" Hì hì, bây giờ Tiểu Thiên bản lãnh không nhỏ a, so với những danh y còn mạnh hơn...được rồi, ta quyết định, Tiểu Thiên sau này là đại phu đặc
biệt của Hoan Hoan Phủ Dục Viện chúng ta, chuyên phụ trách trị liệu cho
bọn nhỏ." Long tẩu vui vẻ nói.
Tần Tiểu Thiên
khóc không ra nước mắt, vô lực giải thích: " Mẹ, không phải như
thế...con chẳng qua là thí nghiệm một chút, còn không biết hậu quả sẽ
như thế nào, tạm thời không thể trị liệu cho đứa bé khác."
Tần Danh nói: " Tiểu Thiên, ba biết muốn con trị liệu cho chúng sẽ làm hao tổn nguyên
khí, từ từ cũng được, không nóng nảy, một năm trị cũng được, a a, con
cũng biết, mẹ của con thiện tâm, không nguyện nhìn thấy bọn trẻ này cả
đời đều là phế nhân, khó được con trở về, thì giúp mẹ con đi, giúp bọn
trẻ đáng thương này."
Thái độ của
Long tẩu lại cường ngạnh hơn nhiều, bà nói: " Tiểu Thiên, người phải có
thiện tâm, phải có thiện niệm, phải tích đức...như vậy tu chân mới tốt
hơn...chuyện này con nhất định phải trông coi!"
Tần Tiểu Thiên
choáng váng đầu óc bị giáo huấn một trận, trong lòng nói thầm: " Thiện
tâm? Tích đức...đây là quan điểm tu chân gì, sao ta không nghe nói qua?
Hình như là quan điểm phật giáo của địa cầu...Ai, ta hiểu rồi, đây là
quan điểm của mẹ, a a, mẹ thật lạ, sau khi tu chân như đã thay đổi thành người khác."
Trước kia trong nhà do Tần Danh làm chủ, Long tẩu hết thảy đều theo ý chồng, không nghĩ tới sau khi tu chân, vị trí của hai người hoàn toàn điên đảo. Cuối
cùng, Tần Tiểu Thiên không thể không đầu hàng, bởi vì không cách nào
tranh với mẹ mình, bất quá hắn cũng không tùy tiện trị liệu cho bọn nhỏ, chẳng qua chỉ đáp ứng, sau này sẽ từ từ nghĩ biện pháp giải quyết.
Long tẩu toàn
thắng, tâm tình thư sướng, nói: " Sau này tiểu Lan Lan là đồ đệ của ta,
Tiểu Thiên, tiểu sư muội này con phải dẫn theo."
" A?" Tần Tiểu
Thiên nhìn tiểu Lan Lan đang giương nanh múa vuốt trên mặt đất, ngây
người một hồi lâu, kêu lên: " Mẹ, mẹ...mẹ không thể bắt con mang theo
đứa con nít."
Long tẩu vung tay, câu nói đầu tiên ngăn lại Tần Tiểu Thiên: " Tiểu Lan Lan không phải đứa con nít, nó là tiểu sư muội của con!"
Tần Tiểu Thiên tức giận: " Nó...nó chỉ mới hai tuổi! Ai..."
Nhất thời có
lòng tốt, nhưng lại đưa tới một tiểu sư muội chuyện gì cũng chưa biết
làm, hơn nữa tức giận là tiểu sư muội này mới có hai tuổi, ngay cả lời
cũng nói không rõ ràng, Tần Tiểu Thiên alf một người cô độc, mỗi ngày
phải dẫn theo một đứa con nít, còn không phải bị phiền chết?
Nhưng lệnh của mẹ lại không thể cãi lời, điều này thật là làm người ta nhức đầu.
Long Tiểu Nhàn đi tới ôm lấy tiểu Lan Lan nói: " Đại ca, tiểu Lan Lan để cho ta mang theo."
Tần Tiểu Thiên
giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, chắp tay liên tục nói: " A? A! Cảm ơn tiểu muội, cảm ơn..." Nhìn thấy có người cứu giá, hắn giống như được chạy thoát, nhất thời dễ dàng xuống tới, không dám tiếp tục ở lại chỗ
này, vội vang nói: " Mẹ, ba, con muốn đi liên hợp hội một chuyến."
Tần Danh nói: " Nga, có phải còn chưa đăng kí hay không?"
" Đăng kí? Đăng kí cái gì?" Tần Tiểu Thiên là trưởng lão của liên hợp hội, căn bản
không cần đăng kí gì, hắn đến Hải Châu Thị, cao tầng của Viêm Tinh liên
hợp hội đều biết.
Tần Danh cũng
không biết con mình là trưởng lão của liên hợp hội, hắn nói: " Phàm là
người tu chân cao đẳng, mỗi khi đi đến một thành thị xa lạ, đều phải đi
lên liên hợp hội đăng kí, để nhận sự trợ giúp của liên hợp hội, chẳng lẽ con không đăng kí qua?"
Tần Tiểu Thiên
cười nói: " Con không phải người tu chân, a a, đương nhiên không cần
đăng kí, con chẳng qua đi liên hợp hội nhìn xem một chút." Thật ra hắn
chỉ là muốn chạy trốn mẹ mình, không nghĩ tới mẹ lại mạnh như vậy, làm
cho mình không biết làm sao mà ứng đối.
Long tẩu rất rõ ràng ý nghĩ trong lòng con, bà hừ một tiếng, mang theo một đám hài tử bỏ đi. Đã tới thời gian phải rèn luyện.
Tần Danh lắc
đầu, lão bà ngày càng trở nên lợi hại dữ dội hơn, hắn thật ra lại không
sao cả, chỉ là sợ con chịu không được, nói: " Được rồi, để cho tiểu Địa
dắt con đi, hắn thích chạy loạn khắp nơi, hắn đối với Hải Châu Thị rất
quen thuộc, tiểu Địa, con mang ca ca đi liên hợp hội, thuận tiện mua một chút phấn niệu bố về, trong viện tồn hóa không còn nhiều lắm."
Long Tiểu Nhàn
vừa nghe phải đi ra ngoài mua đồ, đôi mắt nhất thời sáng lên, ôm tiểu
Lan Lan luôn miệng nói: " Ta cũng đi! Nhị ca mua đồ vật phải không, ta
đi mua phấn em bé và tã, ân, còn có đồ chơi cũng muốn mua một chút."
Tần Tiểu Thiên
lúc này mới coi như hiểu rõ một câu nói: " Làm người phải nên thấp xuống một chút. Bản lãnh càng cao, chuyện lại càng nhiều, giả bộ ngu ngốc mới là vương đạo, cam đoan không ai đi phiền ngươi." Hắn thở dài nói: "
Được rồi, trong viện có xe không?"
Tần Tiểu Địa gật đầu nói: " Có, có một chiếc xe bay, nhưng mẹ không cho dùng."
Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Tại sao không cho dùng? Xe không dùng, mua làm gì?"
Tần Tiểu Địa
gãi gãi đầu, giải thích: " Mẹ bảo, không nên lãng phí năng nguyên, chúng ta là người tu chân, đi thêm vài bước có thể rèn luyện thân thể, xe là
để cho bọn nhỏ trong viện sử dụng."
Tần Tiểu Thiên im lặng, chuyển ngược hỏi: " Chúng ta đi chỗ nào."
Long Tiểu Nhàn giành nói: " Đi trước đường Nam Kinh, nơi đó có nhiều cửa hàng."
Tinh Thị Liên
của Tần Tiểu Thiên đã sớm bao phủ cả Hải Châu Thị, chỉ cần biết tên
đường là được. Hắn nói: " Nhắm mắt! Nhắm mắt lại!"
Tần Tiểu Địa và Long Tiểu Nhàn vừa mới nhắm mắt lại, đã cảm thấy trên người chợt nhẹ
rồi nặng, cảm giác giống như hơi nghiêng ngả một chút, lập tức mở mắt,
không khỏi kinh ngạc vạn phần. Bọn họ đã đi tới một hẻm nhỏ ngay đường
Nam Kinh, bước ra ngoài chính là đường cái. Huynh muội hai người mặc dù
tu vi thấp, nhưng kiến thức không tệ, Tần Tiểu Địa tỉnh ngộ trước, kinh
ngạc nói: " Đại..đại ca...chẳng lẽ là thuấn di?" Khái niệm thuấn di
người tu chân nào cũng biết, không có tu vi đạt tới Phân Thần kì thì
không có khả năng thuấn di. Long Tiểu Nhàn nổ đom đóm mắt, vị đại ca này thật ngoài dự đoán mọi người.
Tần Tiểu Thiên hướng ra phía ngoài đi tới, nói: " Đừng ngẩn người, nhanh đi mua đồ vật."
Long Tiểu Nhàn do dự một chút, nói: " Đại ca...chúng ta không có tiền."
Tần Tiểu Thiên thở dài: " Tiểu Nhàn, phía trước dẫn đường, ca ca có tiền...Ai, ta ngày càng bội phục cha mẹ quá."
So với sự bá đạo của mẹ, ba coi như còn đỡ hơn một chút. Chẳng qua là để cho Tần Tiểu Thiên phải bỏ tiền mua đồ vật mà thôi.
Nhưng thật ra
Tần Tiểu Thiên không cần tiền tài, hắn là trưởng lão liên hợp hội, có
mười tinh cung phụng, tiền tài có thể nói cần bao nhiêu có bấy nhiêu,
hắn chẳng qua là nghĩ không ra, tại sao ba mẹ lại biến đổi nhiều đến như thế.
" Tiểu Địa, Tiểu Nhàn, bình thường hai em có tiền lẻ xài không?"
" Không có a,
em không cần tiêu tiền. Trong viện có ăn có uống, ba mẹ lại đối với
chúng ta rất tốt, cần tiền xài làm gì?" Tần Tiểu Địa nói.
Long Tiểu Nhàn nói: " Em có. Hì hì, mẹ có đôi khi cho em một chút, em cũng để dành. Có hai vạn, có thể mua không ít đồ vật."
Tần Tiểu Thiên nói: " Sau này đại ca cho các ngươi tiền xài."
Ở nguyên giới,
con người có tiền thường thì sẽ mua đồ vật trên lưới điện não. Mà con
người tầng dưới chót thì đều trực tiếp đi ra ngoài mua, đồ vật nơi đó
dường như tiện nghi hơn. Ở trong lưới điện não mua đồ phải trả thêm phí
dụng truyền tống, phí dụng thì không tiện nghi, bởi vậy dân chúng bình
thường thì đi ra ngoài mua đồ vật.
Người tu chân khinh thường đi ra ngoài mua vật, bọn họ có nơi chuyên môn để mua, nơi đó phục vụ là cao nhất.
Cửa hàng phục
vụ cho con người có một quy tắc, không được mang theo trữ vật dụng phẩm
đi vào, ở những đường đi đều có máy cảm ứng, một khi phát hiện có người
mang theo trữ vật dụng phẩm, sẽ có người tu chân của liên hợp hội đi ra
can thiệp. Bất quá trữ vật thủ trạc và chiếc nhẫn của Tần Tiểu Thiên đã
sớm bị phân giải hấp thu vào trong cơ thể, thân thể của hắn chính một
không gian trữ vật khổng lồ, cảm ứng khí không cách nào tìm được.
Đi theo Tiểu
Nhàn và Tiểu Địa, Tần Tiểu Thiên tiến vào một cửa hàng tên là Hải Lượng. Đây là một cửa hàng nằm dưới đất, tổng cộng có bảy tầng, chiếm diện
tích ba vạn thước vuông, là một siêu cấp cửa hàng. Nếu như không nhìn
bảng chỉ dẫn, khi mua đồ bên trong sẽ bị lạc đường.
Tần Tiểu Thiên
cho mẹ một kim tạp, tự mình vẫn còn hai kim tạp cùng loại, trong đó là
một kim tạp của trưởng lão liên hợp hội chuyên dụng, có thể chi dụng với số lượng lớn.
Ba người mỗi
người đẩy một xe chở hàng, theo Tần Tiểu Địa dẫn đường, trực tiếp đi tới nơi mua đồ cho trẻ con. Tiểu Địa và Tiểu Nhàn thuần thục lấy những dụng phẩm dành cho trẻ con, Tần Tiểu Thiên hoàn toàn không giúp được gì.
Người bên trong cửa hàng rất nhiều, chật chội không chịu nổi, cũng may không có cãi nhau.
Tần Tiểu Thiên
đã thật lâu không có gặp qua nhiều con người như vậy, trong lòng không
khỏi có một phần cảm khái, người đi mua sắm cũng có một niềm vui thú.
Hắn đi theo sát sau lưng đệ muội, cảm giác cuộc sống như vậy rất mới lạ, tự mình đã thoát ly thế giới con người quá lâu rồi.
Hắn phát hiện
đệ muội mua toàn đồ vật tiện nghi hóa, hoặc là thương phẩm có thể đổi
lại, hai đứa không ngừng thảo luận, nếu như có đồ vật nào tiện hơn, thì
sẽ đổi lại mà không chút phiền hà hay làm biếng.
Tần Tiểu Thiên nói: " Tiểu Nhàn, đừng chọn nữa, thấy tốt thì cứ lấy...có đại ca trả tiền."
Hắn thật sự
nhìn không quen bộ dáng lanh lợi như vậy của hai đứa trẻ, đây rõ là
thành quả dạy dỗ của mẹ mình, nhưng làm đại ca, hắn không cách nào không để ý tới.
Long Tiểu Nhàn ngẩng đầu nói: " Không được đâu, mẹ nói, tiền cần phải xài cho có giá trị, không thể tùy tiện lãng phí..."
Tần Tiểu Thiên
chỉ cảm thấy trước mắt quạ đen bay loạn, thầm nghĩ: " Ai, mẹ biến hóa
thật là lớn, ta nhớ kỹ khi còn bé...mẹ không có như vậy, mặc dù lúc đó
trong nhà rất nghèo, nhưng cũng không đến mức thế này."
" Vậy..A a, như vậy tùy các ngươi đi, các ngươi tiếp tục chọn lựa, ta đi chỗ khác chuyển chuyển."
" Được, đại ca, chúng ta chờ anh ở chỗ tính tiền."
Tần Tiểu Thiên đưa xe đựng đồ cho bọn họ, tự mình đi dạo trong cửa hàng.
Thương phẩm
trong cửa hàng đều là cấp cho con người sử dụng hàng ngày, Tần Tiểu
Thiên cảm giác được cũng có những đồ vật mình cần, tỷ như các loại đồ
sứ, thủy tinh đựng rượu, quần áo giày dép, hắn gọi một người phục vụ
tới, để cho hắn ghi chép lại, bắt đầu càn quét mua sắm.
Người phục vụ
kia đẩy hai xe mua đồ, rất nhanh đã chất đầy đồ vật. Hắn rất cơ trí, gọi tới hai người hỗ trợ, chỉ cần một xe đựng đầy, thì đổ ra bàn tính tiền, sau đó đem xe không đưa tới bên cạnh Tần Tiểu Thiên.
Vừa mới bắt đầu Tần Tiểu Thiên còn chỉ huy người phục vụ lấy hàng, sau đó hắn chỉ nói
tên, để cho người phục vụ kia ghi chép: " Một trăm chén dùng để ăn cơm,
hai trăm chén trà, một trăm vật đựng thịt..."
" Rượu này, từng loại đều lấy, ân, mỗi loại một trăm bình..."
" Đồ vật cho trẻ con ở chỗ nào?"
" Quả cây này lấy hết..."
Đội ngũ phía
sau Tần Tiểu Thiên càng ngày càng khổng lồ, cuối cùng, ngay cả kinh lí
của cửa hàng cũng chạy tới, thay thế người phục vụ kia ghi chép, tự mình phục vụ cho Tần Tiểu Thiên.
Đây chính là
một lần mua bán lớn, cho tới bây giờ không có ai mua đồ vật kiểu như
thế, chỉ là ghi chép, đã trị giá mấy trăm vạn, mà người này lại không
quan tâm một chút nào.
Từ tầng bảy
xuống tầng một, toàn bộ đi dạo một lần. Đi tới chỗ cửa ra, Long Tiểu
Nhàn và Tần Tiểu Địa đang chờ ở đó, họ không có tiền trả, đang chờ đại
ca.
Tất cả vật phẩm tính tiền xong, Tần Tiểu Thiên xuất ra kim tạp.
Kinh lí của cửa hàng ân cần nói: " Vị tiên sinh này, hàng hóa là ngài tự mình mang đi, hay là đưa tới tận nhà?"
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Không cần, tự mình mang đi."
Vị kinh lí bị
dọa cho hoảng sợ, phải biết rằng Tần Tiểu Thiên cơ hồ mua hết một trong
ba phần hàng hóa của cửa hàng, làm sao có thể tự mình mang đi?
Có Tinh Thị Liên, hắn không cần họ đưa đi, trực tiếp dùng Tinh Thị Liên đem hết vật phẩm bỏ vào không gian trữ vật của mình.
" Tốt lắm, chúng ta đi."
Trong lúc đó
Tần Tiểu Thiên búng chỉ bắn ra, " ba tháp" một tiếng, vật phẩm tích như
núi đột nhiên chợt trống rỗng biến mất. Người phục vụ không khỏi thốt
lên tiếng than sợ hãi, những chiếc xe đựng vật phẩm tràn đầy trong nháy
mắt biến thành xe không. Hàng hóa đặt trong phòng cũng đồng thời không
thấy bóng dáng.
Vị kinh lí lúc
này mới hiểu rõ ràng, người nọ là người tu chân, nếu không sẽ không xuất hiện chuyện quỷ dị như vậy. Sau khi định thần tìm kiếm Tần Tiểu Thiên,
đã không còn thấy bóng dáng.
Long Tiểu Nhàn
và Tần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy hoa mắt, đã đi tới trên đường cái, biết
đại ca dùng thuấn di mang họ đi ra. Tiểu Nhàn vội vàng nói: " Ai, đại
ca, chúng ta còn chưa mang đồ vật đi ra a!"
Tần Tiểu Thiên mỉm cười: " Lấy hết rồi."
Long Tiểu Nhàn sửng sốt một chút lập tức hiểu được, nhịn không được kêu lên: " Anh có đai lưng trữ vật?"
Nàng biết ba có trữ vật đai lưng, là một bảo bối, chỉ là khi mua đồ nhiều cho Phủ Dục
Viện thì mới có thể mang theo, không nghĩ tới đại ca cũng có.
Tần Tiểu Thiên
còn có một chút tư tinh để chế luyện trữ vật dụng phẩm, hắn lặng lẽ phân giải tư tinh, lập tức tổ hợp hai khối. Chỉ cần vật phẩm mà hắn phân
giải qua, là có thể tổ hợp ra một lần nữa, chỉ cần năng lượng trong cơ
thể và vật chất cùng loại, có thể tổ hợp ra rất nhiều vật phẩm đồng
dạng.
Chỉ chốc lát,
hai nhẫn trữ vật xuất hiện trong lòng bàn tay. Tần Tiểu Thiên nói: "
Tiểu Nhàn, Tiểu Địa cầm lấy đi, mỗi người một cái, đây là nhẫn trữ vật,
lễ vật đại ca cho các ngươi."
Trữ vật dụng phẩm thì trữ vật thủ trạc là quý nhất, không chỉ có thể tích khéo léo, hơn nữa không gian trữ vật thật lớn.
Ngoài ra, nhẫn
trữ vật đều là tiên nhân luyện chế, thủ trạc là do cao thủ Đại Thừa Kì
luyện chế, còn những túi trữ vật gì khác, chỉ cần có tài liệu, cao thủ
Xuất Khiếu kì cũng có thể luyện chế, bất quá lại hao phí tài liệu, chỉ
có một ít đại môn phái mới nguyện ý luyện chế, người tu chân bình thường cho dù có nguyện vọng như vậy, cũng rất khó có được điều kiện để luyện
chế.
Nhẫn trữ vật
đối với hai tiểu tử kia có lực đánh sâu quá lớn, Long Tiểu Nhàn không
nhịn được la hoảng lên: " Oa, nhẫn trữ vật!" Lập tức che miệng mình.
Nhẫn trữ vật
tuy không phải thần binh lợi khí, nhưng cũng là vật phẩm trân quý hiếm
thấy, lập tức khiến cho người đi đường bên cạnh chú ý. Cái thế giới này
cũng không phải bình thản, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu cũng có phát sinh, chỉ cần không bại lộ ra ban ngày ban mặt, thì liên hợp hội cũng không chủ
động can thiệp.
Theo Tinh Thị
Liên tìm kiếm toàn phương vị, bất luận hành động kẻ nào cũng rơi vào
trong lòng Tần Tiểu Thiên, bất luận người nào mơ ước nhẫn trữ vật, đối
với hắn mà nói đều là không biết tự lượng sức mình.
Long Tiểu Nhàn
cầm lấy một chiếc nhẫn màu lam nhạt, Tần Tiểu Địa cầm lấy chiếc nhẫn màu đen, hai người lập tức thí nghiệm, chỉ chốc lát đã rõ phương pháp sử
dụng. Long Tiểu Nhàn sợ hãi than thở: " Bên trong thật lớn, ta dường như không phát hiện ra biên giới, đại ca, cảm ơn anh."
Tiểu mập mạp Tần Tiểu Địa mặt mày đỏ bừng, không ngừng đeo vào rút ra, kích động không biết nên làm gì cho phải.
Một người trung niên chạy tới, vẻ mặt tươi cười nói: " A a, đây là nhẫn trữ vật sao? Có thể cho ta xem một chút hay không? A a, quá tốt, thần phẩm trong truyền thuyết a, a a, ta gọi là Mễ Á, a a , gọi ta là lão Mễ là được." Hắn ra
vẻ thành thục nói.
Long Tiểu Nhàn giấu bàn tay ra phía sau, cảnh giác hỏi: " Ngươi là ai? Tránh ra đi, ta không nhận ra ngươi."
Tần Tiểu Thiên
ngầm buồn cười, không ngờ có người dám đến trêu chọc mình. Hắn ở trong
cơ thể tùy tiện tổ hợp một nhẫn trữ vật, đưa cho người nọ nói: " Ân, có
thể cho ngươi xem."
Trái tim Mễ Á không khống chế được kinh hoàng lên.
Một người có
thể tùy tiện xuất ra ba chiếc nhẫn trữ vật thì có thân phận gì? Hắn có
thể xác định, người này tuyệt đối không thể chọc vào nổi. Hắn cẩn thận
cầm nhẫn trữ vật, thuận tay đeo vào trong ngón giữa, nhắm mắt lại thể
hội một chút, thở dài nói: " Không hổ là thần phẩm a, cảm ơn." Cởi nhẫn
ra hắn trả trở về.
Tần Tiểu Thiên mỉm cười, thu hồi nhẫn, nói: " Vậy tạm biệt."
Hắn không muốn
đến gần đối phương, với thân phận bây giờ của hắn, đối với thế tục giới
căn bản không muốn gặp ai, đây không phải tự đại cuồng ngạo, mà là thái
độ do cảnh giới quyết định. Nếu không phải bởi vì cha mẹ đang ở Viêm
Tinh, hắn căn bản sẽ không tới đây.
Mễ Á vội vàng
nói: " Xin đợi một chút." Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt đối phương, nói: " A a, thứ cho ta mạo muội, có thể hỏi tôn tính đại danh của ngài một chút
không?"
" Tần Tiểu Thiên, có việc thì nói, đừng nói sang việc khác."
Mễ Á bồi cười nói: " A a, là như vậy...ngươi có định bán chiếc nhẫn đó không? Ta là kinh kí của Vận Thức Độn Đấu Giá, a a."
Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Ta không thiếu tiền, ngươi có thể đi."
Trong mắt Mễ Á hiện lên tia thất vọng, cúi đầu nói: " Vậy a...quấy rầy rồi, cáo từ."
Vận Thức Độn
Đấu Giá có thế lực rất hùng hậu, làm một kinh lí, Mễ Á đối với người
khác cho tới bây giờ không có thấp giọng qua như vậy, nhưng lần này đụng phải trở ngại không nhỏ. Bởi vì nhìn không thấu thực lực của Tần Tiểu
Thiên, hắn cũng không dám cưỡng cầu.
Tần Tiểu Thiên không để ý tới Mễ Á, dẫn theo Tiểu Nhàn, Tiểu Địa dọc theo ngã tư đường đi về phía trước.
Đường Nam Kinh
đúng là đường dành cho đi bộ, người đến người đi náo nhiệt phi phàm, con đường này cũng bán thức ăn ngon rất nhiều, ven đường có rất nhiều cửa
hàng ăn và cà phê, uống trà. Tiểu Nhàn và Tiểu Địa tựa hồ không thường
tới nơi này, mang theo ánh mắt mới lạ nhìn quanh mọi nơi.
Dọc theo đường
đi, lại mua sắm một trận, mặc kệ đồ vật gì, chỉ cần Tiểu Nhàn và Tiểu
Địa nhìn thêm vài lần, Tần Tiểu Thiên liền mua ngay, hai người cho tới
bây giờ không nhìn thấy qua kiểu tiêu tiền như vậy, cuối cùng ánh mắt
cũng không dám nhìn nữa, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm
xuống mũi chân mình.
Mua sắm mãi cho đến khi trời tối, Tần Tiểu Thiên đưa hai người về Phủ Dục Viện, lưu lại đồ vật cho bọn họ, rồi tự mình lặng yên thuấn chuyển qua trong thành.
Long tẩu chuẩn
bị bữa tiệc thịnh soạn, ai ngờ con lại lặng lẽ chạy mất. Chứng kiến Tần
Danh ở bên cạnh hắc hắc cười, tức giận đánh lên người lão công, Tần Danh không khỏi hô to oan uổng.
Trong lòng Tần
Tiểu Thiên có sự buồn rầu khó tả, hắn phát hiện quan niệm của mình và
người nhà có chênh lệch rất lớn, đó là một loại vết gai vô hình. Hắn có
thể cấp cho người nhà vô số tiền tài, cũng có thể cho họ bảo vật, nhưng
không cách nào thân mật dung hợp giống như trước.
Tu luyện cho
tới bây giờ, trong lòng phân lượng về gia đình đã rất nhẹ, nếu không
phải còn lắng đọng lại tình cảm trong trí nhớ, Tần Tiểu Thiên cũng sẽ
không về nhà.
Cuộc sống con người rất khó thích ứng...Tần Tiểu Thiên cảm khái vạn phần.
Tự mình từ tư
tưởng nhân thế, cùng khoảng cách với con người càng ngày càng xa, cho dù là người tu chân của tu chân giới, cũng có một cảm giác xa lạ.
Từ sau khi tu
thành tinh điểm, ý nghĩ của Tần Tiểu Thiên ngày càng bá đạo, đây là do
công pháp tu luyện quyết định. Căn bản của công pháp này chính là cướp
đoạt, may là hắn là từ con người tu luyện đến cảnh giới trước mắt, trong lòng còn sót lại rất nhiều tư tưởng của nhân loại, không có tư tưởng
làm loạn bậy, nhưng như vậy cũng mang cho hắn sự khốn hoặc rất nhiều.
Tần Tiểu Thiên đi vào một quán rượu, ngồi vào quầy rượu, gọi một ly rượu.
Uống rượu chẳng qua chỉ là nếm thử mùi vị, vô luận là loại rượu nào, đối với hắn cũng
không có ảnh hưởng, dù uống nhiều cũng không say. Mục đích của hắn uống
rượu là muốn hoài niệm chuyện cũ.
Vị nhân viên
phục vụ cẩn thận rót cho hắn, hắn bị vị khách trước mặt hù dọa hoảng sợ, loại áp lực kinh khủng này làm cho tim của hắn kinh hoàng. Khách trong
quán rượu không ít, nhưng không người nào dám tới gần vị khách này, ở
chung quanh hắn tự nhiên hình thành một vòng khoảng cách, hắn kết luận
vị khách này là người tu chân.
Người tu chân
giữa thế tục giới có địa vị sùng cao, ở nguyên giới, người tu chân thuộc về một giai tầng đặc thù, không người nào dám khiêu khích sự uy nghiêm
của người tu chân, cũng không người nào dám bất kính. Vị phục vụ trong
lòng kỳ quái, người tu chân đến quán rượu của người phàm thì rất ít
thấy, ở tại Viêm Tinh, người tu chân có phạm vi hoạt động riêng của mình và nơi chuyên môn tiêu phí riêng biệt.
Lúc đầu thì
uống bia, rồi lại theo danh sách các loại rượu. Tần Tiểu Thiên uống rượu có đặc điểm, một ngụm một ly, sau đó ngẩn người hai phút, rồi lại uống
tiếp, sau lại ngẩn người.
Dần dần, vị
phục vụ phát giác loại áp lực kinh khủng đã biến mất. Khách nhân kia vẫn đang ngồi uống rượu, nhưng đã không còn cảm giác được hơi thở của hắn,
đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu. Không lâu, bên cạnh hắn cũng đã
ngồi đầy người.
Tần Tiểu Thiên hoàn toàn thu liễm hơi thở, người chung quanh ồn ào, tim của hắn lại chìm vào cảnh giới kỳ diệu.
Một người vội
vã đi vào quán rượu, nhìn quanh mọi nơi, đi tới bên cạnh Tần Tiểu Thiên
ngồi xuống, cười nói: " Nhân sinh hà xứ bất tương phùng( người có thể
gặp nhau bất cứ nơi nào). Lại gặp Tần tiên sinh rồi."
Tần Tiểu Thiên híp mắt, không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: " Mễ Á, ngươi không cần nói lời khách sáo làm quen."
Ánh mắt Mễ Á thoáng chút xấu hổ, cười nói: " Tần tiên sinh không nên cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, a a."
Tần Tiểu Thiên uống hết ly rượu, ý bảo rót tiếp, còn mình lại ngồi ngẩn người.
Mễ Á cũng là
lần đầu tiên nhìn thấy người không gần gũi như vậy. Vì bảo hiểm, hắn đã
đi liên hợp hội tra tìm tư liệu về bối cảnh của Tần Tiểu Thiên.
Bất đắc dĩ
chính là, người nọ căn bản không tiếp xúc được với tư liệu cao tầng của
liên hợp hội, vì vậy Mễ Á cho rằng Tần Tiểu Thiên không phải người của
liên hợp hội. Điều này làm cho Mễ Á có hy vọng rất lớn, chỉ cần không
phải cao thủ của liên hợp hội, hắn có cơ hội đến gần Tần Tiểu Thiên,
cũng có thể tìm cách mua được chiếc nhẫn trữ vật kia.
Mễ Á đem hình
ảnh của Tần Tiểu Thiên cấp cho một tổ chức trinh thám, không nghĩ tới
ban đêm đã có được tin tức. Hắn vội vàng chạy tới quán rượu, cố gắng bắt chuyện với Tần Tiểu Thiên.
Tần Tiểu Thiên
tự uống rượu rồi ngồi ngẩn người, bất luận Mễ Á nói cái gì, cũng không
hề đáp lại. Mễ Á cảm giác mình giống như một đứa ngốc siêu cấp, đang nói chuyện với một tên đầu gỗ.
Trong lòng
người phục vụ xuất mồ hôi, hắn âm thầm cầu khẩn, ngàn vạn lần đừng chọc
giận vị khách lạnh lùng này, vạn nhất đánh nhau, thì coi như quán rượu
sẽ gặp tao ương.
Mễ Á nói đến lưỡi khô cổ rát, Tần Tiểu Thiên ngay cả động cũng không động, tựa như một pho tượng đá.
Mễ Á rốt cuộc nhịn không được, tức giận kêu to.
" Uy! Sao ngươi có thể vô lễ như vậy?"
Tần Tiểu Thiên vẫn như trước không để ý tới, bưng ly rượu lên uống cạn.
Mễ Á tức giận đến run lên, lắp bắp nói: " Ngươi...ngươi...ngươi sao lại tự đại...ngạo mạn..."
Tần Tiểu Thiên mỉm cười: " Tại sao ta phải lý ngươi?"