Người chưa từng chịu đói khát tự nhiên không ý thức được hoàn cảnh bây giờ khó khăn đến mức nào. Bảo Âm chỉ có thể tay trốn trơn, trơ mắt nhìn mấy đứa trẻ cất nửa miếng bánh còn lại vào ngực áo. Mà ăn cũng ăn mất rồi, đành chịu, chí ít bây giờ bụng cũng được no, đến mai chịu khó nhịn đói một chút.
Nghĩ xong xuôi, Bảo Âm cũng nằm xuống ngủ.
Tháng tám vừa nóng vừa oi, mười mấy người tụ lại thì càng nóng. Giấc ngủ của cô không an ổn, tỉnh giấc miệng khô lưỡi khô lại buồn nôn, không biết có phải do nước uống không sạch sẽ không. Cơ thể này vốn yếu ớt, nếu lại ngã bệnh sẽ không chịu nổi, nên đến hôm sau Bảo Âm nhịn khát không dám uống nước.
Bây giờ đội ngũ đang hướng về phương bắc, vượt qua vùng khô hạn là sẽ có nước sạch để uống.
Bảo Âm thì nghĩ tích cực, nhưng hiện thực lại tàn khốc, cả đoàn đi tiếp ba ngày, nước được đổ thêm vào túi vẫn đục ngầu.
Không chịu nổi.
Bảo Âm không gan góc, cũng không cứng cỏi, không chịu nổi đói khát. Để tránh mình chết khát trên đường, cô vẫn đành chấp nhận uống nước bẩn.
Cũng may cơ thể này không sinh bệnh, hơn nữa qua mấy ngày ăn uống nghỉ ngơi đã thấy khỏe lên nhiều, cơ thể cũng có sức. Có lẽ do tâm trạng thay đổi. Nguyên thân vốn bị hoảng sợ, trên đường không ăn không uống, tinh thần không tốt. Sau khi cô đến mỗi ngày đều cố ăn hết đồ ăn, tuy lo lắng sinh hoạt sau này cũng không có tâm trạng tiêu cực như nguyên thân, thích nghi cũng không tệ.
Đúng rồi, mấy hôm nay cô còn kiếm được hai người bạn, là Tiểu Hoa và Quế Hoa.
Tiểu Hoa là người rộng lượng dịu dàng, có lẽ vì trong đám trẻ này nhỏ lớn tuổi nhất luôn chăm sóc mấy đứa bé hơn. Quế Hoa tính tình ngoài lạnh trong nóng, hơi đanh đá nhưng khi cô mệt muốn ngất, vẫn là cô bé này cho mượn vai nghỉ ngơi.
Qua mấy ngày tiếp xúc, quan hệ của ba người đã tốt hơn rất nhiều.
Qua ngày thứ năm, Cần thẩm thẩm nói đến chiều là nhập thành, còn có thể ở lại một đêm. Tiểu Hoa như đoán được điều, hai mắt đỏ hoe.
- Cần thẩm thẩm, có phải vào thành bọn cháu phải tách ra không?
Bọn họ biết nhiệm vụ của hai vợ chồng Cần thẩm thẩm là đưa họ vào thành cho người khác nhận nuôi, nên cái từ “vào thành” quả thật có chút nhạy cảm.
Phía trước mờ mịt làm người ta sợ sệt, huống gì bọn họ chỉ là một đám trẻ con.
Giang Ngọc Cần vuốt mái tóc khô vàng của Tiểu Hoa mà than thở:
- Vào thành mới có đường sống cho các cháu, nghĩ lại mấy tháng chạy nạn này xem, cháu muốn sống tiếp như vậy ư? Nếu quan gia đã quan tâm các cháu thì nhất định sẽ tìm cho các cháu một nhà tốt, có cha mẹ thương yêu sẽ hơn bây giờ nhiều. Nhưng phải đến buổi chiều vào thành mới biết người ta có muốn nhận không.
Người ta muốn nuôi cũng phải chọn trẻ, Xích thành gần đây nhất tuy không gặp hạn hán nhưng cũng chịu ảnh hưởng. Hơn nữa Đại An mới kiến quốc không lâu, dân cư còn đang hồi phục lại đột nhiên phải nhận một đám trẻ con, người ta cũng phải băn khoăn suy nghĩ chứ.
Giang ngọc cần không biết Xích Thành có thể tiếp thu bao nhiêu hài tử, cũng không biết chính mình xe này trên oa đường lui ở nơi nào, chỉ có thể tận lực an ủi bọn họ, để bọn họ đối với nhận nuôi một chuyện không muốn quá mức bài xích.
Giang Ngọc Cần không biết Xích thành có thể nhận bao nhiêu trẻ con, cũng không biết lũ trẻ sau này thế nào, chỉ có thể cố gắng an ủi để tụi nhỏ không quá sợ hãi mà thôi.
Bảo Âm ngồi trong góc không nói gì, Quế Hoa dùng cùi chỏ chọc nàng:
- A Âm không sợ à?
- Sợ gì?
- Sợ bị tách ra ấy! Nếu như bị nhận nuôi, sau đó cả đời chúng ta không gặp lại được đâu.
Quế Hoa cụp đầu ủ rũ, thật vất vả mới có thêm bạn mới, thực sự không muốn phải tách ra.
Bảo Âm lắc đầu:
- Ta không sợ, ngươi cũng yên tâm đi, không chọn tới chúng ta đâu.
Ở thời đại trọng nam khinh nữ này người ta nhận nuôi sẽ ưu tiên các bé trai, không đến lượt đám con gái các cô bị đẩy lên đầu. Ở đây có đến mấy trăm đứa, còn phải đi qua mấy tòa thành nữa, còn lâu mới đến lượt các cô.
Bảo Âm không lo lắng, bây giờ chỉ muốn nhanh vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi, uống ngụm nước sạch, bây giờ không có gì quan trọng bằng chuyện này.
Đã đi nhiều ngày như vậy, trong thành nên có nước chứ?
Đoàn người rất mau đã đến dưới thành lầu Xích thành, Bảo Âm nhìn trước cổng không có lính gác, mà nghĩ đến lộ dẫn đều đã đóng đủ, các xe la phía trước đã vào, xa của các cô cũng chầm chậm lăn bánh.
Ngẩng đầu là thấy tường thành cao vút, còn có hai chữ xa lạ.
Đã biết là Xích thành, nhưng Bảo Âm lật tung trí nhớ cũng không nhận ra chữ, xem ra đến đây nàng phải học lại từ đầu.
Quá khó, thật sự quá khó.
Cô không muốn chịu cảnh mù chữ, chỉ là thời cổ đại con gái học hành khó, đặc biệt là mấy đứa côi cút như cô bị người ta nhận đi, ai thừa tiền cho cô đi học? Tiền đồ đen tối, lại thêm đói khát, Bảo Âm không vui lên nổi. Mãi đến khi Giang Ngọc Cần xách ra một bình nước sạch, cô mới tươi tỉnh lên chút.
Trời hỡi, đây là lần đầu tiên cô khóc vì được uống nước.
Được uống nước sạch, cơm tối cũng biến thành cháo ngô loãng, một đám trẻ con ăn sạch không thừa một giọt. Buổi tối trước khi ngủ Quế Hoa còn nhắc mãi.
- Nếu như được nhận nuôi là có thể mỗi ngày uống nước sạch ăn cháo ngon, vậy bị nhận nuôi thì nhận nuôi đi, ta muốn được nhận nuôi!
Mấy đứa trẻ khác cũng ừ à gật đầu, đứa nào cũng muốn sớm được người nhận. Đáng tiếc Giang Ngọc Cần quay lại chỉ chọn đi mấy đứa bé trai, bé gái ở lại hết.
Mãi đến hôm sau, lũ trẻ lục tục lên xe mới nhận ra điều này.
Thì ra các cô đều không được chọn.
Giang Ngọc Cần không biết phải giải thích thế nào, bà không làm chủ được chuyện ai được nhận ai không, danh sách được lĩnh từ trong tay quan nhân, bà cũng chỉ biết làm theo. Những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Bảo Âm nên cô không mấy thất vọng, thậm chí còn có chút vui mừng, vì nếu như vậy có sẽ có thêm thời gian thích ứng với triều đại này.
Sau đó lộ trình cũng suôn sẻ hơn nhiều, trên đường cây cối xanh tươi, thỉnh thoảng cũng gặp sông suối, không lo thiếu nước sạch.
Dọc theo đường đi lại qua mấy tòa thành, mỗi lần đi vào sẽ bớt đi mười mấy đứa trẻ, hầu như đều là con trai. Đến khi trong đội đã hết con trai, mấy đứa con gái mới bắt đầu được chọn.
Bảo Âm và Tiểu Hoa là nhóm cuối cùng được, đi thêm hai tháng đến thành A Mộc Cổ Lang.
A Mộc Cổ Lang là tòa thành nối liền thảo nguyên với trung nguyên, được dùng để mậu dịch, có quan nha nhưng binh lực yếu ớt, chủ yếu được dùng để truyền lệnh cấp trên. Thảo nguyên do bốn bộ tộc lớn cai quản.
Đại An lập quốc mới hơn một năm, vừa đình chiến đã gặp thiên tai, là lúc thù trong giặc ngoài. Nhưng ai bảo Hoàng đế lợi hại? Quân đội hắn lập ra thiết huyết thiện chiến, đám dám ngo ngoe rục rịch đều bị đánh cho sợ. Ai dám nhân lúc thiên tai làm loạn, chờ đến lúc bình định lại hẳn phải chết.
Nắm đấm ai cứng thì người đó thắng, bọn họ đã bị đánh cho không dám ngóc đầu lên rồi. Cho nên các bộ tộc trên thảo nguyên không ai dám làm gì, thậm chí khi nhận được thông báo của quan nha đều tích cực vào thành.
Thổ ty của bốn bộ tộc lớn nhất đều vào thành, thương lượng nửa canh giờ liền từ trong tay Từ đại nhân phân chia, mỗi người mang về mười đứa bé.
Bọn họ không chê con gái, trên thảo nguyên con trai con gái đều là bảo bối.
Bảo Âm, Tiểu Hoa và Quế Hoa may mắn được nhận chung, được thổ ty của tộc Mạnh Hòa đón về. Trước khi chia tay Giang Ngọc Cần không nỡ nên đem mấy miếng bánh còn lại cho ba đứa. Dù sao hôm nay từ biệt ngày sau chưa chắc gặp lại, bà không có tiền bạc, chỉ có mấy món ăn thô lậu này.
Tiểu Hoa và Quế Hoa lạp tức giấu bánh vào ngực áo, chỉ có Bảo Âm không nhịn được gặm mấy miếng. Cảm giác đói bụng thực sự không dễ chịu.
Vừa gặm được mấy miếng, một đại hán vóc người cường tráng xuất hiện xách cổ cô và Tiểu Hoa thả lên ngựa rồi tự mình trèo lên. Còn không để hai người kịp bĩnh tĩnh, gã đã kéo cương thúc ngựa đuổi theo thổ ty.
Bảo Âm chưa kịp uống nước, bánh khô kẹt trong miệng nuốt không trôi, ngựa tăng tốc xóc nảy, bánh trong miệng cũng đảo đảo lại, không biết có phải bị mảnh vụn rơi xuống khí quản hay không mà Bảo Âm cứ thấy khó chịu, một lúc lại phải ho một lần.
- A...A... Âm...Âm!
Tiểu Hoa chưa từng cưỡi ngựa lại bị ấn lên đầu, ngựa lao nhanh còn bị gió tạt làm con bé không thể nói nên lời. Bảo Âm nghiêng đầu vừa ho khù khụ vừa ôm lấy, Tiểu Hoa mới bớt sợ.
Ô Cát Lực ngồi phía sau cau mày, hai đứa trẻ con này người như cây khô, đứa ngồi giữa hình như còn có bệnh, ho không thở nổi. Hai đứa này lên thảo nguyên còn làm ăn được gì?
Hắn vốn định nhận một đứa, thằng nhãi trong nhà nghịch ngợm ầm ỹ nên mong có một tiểu cô nương. Ai biết lại đây nhìn đám trẻ này đứa nào cũng vừa đen vừa gầy như cây củi, không đáng yêu chút nào. Nên lát nữa hắn định tìm thổ ty rút lại yêu cầu muốn nhận nuôi.
Chuyện nhận nuôi này vốn là tự nguyện, yêu cầu của Ô Cát Lực cũng hợp lý. Nhưng đã đồng ý chọn mười nhà, bây giờ thiếu mất một, nghĩa là một đứa sẽ bị bỏ lại. Cáp Nhật Hồ đau đầu, vừa sắp xếp các bé gái vào trong lều, vừa đi dò hỏi trong bộ tộc còn có ai muốn nhận con nuôi.
Chín gia đình trong danh sách đang chờ ngoài lều, xuyên qua tấm rèm bị vén lên một nửa đánh giá lũ trẻ bên trong.
- Trời ạ, sao gầy quá vậy?!
- Không phải nói nhỏ nhất cũng năm sáu tuổi rồi sao? Sao lại nhỏ như thế? Cánh tay cẳng chân kia còn không to bằng chân dê.
- Đúng đấy, nhỏ quá, có thể nuôi lớn thật sao?
Một đám người chụm đầu thì thầm, đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan liên tục vang từ trong ra.
Sao nữa? Còn có một đứa bị bệnh?