòng phiền muộn bực bội), cũng có thể thoải mái không ít.
“Còn không đi vào hầu hạ trẫm, ngẩn người chỗ đó làm gì?”
Cái gì?
Tịch Nguyệt nghe thấy Cảnh đế đột ngột mở miệng, trở nên dại ra, không nghĩ tới, hắn cũng sẽ để cho mình đi vào trong bể tắm, nàng biết hắn, mọi việc cũng vô cùng bắt bẻ, có lẽ cũng không thích cùng tắm với cô gái, ngược lại không nghĩ tới, hôm nay lại sẽ để cho nàng chia sẻ phòng Ôn Tuyền thuộc về một mình hắn.
Đáp một tiếng “Ôi”, Tịch Nguyệt chậm rãi cởi áo ra, Cảnh đế nằm ngửa nơi đó, cứ nhìn nàng như thế, không chút nào trông nom phi lễ (không lễ phép) chớ nhìn.
Tịch Nguyệt cắn môi, trong lòng có chút ngượng ngùng, cởi áo nới dây lưng ngay trước đàn ông như vậy, dù sao trong lòng nàng cũng hơi ngượng ngùng.
“Nàng lề mề như vậy, chẳng lẽ là không thích Ôn Tuyền?” Cảnh đế nhàn nhạt trêu chọc.
Tịch Nguyệt vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn oanh đỏ lên, tăng thêm chút động tác, nàng đương nhiên là thích.
Dựng nên tâm lý cho mình, cuối cùng Tịch Nguyệt lấy hết dũng khí, cởi xuống váy của mình, nàng cũng không mặc nhiều giống như Cảnh đế vậy, còn có áo lót, nàng chỉ có một cái yếm màu trắng xanh, phía dưới là tiểu khố cùng màu.
Đưa tay cởi ra dây yếm của mình, trong nháy mắt cái yếm rơi xuống, tiếp đó chính là tiểu khố kia.
Toàn thân trần * nàng có chút không quen, hai chân khép lại thật chặt, hai cánh tay ôm vào nhau, khó khăn lắm mới che kín bộ ngực, chỉ là có thể trổ mã thì tốt hơn, mà cánh tay lại có chút mảnh khảnh, đỉnh anh đào đỏ tươi này lại lặng lẽ lộ ra một chút.
Làm cho người ta thấy lòng nhộn nhạo khát khao.
Thường ngày dù Cảnh đế biết nàng xinh đẹp, nhưng mà hôm nay trong phòng bao phủ sương mù nhàn nhạt, chỉ thấy da thịt nàng trắng như tuyết, eo nhỏ nhắn cái mông đầy đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì giống như sứ trắng.
Không thể không nói, cô gái này, có phải ẩm ướt thì lại khác biệt hay không, nhớ lại lúc nàng mới vào cung, mặc dù mắt xếch này cũng có mấy phần mị hoặc, nhưng nhiều hơn là ngây ngô, giống như trái cây còn xanh bên trong có chút ngọt chát, thế nhưng chỉ được hắn tưới nước chưa đủ một năm, vậy mà cũng đã hoàn toàn khác bịêt.
Không chỉ giữa lông mày có phong tình, chính là hai má cũng không biết kiều diễm biết bao so với trước kia.
Đưa tay về phía nàng.
Cũng không cần nhiều lời, mới nhìn ánh mắt hắn, Tịch Nguyệt đã hiểu được là hắn muốn cái gì.
Bước chân thật nhẹ đi tới bên cạnh bể tắm, thử dò xét duỗi ra một cái chân, rụt trở về, cười với hắn.
Lúc này mới đặt chân lần nữa, d!^Nd+n(#Q%*d@n từ từ cũng vùi sâu thân thể của mình vào trong nước, thấy tay hắn cũng không có nhúc nhích, Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh hắn, chỉ là vừa bỏ tay mình vào bàn tay hắn thì lại bị hắn dùng sức, kéo vào trong ngực.
Cũng bởi vì như thế, kích thích một đợt bọt nước.
“A. . . . . .” Tịch Nguyệt kinh ngạc kêu một tiếng.