Sinh thần của Thái tử năm nay trôi qua thật yên tĩnh, Tư Đồ Kỳ chỉ nói Thái tử từ sau khi bắt đầu vào đông liền sinh bệnh không dứt, vì thế hết thảy những lễ mừng có thể miễn đều miễn. Không có Úy Nhất ở đây, Hoàng đế mỗi ngày đều ngồi ở trong cung phát ngốc, buồn đến không có việc gì làm sẽ phá lệ chạy đi tìm Thái tử. Dọa Thái tử một phen hoảng sợ. Vốn không bệnh cũng bị Hoàng đế dọa tới muốn phát bệnh. Mỗi lần Phụ hoàng đến Thái Tử Điện, Thái tử cũng sẽ chỉ kinh ngạc đứng ở một chỗ, không nói gì càng không nở nụ cười.
Thái tử thực oán niệm. Úy Nhất đã không đến thăm nhóc thì thôi, hiện tại thảm hại hơn chính là cái vị Bồ Tát kia không có việc gì làm liền chạy đến, còn nhìn nhóc với vẻ mặt vô cùng đắc ý, giống như muốn nhìn xem Thái tử rốt cục là có gì thú vị.
Thường là sau bữa trưa, Thái tử ngủ dậy rồi, đầu tiên nhìn thấy sẽ là Phụ hoàng nhìn mình như thể muốn đòi nợ vậy.
Sau đó một lớn một nhỏ vẫn duy trì tư thế cũ nhìn nhau hồi lâu. Cũng không cảm thấy mệt.
Thái tử mấy ngày đầu còn rất sợ hãi, bị người ta trừng mắt nhìn lâu như vậy trong lòng không khỏi ấm ức, muốn khóc lại không dám khóc. Mỗi ngày sau khi Hoàng đế đi rồi, nhũ mẫu phải thật vất vả mới có thể dỗ dành được đứa nhỏ này. Vậy là Thái tử mới ba tuổi của chúng ta, bắt đầu mỗi ngày đều có tâm sự, ngủ không yên.
Cũng may thời gian qua đi, Thái tử nhỏ bé chậm rãi suy xét ánh mắt của Phụ hoàng, kỳ thật là có chút khác biệt.
Rõ ràng là nhìn nhóc, nhưng thật ra chỉ trong một khoảnh khắc nào đó là thật sự đang nhìn mà thôi, phần lớn thời gian còn lại, Hoàng đế uy nghiêm phía đối diện kia kỳ thật là ngồi ngẩn người.
Thế là tiểu Thái tử kể từ sau khi phát hiện ra thói quen của Tư Đồ Kỳ, mỗi ngày tiếp theo trôi qua cũng không còn gian nan như trước.
Tư Đồ Kỳ thường xuyên đến đây, ngồi ở một bên nhuyễn tháp uống trà, hai mắt thì dán lên người Thái tử ngồi ở bên còn lại của nhuyễn tháp. Thỉnh thoảng sẽ nói một câu: “Ngươi chơi phần ngươi, không khóc là được.” Thái tử lúc này chỉ đành nhìn vị Bồ Tát kia một cái, sau đó cúi đầu tùy tiện lấy một món đồ chơi nào đó tự mình chơi, không gây ra bất cứ tiếng ồn nào, cứ duy trì như vậy trong chốc lát, ánh mắt của Phụ hoàng sẽ tản đi.
Có đôi khi Thái tử sẽ trộm quan sát người mà mình từ nhỏ đã sợ hãi kia. Thời điểm người này ngẩn người, hàng mày khẽ cau, rõ ràng là ngồi gần mình như vậy lại giống như thật xa, một chút cảm giác thân cận cũng không có.
Không giống Nhất Nhất, có đôi khi cách ở thật xa, nhưng chỉ cần Nhất Nhất cười với nhóc, trong lòng sẽ ấm áp đến thoải mái. Đâu có như người nọ, không biểu cảm gì lại còn không lên tiếng, thời điểm ngẩn người gương mặt chẳng khác gì trái khổ qua, còn có chút thảm hại...
Ngày ấy sau khi ngủ trưa thức dậy, ma ma rất nhanh tiến vào thu dọn, Thái tử vừa nhìn đã biết chắc chắn Phụ hoàng đang ở bên ngoài.
Không qua bao lâu, liền như cũ là một màn Hoàng đế phát ngốc, Thái tử ngồi bên cạnh ôm cái bát ngọc, lặng lẽ đem từng trái nho một bỏ vào miệng.
Thái tử rất thích ăn nho, vào mùa hạ cũng không ăn trái cây nào khác ngoài nho. Thường thì sau khi mùa xuân qua đi, Úy Nhất sẽ mời sư phụ ở ngoài cung lựa chọn những trái nho tốt nhất đem đi phơi nắng, để khi hết mùa Thái tử vẫn có thể tiếp tục ăn nho khô ngon ngọt.
Hiện tại Thái tử ăn chính là nho khô mà Úy Nhất đã cho người chuẩn bị trước.
Thái tử vừa ăn nho vừa nghĩ tới Úy Nhất thân yêu, đột nhiên từ đâu một bàn tay to lớn vươn tới gần, sau đó còn rất nhanh chộp lấy hơn phân nửa số nho khô trong bát.
“Úy Nhất sai người làm cho ngươi?” Tư Đồ Kỳ đem một trái bỏ vào miệng, nhíu nhíu mày, nho khô ngọt đến buốt răng, quả nhiên là hương vị hài tử nào cũng thích ăn.
“Ân, Nhất Nhất đặc biệt sai người làm cho ta ăn.” Thái tử nhỏ giọng trả lời. Bất quá chữ “Ta” nói ra có chút vang. Ý tứ của nhóc là: thứ này là độc quyền của riêng bổn thái tử, mặc kệ ngươi là hoàng đế hay ai khác cũng không được tùy tiện ăn của ta nha.
“Thật không biết tên nhóc hoàng mao nhà ngươi có gì tốt...” Tư Đồ Kỳ cho thêm vài trái nho vào miệng, nhai nhai, đoạn vươn cánh tay dài qua bàn sờ sờ đầu Thái tử.
Thái tử ngẩng đầu, biểu tình trên mặt Phụ hoàng thật kỳ lạ, giống như đang cười, nhưng rõ ràng có ghét bỏ. Dù sao cũng không phải vẻ mặt như trái khổ qua kia...
Mà trong phủ Thừa tướng lúc này, lại tĩnh mịch một mảnh.
Vào mùa đông, phủ đệ to lớn như vậy dường như bị bao phủ bởi một tầng mây mù ảm đạm.
Ngày đó đồ đạc trong phủ Thừa tướng bị người trong cung tới khiêng hết đi, ngay cả người hầu lẫn quản gia đều bị kéo đi tra hỏi từng người một.
Úy Nhất hồi phủ bỗng phát sốt, qua vài ngày mới hạ nhiệt, lại bắt đầu chuyển sang ho khan suốt ngày đêm. Chờ thân thể Úy Nhất khá lên chút, liền cho gọi hạ nhân cùng nha hoàn trong phủ đến phân phát ngân lượng. Chủ tử xảy ra chuyện cũng không nên lôi kéo hạ nhân cùng chịu tội, may mắn bọn họ đều bình an xuất cung, Hoàng đế nhìn thế nào cũng là thủ hạ lưu tình.
Duy nhất khiến Úy Nhất không yên lòng chính là muội muội của y, Trường Thanh. Cũng may mấy năm nay Úy Nhất đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui cho muội muội. Ngày ấy lâm triều bị buộc tội, Thừa tướng liền nhờ người nhanh chóng đưa tin về phủ. Quản gia biết tầm nghiêm trọng của sự việc lần này, mặc dù tiểu thư không chịu để ca ca ở lại chịu tội một mình nhưng vẫn bị quản gia đưa tới nhà riêng ở ngoại ô, Trường Thanh trước đó vài năm đã nhận được lệnh đặc xá do Úy Nhất xin từ Tư Đồ Kỳ. Hơn nữa mục tiêu của đám người Thái úy chỉ có mình Úy Nhất, Trường Thanh từ nhỏ đã được bảo hộ rất tốt, không có nhiều người ở bên ngoài từng gặp qua Thanh nhi.
Chỉ cho tới khi quản gia trở về sau nửa tháng, báo rằng đã sắp xếp ổn thỏa cho muội muội y, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Úy Nhất lúc này mới có thể hạ xuống.
Bất quá bệnh tình của y đột ngột trở nặng, thân thể cũng không còn chút khí lực.
Thái y trong cung mỗi ngày đều đến.
Cũng rất đều đặn sắc thuốc bưng tới cho y.
Chính là Úy Nhất mỗi ngày ngửa đầu uống xong, đợi Thái y đi khỏi, liền đem thuốc phun hết ra ngoài.
Tình hình của Thừa tướng mỗi ngày một xấu, ngay cả Thái y cũng không còn biện pháp. Úy Nhất thế nhưng lại mừng thầm trong lòng, âm thầm chờ mong ngày sinh mệnh mình kết thúc.
Mấy năm gần đây, mỗi lần mệt mỏi hay tâm trạng dao động, đều sẽ không không tránh khỏi ho khan, phải mất đến vài tháng mới có thể hồi phục. Thuốc uống hàng ngày liều lượng cũng càng lúc càng nặng, càng lúc càng đắng...Những tháng ngày này, phương thuốc đặc biệt có hiệu quả đều là xuất phát từ tay Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc, hiện giờ Úy Nhất ngừng dùng thuốc, thân mình rất nhanh trở nên suy yếu, lại đặc biết khiến y cảm thấy hài lòng.
Ai nha, quả nhiên chết tâm rồi.
Qua Tết Trung Thu hôm đó, Úy Nhất tròn hai mươi tám tuổi, còn chưa tới ba mươi, mà bên trong thân thể đã sớm trở nên già yếu...
Ngày tháng bị giam cầm trong phủ Thừa tướng, là những ngày tháng bình lặng và thoải mái nhất trong suốt hơn hai mươi mấy năm cuộc đời y.
Chỉ là đêm về trong lòng thường có chút gợn sóng. Úy Nhất sẽ quấn một tấm chăn thật dày, ra ngoài hành lang ngắm trăng.
Ánh trăng chan hòa chiếu sáng mọi ngõ ngách của kinh thành.
Úy Nhất thầm nghĩ, ánh trắng có lẽ cũng sẽ chiếu đến bên ngoài đại điện của phụ tử hai người họ, cũng sẽ chiếu đến bên cạnh tiểu muội mà y thương yêu nhất...
Xa tận chân trời, lại có thể cùng chung một khoảnh khắc.
Bao nhiêu năm qua, Úy Nhất vẫn luôn đứng ở sau lưng Tư Đồ Kỳ, nghĩ muốn giúp hắn chống đỡ tịch mịch vô biên sau khi ngồi vững trên vạn dặm giang sơn.
Có lẽ do chống đỡ lâu ngày, y liền biến thành người cô đơn nhất cùng hèn nhát nhất.
Đường là do y tự chọn. Đi đến tận bước này, bất luận cảnh tượng xung quanh là hiu quạnh hay phồn hoa, Úy Nhất từ đầu đến cuối cũng chưa từng cảm thấy hối hận. . Ngôn Tình Ngược
Có lúc vụng trộm nghĩ tới, cũng cố chấp tin rằng: tinh thành sở chí kim thạch vi khai*.
*Tinh thành sở chí kim thạch vi khai: Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá nứt ra. Ý nói thành tâm thành ý thì dẫu khó khăn đến đâu cũng đều có thể giải quyết được.
Nhưng mà đẹp nhất trên đời là một chữ tình, tàn nhẫn nhất cũng chỉ một chữ tình.
Tư Đồ Kỳ đến nay vẫn là lưu lại cho y bảy phần tình cảm cùng thể diện.
Bất quá cho đến cuối cùng, thân tình thuở nhỏ cũng không thể tiến triển thành loại tình cảm mà y mong cầu...Nhưng y vẫn cứ khăng khăng cố chấp, ngoại trừ khiến cho Tư Đồ Kỳ khó xử, cũng là khiến Úy Nhất ngày càng chán nản.
Không bằng, cứ để như vậy đi.
Đã từng có nụ hôn đêm hoa hảo nguyệt viên thuở niên thiếu, từng có những năm tháng đồng cam cộng khổ vào sinh ra tử, từng có một trưa mùa hạ giống như người một nhà dạo chơi ngoài thành, có nhiều năm như hình với bóng ở cạnh bầu bạn như vậy...Còn có, thân mật đêm hoa hảo nguyệt viên mười mấy năm sau chỉ mình y nhớ rõ...
Hết thảy đều thật sự xảy ra rồi, chấp nhất cả một đời, coi như không uổng phí.
Hiện giờ, trái lại cảm thấy thật bình thản cũng thật thỏa mãn. Đời này chấm dứt như vậy, quả thật không tồi.
...
Lại qua vài ngày, Úy Nhất từ chỗ Thái y biết được, Thái tử bệnh nặng.
Trong vòng nửa tháng, tin tức nhận được đều là bệnh tình của Thái tử không thuyên giảm, Hoàng thượng mỗi ngày sau giờ ngọ đều đến Thái Tử Điện một chuyến.
Qua hơn nửa tháng tiếp theo, Úy Nhất đã suy yếu đến không thể rời giường, mà Thái tử cũng không có khá hơn.
Úy Nhất rốt cục vẫn là thương nhớ hài tử. Y ở trên giường suy nghĩ suốt hai ngày, cuối cùng bắt đầu uống thuốc, thuốc của Thái y lẫn Ôn Ngọc đều uống, mỗi ngày cũng phối hợp ăn rất nhiều đồ tẩm bổ.
Mắt thấy khí sắc chậm rãi tốt lên. Trùng hợp thay, thân thể của Thái tử ở trong cung, tựa hồ cũng có chuyển biến tốt.
Mà thời khắc qua năm, cũng tới rồi.
...
Trong phủ Thừa tướng, hạ nhân ở lại cùng đón năm mới không còn mấy người. Vậy là không khí càng thêm thanh lãnh gấp bội.
Đêm Trừ Tịch, quản gia ngàn dặm xa xôi đem tới cho Úy Nhất sủi cáo cùng nem rán do chính tay muội muội Trường Thanh làm. Còn kèm theo bức thư nhà của Trường Thanh.
Nhìn nét chữ nắn nót trong thư, Úy Nhất có thể dễ dàng nhận ra được tâm tư thiếu nữ chớm nở hoa. Úy Nhất hỏi quản gia cặn kẽ, đối phương quả nhiên là học trò Triệu Hoa của y. Trước kia Triệu Hoa thường xuyên ra vào phủ Thừa tướng, Úy Nhất cũng không thấy gì khác thường. Nhưng là lần này y gặp phải biến cố lớn, Triệu Hoa cũng là một trong những người ngày đó Úy Nhất phó thác đưa Trường Thanh đi, người này vẫn luôn tinh tế chiếu cố muội muội, đến nay cũng chưa có hồi kinh.
Đêm Trừ Tịch năm nay, Trường Thanh có người ở cạnh, cũng là điều tốt.
Triệu Hoa sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng học rộng tài cao, nhân phẩm cũng tốt, thái độ làm người thành thật không mưu cầu danh lợi, nếu có thể giao Trường Thanh cho người này, Úy Nhất trong lòng chính là thập phần cảm kích.
Úy Nhất vừa nghĩ đến cảnh muội muội xuất giá, trên mặt ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Trong phủ Thừa tướng không thiếu cơm ăn áo mặc. Tết năm nay, bàn cơm Trừ Tịch trước mặt Úy Nhất vẫn phong phú như mọi năm. Mặc dù Thừa tướng bị cáo buộc không ít tội trạng, nhưng Tư Đồ Kỳ cũng không có khắt nghiệt tới mức cắt bỏ nguồn lương thực cùng y phục của y. Thuốc thường ngày Úy Nhất uống, đều là những nguyên liệu cực kỳ trân quý, cũng chưa từng cắt bỏ ngày nào.
Úy Nhất nhìn bàn cơm trước mặt phát ngốc, trong tay còn cầm bức thư của muội muội. Lão quản gia từ ngoài bưng vào hai chén thuốc đen như mực, ngửi thấy còn nghẹt cả mũi.
“Chủ tử, đồ ăn đều đã chuẩn bị đầy đủ, ngài uống thuốc rồi nhanh ăn đi. Hôm nay trời lạnh, bên ngoài tuyết rơi, thức ăn nếu nhiễm lạnh sẽ không ngon nữa...Tốt xấu gì cũng là đêm Trừ Tịch...” Quản gia ít nhiều hiểu được tâm tư chủ nhân, cũng chỉ có thể khuyên vài câu.
“Năm nay đã làm khó mọi người rồi...” Úy Nhất nhìn chén thuốc vẫn còn bốc hơi nóng nói.
“Có thể hầu hạ chủ tử là phúc khí của chúng ta, những nơi khác cũng không xem hạ nhân chúng ta là con người, duy chỉ có chủ tử đối đãi chúng ta thật tốt, chưa từng bạc đãi chúng ta một ngày nào, được làm việc cho chủ tử, chúng ta thật sự rất vui.” Quản gia hai mắt cũng đều nóng lên. Quả nhiên hoạn nạn mới thấy chân tình. Đã từng là đương triều Thừa tướng Úy Nhất dưới một người trên vạn người, vẫn luôn đối với bọn họ tốt lắm, lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay cũng chỉ nghĩ cho bọn họ trước. Lúc này những người còn lưu lại, đều là cam tâm tình nguyện bầu bạn cùng chủ tử.
“Nhiều thức ăn như vậy một mình ta ăn không hết, nhà bếp cũng vất vả rồi. Gọi mọi người tới cùng ăn đi.” Úy Nhất bày ra vẻ mặt tươi cười, ôn hòa nói. Dù sao có mỗi mình y, thật khó tránh khỏi lãng phí một bàn gà vịt thịt cá được dày công chế biến tỉ mỉ.
“Dạ không dạ không, đêm nay bọn họ đều đón giao thừa ở chỗ Tiểu Lý Tử, đã sớm tụ lại chỗ đó ầm ĩ...”
Úy Nhất nghe xong hài lòng gật đầu nói: “Nơi này không cần người hầu hạ, ngươi cũng đi ăn cơm tất niên cùng bọn họ đi. Đã vất vả quanh năm suốt tháng rồi.”
“Tiểu nhân bồi chủ tử...”
“Không cần.” Úy Nhất xua tay: “Để ta một mình từ từ ăn, ngươi ở đây, ta trái lại không được tự nhiên.”
...
Rốt cục, chỉ còn lại một bàn đầy thức ăn cùng hai chén thuốc, Úy Nhất ngồi xuống trước bàn tròn.
Yên lặng ngồi hồi lâu, rốt cục cảm thấy đói bụng, trước tiên bưng lên chén thuốc đen tuyền, cau mày, một hơi uống cạn.
Đắng, đắng đến toàn thân run rẩy. Hết một chén tới chén tiếp theo, thế nhưng lại là một loại đắng khác, tựa hồ cũng không có cảm giác khó nuốt như chén ban đầu.
“Ba ---” Úy Nhất nặng nề đập chén xuống bàn, ngồi nhắm mắt hồi lâu, mới có thể đè nén cảm giác muốn nôn ra xuống.
Bỗng cảm thấy có gió thổi qua, khiến thân thể rùng mình một phen.
Chờ y mở ra hai mắt.
Thật đáng kinh ngạc làm sao.
Hai người mà y ngày đêm mong nhớ nhất, lúc này đang đứng ở đây, ngay tại trước mặt y.
Cửa lớn rộng mở, bông tuyết nhè nhẹ bay vào, Tư Đồ Kỳ dẫn theo Thái tử, còn có cả đám kẻ hầu người hạ theo ở phía sau.