Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 27: Chương 27




Diệp Tử Nam, người kia trong nghề ngoài nghề, trưởng bối họ hàng thân thuộc cũng đều khen người đàn ông đó, không chỉ có tướng mạo phẩm chất hơn người, mà về mặt sự nghiệp cũng sáng như ánh mặt trời buổi trưa.

"Diệp Tử Nam..."Thẩm Ngôn Lỗi rốt cuộc cũng mở miệng, nghe không ra giọng điệu gì, "Anh ta tốt với em không?"

Túc Kỳ không có ngừng nhìn mà trả lời, "Tốt."

Âm thanh bình tĩnh yên ả.

Thẩm Ngôn Lỗi có chút buồn bã, miễn cưỡng cười, "Em đi theo anh ta sẽ hạnh phúc, sự nghiệp nhà họ Diệp rất lớn, bối cảnh lại thâm sâu, anh ta đối với em lại tốt, em...."

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Túc Kỳ bỗng nhiên cười rộ lên, âm thanh rất nhẹ, nhưng những câu nói như đâm vào tim Thẩm Ngôn Lỗi.

"Thẩm Ngôn Lỗi, Túc Kỳ tôi là loại người này sao? Bây giờ nói thế giống như là tôi vì bám vào cành cao nhà họ Diệp mới từ bỏ anh! Chuyện giữa chúng ta với nhà họ Diệp cùng Diệp Tử Nam có liên quan gì? Là anh chọn rời bỏ tôi trước."

"Anh ghen tỵ với anh ta." Thẩm Ngôn Lỗi trầm thấp mở miệng, ngay cả Túc Kỳ cũng hoài nghi mình nghe lầm.

"Anh nói cái gì?"

"Tiểu Kỳ, anh hối hận rồi. Anh vô số lần tự nói với mình phải vứt bỏ em, nhưng vẫn là không nỡ. Hiện tại anh mới hiểu được, không có em, tương lai của anh sao có thể gọi là tương lai? Cho dù nhà họ Thẩm sẽ nở mày nở mặt đối với anh mà nói còn có ý nghĩa gì nữa?"

Cuối cùng tầm mắt Túc Kỳ từ bầu trời đầy sao thay đổi vị trí lên trên mặt anh ta, "Hiện tại nói những thứ này đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi."

Qua rất lâu mới nghe đến âm thanh Thẩm Ngôn Lỗi, trầm thấp từ tốn, "Anh chỉ muốn hỏi em, nếu anh quay đầu lại, em có còn đứng đó không?"

Túc Kỳ lập tức hoảng lên, cô nhìn Thẩm Ngôn Lỗi, vẻ mặt anh ta cô đơn.

Cô đột nhiên đứng lên rồi đi về.

Bây giờ cô đã kết hôn, mà anh ta cũng đã có vợ chưa cưới, làm sao anh ta có thể nói ra mà không chịu trách nhiệm như thế? Cho dù anh ta chưa lập gia đình còn cô chưa gả, vậy thì thế nào? Dựa vào gì mà cô còn đứng đó?

Lúc ấy là anh ta buông tay rời đi, dựa vào cái gì mà cô vẫn đứng ở đó? Dựa vào cái gì chứ!

Đường nhỏ trong hoa viên phủ kín đá cuội, gập ghềnh, Túc Kỳ vội vội vàng vàng bước đi trên đó, chân vừa lệch liền muốn té xuống.

Thẩm Ngôn Lỗi theo hai bước đỡ lấy cô, Túc Kỳ ngã vào lòng anh ta, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mặt cặp mắt quen thuộc cùng ánh mắt không thể bỏ qua sự ân cần và lo lắng, cô đẩy mạnh anh ta ra, chạy trối chết.

Túc Kỳ trở lại phòng ngủ dựa sau cánh cửa, trong lòng vẫn hoảng loạn như cũ, trong đầu rối thành một nùi, bỗng nhiên muốn tìm người nói chuyện, nói cái gì cũng được.

Cô nhào lên giường, ra sức lung lay người trên giường, "Trần Tư Giai, cậu mau ngồi dậy nói chuyện với tớ đi!"

Người trên giường đang ngủ say bị ồn ào làm cho tỉnh, cơn tức phát ra, "Cậu tránh ra! Hơn nửa đêm không ngủ được còn không để cho tớ ngủ! Cậu là đồ bệnh thần kinh!"

Nói xong gạt cô ra vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp.

Túc Kỳ thất vọng đứng lên, mò mẫm di động trong túi áo, lấy ra cầm trên tay.

Cùng lúc đó, Diệp Tử Nam đang cùng Giang Thánh Trác Thi Thần và mấy người bạn ăn cơm, em gái Thi Thần Thi Nhã Tinh bât ngờ tham gia.

Vẻ mặt Giang Thánh Trác cười không đứng đắn, "Em gái Tinh, sao chỉ có một mình em, chồng chưa cưới của em đâu?"

Suy cho cùng là tuổi còn nhỏ, dù cho yêu cầu nghiêm khắc tiểu thư khuê các từ nhỏ đến lớn, vẫn là chưa thoát khỏi tính trẻ con, hiện tại cũng không có người ngoài, không khỏi có chút bộc lộ bản tính, "Bạn bè đại học của anh ấy cùng tụ tập, nói là không cho mang theo người nhà, liền ném em lại một mình đi chơi rồi."

Mọi người nghe xong cười ha hả, kiểu cô gái nhỏ oán hận, mọi người liền xem là đang nghe câu chuyện cười.

Diệp Tử Nam vô ý hỏi một câu, "Đi chơi chỗ nào hả?"

"Thì là cùng thành phố Y chỗ giáp với thì trấn nhỏ đó, nghe nói thị trấn nhỏ đó yên tĩnh lại xinh đẹp, đặc biệt lúc có tuyết rơi, có phải vậy không, anh Tử Nam?"

Trong mắt Diệp Tử Nam bỗng nhiên tập hợp một mảng ánh sáng, càng tụ lại càng sáng, sau đó anh híp mắt, ánh sáng dần dần biến mất.

Anh nở nụ cười một chút, giọng điệu như thường, "Không sai, có cơ hội em cũng nên đi xem một chút."

Thi Nhã Tinh vừa nghe anh nói, thật sự động tâm suy nghĩ, "Thật sự như vậy? Anh Tử Nam nói không sai vậy chắc chắn sẽ không sai, ngày mai em liền đi tìm Ngôn Lỗi."

Mọi người rất nhanh chuyển đổi đề tài, Diệp Tử Nam ngắm nghía ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn bề mặt chất lỏng không ngừng đong đưa, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, tuy nhiên nụ cười từ từ thêm sâu sắc, lại càng ngày càng lạnh.

Anh cầm điện thoại ra, nhìn tên chớp động trên màn hình, qua một lúc lâu mới đứng dậy đi ra ngoài.

"A lô." Giọng nói nhạt nhẽo.

Túc Kỳ không chút để ý, cô đứng trên sân thượng thậm chí có chút hưng phấn, "Diệp Tử Nam, em đến chỗ này, thị trấn nhỏ này thật sự rất xinh đẹp!"

Diệp Tử Nam hừ một tiếng, "Buổi đêm khuya có thể thấy cái gì? Chỗ nào thì đẹp chứ?"

Túc Kỳ dừng một lát, nhìn ngoài cửa sổ một mảnh đen tối chỉ có ngọn đèn thỉnh thoảng chớp tắt, vẫn đúng lý hợp tình như trước, "Cảnh đêm xinh đẹp! Anh không cần phải không ăn được nho thì nói nho xanh!"

Diệp Tử Nam hỏi lại một câu, "Vậy sao?"

"Anh đang làm gì đó?"

"Ăn cơm."

"Trễ như vậy mà còn đang ăn cơm, cùng với ai?"

"Giang Thánh Trác, Thi Thần, còn có em gái Thi Thần vợ chưa cưới của Thẩm Ngôn Lỗi."

Túc Kỳ bỗng nhiên vừa nghe đến tên kia gấp gáp đổi đề tài, "Bọn anh ăn gì thế, có gì ngon không?"

Diệp Tử Nam bỗng nhiên không nói tiếp, thật lâu mới hỏi, "Em nói này nói nọ từ nãy giờ, có thể nói cho anh biết rốt cuộc em muốn nói cái gì không?"

Túc Kỳ chột dạ, Diệp Tử Nam vĩnh viễn cũng không dễ lừa gạt như vậy.

"Em không muốn nói gì, không có chuyện gì, em ngủ trước, anh cũng về sớm đi, tạm biệt."

Sau đó cúp điện thoại.

Diệp Tử Nam nghe âm thanh di động đô đô, cất điện thoại, mặt không chút thay đổi quay trở lại.

Túc Kỳ núc vào trong chăn, mặc dù cùng Diệp Tử Nam nói chưa tới mấy câu, hơn nữa anh cũng không có nhiệt tình, nhưng là cô được giọng của anh, giống như ăn vào viên thuốc an thần, trong lòng bình tĩnh lại, bối rối cũng dần dần biến mất.

Ngày hôm sau quả nhiên có tuyết rơi, toàn bộ thế giới trắng xóa một mảnh.

Lúc Túc Kỳ tỉnh lại Trần Tư Giai đã không còn trong phòng, cô đắp chăn nằm úp xuống đầu giường nhìn bên ngoài, nhớ tới trước khi đi Diệp Tử Nam đều tăng ca mỗi ngày, sắc mặt anh tái nhợt cùng với tối hôm qua nói chuyện yếu ớt qua điện thoại, trong lòng bỗng nhiên không có tư vị gì.

Cô cầm di động trên giường gọi cho Diệp Tử Nam, không nghĩ tới là mẹ Diệp nghe máy.

"A lô, tiểu Kỳ à."

Túc Kỳ sửng sốt một lúc, mắt nhìn di động, là số di động của Diệp Tử Nam, cô không nhấn nhầm.

"A lô, mẹ, có lẽ con gọi lộn số, ngại quá."

"Không gọi nhầm, con gọi tìm Tử Nam hả, Tử Nam theo ba nó đi thể dục buổi sáng, lập tức sẽ về, con tìm nó có việc gấp sao?"

"Không có việc gì không có việc gì, mẹ và ba gần đây thân thể tốt chứ ạ?"

"Đều rất tốt, đúng rồi, mẹ thấy sắc mặt Diệp Tử Nam kém hơn so với lúc trước, hỏi nó nó cũng không nói, có phải công việc xảy ra chuyện gì không?"

Túc Kỳ nghẹn lời, cô cũng không biết, chưa từng hỏi kỹ càng, Diệp Tử Nam cũng không đề cập tới, giữa bọn họ giống như thế này, cô không hỏi anh cũng không gợi ra. Bất quá lời này cô khẳng định không thể nói cho mẹ Diệp.

"Không có, mẹ, chỉ là anh ấy bận rộn, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."

"Không có việc gì là tốt rồi, nghe Tử Nam nói con đi công tác, hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp phải mặc nhiều quần áo vào."

Nghe lời nói quan tâm bên tai, Túc Kỳ bỗng nhiên có chút nhớ nhung khóc, từ khi cô gả cho Diệp Tử Nam, nhà họ Diệp trên dưới đều rất tốt với cô, mặc dù mẹ Diệp đòi hỏi nhiều ở cô, những cũng là vì tốt cho cô, cô hiểu rõ.

Cô rõ ràng là vứt bỏ Diệp Tử Nam bận rộn đi chơi mấy ngày, mà Diệp Tử Nam lại còn giúp cô nói dối đối phó với câu hỏi của mẹ Diệp, trong lòng càng thêm áy náy.

Cúp điện thoại, cô tiếp tục nhìn tuyết tung bay ngoài cửa sổ, và chờ Diệp Tử Nam gọi lại cho cô nói chuyện.

Nhưng mãi đến khi cô rời giường, di động cũng chưa từng vang lên.

Cô rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng, đến bậc thang liền nghe trong phòng khách tiếng cười nói. Lúc đi đến bậc thang dưới cùng, vừa lúc gặp được Thẩm Ngôn Lỗi bưng ấm trà từ phòng bếp đi ra.

Trong phòng nhiệt độ rất cao, anh chỉ mặc áo lông màu xám mỏng cổ chữ V, vẻ mặt sáng bừng tươi cười, cùng tối qua dưới dây xích đu dường như là hai người khác nhau.

Nhìn thấy cô, dịu dàng hỏi một câu, "Ngủ ngon không?"

Vốn là câu chào hỏi bình thường, bây giờ nghe vào tai Túc Kỳ lại cực kỳ khó chịu.

Tối hôm qua bỗng nhiên anh ta ném ra một quả bom như thế, cô có thể ngủ ngon được không? Nhưng nếu là lời nói ngay thật, có phải anh ta vẫn cảm thấy trong lòng cô anh ta hết sức quan trọng?

Túc Kỳ cũng cười một chút, "Rất ngon, cám ơn!"

Trần Tư Giai ngồi trên ghế sofa kêu to, "Túc Kỳ, mau tới đây, bọn tớ đang nói tới cậu đó."

Túc Kỳ gật đầu với cô ấy rồi đi tới, Thẩm Ngôn Lỗi cũng đi qua, đặt ấm trà lên bàn.

Nói xong chuyện, cũng không biết là ai đề nghị muốn đi ném tuyết, rất nhanh chiếm được sự hưởng ứng của mọi người, nhanh chóng chia làm hai đội, lập tức bắt đầu chiến đấu.

Túc Kỳ vốn đang đông một nắm tây một nắm ném thật vui vẻ, dần dần cùng đồng đội phân tán bỗng nhiên có rất nhiều quả cầu tuyết đang bay về phía cô, căn bản cô không cách nào ngăn cản, gấp gáp nhìn xung quanh đồng đội có thể giúp, đầy người trong mắt đều là tuyết, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Sau đó một bàn tay vươn ra kéo cô vào trong ngực, tiếp đó chuyển đổi góc độ, người tới đưa lưng về phía tuyết không ngừng bay qua.

Túc Kỳ dán vào sau lưng Thẩm Ngôn Lỗi, anh ta gắt gao ôm chặt cô, bên tai là âm thanh tuyết ném rơi trên quần áo, từng phát từng phát, giống như nện vào trong lòng anh ta, không đau, nhưng rất ngứa.

Người trong đội rất nhanh phấn khởi phản kích, Thẩm Ngôn Lỗi kéo cô từ từ rời khỏi trận chiến đi qua một bên.

Trên người cô từ đầu đến mặt trên quần áo trên khăn quàng đều là tuyết, anh ta cũng vậy, thậm chí so với cô càng thảm hại hơn. Vào phòng, tuyết dần dần chảy ra, tóc của anh ra đều đã ẩm ướt, có chút nhếch nhác.

Anh ta lấy hai khăn lông từ phòng tắm đi ra, đưa cho cô một cái, "Nhanh lau đi."

Túc Kỳ vươn tay nhận lấy, cõi lòng đầy tâm sự lau hồi lâu, lề mề lúc sau mới mở miệng, "Anh mau tắm rửa một chút rồi thay quần áo đi, để lát nữa sẽ bị cảm."

Thẩm Ngôn Lỗi đang lau tóc, nghe được lời cô nói, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ, "Được."

Một đám người rốt cuộc hết hưng phấn, mỗi người đều ướt nhèm nhẹp, toàn thể đi tắm rửa, sau đó làm thành một đoàn ăn lẩu uống bia.

Uống nhiều rượu, lời nói cũng tự nhiên hơn, hăng hái bắt đầu nhớ lại thời đại học, trong lúc này khí thế ngất trời.

Bỗng nhiên Trần Tư Giai lung la lung lay đứng lên, tay trái cầm ly rượu, tay phải cầm bình rượu, nhất định phải tìm Thẩm Ngôn Lỗi uống rượu.

Cô ợ ra hơi rượu, "Thẩm Ngôn Lỗi, mặc dù bây giờ cậu 'dạng chó hình người' (để nguyên văn), tôi Trần Tư Giai vẫn khinh thường cậu, năm đó, năm đó, tôi nhìn Túc Kỳ khóc, trong lòng đã nghĩ, chờ tôi gặp lại câu, khẳng định trước hết cho cậu mấy chục cái bạt tai, sau đó thiến cậu. Bây giờ tôi không ngây thơ như thế, thì kính cậu ba ly rượu."

Vốn là mọi người vẫn xem nhẹ chuyện cũ không ngờ lại bị lật ra.

Túc Kỳ đứng lên giữ chặt cô, ra sức túm lấy cô, âm thanh tuy nhẹ nhưng rất vội vàng, "Cậu làm gì thế, ngồi xuống mau."

Trần Tư Giai vùng vẫy thoát ra, liếc cô một cái, "Cậu để kệ đi!"

Nói xong rót đầy một ly rượu đưa cho Thẩm Ngôn Lỗi.

"Tới, chén thứ nhất, kính con mắt tinh tường biết nhìn châu ngọc, vứt bỏ Túc Kỳ tìm tới cái gì đại tiểu thư nhà họ Thi! Đều nói học được như vậy gả vào thật tốt, lời này thực không sai!"

Thẩm Ngôn Lỗi trong cái nhìn chăm chú của mọi người đứng lên nhận lấy không chút do dự, cái gì cũng chưa nói, ực một cái uống cạn.

Trần Tư Giai rất nhanh đưa ra chén thứ rượu thứ hai, "Chén thứ hai, kính tâm địa cậu đủ ngoan độc, tình cảm thời gian dài như thế mà nói buông bỏ liền buông bỏ! Tâm ngoan độc hảo (Tâm địa quá độc ác), lòng người không ngoan độc, địa vị không ổn!"

"Ly sau cùng, kính cậu không biết xấu hổ, cút liền cút, không cút xa một chút còn dám trở về, còn dám xuất hiện trước mặt Túc Kỳ, tôi thật sự chưa từng thấy qua người đàn ông nào không biết xấu hổ như cậu! Quá hạn không đợi, không hiểu sao?!"

Trần Tư Giai mà càng nói càng khó nghe, Thẩm Ngôn Lỗi không nói được một lời, một ly tiếp một ly uống, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Túc Kỳ đứng dậy đỡ Trần Tư Giai, "Được rồi, Tư Giai, đừng uống nữa, chuyện đã qua đi nhiều năm rồi, đừng nói ra nữa."

Trần Tư Giai dĩ nhiên uống nhiều, lôi kéo tay Túc Kỳ, vừa cười vừa mắng, "Còn cậu đó, Túc Kỳ! Không phải con mẹ nó một người đàn ông sao! Chồng cậu Diệp Tử Nam không biết mạnh hơn anh ta bao nhiêu lần, cậu còn có cái gì có thể không bỏ xuống được, hả!"

Trần Tư Giai bỗng nhiên chỉ vào một người đàn ông khác, "Còn có cậu, đại nhân, tốt nghiệp cậu mượn tiền tôi là năm trăm đồng, đến bây giờ còn chưa trả!"

"Còn có cậu, cậu tên gì ấy nhĩ..."

Một đống chuyện vừng thối thóc mục đều bị cô lôi ra, mọi người dở khóc dở cười.

Sau cùng Trần Tư Giai đã không biết mình đang nói gì, Túc Kỳ đỡ cô về phòng, chăm sóc cô sau khi ngủ xong, Túc Kỳ mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy Thẩm Ngôn Lỗi đứng trước cửa.

"Cô ấy uống nhiều, nói hươu nói vượn, anh đừng để trong lòng."

Thẩm Ngôn Lỗi ngẩng đầu, không biết là do uống nhiều hay do nguyên nhân gì, ánh mắt hồng hồng bên trong vẫn còn chứa nước mắt, mới mở miệng, âm thanh khàn khàn, "Tiểu Kỳ, cô ấy mắng rất đúng, thực xin lỗi."

Túc Kỳ không nguyện ý nghe nhất là ba chữ kia, cô nghiêng đầu qua một bên, "Tôi nói, chuyện cũng đã qua nhiều năm, đừng nói tới nữa, tôi, bây giờ thì không nhớ rõ nữa."

Thẩm Ngôn Lỗi muốn nói lại thôi, bị Túc Kỳ cắt ngang, "Được rồi, anh cũng uống không ít, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Sau đó xoay người trở về phòng, nhốt Thẩm Ngôn Lỗi ở ngoài cửa.

Cô không biết anh ta đứng ở ngoài cửa bao lâu, anh ta đứng ngoài cửa bao lâu, thì cô đứng bên trong cửa bấy lâu, về sau nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.