Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 28: Chương 28




Dạo quanh một vòng trời xế chiều một đám người đều bước trên đường về, bởi vì ngày hôm qua Trần Tư Giai say rượu đùa giỡn đều mắng mỗi người một lần, sáng nay sau khi tỉnh lại cảm thấy xấu hổ, sáng sớm vào ngồi xe lửa trở về.

Thẩm Ngôn Lỗi đưa mọi người ra nhà ga, Túc Kỳ lên xe sau cùng, trước khi lên xe, cô đưa tay kéo rương hành lý, Thẩm Ngôn Lỗi lại không buông tay, "Tiểu Kỳ, lời anh nói là thật, hi vọng em suy nghĩ một chút, nếu anh dám nói lời này, anh sẽ cố gắng để thực hiện nó."

Túc Kỳ cúi đầu, cái tay nhỏ ra sức kéo cái rương, xoay người đi về phía trước.

Hai ngày nay Túc Kỳ vẫn không nhận được điện thoại của Diệp Tử Nam, về đến nhà thấy bày biện trong nhà giống trước khi cô đi như đúc, cả chén nước trên bàn vẫn còn y nguyên, xem ra, hai ngày nay Diệp Tử Nam cũng không ở đây.

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Đi công tác rồi sao? Không có khả năng, ngày hôm qua anh vẫn còn đang ở nhà họ Diệp mà.

Túc Kỳ ngồi trên ghế sofa gọi điện cho Diệp Tử Nam, điện thoại rất nhanh được kết nối, vẫn là âm thanh không chút để ý như trước.

"A lô."

"Anh đang ở đâu?"

"Ở nhà." Âm thanh miễn cưỡng của anh.

"Hì hì, Diệp Tử Nam, nói dối bị em bắt được rồi nhé! Em đang ở nhà, anh vốn không ở đây!"

Bên kia im lặng một lúc, Túc Kỳ dương dương tự đắc, chờ nghe Diệp Tử Nam bào chữa như thế nào.

"Anh đang ở bên chỗ ba mẹ đây." Trong âm thanh dường như mang theo khinh thường và bất đắc dĩ với năng lực phán đoán của cô.

Túc Kỳ le lưỡi, "Vậy anh không nói rõ ràng. Đúng rồi, hôm qua sao anh không gọi điện thoại lại cho em?"

Diệp Tử Nam trả lời qua loa, giống như rất không muốn trả lời vấn đề này, "Quên mất."

Trong ấn tượng của Túc Kỳ, trí nhớ Diệp Tử Nam vô cùng tốt, quên mất là từ chưa bao giờ sẽ từ trong miệng anh nói ra.

Bên kia bỗng nhiên truyền đến âm thanh mẹ Diệp, "Là tiểu Kỳ hả, kêu con bé qua đây cùng nhau ăn cơm đi!"

Diệp Tử Nam rất nghe lời nhắn lại, "Mẹ gọi em về ăn cơm."

Nói thật Túc Kỳ một chút cũng không đói, toàn thân eo mỏi lưng đau, bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa bằng nước nóng sau đó ôm chăn thoải mái dễ chịu ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau.

"Vậy, anh đừng nói chuyện nhé, chỉ trả lời em là có hoặc ừ."

"Được."

"Mẹ đang bên cạnh anh hả?"

"Ừm."

"Nếu em nói không đi, có phải mẹ sẽ mất hứng?"

Diệp Tử Nam dừng một lúc, "Em nói gì?"

Túc Kỳ quyết định bẻ cong để cứu mình, ném bom với Diệp Tử Nam, "Em thật sự mệt chết đi được, anh nói với mẹ một chút, em sẽ không đi nhé?"

Trái lại lần này Diệp Tử Nam lại nói chuyện rất tốt, "Được."

Sau đó lại nghe được giọng anh nói vọng ra, giống như là cầm di động đưa ra xa, "Mẹ, Túc Kỳ nói cô ấy..."

Túc Kỳ cảm thấy anh sẽ không nói lời gì hay, lập tức la to vào điện thoại, "Diệp Tử Nam, anh ngậm miệng mau!"

Dường như Diệp Tử Nam đang chờ cô mở miệng, nghe được tiếng la của cô lập tức dừng lại, hỏi lại cô, "Làm sao vậy?"

Túc Kỳ nghiến răng nghiến lợi, "Em đi! Em lập tức đi ra khỏi cửa!"

Âm thanh mẹ Diệp cũng truyền tới, "Tiểu Kỳ nói nó bị làm sao vậy?"

Diệp Tử Nam trả lời một câu, "Cô ấy nói sẽ lập tức tới đây."

Túc Kỳ phanh một tiếng cúp điện thoại, rửa mặt thay quần áo sửa sang mình ổn thỏa sau đó vội vội vàng vàng chạy tới hướng nhà họ Diệp.

Đến nhà họ Diệp, đồ ăn đã dọn lên bàn, chỉ chờ cô thôi. Cha Diệp không có ở nhà, mẹ Diệp hỏi cô vài câu rồi bắt đầu ăn cơm.

Toàn bộ quá trình Diệp Tử Nam vẫn hạ mí mắt nhìn bát đũa trước mặt, cả liếc mắt cũng chưa cho cô một cái, Túc Kỳ không biết anh lại khó chịu chuyện gì.

Mẹ Diệp gắp một miếng thịt cá cho Túc Kỳ, "Mẹ thấy con cũng gầy, đi công tác mệt chết đi được có phải không?"

Diệp Tử Nam như có như không từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, âm thanh kia muốn khinh thường bao nhiêu thì có khinh thường bấy nhiêu, muốn châm biếm bao nhiêu thì có châm biếm bấy nhiêu.

Túc Kỳ nhét miếng thịt cá vào trong miệng, hung hăng nhai vài cái liền nuốt xuống, trong lòng tức giận bất bình.

Cái cớ đi công tác này là do anh tìm ra, bây giờ như thế này là thái độ gì chứ!

Cô mới vừa điều chỉnh tốt vẻ mặt muốn đáp cám ơn với mẹ Diệp, liền cảm thấy trong cổ họng nhoi nhói một lúc, nói không ra lời.

Mẹ Diệp thấy vẻ mặt cô đau đớn, vội hỏi, "Có phải bị mắc xương cá rồi không?"

Túc Kỳ gật gật đầu, hai tay đặt lên cổ, trên mặt vo thành một nắm.

"Ôi, con đứa nhỏ này sao lại bất cẩn như thế, lớn vậy rồi còn để bị mắc xương cá."

Diệp Tử Nam bên cạnh vẫn thờ ơ, nhìn thấy cô càng lúc càng đau đớn mới đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lúc trở về trên tay bưng một chén dấm chua, "Uống vào đi, uống hết là tốt rồi."

Bình thường Túc Kỳ ghét nhất uống dấm, ngửi cũng không được, chứ đừng nói là bây giờ phải uống hết một chén này, cô ra sức lắc đầu.

Mẹ Diệp cầm chén nhét vào tay cô, "Nghe lời, uống đi nào."

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Cổ họng Túc Kỳ càng lúc càng đau, nhìn vẻ mặt ân cần của mẹ Diệp chỉ có thể nhận lấy, hạ quyết tâm, uống vào.

Cảm giác nhoi nhói từ từ biến mất, cái xương dường như cũng theo dấm chua trôi xuống. Túc Kỳ để chén xuống, nói với mẹ Diệp, "Mẹ, không có việc gì, hết đau rồi."

Mẹ Diệp nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì là tốt rồi, lúc ăn cá phải nhai kỹ nuốt chậm mới không bị mắc xương, về sau cẩn thận một chút nhé."

"Dạ biết, mẹ."

Diệp Tử Nam liếc cô một cái, tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong lúc dọn dẹp bàn, mẹ Diệp kéo cô hỏi, "Con và Diệp Tử Nam có phải cãi nhau rồi hả?"

Túc Kỳ nghĩ nghĩ, cô và Diệp Tử Nam giống như cũng không cãi nhau, chỉ có chiến tranh lạnh.

"Không có, mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung."

"Mẹ xem nó giống như ...."

"Mẹ cũng biết gần đây anh ấy rất mệt mỏi, lúc mệt anh ấy liền như vậy, không thích quan tâm người khác, mẹ cũng biết mà."

"Điều này cũng đúng."

Vất vả lắm mới qua được cửa ải lừa bịp này, Túc Kỳ lại cùng mẹ Diệp xem ti vi.

Sau bữa cơm chiều Diệp Tử Nam lường biếng ngồi trên ghế sofa, nhanh đã qua chín giờ, anh không có chút xíu ý định đi về. Túc Kỳ thừa dịp mẹ Diệp đi vào nhà vệ sinh, mặt dò xét nhỏ giọng hỏi, "Khi nào thì chúng ta đi?"

Ánh mắt Diệp Tử Nam dính trên màn hình ti vi, không chú ý mở miệng, "Đi đâu?"

Túc Kỳ nhớ rõ Diệp Tử Nam người này không có nhiệt tình gì với ti vi, cô nhìn nhìn màn hình, hơn nữa là loại phim truyền hình nội dung thối nát này.

"Về nhà!"

"Hôm nay anh muốn ở đây."

"Vì sao?"

"Mấy ngày này anh vẫn ở đây!"

"Anh không phải đi làm hả?"

Diệp Tử Nam nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh như băng, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên lạnh, "Anh nghỉ ngơi."

Nghỉ ngơi? Túc Kỳ rốt cuộc cũng hiểu ra, hèn gì hôm nay thời gian này lại xuất hiện ở đây.

"Vậy em làm sao bây giờ?"

"Em muốn làm thế nào thì làm thế ấy."

"Diệp Tử Nam!"

"Nói."

"Anh..."

Lúc mẹ Diệp trở lại liền thấy Túc Kỳ vẻ mặt thất vọng, Diệp Tử Nam mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú quảng cáo trong tivi, hai người đều không có ý định đổi kênh.

Đêm đó Túc Kỳ ngủ lại nhà họ Diệp, ngày hôm sau lúc thức dậy vội vội vàng vàng đi làm, nhìn Diệp Tử Nam đang ngủ say bên cạnh, trng lòng rất không công bằng đá anh một cái.

Diệp Tử Nam mở to mắt nhìn cô một cái, tiếp tục ngủ.

Đến chỗ làm, Trần Tư Giai cầm bữa sáng đứng ở cửa nghênh đón cô, vẻ mặt nịnh nọt.

Túc Kỳ nhìn thoáng qua liền hiểu rõ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhấc cao chân đi qua cô, nhìn cũng không thèm nhìn cô ấy một cái.

Trần Tư Giai lẽo đẽo theo kịp, mang bữa sáng đặt lên bàn cô, "Chắc chưa ăn sáng chứ? Tớ cố tình mua cho cậu, vẫn còn nóng hổi, ăn nhanh đi!"

Túc Kỳ đẩy đồ ăn sáng ra xa, "Không làm không hưởng lộc, tớ vẫn là ăn không ngon."

Trần Tư Giai vẻ mặt cầu xin lại đẩy điểm tâm qua, "Chị gái, em sai rồi, em uống nhiều nói chuyện không có suy nghĩ, chị tha cho em một mạng đi!"

Túc Kỳ nhìn cô, "Cậu đã có thành ý như vậy, tớ liền ăn thôi, cũng đúng lúc tớ đói bọng."

Trần Tư Giai vẻ mặt vui vẻ cười hỏi Túc Kỳ đang ăn như hổ đói, "Ăn ngon không?"

Túc Kỳ gật đầu, miệng đầy đồ ăn, thật sự không rảnh trả lời cô ấy.

"Vậy cậu liền tha lỗi cho tớ rồi hả?"

Sau khi Túc Kỳ hớp một ngụm sữa đậu nành, vẻ mặt cường điệu biểu lộ, "Tha lỗi? Cậu có biết cảm nhận nhiều người cùng nhìn cậu với vẻ mặt thông cảm là như thế nào không? Trần Tư Giai, cậu làm tổn thương tớ sâu sắc, một bữa sáng như thế này có thể bù đắp sao?"

Túc Kỳ than thở khóc lóc nói, trong lòng Trần Tư Giai càng thêm áy náy, "Vậy tớ giúp cậu một tuần tiết học thí nghiệm?"

"Một tuần?!! Trần Tư Giai, cậu làm tổn thương tớ sâu sắc, mà một bữa sáng cộng thêm một tuần tiết học thí nghiệm có thể bù đắp à?"

"Vậy một tháng?"

"Thành giao."

Túc Kỳ nhanh chóng tiếp lời, cười với Trần Tư Giai, "Vậy một tháng tiếp theo, vất vả cho cậu rồi, cô giáo Trần."

Trần Tư Giai nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, "Không khách khí, cô giáo Túc!"

Cô vốn không giận Trần Tư Giai, tính tình Trần Tư Giai cô vẫn hiểu, tấm lòng Trần Tư Giai cô lại càng rõ ràng, bên cạnh có thể có một người bạn như vậy, cô làm sao có thể giận cô ấy đây?

Chẳng qua là ở bên cạnh người nào đó lâu rồi, gần mực thì đen, nên muốn nhân dịp này tìm ít phúc lợi mà thôi.

Túc Kỳ không nghĩ tới vài năm sau xa cách, mẹ Thẩm lại tìm được cô.

Sắp đến giờ tan tầm buổi trưa, Túc Kỳ nhận được một cú điện thoại, âm thanh bên kia lễ phép mà cao cao tại thượng, mang theo cao ngạo không coi ai ra gì, trong đầu cô lập tức hiện ra một khuôn mặt.

Tuy mới chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng khắc sâu.

"A lô, xin hỏi là Túc tiểu thư sao?"

Túc Kỳ hít sâu một hơi, bình tĩnh trả lời, "Bác Thẩm."

"Là tôi, tôi có một chút việc muốn hẹn Túc tiểu thư nói chuyện, lát nữa chúng ta gặp nhau tại quán cà phê gần trường học của cô đi."

Cường thế, trực tiếp, không để cho đối phương có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào. Cô còn có thể nói gì đây?

"Được."

Túc Kỳ cúp máy, ngồi vào trước bàn sững sờ.

Lúc đó cô và Thẩm Ngôn Lỗi đúng là thời kỳ tình nồng ý đượm, đêm trước tốt nghiệp, Thẩm Ngôn Lỗi bỗng nhiên nghe điện thoại nhà rồi vội vã trở về thành phố Y.

Cô đưa Thẩm Ngôn Lỗi ra ga xe lửa, Thẩm Ngôn Lỗi đứng trên sân ga, cười với cô cực kỳ dịu dàng, nói cô ngoan ngoãn chờ anh ta trở lại.

Cô cho rằng không tới vài ngày anh ta sẽ trở lại, không nghĩ tới đợi không được Thẩm Ngôn Lỗi, nhưng lại chờ được mẹ của anh ta.

Cô sợ hãi rụt rè ngồi trước mặt mẹ Thẩm, căng thẳng đến phát run.

"Túc tiểu thư, có lẽ Ngôn Lỗi chưa nói qua với cô, nhà họ Thẩm chúng tôi ở thành phố Y cũng là danh môn vọng tộc, con dâu nhà chúng tôi phải đoan trang hiền thục, môn đăng hộ đối, nghe nói cha mẹ Túc tiểu thư đều chỉ là thầy cô giáo đại học, gia thế của cô có lẽ không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của nhà chúng tôi."

"Ngôn Lỗi cần chính là một người vợ tốt có thể giúp nó tiến lên trong sự nghiệp, qua sự hiểu biết của tôi với Túc tiểu thư, cô giống như cũng không thể làm được điều này."

"Tôi và cha nó đều rất vừa ý con gái nhà họ Thi, Ngôn Lỗi là đứa trẻ hiếu thuận, bọn nó lập tức sẽ đính hôn. Nếu Túc tiểu thư thật muốn tốt cho Ngôn Lỗi, thì đừng lại dây dưa với nó nữa."

Cao cao tại thượng như thế chẳng thèm để ý tới thái độ, gằn từng tiếng hung hăng đâm vào lòng cô, khiến cho lúc đó cô không biết phải làm sao, nghe được câu cuối cùng thế mà nước mắt rơi tại chỗ chạy trối chết.

Cô cũng không biết Thẩm Ngôn Lỗi xuất thân từ một gia đình như thế nào, không biết gia đình kia rốt cuộc vinh quang đến mức nào. Cô chỉ biết gia thế anh ta rất tốt, mà anh ta cũng không phải là đứa trẻ nhà có tiền kiêu căng ngạo mạn, cho nên cô vẫn không để tâm. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn tự hào về gia đình mình, người khác vừa nhắc tới cha mẹ cô đều là thầy cô giáo đại học, trên mặt trong miệng hâm mộ đều khiến cho cô vui rạo rực, không nghĩ tới vậy mà bây giờ đã thành lý do để người khác cự tuyệt.

Trần Tư Giai đi tới hỏi, "Nghĩ cái gì thế, gọi cậu nhiều như vậy một tiếng cũng không trả lời."

Túc Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng mà thở dài.

"Không phải cậu mấy ngày hôm trước vì bóc lột được tớ mà vẻ mặt phấn khởi à? Sao bây giờ lại ủ rũ rồi hả?"

Tâm tư Túc Kỳ buồn buồn nói với cô, "Mẹ Thẩm Ngôn Lỗi hẹn gặp tớ."

"Mẹ anh ta tìm cậu làm gì?"

"Không biết."

Trần Tư Giai vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, "Vị lão phật gia kia cũng không phải là người dễ chọc, đồng chí, tự cầu nhiều phúc đi."

Lần thứ hai ngồi trước mặt phu nhân nhìn qua rất khoan thai cao quý, Túc Kỳ không sợ hãi và bối rối như lần đầu tiên gặp bà ta, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép, thái độ lịch sự, "Thẩm phu nhân."

Trên mặt Mẹ Thẩm là nụ cười nhàn nhạt, nhưng không chút nào che dấu chán ghét nghiêm trọng, "Túc tiểu thư."

Diệp Tử Nam đã từng nói qua với cô, "Địch không động ta không động, lấy tĩnh chế động vẫn được một số người sử dụng, nhưng có một số việc muốn chiếm được thời cơ trước, nên đánh đòn phủ đầu thì hơn."

Cô không đợi mẹ Thẩm chào hỏi gì mà nói trước, "Ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi."

Mẹ Thẩm kinh ngạc, cô gái trước mắt này, có lễ độ phép tắc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến lùi có chừng mực, không giống với người trong ấn tượng kia, bà ta không nghĩ tới vài năm ngắn ngủi, mà cô gái lại thay đổi nhiều như vậy.

Cho dù trong lòng kinh ngạc cũng không biểu hiện ra nửa phần, mẹ Thẩm thu lại nụ cười, "Một khi đã như vậy, tôi liền đi thẳng vào vấn đề."

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Nói xong đưa ra một phong thư đẩy sang trước mặt cô.

Túc Kỳ nhìn một lúc mới cầm lên mở ra xem.

Là ảnh chụp lần trước khi bạn học tụ họp.

Dưới ánh trăng, cô yên lặng trong lòng Thẩm Ngôn Lỗi đối mặt với anh ta.

Trong bầu trời đầy tuyết, Thẩm Ngôn Lỗi gắt gao ôm cô vào trong ngực.

... .......

Người chụp rõ ràng có dụng ý khác, mấy tấm hình đều nhìn biểu tình trên mặt bọn họ không rõ ràng lắm, nếu không phải cô là người có liên quan, chỉ sợ rằng cũng đã tin tưởng hai người trong ảnh chụp có quan hệ không giống bình thường rồi.

Cô mang ảnh chụp từ từ để vào phong bì, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Để tay xuống bàn nắm gắt gao.

"Ngài có ý gì?"

Mẹ Thẩm thấy cô bình tĩnh trái lại rất ngoài ý muốn, "Cô biết không, gần đây Ngôn Lỗi vì cô mà chuẩn bị hủy bỏ hôn ước với nhà họ Thi."

"Việc đó liên quan gì đến tôi chứ?"

"Không liên quan đến cô? Nghe nói, cô cũng đã lập gia đình rồi. Nếu tôi mang những ảnh chụp này cho nhà họ Diệp, sẽ như thế nào nhĩ?"

Túc Kỳ lập tức bị chọc giận, cô ghét nhất bị người khác đe dọa, "Bà là trưởng bối, tôi kính trọng bà, nhưng làm người không nên khinh người quá đáng. Sự thật đằng sau mấy tấm ảnh này là như thế nào, tôi hiểu rõ hơn so với bà, tôi 'thân ngay thẳng không sợ bóng dáng nghiêng' (giống Cây ngay không sợ chết đứng), tùy ý bà. Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Túc Kỳ cầm áo khoác liền muốn đi ra ngoài.

Mẹ Thẩm ra tiếng gọi cô lại, "Từ từ."

Túc Kỳ đứng lại, quay đầu nhìn bà ta. Mẹ Thẩm không chút hoang mang khuấy ly cà phê trước mặt, "Tôi còn tưởng rằng cô có tiến bộ, không nghĩ tới vẫn là bộ dạng lúc trước. Trưởng bối chưa nói rời khỏi mà cô đã vội vã đi trước như vậy, cha mẹ cô dạy cô như vậy vậy hả?"

"..."

Túc Kỳ toàn thân giận phát run, "Cha mẹ tôi dạy tôi như thế nào không cần bà quan tâm, bà cũng không có tư cách nhắc tới cha mẹ tôi. Chẳng lẽ bây giờ người đang nói những lời này là có bộ dạng làm mẹ sao?

Thẩm Ngôn Lỗi là con bà, tôi cũng là con người khác, tôi kính trọng cha mẹ tôi, cho nên không muốn tranh cãi tiếp với bà nữa, bà còn nói gì nữa, nói đi tôi nghe."

"Nói đến mức này, tôi chỉ có một câu, cô đừng quấy rầy Ngôn Lỗi nữa, ảnh chụp tôi trả lại cho cô."

"Tôi từ đầu tới cuối không hề quầy rầy anh ta, hi vọng bà biết sự thật rồi hãy nói. Ảnh chụp bà muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đi, bất qua tôi xin khuyên bà một câu, người bóp méo sự thật để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy, thật là xem mọi người của nhà họ Diệp là kẻ ngốc sao?"

Tay mẹ Thẩm quấy ly cà phê dừng lại, Túc Kỳ mở miệng lần nữa, "Bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

Hồi lâu không nghe được câu trả lời, Túc Kỳ xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.