Mễ Á tức giận nói: " Ngươi...ngươi không muốn lí tới ta cũng được, nhưng
ngươi cứ nói một câu a, ta..ta..ngươi cho ta là không khí a? Nói nhiều
như vậy...Ai, ngươi cũng quá ngạo mạn.."
Tần Tiểu Thiên không khỏi bật cười.
Hắn cũng không
có ý khi dễ Mễ Á, chẳng qua bản thân đang suy nghĩ tâm sự, không tâm
tình để ý tới người khác, không nghĩ tới người này lại nóng nảy như vậy.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ý của ngươi ta hiểu rõ ràng, vì nhẫn trữ vật, có phải hay không?"
Mễ Á mặt đỏ tới mang tai.
Lời của Tần
Tiểu Thiên không chừa cho hắn chút mặt mũi nào. Hắn đích thật là vì
chiếc nhẫn trữ vật, vật này thật sự quá hiếm thấy, chỉ có tiên nhân mới
có bản lãnh luyện chế nhẫn trữ vật, nhưng lại phải có tài liệu thích
hợp. Ở thế giới con người, nhẫn trữ vật chính là một kiện chi bảo vô
giới, đừng nói là con người muốn có, ngay cả người tu chân cũng rất khó
ngăn cản sự hấp dẫn như vậy.
" Đúng vậy,
nhưng là...nhưng ta không có ác ý...chẳng qua là...chẳng qua là..." Bình thường lanh lợi nhưng bây giờ Mễ Á cũng không biết nên nói gì bây giờ
mới tốt.
Tần Tiểu Thiên
thần tình tự nhiên, ném ra chiếc nhẫn trữ vật, nhàn nhạt nói: " Đem đấu
giá phải không? Cầm lấy đi, đấu giá được, giao cho Long viện trưởng của
Hoan Hoan Phủ Dục Viện."
Hắn đối với
nhẫn trữ vật không hề có cảm giác, từ sau khi học xong tổ hợp vật phẩm,
chỉ cần tổ hợp qua một lần, hơn nữa trong tinh điểm cũng có đủ vật chất, thì đồ vật như vậy, muốn bao nhiêu có thể tổ hợp ra bấy nhiêu. Hắn đã
bước đầu học được thủ đoạn tạo vật.
Mễ Á nhìn chằm
chằm chiếc nhẫn trữ vật trên quầy, trong lúc nhất thời cảm thấy sửng
sốt, trong lòng cảm thấy rét lạnh. Hắn chụp lấy chiếc nhẫn, dáo dác nhìn chung quanh một chút, phát hiện không ai chú ý, lúc này mới thở phào
nhẹ nhõm.
" Ngươi làm sao biết ta muốn đấu giá...cái này...cái này..." Hắn nói hai chữ rồi không
dám tiếp tục nói ra miệng, sợ khiến cho người khác mơ ước.
Tần Tiểu Thiên khoát khoát tay, nói: " Ngươi bận việc gì thì cứ đi đi, không tiễn."
Mễ Á dở khóc dở cười, thầm nghĩ: " Ta làm người khác chán ghét như vậy?" Hắn nói: " Tần tiên sinh, có chút thủ tục còn cần xác nhận một chút, a a, đây là vật
phẩm quý trọng, ta không thể lấy đi như vậy..."
Làm nghề nghiệp kinh lí, tố chất của Mễ Á rất cao, mặc dù nhẫn trữ vật rất ngang quý,
hắn cũng sẽ không minh bạch mà lấy đi, cần phải làm cho xong thủ tục
thật đàng hoàng.
Tần Tiểu Thiên
nghe Mễ Á nói như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.
Hắn không phải tùy ý cấp nhẫn cho người khác, nếu như Mễ Á dám tham lam, thì Tinh Thị Liên bám vào trên người hắn sẽ giết người, so sánh thực
lực với Tần Tiểu Thiên, Mễ Á cũng không bằng con kiến, chính tố chất
nghề nghiệp của Mễ Á đã cứu hắn.
Tần Tiểu Thiên hỏi: " Ngươi muốn làm thủ tục gì?"
" Mời chờ một
chút, a a, ta đi liên lạc...phục vụ, tiền rượu của vị tiên sinh này để
ta trả, a a, Tần tiên sinh xin đừng cự tuyệt, đây là một chút tâm ý của
ta."
Mễ Á lập tức đi ngay, có thể giao kết với Tần Tiểu Thiên, hắn cho rằng có trăm lợi mà không một hại.
Ở phía trên
đỉnh đầu? Đeo tiếp thu khí trên trán, Mễ Á lập tức lên mạng, tiến vào
Vận Thức Độn Đấu Giá không gian mô phỏng, bắt đầu làm thủ tục. Nhẫn trữ
vật bóp chặt trong tay, tựa như một cục than nóng, hắn không dám đi một
mình trở về, ai biết trên đường có thể gặp cướp bóc hay không, cho nên
phải gọi người của công ty tới hộ tống.
Mễ Á rất nhanh
rời khỏi mạng, hắn không dám để cho Tần Tiểu Thiên chờ lâu, vội cười
nói: " A a, Tần tiên sinh, ngài...a a, cần phải xác nhận thân phận của
ngài một chút."
Tần Tiểu Thiên cũng không nói chuyện, tiện tay ném ra thân phận bài, lại cầm một ly rượu uống cạn, rồi lại tiếp tục ngẩn người.
Mễ Á lần đầu
tiên nhìn thấy thân phận bài như vậy, đặt vào trong nghi khí kiểm tra,
vừa nhìn thấy văn tự hiện ra loan báo, hắn trợn to đôi mắt, mồ hôi lạnh
trong khoảnh khắc chảy xuống.
Rất minh xác thân phận, liên hợp hội khách khanh trưởng lão.
Liên hợp hội ở
Viêm Tinh vị quản lý tối cao nhất cũng chỉ là một chấp sự cao cấp, không có khả năng có cấp nhân vật như trưởng lão xuất hiện, ở thế giới con
người, địa vị này giống như là thần tiên.
Thân thể của Mễ Á không tự chủ được mà run rẩy, hắn thế mới biết, thái độ của Tần Tiểu
Thiên đối vơi mình thật sự rất không tệ, với thân phận của hắn, không để ý tới mình là rất bình thường.
Mễ Á biến thành một người cà lăm, run run nói: " Ta...ta...ngươi...ngươi là...ai nha...ta không..."
Tần Tiểu Thiên hơi nhíu mày hỏi: " Ngươi muốn nói cái gì?"
Hắn không cách
nào thể hội được tâm tình của Mễ Á, cho dù có được thân phận khách khanh trưởng lão của liên hợp hội, cũng không tính là gì, vị trí của một
trưởng lão còn chưa đặt vào trong mắt hắn, trình độ của hắn trước mắt đã đến gần sư bá Lí Cường và sư tổ Thanh Đế, cũng đã sắp trở thành nhất
giới chi chủ.
Mễ Á dùng sức thở hổn hển vài hơi, ý muốn ngăn chận tâm tình rối loạn, nói: " Đúng....xin lỗi..."
Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Thủ tục làm xong rồi phải không? Ta phải đi."
Mễ Á gấp đến độ muốn khóc, vội vàng nói: " Không có...còn chưa xong, lập tức là tốt
rồi...ngài chờ, lập tức là tốt rồi...ngài chờ..chỉ chốc lát."
Tần Tiểu Thiên
cảm thấy người này rất kì quái, nhưng không nghĩ tới mình lại tạo áp lực lớn thế nào đối với người khác, thúc giục nói: " Vậy nhanh một chút."
Mễ Á luống
cuống tay chân không biết làm sao, tâm tình rối loạn, không biết là phúc hay họa, toàn bộ thủ tục xong xuôi, hắn do dự một chút nói: "
Tần..Tần..." Hắn không biết làm sao xưng hô mới tốt, một hồi lâu mới
nói: " Tần lão, ngài có thể lưu lại một chút hay không, chờ tu chân cung phụng của công ty chúng tôi tới?"
Tần lão? Tần Tiểu Thiên á khẩu không trả lời được, cười nói: " Được rồi, ta lại uống thêm chút nữa."
Hắn cũng không vội vã trở về, mới rồi nói muốn đi, chẳng qua là thuận miệng.
Không biết Tần
Tiểu Thiên uống bao nhiêu ly rượu, phục vụ từ lúc kinh ngạc rồi sợ hãi
sau đó chết lặng, trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất: " Người này thật là vinh diệu, có thể giao kết với một vị trưởng lão của liên hợp hội, vô
luận Tần Tiểu Thiên có thái độ gì hắn đều có thể đón nhận."
Người có cấp
bậc trưởng lão của liên hợp hội, nhất là khách khanh trưởng lão, tất cả
đều là tiên nhân đảm nhiệm, điểm này tại nguyên giới ai cũng đều biết,
khách khanh trưởng lão thường thường so sánh với trưởng lão chính quy
của liên hợp hội còn lợi hại hơn, dù sao trưởng lão của liên hợp hội có
không ít là do người tu chân đảm nhiệm.
Mễ Á có thể
khẳng định đối phương là tiên nhân, hắn đã sớm nghe nói, tiên nhân tại
tiên giới là một tồn tại bất khả tư nghị, thực lực của bọn họ phi thường kinh khủng, nhưng con người rất ít có khả năng nhìn thấy tiên nhân, bọn họ cũng không đến thế giới của con người.
Tự mình có lẽ đã rất may mắn, có lẽ cũng là xui xẻo, không ngờ gặp được một tiên nhân, vậy mà còn than oán trước mặt của hắn!
May là không có quá mức. Hắn rất khó tưởng tượng nếu như mình chọc giận phải tiên nhân
thì sẽ có hậu quả gì, nghĩ tới đây, Mễ Á nhịn không được rùng mình một
cái.
Vội vàng xong xuôi thủ tục, Tần Tiểu Thiên cho đem tất cả tiền lời đấu giá toàn bộ quy cho Hoan Hoan Phủ Dục Viện.
Đêm khuya,
người trong quán rượu từ từ thưa thớt, Mễ Á gấp đến độ muốn loạn. Đến
lúc này, người tu chân chịu trách nhiệm hộ tống vật phẩm còn chưa đến,
hắn không dám rời đi một mình.
Trên người mang theo một vô giới chi bảo, tùy tiện đến một người tu chân, thậm chí là
mấy người phàm thân cường lực tráng đến cướp đoạt, tự mình cũng không
bảo vệ được chiếc nhẫn. Vạn nhất Tần Tiểu Thiên rời đi, ngay cả ở lại
trong quán rượu cũng không an toàn, sớm đã có người đang chăm chú nhìn
hắn như hổ rình mồi.
Tần Tiểu Thiên nhìn thấy bộ dáng hắn mồ hôi chảy cuồn cuộn, hỏi: " Ngươi sao vậy? Không thoải mái sao?"
" Ta...ta phải đi về...nhưng người tiếp đón ta còn chưa tới..."
Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Ngươi không tự mình đi được hay sao? Tại sao cần người tới đón?"
Mễ Á cười khổ
nói: " Ta mang theo chiếc nhẫn quá trân quý, vạn nhất có gì ngoài ý
muốn, dù là giết ta cũng không bồi thường nổi a, phải giao vào công ty
bảo tồn, ai, ta...ta không dám đi một mình..."
Tần Tiểu Thiên nói: " Công ty các ngươi ở nơi nào?"
Mễ Á nói ra địa chỉ của công ty, vừa dứt lời, chỉ cảm thấy hoa mắt, phát hiện mình đang đứng ở cửa công ty, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ: " Đây là
thực lực của tiên nhân? Thật đáng sợ, quả thực như đang nằm mơ."
Tần Tiểu Thiên dùng Tinh Thị Liên đưa Mễ Á đi xong, xuất ra kim tạp chuẩn bị tính tiền.
Phục vụ cười nói: " Mễ Á tiên sinh đã trả rồi, a a, không cần ngươi trả tiền, cảm ơn chiếu cố."
Tần Tiểu Thiên gật đầu, xoay người đi ra khỏi quán rượu.
Đã là rạng
sáng, trên đường không một bóng người, chỉ có vài chiếc xe bay xẹt qua
rất nhanh, ánh đèn đường chiếu sáng rực, những tòa lầu cao còn tối đen
lại lóe ra vài điểm ánh sáng, sao giăng đầy trời, thật là xanh trong.
Tần Tiểu Thiên
cảm giác mình không cách nào thích ứng thế giới con người, ở trên thế
giới này, không có bất cứ đồ vật gì có thể hấp dẫn hắn, vô luận là tiền
tài, hay là quyền thế, thậm chí thân tình, hắn đều mất đi hứng thú, loại cảm giác cô độc này dị thường mãnh liệt.
Cổ thần hồn chỉ dẫn một con đường tu hành kì lạ, khiến cho hắn mất đi động lực và dục
vọng trong cuộc sống của thế giới con người.
Tâm cảnh như
thế biến hóa rất nhanh, chỉ ngắn ngủn hai ngày thời gian, Tần Tiểu Thiên từ lòng kỳ vọng tràn đầy biến thành nhàm chán khó tả.
Sau khi có được một trăm lẻ tám tinh điểm, cũng chính là có được năng lực nắm thiên hạ
trong tay, hơn nữa hắn tu luyện, cơ hồ đều là hành vi hủy thiên diệt
địa, khi năng lực của hắn cử động là có thể hủy diệt cả một tinh cầu,
thì muốn bảo trì tâm cảnh lúc đầu vốn không thể nào, thay đổi nhất định
sẽ phát sinh.
Về nhà? Hay là rời đi?
Tần Tiểu Thiên
có chút do dự không quyết, dọc theo ngã tư đường từ từ đi tới, một đoạn
đường trầm tư, hốt nhiên trong lòng có chút vừa động, chỉ là trong nháy
mắt, hắn đã nhận ra sự tồn tại của Thiên Diễn. Đó là một loại cảm giác
rất vi diệu, hắn lập tức triển khai lục soát.
Túc túc đứng
suốt hai giờ tại ven đường, Tần Tiểu Thiên lại không phát hiện được gì.
Hắn từng ra vào Thiên Diễn, có thể khẳng định đó là Thiên Diễn thế giới, cảm giác mới vừa rồi tuyệt đối không sai, đáng tiếc sau đó lại không
nắm bắt được cảm giác đó nữa. Trong lòng hắn không khỏi có chút nghi
hoặc: " Tại sao nhanh như vậy lại cảm ứng được thế giới Thiên Diễn?
Chẳng lẽ sư tôn bọn họ có nguy hiểm?"
Chẳng lẽ tu vi không đủ?
Trong giây lát, Tần Tiểu Thiên tỉnh ngộ lại, tu vi của mình tăng lên cực nhanh, khoảng
cách mở ra Thiên Diễn chỉ kém một chút, chỉ cần tiến thêm một bước, sẽ
có thể cảm ứng được Thiên Diễn tồn tại, nhưng Thiên Diễn đến tột cùng là ở nơi nào?
Tần Tiểu Thiên
suy tư thật lâu mà không có đáp án, thầm than: " Cũng thuận theo tự
nhiên thôi, càng muốn có càng khó được." Hắn theo Tinh Thị Liên thuấn
chuyển qua Phủ Dục Viện, sắc trời đã sáng hẳn.
Sau khi trở lại Phủ Dục Viện, Tần Tiểu Thiên không biết đi nơi nào mới tốt, lại đi tới
trung tâm khang phục. Đám trẻ con còn đang ngủ, trong phòng trống rỗng,
chỉ có một ít khí cụ rèn luyện, hắn đem đồ vật hắn đã mua được chất
đống, thoáng chốc đã chất đầy gian phòng.
Tần Tiểu Thiên ngồi trong phòng tiếp tục suy tư, Tinh Thị Liên toàn bộ lùi về trong cơ thể.
Hắn phát hiện
Tinh Thị Liên nếu vẫn một mực ở bên ngoài, hơn nữa không thể hấp thu đồ
vật thì sẽ hao tổn năng lượng của bản thân, cho nên không thể dễ dàng
thả ra Tinh Thị Liên, nhất là bao trùm cả tinh cầu.
Nhân viên của
Phủ Dục Viện đều là cô nhi mà lúc ban đầu Long tẩu thu nhận, không có
nhân viên bên ngoài, bọn họ đều ở tu vi Toàn Chiếu kì, Khai Quang kì và
Dung Hợp kì, chỉ có số ít là con người, đó là bởi vì tư chất quá kém,
nhưng cũng cường mạnh, Long tẩu cũng cạn kiệt đem hết khả năng giúp cho
họ tu chân.
Dựa theo Long tẩu lý giải, cho dù tu không tới Nguyên Anh kì, ít nhất cũng có thể cải thiện thân thể kéo dài tính mạng.
Tất cả nhân
viên có tu chân hay là người trong Phủ Dục Viện đi ra ngoài cũng được tu chân, cho tới bây giờ không ai tiếp xúc với trận pháp và luyện khí,
Long tẩu và Tần Danh cũng không quan tâm đến chuyện này.
Pháp bảo của
Tần Danh lúc vừa bắt đầu tu chân thì do người khác tặng cho, Long tẩu
chỉ có một kiện pháp bảo phòng ngự và một thanh phi kiếm, phẩm chất phi
kiếm so sánh với phi kiếm của Tần Danh càng kém hơn, lực chiến đấu và tu vi thì không kém. Tâm tư của Long tẩu không đặt vào tu luyện, cũng
không thích tranh cường đấu ngoan, toàn bộ tâm tư chỉ đặt vào những đứa
trẻ yếu ớt.
Lão sư phụ
trong Phủ Dục Viện và bọn trẻ cùng đi tới trung tâm khang phục, chuẩn bị ngày rèn luyện bắt đầu, vừa mở cửa ra, chỉ thấy bên trong chất đầy dụng phẩm và các loại thực phẩm, cơ hồ chất đầy cả đại sảnh, kinh ngạc vô
cùng, lập tức tìm người báo cho Long tẩu.
Đợi khi Long
tẩu chạy tới thì Tần Tiểu Thiên chẳng biết đã đi đâu. Hắn đi về biệt thự tại Hoàn Nguyệt Đảo, bởi vì hắn tiếp nhận được một tin tức, tạm thời
rời đi Hải Châu Thị.
Tại Hoàn Nguyệt Đảo của Thanh Khê Hồ tại Nặc Đệ sơn mạch, có một tòa biệt thự cực kỳ xa hoa, đó là một trong những biệt thự tốt nhất của Viêm Tinh liên hợp
hội, Tần Tiểu Thiên đang ở trên bầu trời còn chưa kịp đi vào xem. Hắn
trực tiếp xuyên qua hai tòa tiên trận bốn đạo cấm chế, hiện ra thân hình bên ngoài cửa biệt thự.
Úc Mông Bạch đang chờ ở ngoài cửa.
Tần Tiểu Thiên hỏi: " Chuyện gì vội vã như vậy?"
Úc Mông Bạch
cung kính nói: " Liên hợp hội có thông báo, tất cả trưởng lão và khách
khanh trưởng lão cùng đến Đốc Tinh tập hợp, có chuyện trọng yếu cần công bố."
Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Ta mặc kệ, đi Đốc Tinh làm chi?"
Úc Mông Bạch
lắc đầu nói: " Điều này ta không rõ ràng lắm, đại trưởng lão tự mình
thông tri mời ngài, rất trọng yếu, đại trưởng lão thông báo, ngài nhất
định phải đi."
Tần Tiểu Thiên
suy nghĩ một chút, nói: " Được, ngươi đi tìm người nhà ta báo cho họ
biết, nói cho họ, ta phải tạm thời rời đi Viêm Tinh, xong chuyện sẽ trở
về, tiểu Bạch, ai đưa ta đi Đốc Tinh?"
Úc Mông Bạch nói: " Là Viêm Tinh liên hợp hội Tề Chấn và Dịch Phúc Long, hai người bọn họ sẽ cùng đi."
Tần Tiểu Thiên hỏi: " Lập tức phải đi?"
Úc Mông Bạch gật đầu nói: " Đúng vậy, xe bay sẽ tới ngay, cũng là đi truyền tống trường tại Tây An."
Chỉ chốc lát,
xe bay đã đến trước cửa lớn, Tề Chấn từ trên xe xuống, nói: " Tần trưởng lão, mời lên xe, truyền tống trận sẽ khởi động lúc mười giờ bốn mươi
sáu phút, còn có sáu giờ."
Dịch Phúc Long cũng từ trên xe bước xuống, nói: " Thời gian còn kịp, đi Tây An chỉ cần năm giờ là tới."
Tần Tiểu Thiên nói: " Ta biết Tây An truyền tống trường, không cần ngồi xe đi, bây giờ có thể đến."
Hắn vung tay
mang theo hai người Tề Chấn trực tiếp thuấn chuyển qua bên ngoài truyền
tống trường, Tề Chấn và Dịch Phúc Long nhìn nhau, hai người mặc dù kiến
thức rộng rãi, nhưng chưa từng gặp qua thủ đoạn như Tần Tiểu Thiên,
trưởng lão dường như không phải là sử dụng thuấn di, bởi vì phải tiêu
hao một phần tu vi công lực, cho dù là một chút, các trưởng lão cũng
không dễ dàng sử dụng, không nghĩ tới Tần Tiểu Thiên lại không quan tâm.
Tề Chấn hơi
biện thức phương hướng một chút, dẫn đường phía trước, Dịch Phúc Long
theo sát Tần Tiểu Thiên, tùy thời nghe phân phó. Tần Tiểu Thiên cảm giác có chút phiền muộn, hai người này rất ít nói chuyện, thái độ lại thập
phần cung kính, làm cho hắn cũng không thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng đi tới.
Cũng khó trách
hai người kia, ai bảo thân phận của Tần Tiểu Thiên cao như thế, với tu
vi của hai người, căn bản không cách nào ngang hàng trao đổi. Tần Tiểu
Thiên không nói lời nào, bọn họ cũng không dám tùy ý nói chuyện.
Tây An truyền
tống trường cũng giống như là đại phi trường quốc tế trên địa cầu, là
một địa phương rất náo nhiệt, truyền tống trận suốt hai mươi bốn giờ
không gián đoạn truyền tống, chỉ cần có đầy đủ năng lượng bổ sung là
được. Tề Chấn dẫn bọn họ đến một tiểu truyền tống trận, đó là chuyên môn đặc biệt cung cấp cho người tu chân sử dụng, có một tòa đại sảnh xinh
đẹp, truyền tống trận giá thiết ở trong đại sảnh.
Tề Chấn để cho Dịch Phúc Long đưa Tần Tiểu Thiên đến phòng khách quý nghỉ ngơi, còn tự mình chạy đi làm thủ tục.
Tần Tiểu Thiên
nhàn rỗi không có việc gì, còn mấy giờ mới có thể tiến vào truyền tống
trận, nơi này không giống truyền tống trận ở hoang tinh, muốn đi thì
phải chờ tới thời gian hạn định mới có thể truyền tống, hắn ngồi trong
phòng khách quý chốc lát, liền ra ngoài đi dạo.
Trong đại sảnh
ngoại trừ truyền tống trận ở giữa, chỉ có một loạt ghế ngồi, bên trên
còn thưa thớt vài người tu chân đang ngồi nơi đó.
Bên cạnh đại sảnh có một ít cửa hàng, có thể mua các loại đặc sản của địa phương, cũng hoàn toàn giống như trên địa cầu.
Tần Tiểu Thiên
đi một vòng, không nhìn thấy vật gì hứng thú, hỏi: " Dịch Phúc Long, lần này đi Đốc Tinh, ngươi và Tề Chấn cũng cùng đi sao?"
Dịch Phúc Long
nói: " Không, chúng ta chỉ bồi tiền bối đến Đốc Tinh, sau đó sẽ có người chuyên môn chạy tới tiếp đón ngài, đợi sau khi chuyện ở Đốc Tinh kết
thúc, nếu như phải về Viêm Tinh, ta và Tề Chấn sẽ lại tiếp tục đến đón
ngài."
Tần Tiểu Thiên hỏi: " Ngươi và Tề Chấn thuộc môn phái tu chân nào?"
Dịch Phúc Long nói: " Chúng ta đều là người tu chân do liên hợp hội bồi dưỡng, thuộc về ngoại môn đệ tử của Cổ Kiếm Viện."
" Cổ Kiếm Viện? Vậy có biết Nạp Thiện không?"
Dịch Phúc Long
bị dọa cho hoảng sợ, nói: " Ta không...không biết Nạp Thiện tiền bối,
nhưng có nghe nói về lão nhân gia, nghe nói ông ấy đã phi thăng tiên
giới rồi...hình như là phi thăng mười mấy năm trước, a a, lão nhân gia
là tiền bối của Cổ Kiếm Viện chúng ta, đáng tiếc, ta chẳng qua là đệ tử
ngoại môn của Cổ Kiếm Viện, không có cơ hội nhìn thấy tiền bối bổn
viện."
Tần Tiểu Thiên kinh ngạc nói: " Nga, đã phi thăng rồi? Ở nguyên giới không phải không thể phi thăng hay sao?"
Dịch Phúc Long
nói: " Dạ là đi ra ngoài nguyên giới phi thăng...có rất nhiều tiền bối
đi tiễn, nghe nói...ông ấy sẽ trở lại." Hắn do dự một chút nói: "
Ngài...ngài quen biết ông ấy?"
Tần Tiểu Thiên gật đầu không nói.
Dịch Phúc Long
nói: " Nạp Thiện tiền bối ở tại tu chân giới của nguyên giới phi thường
nổi danh, a a, lão nhân gia cũng là trưởng lão của liên hợp hội, còn
kiêm cả phó hội trưởng của liên hợp hội."
" Tế Vô Nhai...ngươi có quen biết không?"
Dịch Phúc Long suy tư chốc lát nói: " Không nhận ra, hắn là người nào?"
Tần Tiểu Thiên
mỉm cười, trong lòng hiểu rõ ràng, Tế Vô Nhai tuy nói là tiểu sư thúc
của Nạp Thiện, nhưng ở nguyên giới lại không có danh khí gì, nói: " Hắn
là một bằng hữu của ta, a a."
Dịch Phúc Long
là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tiểu Thiên tươi cười, trong lòng cảm thấy
dễ dàng hơn một chút, Tần Tiểu Thiên toát ra uy nghiêm, luôn làm cho hắn có cảm giác không thở nổi.
Tề Chấn đã đi tới, Dịch Phúc Long tiến ra đón: " Tề Chấn, thủ tục làm xong rồi chứ?"
" Làm tốt rồi,
chúng ta phải đi sớm chút, liên hợp hội đặc biệt an bài một lần truyền
tống, đại trưởng lão đang thúc giục rất gấp, cho nên điều chỉnh truyền
tống trận lại. Chúng ta phải đi tới Bích Thủy Tinh trước, sau đó sẽ
chuyển hướng Đốc Tinh, nơi này không có truyền tống tọa tiêu trực tiếp
đến Đốc Tinh."
Tần Tiểu Thiên
cười nói: " Được, chúng ta cũng nên đi." Trong lòng hắn rất là tò mò,
không biết tại sao Phó Sơn muốn mời mình đi Đốc Tinh.
Đốc Tinh là một viên hoang tinh, do cát đá nham thạch cấu thành, cũng là tinh cầu
chuyên dụng của tiên nhân ra vào nguyên giới, viên tinh cầu này không có khí quyển, con người ở chỗ này không cách nào sinh tồn.
Ba người Tần
Tiểu Thiên từ trong truyền tống trận đi ra, lập tức có hai người tu chân chào đón. Đó là hai người tu chân có tu vi Xuất Khiếu kì, sau khi tra
nghiệm thân phận bài, cung kính mời ba người lên xe bay đặc chế, hướng
mục đích đi tới.
Thoáng hỏi chỉ
vài câu, Tần Tiểu Thiên thất vọng phát hiện, cho dù người tu chân tại
đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có một tin tức, tiên giới có
mấy nhân vật trọng yếu đi tới.
Nhân vật trọng yếu của tiên giới? Là ai?
Trong lòng Tần
Tiểu Thiên nói thầm, hắn biết tiên giới và nguyên giới quan hệ mật
thiết, tiên giới chi chủ là sư tôn của nguyên giới chi chủ, hai bên vốn
là một nhà, nhưng mặc kệ là tiên giới chi chủ hay nguyên giới chi chủ
bây giờ đều bị hãm trong Thiên Diễn không cách nào đi ra. Cảnh sắc chung quanh thập phần hoang vu, những ngôi sao trên bầu trời lóe lên ánh sáng ngọc dị thường, xe bay cách mặt đất một thước cấp tốc bay nhanh, bụi
bậm cuồn cuộn nổi lên bay khắp không trung, từ xa xa nhìn lại, tựa như
một con rồng đất đang quay cuồng, lộ ra vẻ thật tráng quan.
Ước chừng sau
một giờ, Tần Tiểu Thiên nhìn thấy một tòa truyền tống thật lớn. Khác với truyền tống trận bình thường, đây là một tòa truyền tống trận lập thể
lơ lửng, cách đó không xa là một mảnh kiến trúc, có tiên trận khổng lồ
phòng hộ, một tầng thanh quang mông mông bao phủ bên trên dãy kiến trúc.
Sau khi tiến
vào vòng phòng ngự của tiên trận, Tần Tiểu Thiên cảm giác được bên dưới
chân khá nặng, lại có cảm giác như đang ở trên mặt đất của Viêm Tinh.
Trọng lực của
Đốc Tinh chỉ có một nửa Viêm Tinh, trong vòng phòng ngự tràn ngập linh
khí nồng nặc. Chỉ chốc lát, xe bay dừng ở sân rộng, người tu chân phụ
trách dẫn đường lại cung kính mời Tần Tiểu Thiên xuống xe, một người tu
chân đi tới, dẫn theo Tề Chấn và Dịch Phúc Long rời đi.
Dọc theo hướng
tây sân rộng, mấy người rất nhanh đi tới trên đài ngọc cao phía trước.
Tần Tiểu Thiên âm thầm chậc lưỡi, đài thanh ngọc này thập phần hùng vĩ,
cao chừng ba trăm thước, trên đài thanh ngọc có mười hai cây ngọc trụ
hình tròn lớn, bên trên có khắc phù chú phức tạp, ở giữa trung tâm bình
thai ngồi mười người.
Hai người tu
chân dẫn đường cho Tần Tiểu Thiên không có đi lên, hai người bọn họ đưa
đến dưới chân ngọc đài thì rời đi, để cho Tần Tiểu Thiên tự mình bay lên trên ngọc đài.
Ánh mắt Tần Tiểu Thiên đảo qua, chỉ nhận ra vài người, ngoài ra hắn đều không quen biết.
Phó Sơn ngoắc nói: " Tiểu Thiên, mau tới đây."
Tần Tiểu Thiên đi tới bên cạnh Phó Sơn, hỏi: " Sư bá, xảy ra chuyện gì? Ách, người kia là ai?"
Hắn đột nhiên
nhận thấy được có một cao thủ lợi hại, loại cảm giác này không giống
Thiên Chân sư bá, so sánh với nguyên giới thất lão còn cao hơn một chút, Tinh Thị Liên không một tiếng động triển khai ra, lặng lẽ chiếm lĩnh
không gian trên ngọc đài.
Ánh mắt Phó Sơn lộ vẻ rất nghiêm túc, hắn nói: " Hắn là một trong bảy đại thiên quân của tiên giới, Bách Điệt Thiên Quân."
Nguyên giới thất lão ngồi cùng một chỗ, khóe miệng Vũ lão toát ra một tia khinh thường, lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.
Hai tiên nhân đứng phía sau Bách Điệt Thiên Quân, nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Tần Tiểu Thiên.
Một cỗ hàn ý lạnh như băng trực bức vào trong lòng Tần Tiểu Thiên...