Úy Nhất vừa uống thuốc xong, lại nhắm mắt tiếp tục ngồi ngây ngẩn. Cúi đầu cầm lấy bầu rượu đã sớm nguội lạnh, tự mình rót đầy một chung, ngửa đầu uống cạn.
Mùi vị đắng chát của thuốc trong miệng bị rượu hòa tan không ít, uống xong một chung vừa muốn rót thêm, Úy Nhất thế nhưng thật rõ ràng nghe thấy thanh âm non nớt của Thái tử vang lên: “Nhất Nhất, Nhất Nhất...”
Chung rượu trên tay cũng bị đổ đi phân nửa, Úy Nhất mạnh mẽ ngẩng đầu.
“Thái tử...Hoàng thượng...Hai người sao lại...” Úy Nhất nghĩ chính mình chắc hẳn là đang nằm mơ. Bằng không, vì cái gì hai người này lại có mặt ở đây? Lại xuất hiện ở nơi chốn quạnh quẽ này...
Có lẽ đã lâu không gặp Úy Nhất, Thái tử ít nhiều có chút sợ hãi không quen, bình thường đứa nhỏ này đều sẽ chạy tới trước mặt đòi y ôm.
Úy Nhất không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy rượu cùng thuốc vừa uống xuống không ngừng giày xéo dạ dày. Muốn đứng lên nghênh giá, ai mà ngờ vừa muốn đứng dậy liền không chút sức lực ngồi trở lại như cũ, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Nhất Nhất, Nhất Nhất...” Thái tử nhìn ra được Úy Nhất không thoải mái, giãy tay ra khỏi tay Tư Đồ Kỳ, rốt cục chạy tới, ôm lấy thắt lưng Úy Nhất. Vào đông Thái tử mặc y phục rất dầy, nhìn qua thật giống một quả bóng vàng nho nhỏ, ôm chặt Úy Nhất cả người mềm nhũn đang nằm úp sấp ở trên bàn, cả nửa khuôn mặt cũng gắt gao dán chặt lên người Úy Nhất.
“Nhất Nhất, Nhất Nhất, ngươi đã lâu không có đến thăm ta, có phải đã bị bệnh rồi hay không?...Phụ hoàng có dẫn theo Thái y đến nữa đó.”
Úy Nhất thấy Thái tử tới gần, vẫn là thật vui vẻ bật cười.
“Đã lâu không gặp, Thái tử lại cao hơn rồi...”
“Nhất Nhất, Nhất Nhất, nhớ ngươi lắm...”
...
Tư Đồ Kỳ đứng ở ngay cửa nhìn Thừa tướng đã lâu không gặp, đêm mừng năm mới, Úy Nhất vận y phục trắng, không biết là do y phục rộng hay là do người nọ đã gầy đi, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật tiều tụy.
“Thái tử thường ngày ở trong cung một câu cũng không nói, nhìn thấy ngươi cuối cùng cũng hoạt bát chút.” Tư Đồ Kỳ ra hiệu cho Lý Hòa Thành cởi xuống áo khoác da màu đen trên người, phân phó nói: “Ngươi đi gọi Vương Thái y tiến vào.”
“Dạ.” Lý Hòa Thành giương mắt nhìn Úy Nhất cùng Thái tử, gương mặt mang theo ý cười lui ra ngoài, đóng cửa lại.
“Tội thần không biết ngự giá tiến đến. Thần lĩnh tội.” Úy Nhất muốn quỳ.
Tư Đồ Kỳ xua tay thản nhiên nói: “Thôi được rồi, tội của ngươi đủ nhiều rồi, không cần lĩnh thêm làm gì. Đêm giao thừa, trong phủ ngươi sao lại im lặng như vậy? Hạ nhân đâu?...”
Tư Đồ Kỳ ngồi xuống bên cạnh Úy Nhất, nhấc lên đôi đũa, bắt đầu gắp thức ăn ở trên bàn.
“Thức ăn lạnh rồi, để thần cho người đem đi hâm nóng, ăn đồ lạnh sẽ tổn hại dạ dày.” Úy Nhất bắt lấy tay Tư Đồ Kỳ, muốn ngăn cản.
“Trẫm đói bụng, tối nay vốn dĩ muốn cùng Thái tử mừng năm mới, tiểu gia hỏa này lại không chịu ăn cơm. Nhất quyết nói muốn gặp ngươi. Chỉ có thể dẫn nó đến đây.”
Thái tử vừa nghe lập tức không vui, nhanh miệng cãi lại: “Nhất Nhất, không phải đâu...” Lại bất thình lình phát hiện Phụ hoàng trừng to hai mắt hung hăng nhìn mình, Thái tử liền vùi mặt vào người Úy Nhất, cái gì cũng không nói tiếp.
Rất nhanh, Lý Hòa Thành đã dẫn theo Thái y tiến vào, còn hỏi có gì cần sai bảo nữa hay không. Tư Đồ Kỳ chỉ nói đói bụng, căn dặn đem toàn bộ thức ăn đi hâm nóng, lại mang ra thêm hai bộ chén đũa.
Vương Thái y bắt mạch cho Úy Nhất, đơn giản nói uống thuốc lúc bụng rỗng sẽ kích thích dạ dày, sau đó dùng kim châm châm vào huyệt Hổ Khẩu của Úy Nhất một hồi, cơn khó chịu trong bụng y cũng dần tiêu tan, bắt đầu cảm thấy đói bụng.
“Nhìn dáng vẻ muốn nôn lại không thể nôn của ngươi, trẫm còn tưởng đâu Thừa tướng là đang mang thai.” Tâm tình Tư Đồ Kỳ tựa hồ rất tốt, Lý Hòa Thành và Thái y đều có mặt, lại đem Úy Nhất ra trêu chọc.
Một hồi sau, những người nên rời khỏi đều lần lượt rời khỏi, Úy Nhất cũng bắt đầu ăn cơm, đồ ăn trên bàn đã được hâm nóng hết thảy. Thái tử cao hứng ngồi trên đùi Úy Nhất, Úy Nhất gắp cho nhóc cái gì nhóc liền ăn cái đó. Ăn đến cả khuôn mặt đỏ bừng, trên miệng cũng dính đầy dầu mỡ. Úy Nhất kỹ tính, cẩn thận xắn thức ăn thành từng miếng nhỏ rồi mới gắp vào trong chén của Thái tử. Hài tử tuổi còn nhỏ cầm đũa sẽ không vững, bàn tay nhỏ bé thật khó khăn nắm chặt đôi đũa, gắp từng chút thức ăn bỏ vào miệng, mỗi lần ăn xong món gì đều sẽ quay đầu vui vẻ hướng Úy Nhất cười nói: “Nhất Nhất cái này ngon, ngươi cũng ăn...”
Hai người một phụ trách gắp thức ăn một phụ trách ăn, bận rộn vô cùng, hoàn toàn không nhìn đến chân long thiên tử đại Hoàng đế ngồi ở bên cạnh.
Tư Đồ Kỳ tự mình rót rượu từ mình uống, tự mình gắp thức ăn tự mình ăn, làm sao cũng cảm thấy bản thân không phải đang ngồi ăn chung bàn với tên nhóc kia. Hoàng đế của chúng ta nuốt xuống thức ăn cũng không thấy đặc biệt ngon như vậy, bất quá tên nhóc kia tựa hồ đang ăn mỹ vị thế gian.
Ngày thường ở trong cung ăn cơm cùng nhau cũng không thấy Thái tử vui vẻ náo nhiệt như vậy.
Úy Nhất gắp một khối sườn rang muối, dùng khăn bọc lấy phần xương nhô ra để Thái tử có thể thong thả gặm. Thái tử vừa mới vươn tay nhỏ ra muốn cầm lấy, không may nhìn thấy Phụ hoàng ngồi ở một bên đang nhìn mình chằm chằm.
Hỏng, sao Phụ hoàng lại bày ra bộ dáng đáng thương thế kia?
Thái tử nhận lấy khối sườn lại không ăn, mà đưa sang cho Tư Đồ Kỳ: “Phụ hoàng, muốn ăn không?”
Tư Đồ Kỳ nghiêng đầu, kề sát Thái tử cẩn thận nhìn. Đoạn đưa tay nhận lấy, nếm thử.
Hình như so với thức ăn trên bàn đúng là ngon hơn hẳn.
...
Úy Nhất tranh thủ thời gian tùy tiện ăn vài đũa, rất nhanh liền no rồi. Thái tử ăn xong món chính, Lý Hòa Thành liền đưa tới một chén hoa quế mật ong mỗi ngày Thái tử đều phải uống. Thái tử ôm chén nhỏ ừng ực uống, xong xuôi quay đầu nhìn Úy Nhất, bất thình lình đem miệng nhỏ dính đầy mật ngọt dán lên miệng Úy Nhất.
Úy Nhất không ngờ Thái tử lại hôn y. Cả mặt đều ửng hồng, khẽ liếm mật ngọt dính trên môi, đoạn bế hài tử lên thơm một cái vào má.
“Hai người các ngươi xem như trẫm chết rồi?...” Tư Đồ Kỳ càng nhìn càng thấy bọn họ giống phụ tử hơn, mới thuận miệng oán giận một câu.
Cả hai lập tức hóa đá.
“Tội thần ---”
Lại là thần có tội, có tội mà ngươi còn hôn đến vui vẻ như vậy! Tư Đồ Kỳ oán thầm, khoát tay áo: “Các ngươi tiếp tục, không cần để ý tới trẫm...”
“Thần ---”
“Đừng thần này thần nọ nữa, ăn xong còn có việc phải làm...”
“Tuân chỉ...”
Ba người ăn uống no đủ, Tư Đồ Kỳ nói có việc phải làm, ấy thế nhưng lại là muốn ra sân ngắm tuyết.
Đêm hôm khuya khoắt thế này muốn ngắm tuyết? Bên ngoài trời tối om, cũng không biết có thể nhìn ra được cái gì.
Bất quá nếu Hoàng đế nói muốn hủy đi phủ Thừa tướng, Úy Nhất cũng chỉ có thể nghe theo. Vậy nên y khoác cho Thái tử một chiếc áo bông thật dày, bế trên tay bước ra cửa.
Thái tử ăn no, mơ mơ màng màng nhắm mắt muốn ngủ, nhưng vừa ra khỏi phòng bị gió lạnh ập vào người liền tỉnh táo, mở to hai mắt nhìn Úy Nhất, lại nhìn sang Phụ hoàng đi ở bên cạnh.
Áo choàng dày màu đen Phụ hoàng mặc khi nãy, hiện tại đang khoác trên người Nhất Nhất, bản thân Phụ hoàng lúc này đã đổi sang một chiếc áo choàng khác mỏng hơn, đứng ở một chỗ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Thị vệ trong sân đồng loạt thổi tắt đèn lồng, trong không khí dường như có mùi hương đặc biệt lan tỏa...
Thái tử có chút sợ cũng có chút hưng phấn, hé miệng nhìn trời.
Đột nhiên “Ba ---”, một tiếng nổ lớn vang lên dọa hài tử sợ hãi rúc sâu vào ngực Úy Nhất, Thái tử mơ hồ cảm thấy phía sau hình như có thứ gì đó rất sáng, lúc này mới lớn gan quay đầu nhìn. Chỉ thấy giữa bầu trời đen thăm thẳm, bỗng xuất hiện một đóa hoa ánh sáng đỏ rực. Thật lớn thật lớn, đem màn đêm đen kịt nhuộm thành một màu đỏ chói lóa.
“Nhất Nhất, Nhất Nhất...” Thái tử há miệng càng to, nhìn lên bầu trời, muốn hỏi Úy Nhất đây là thứ gì.
Đóa hoa màu đỏ sau khi nở rộ cũng chầm chậm tiêu tan, lập tức lại một đóa hoa màu vàng hiện ra giữa không trung, sau đó lần lượt là màu xanh lục, màu xanh lam, màu tím...Không thể nghe thấy gì khác ngoài tiếng nổ rầm trời, trước mắt ngập tràn muôn vàn đóa hoa ánh sáng. Rất đẹp rất đẹp.
Thái tử vui vẻ không ngừng vỗ tay, cao hứng tột độ.
Úy Nhất ôm chặt hài tử. Nhìn pháo hoa rợp trời, lại nhìn Thái tử thập phần thích thú, hạnh phúc trong tim y như muốn trào ra.
Trộm nhìn sang Tư Đồ Kỳ. Người kia cũng không có ngắm pháo hoa, mà là đang nhìn y...
Pháo hoa nở rộ trong đêm tuyết hồi lâu, Thái tử ngắm đến mỏi hết cả cổ, cúi đầu nghỉ ngơi chút lại vỗ vỗ tay nhìn trời. Chờ pháo hoa bắn xong rồi, Thái tử vui đến tận hứng, chỉ trong chốc lát đã tựa vào lòng Úy Nhất ngủ khò. Tốc độ cực nhanh.
“Vốn là pháo hoa chuẩn bị cho sinh thần của Thái tử, hôm nay xem như đền bù.”
“Úy Nhất thay mặt Thái tử tạ ơn Hoàng thượng.”
“Có thích không?”
“Thái tử đã ngủ rồi...”
“Trẫm là hỏi ngươi.”
“...Thích.”
...
Sau khi pháo hoa kết thúc, Lý Hòa Thành ở gần đó nháy mắt một cái, toàn bộ thị vệ trong sân đều lặng lẽ biến mất.
Tư Đồ Kỳ xoay người, nâng cầm Úy Nhất lên, nhếch mép đầy khó hiểu: “Thừa tướng, ngươi có biết ngươi sai ở chỗ nào không?”
“Thần biết.” Úy Nhất biết bản thân trốn không thoát.
“Vậy nói nghe một chút. Là sai ở chỗ nào?”
“Thần không nên đối Hoàng thượng có ý nghĩ không an phận.”
“Còn gì nữa?”
“Thần ---”
“Ngươi không nên đem lớp giấy cuối cùng của cửa sổ đâm thủng, bức trẫm không thể không diệt trừ ngươi.” Tư Đồ Kỳ buông tay, tiếu ý trong mắt cũng giảm bớt, thay vào đó là vài phần tức giận.
“Thần cam tâm tình nguyện.” Úy Nhất ôm Thái tử đang ngủ say quỳ xuống. Tư Đồ Kỳ không ngăn cản.
“Trẫm cho ngươi hai lựa chọn. Giáng làm thứ dân, lưu đày bắc cương, suốt đời không được hồi kinh. Trẫm đáp ứng ngươi sẽ không làm khó dễ muội muội ngươi. Còn không thì...Tiếp tục làm Thừa tướng của trẫm, nhưng mà phải triệt để loại bỏ những tâm tư trong lòng ngươi.” Tư Đồ Kỳ từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ phía dưới. Không hiểu vì sao, trong lòng mơ hồ có chút muộn phiền.
Nền đất lạnh lẽo, áo choàng trên người lại thật ấm, lúc quỳ cũng không cảm thấy quá khó khăn. Úy Nhất nở một nụ cười thảm, trong lòng sớm đã có đáp án.
Y muốn tìm chết, Tư Đồ Kỳ liền dùng Thái tử uy hiếp y. Tư Đồ Kỳ dẫn Thái tử đến gặp y vào đêm Trừ Tịch, bắn pháo hoa, khiến Thái tử thập phần vui vẻ, bất quá là đang làm cho y xem mà thôi.
Hiện nay trong triều Thái úy một mình nắm quyền, bên cạnh Tư Đồ Kỳ một người thật tâm giúp hắn cũng không có. Có lẽ đã thật sự đến lúc vạn bất đắc dĩ, bằng không, hắn cũng sẽ không đến tìm y. Hoặc có lẽ, Tư Đồ Kỳ chẳng qua cảm thấy một mình thật nhàm chán, vẫn là thích có y bồi ở bên cạnh...
“Trẫm không vội nghe đáp án của ngươi.” Tư Đồ Kỳ kéo Úy Nhất đứng dậy, còn đưa tay nghịch nghịch gương mặt đang say ngủ của Thái tử: “Vật nhỏ này, thời điểm không có ngươi bên cạnh còn trầm mặc hơn cả trẫm, cũng chỉ khi nào ở trước mặt ngươi, bộ dáng mới có thể giống những hài tử bình thường khác...”
“Úy Nhất đời này cam tâm tình nguyện vì Hoàng thượng và Thái tử làm trâu làm ngựa, đến chết mới thôi...” Úy Nhất vừa nghe lại quỳ xuống, nói không thành tiếng, tràn đầy mỏi mệt. Xem ra, Tư Đồ Kỳ còn muốn y bồi Thái tử hảo hảo lớn lên.
“Ngươi không hối hận sao? Trẫm không có khả năng làm ra loại chuyện từ thuở sơ khai đến nay chưa ai từng làm, lập ngươi làm Hậu.” Thanh âm của Tư Đồ Kỳ ở trên cao truyền xuống.
“Thần...Chưa từng có ý nghĩ không an phận đó, thần chỉ hỏi Hoàng thượng một chuyện ---”
“...Chuyện gì?”
“Vào đêm Trung Thu, biết rõ thần đã giở trò trong rượu, tại sao vẫn uống?”
“...Ngươi sẽ không làm hại trẫm.”
“...Thần...Chết cũng không tiếc...”
...
“Thái tử lưu lại phủ Thừa tướng đi, năm mới, để nó vui chút cũng tốt. Phái người tới chăm sóc Thái tử, Vương Thái y cũng lưu lại, chạy tới chạy lui cũng mệt mỏi. Hồi cung thôi.” Tư Đồ Kỳ quay sang hướng khác nói vài câu. Lý Hòa Thành liền cúi đầu từ trong bóng tối xuất hiện, ngẩng lên hô lớn: “Khởi giá hồi cung ---”
Thị vệ ở bốn phương tám hướng đồng loạt thắp lên đèn lồng trong tay, Tư Đồ Kỳ bước trước một bước tiến vào giữa làn tuyết trắng.
Cũng không ngoái đầu lại nhìn người đang quỳ dưới đất kia.
Chờ cho đoàn người đi thật xa, Úy Nhất ngẩng đầu bỗng thấy Lý Hòa Thành vẫn còn đứng ở bên cạnh. Lúc này mới phát hiện chính mình đang khoác áo choàng của Hoàng thượng, mới vội cởi xuống đưa qua: “Làm phiền công công...”
“...Đây là từ hai tấm da hắc hồ mà Hoàng thượng đã săn được mấy ngày trước, để Nội Vụ Phủ gấp gút làm ra, vốn là dựa theo kích cỡ của ngài mà làm...” Lý Hòa Thành trộm đánh giá thần sắc của Úy Nhất.
Quả nhiên, trên mặt nam nhân có chút hoảng hốt, sững sờ đưa tay vuốt áo choàng.
“Pháo hoa hôm nay, là mười ngày trước Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ cho người chuẩn bị, muốn dựng pháo đài phải mất ít nhất bảy tám ngày, ai ngờ vừa qua vài ngày trời lại nổi tuyết, thiếu chút nữa đã không kịp hoàn thành...” Lý Hòa Thành thở dài nói: “Trong lòng Hoàng thượng không phải không có tình nghĩa với ngài, cho dù là bàn thạch cũng sẽ có lúc cảm động, chính là Hoàng thượng đã quen lạnh lùng, hơn nữa...”
“Công công...Không cần an ủi ta. Dù sao chuyện tình cảm, chỉ một người nung nấu cũng là vô ích...” Úy Nhất hiểu rõ Tư Đồ Kỳ. Hai người im lặng không nói tiếp, tựa hồ đều có thể nghe thấy thanh âm bông tuyết rơi xuống chạm vào mặt đất thật rõ ràng: “Công công quay về đi, tuyết rơi đường trơn trượt...Thái tử ở bên ngoài đã lâu, sợ rằng sẽ lạnh cóng...”
...
Pháo hoa dù đẹp đến mấy, bất quá cũng chỉ là thoáng qua. Trong đêm tối thắp sáng một phương trời, nhưng mà sau khi đã tàn rồi, lại càng trông có vẻ tịch liêu hơn mà thôi.