Kỳ Thiên Lộ

Chương 3: Q.4 - Chương 3: PHÂN LOẠN TRẦN THẾ




Cư Địa Thụy Khuyển là người Tây Hạ, hắn có xước hào gọi là Cô Khuyển, trời sinh tính tàn nhẫn xảo trá, là mã tặc đầu mục nổi tiếng tại biên giới của Tây Hạ và Đại Tống, thủ hạ dưới tay có hơn bốn trăm tên mã tặc hung hãn.

Lần này hắn đến Phần Châu thành, là vì tìm Chu Đại La tiêu tang( bán tang vật."

Mới vừa rồi một tiếng quát của Tần Tiểu Thiên, cũng dọa cho Cư Địa Thụy Khuyển giật mình, cũng may không có bưng chén rượu, nếu không cũng không đảm bảo chén rượu không rơi xuống đất.

" Ha ha, lão Diêm la mà cũng sợ chuyện?"

Cư Địa Thụy Khuyển gương mặt thập phần xấu xí, miệng rộng, hàm răng vàng phun ra hơi thối, làm Chu Đại La phải cau mày, trong lòng lửa giận đằng đằng. Hắn cảm giác được mình không thể xuống đài, trong cơn giận dữ, quát: " Trên lầu là thứ tặc tư điểu nào? Cút xuống đây!"

Lão gia lên tiếng, thủ hạ tự nhiên không thể ngồi yên, năm đại hán rút yêu đao xông lên lầu.

Không nghe tiếng đánh nhau như trong dự liệu, cũng không có tiếng quát mắng, trên lầu yên tĩnh như một đầm nước chết, không có chút tiếng động.

Chu Đại La và Cư Địa Thụy Khuyển đem theo mỗi người mười lăm thủ hạ, đều là thuộc ha bưu hãn nhất, xông lên lầu là thuộc hạ của Chu Đại La.

Cư Địa Thụy Khuyển nhẹ nhàng vung tay lên, nói: " Đi năm người, ta muốn sống."

Năm thanh loan đao rút ra, năm tên mã tặc không rên một tiếng vọt đi tới.

Trên lầu vẫn như cũ là một mảnh tử tịch.

Trong lòng mọi người bắt đầu sợ hãi, Chu Đại La và Cư Địa Thụy Khuyển liếc nhau, trong mắt hai người lộ ra một cỗ sợ hãi, Chu Đại La giương giọng nói: " Trên lầu là vị bằng hữu nào? Thỉnh xuống đây nói chuyện!"

" Ngươi bảo ta đi xuống thì ta phải đi xuống sao, như vậy chẳng phải là không có mặt mũi, muốn gặp ta, hắc hắc, ngươi đi lên a." Lần này thanh âm không như sét đánh, lại nhàn nhã vô cùng, còn có một chút mùi vị khiêu khích.

Chu Đại La hiểu được mình đã gặp gỡ cao nhân, hắn hơi thoáng do dự một chút, cười nói: " Được!" Vẻ tươi cười lộ ra có chút miễn cưỡng.

Cư Địa Thụy Khuyển cũng coi như là hảo hán, nghe vậy đứng dậy, cười to nói: " Ta cũng đi!"

Chưởng quỹ bưng một cái khay, đặt bốn bầu rượu, hai chân như muốn bò tới, đã làm sai lỗi rồi lại sai lỗi, hắn do dự một hồi, cuối cùng gọi tên tiểu nhi đã gây họa tới, nói: " Bưng lên đi."

Tiểu nhị kia nước mắt bay ngang, phảng phất như trên lầu là một ma quỷ ăn thịt người.

Mười hán tử giống như mười pho tượng, vẫn duy trì đủ mọi tư thế trùng về phía trước, chẳng qua là không thể cử dộng, đều bị tiểu cấm chế khống chế.

Tần Tiểu Thiên ngồi ở trước bàn, nhìn Chu Đại La và Cư Địa Thụy Khuyển đang cẩn cẩn thận thận từ thang lầu ló đầu lên, thần thái nhàn nhã cười nói: " Lá gan không nhỏ, hắc hắc."

Chu Đại La chắp tay nói: " Ngươi...thủ hạ của ta thế nào rồi?" Hắn không dám vô lễ, biết người trước mắt không phải người thường, ngữ khí cũng khách khí rất nhiều.

Cự Địa Thụy Khuyển sắc mặt trắng bệch. Thời đại này tuyệt đại đa số người đều tin chuyện thờ phụng quỷ thần, thủ đoạn của Tần Tiểu Thiên làm hai người hoảng sợ.

Tần Tiểu Thiên khẽ bắn ngón tay, mười hán tử cùng hô to đồng loạt đánh về phía Tần Tiểu Thiên. Đồng thời với thân thể bị giam cầm, lối suy nghĩ của bọn họ cũng bị giam cầm, cho nên bọn họ chẳng qua là có cảm giác chỉ dừng lại một chút, cũng không biết tự mình vừa rồi bị cố định trên mặt đất.

Chu Đại La cùng Cư Địa Thụy Khuyển đồng thanh hét lớn: " Dừng tay! Lui ra!"

Có hai đại hán xông tới quá nhanh, đã đi tới trước người Tần Tiểu Thiên, giống như đụng phải vách sắt cứng rắn, hai người bể đầu chảy máu ngã quỵ trên mặt đất.

Tần Tiểu Thiên vững như thái sơn, cầm chiếc đũa nhàm chán điểm xuống mặt bàn, chiếc đũa điểm xuống mặt bàn thành những lỗ nhỏ. Hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hữu khí vô lực nói: " Ai, gặp quỷ rồi, muốn gọi bầu rượu...lại khó như vậy? Lão tử cũng không phải không trả tiền."

Tiểu nhị gây họa kia bưng khay, run rẩy đi lên lầu, hàm răng phát ra lập cập.

Tần Tiểu Thiên không khỏi bật cười, châm chọc: " Tiểu nhị a, ngươi làm người như vậy thì không được đâu, nhìn thấy kẻ yếu thì khi dễ nhục mạ, thấy cường đại thì sợ hãi, điển hình đúng là bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, được rồi, rượu để xuống...ngươi đi xuống đi."

Tiểu nhị xoay người xuống lầu, chợt nghe trên lầu vang lên âm thanh ồn ào xao động.

" Mời ngồi! Mời ngồi!"

Tần Tiểu Thiên dùng chiếc đũa trong tay xao gõ xuống mép bàn.

Chu Đại La chắp tay nói: " Xin hỏi đại danh?" Hai người ngồi xuống.

" Ai, ngồi xuống uống rượu, khó được hai vị chủ động đi lên, tiểu nhị! Đem ba phần Phần Châu lão tửu!"

Chu Đại La không khỏi cười khổ, biết Tần Tiểu Thiên không muốn nói ra tên mình, lại nói: " Lão phu họ Chu, Chu Đại La, vị này là Cư Địa Thụy Khuyển, là một vị bằng hữu Tây Hạ quốc."

Tần Tiểu Thiên cũng chắp tay, nói: " Hạnh ngộ...ân? Người Tây Hạ? Không trách được trang phục khác với người khác...Ha ha." Lúc này hắn mới chú ý tới bề ngoài của Cư Địa Thụy Khuyển.

Đó là một hán tử trung niên, da tay ngăm đen thô tháo, nếp nhăn trên mặt giống như điêu khắc, miệng có chút hôi thối, một đôi mắt bắn ra quang mang âm lãnh, mái tóc phi thường cổ quái, khác hẳn với người Hán.

Hán ngữ của hắn rất tốt, nghe hiểu được lời của Tần Tiểu Thiên, bất quá nét mặt không có chút nào tức giận, thần thái thản nhiên cầm lấy một chén rượu, rót đầy, nói: " Mời!" Một ngụm đã uống hết, trong mắt toát ra ý vị khiêu khích.

Tần Tiểu Thiên ách nhiên bật cười, từ sau khi đấu rượu với Đào Nhất Diêu đạo trưởng, hắn đối với tửu lượng của mình rất tin tưởng, cũng dưỡng thành thói quen thường xuyên uống rượu, không nghĩ tới có người lại dùng rượu khiêu khích. Hắn không biết tây bắc là nơi khổ hàn, hán tử tây bắc phần lớn đều uống liệt tửu, Cư Địa Thụy Khuyển là mã tặc, uống rượu giống như là uống nước, bởi vì nhìn không thấu Tần Tiểu Thiên, cho nên dùng cách uống rượu thăm dò.

Tần Tiểu Thiên giấu giếm phản ứng, cầm chén rượu uống xong, cười nói: " Cùng nhau uống đi chứ?"

Chu Đại La không cam lòng chậm trễ, hắn cũng là hảo thủ uống rượu, mặc dù không sánh lại Cư Địa Thụy Khuyển, nhưng mười cân liệt tửu cũng không là gì. Hắn cười nói: " Được, được, cùng nhau uống thôi." Chỉ chốc lát, mỗi người đã uống năm sáu bát rượu.

Trong lòng Chu Đại La biết không ổn, cười nói: " Dưới lầu cũng không thiếu huynh đệ, để cho bọn họ cùng lên uống được không?"

Tần Tiểu Thiên cười thầm, biết Chu Đại La bắt đầu hư tâm, dưới lầu còn có hai ba mươi người, cùng tiến lên, hiển nhiên là muốn chuốc say mình. Bất quá hắn cũng không quan tâm, nói: " Cùng nhau lên đi."

Chưởng quỹ và bọn tiểu nhị đều choáng váng, hơn mười đại hán đấu rượu, cho dù trong tiệm cất giấu hơn hai mươi mấy phần Phần Châu lão tửu, cũng không đủ cung cấp, không thể làm gì khác hơn là đi tửu lâu khác đem rượu về cứu cấp.

Ngay từ đầu, là do Cư Địa Thụy Khuyển và Chu Đại La tiếp Tần Tiểu Thiên, rất nhanh Chu Đại La liền bại trận. Cư Địa Thụy Khuyển càng uống càng kinh hãi, cuối cùng đám thủ hạ của hắn tới cứu trợ, luân lưu tiếp rượu, Tần Tiểu Thiên không hề cự tuyệt ai, một đoạn đường uống hết.

Rốt cuộc đánh bại người cuối cùng, Tần Tiểu Thiên nhịn không được buồn cười.

Bàn về tửu lượng, hắn còn lợi hại hơn Cư Địa Thụy Khuyển, nhưng tuyệt đối không có khả năng làm gục ba mươi mấy đại hán, càng uống thì hắn càng mạnh mẽ luyện hóa tửu dịch uống vào, lúc này mới làm ngã được nhiều người như vậy.

Hắn đứng dậy, ném ra một thỏi hoàng kim, nghênh ngang đi ra tửu lâu.

Chưởng quỹ mang theo đám tiểu nhị đi lên lầu, trong lòng họ kêu khổ không ngừng. Chỉ thấy hơn ba mươi mấy hán tử nằm ngổn ngang trên mặt đất, tiếng ngáy vang thành một mảnh, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng nặc, đầy đất đều là vật nôn mửa. May là Tần Tiểu Thiên bỏ lại hoàng kim, nhìn vào phân thượng của vàng, chưởng quỹ chỉ có thể bịt mũi cùng mười tiểu nhị quét dọn thu thập.

Khó hiểu đùa chơi một hồi, tâm tình Tần Tiểu Thiên không tệ, mới vừa rồi hai người kia hiển nhiên không phải là dân chúng bình thường, bất quá hắn cũng không quan tâm, đối với hắn mà nói, đây chỉ là một lần trò chơi, bởi vậy ngay cả tên cũng không nói cho đối phương.

Đi dạo trong thành Phần Châu một vòng, Tần Tiểu Thiên dần dần mất đi hứng thú, hắn chỉ mua một ít nhu phẩm, chủ yếu là gia vị, rồi xoay người rời đi Phần Châu thành, chậm rãi không mục đích đi dọc theo quan đạo về phía trước.

Về phần đi về nơi nào hắn cũng không để ý, ở trong thế giới xa lạ, thời gian dài cách ly xã hội, thiếu hụt sự kích thích của ngoại giới, cô độc không có bằng hữu, từng chút tích lũy ở trong lòng, khiến cho hắn từ từ mất đi nhiệt tình cùng người khác tiếp xúc.

Từng tảng lớn hoang địa, cây rừng thưa thớt, cỏ dại đầy dẫy, trong bất tri bất giác, Tần Tiểu Thiên rời đi quan đạo, chung quanh càng ngày càng hoang vu.

Lại là cuối mùa thu, gió lạnh thổi qua đại địa, Tần Tiểu Thiên cô linh linh một mình đi vào trong bụi cỏ, lộ ra vẻ cô độc tịch mịch.

Vẫn như cũ mỗi buổi tối đều tu luyện, ban ngày đi về phía trước, hắn muốn tìm kiếm địa phương có linh khí nồng hậu, nhưng không minh xác phương hướng, hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác mà đi.

Linh khí nơi này cùng Tiềm Kiệt Tinh không khác lắm, hắn từng thể nghiệm qua linh khí nơi tiên giới, nồng nặc cơ hồ muốn ngưng tụ thành linh khí thực chất, so sánh với nơi đó thì linh khí nơi này thật sự quá yếu ớt, toàn nhờ dựa vào Cổ tiên cấm chế, mạnh mẽ tụ tập linh khí trong phạm vi phương viên trăm dặm, mới coi như là miễn cưỡng đủ dùng.

Lúc ở Lục gia trang, Tần Tiểu Thiên luyện chế một thanh phi kiếm, thuộc về phi kiếm cấp rất thấp, bởi vì tài liệu hạn chế cùng với việc không cách nào sử dụng cấm chế lô, không cách nào luyện chế ra phi kiếm tốt hơn, chỉ có thể xem như là tạm thời sử dụng kiếm. Hắn từng có kinh nghiệm luyện chế Toái Tinh kiếm, bởi vậy đối với thanh kiếm này không hề có cảm giác, thậm chí so ra còn kém phi kiếm của Tiềm Kiệt Tinh Dã Tu Trương Thuần.

Hắn không cấp tên cho phi kiếm, thanh phi kiếm này dài chừng một thước, thân kiếm màu trắng bạc giống như một chiếc lá lớn, ở giữa rộng rãi, hai đầu bén nhọn. Bởi vì tài liệu, hắn không cách nào co rút lại thân kiếm, cũng không thể thu nhiếp vào trong cơ thể.

Ở tu chân giới, ngoại trừ phi kiếm đặc thù, giống như người tu chân luyện chế phi kiếm, thì hai thước đã coi như rất lớn, phi kiếm dài một thước mới coi như là qua được, còn phi kiếm tốt là năm tấc tới tám tấc, cực phẩm phi kiếm càng nhỏ hơn. Phi kiếm cỡ một thước như vậy, nếu có người tu chân ở đây, hắn cũng ngại ngùng lấy ra.

Muốn luyện chế thanh phi kiếm khó coi này một lần nữa, nhưng bởi vì thiếu hụt tài liệu mà đành bỏ qua. Chỉ có một chút phương pháp có thể vận dụng, nhưng phải tốn hao đại lượng tinh lực và thời gian, đó chính là tinh luyện phản phúc, dùng tiên linh khí uẩn dưỡng, háo thời gian còn háo lực, chỉ được nửa thành phẩm, đúng là một chuyện phi thường mất công.

Một ngày kia, Tần Tiểu Thiên đi tới bên Hoàng Hà, hắn không biết đây là Hoàng Hà, chẳng qua cảm giác được nước sông rất hồn trọc( không tinh khiết). Hắn đi dọc theo bờ sông hướng về phía trước.

Bên Hoàng Hà sinh trưởng rất nhiều cây cỏ rong rêu, lộ ra vẻ hoang vu trong trẻo lạnh lùng, thỉnh thoảng có một chút tiểu động vật thoát ra bụi cỏ, nhìn thấy có người thì lại sợ hãi né ra. Trên sông không nhìn thấy bóng thuyền, cũng không có bóng người. Nơi này là giao giới giữa Đại Tống và Tây Hạ quốc.

Tần Tiểu Thiên đi xuống sông Hoàng Hà, từng xông xáo qua trong Ô Hải, Hoàng Hà trong mắt hắn cũng chỉ là một khe nước, chỉ một đạo cấm chế bức khai nước sông, thân thể dần dần đi vào trong nước.

Nước sông rất hồn trọc, nhưng phương viên trăm thước đều khắc sâu trong lòng hắn. Nhiều loại cá, đáy sông ứ tích rất nhiều bùn cát, không phát hiện tài liệu gì muốn tìm. Dù sao nhàn rỗi không có việc gì, hắn vẫn nghịch nước sông đi tới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được thuyền chìm dưới đáy sông, còn có các loại các dạng tạp vật.

Hốt nhiên, hắn giật mình, nhanh chóng đi tới giữa sông, nơi đó có một khối đá, hắn cảm thấy được sự khác thường trong đó.

Đó chính là Thiên Kim Thối, tinh hoa kim tính. Tần Tiểu Thiên vui vẻ không thôi, ở trên địa cầu tìm kiếm tài liệu quá khó khăn, trong khoảng thời gian này ở trên đường, cơ hồ không tìm được tài liệu hữu dụng, chỉ tìm được một ít linh thảo để luyện đan. Trong lòng hắn suy nghĩ: " Có lẽ phải đi nơi nào có linh khí nồng hậu tìm kiếm, mới có thể tìm được tài liệu thích hợp."

Thiên Kim Thối có thể rèn xuất ra thân kiếm của phi kiếm, là tài liệu phi thường hiếm thấy, cho dù đang ở Tiềm Kiệt Tinh hắn cũng chưa từng gặp qua. Trước khi kí sinh thể, hắn từng học tập qua các loại ngọc đồng giản, cho nên có thể nhận ra Thiên Kim Thối nằm trong tảng đá.

Hắn dùng Trần Chú nâng hòn đá lớn lên, thong thả dời về phía bên bờ. Chỉ cần có thể lấy ra được Thiên Kim Thối trong tảng đá, là có thể luyện chế phi kiếm một lần nữa.

Tảng đá đen nhánh, nhìn giống như đầu trâu đang nằm, không biết trải qua bao năm tháng nước sông xông xoát, bên ngoài lộ ra hình dáng thật quái lạ, đây là một khối vẫn thạch(thiên thạch).

Tần Tiểu Thiên trước tiên dùng phi kiếm từ từ xao khai lớp ngoài của tảng đá, tìm được từng mảnh nhỏ Thiên Kim Thối, lập tức đánh ra linh quyết. Chỉ có thể dùng Thu Bảo Linh Chú mới có thể lấy được toàn bộ Thiên Kim Thối trong vẫn thạch, điều kiện tiên quyết là phải có một chút dạng phẩm.

Sau khi linh chú phát ra, vẫn thạch cứng rắn phát ra tiếng chấn chiến phách ba phách ba, một cái khe nứt kéo dài ra, rất nhanh đã che kín mặt ngoài của vẫn thạch.

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, vẫn thạch giống như bị cây chùy lớn tạp bể, vỡ vụn thành vô số hòn đá thật nhỏ, Thiên Kim Thối bên trong bị linh chú cấm chế, nhanh chóng bay vào trong chiếc nhẫn của Tần Tiểu Thiên. Tổng cộng thu được hơn mười khối Thiên Kim Thối cỡ quả trứng, còn có một ít vỡ vụn thật nhỏ. Tài liệu luyện kiếm cuối cùng đã có.

Nơi đây hoang vu mà lại cũng không có khói từ ngôi nhà nào bốc lên, Tần Tiểu Thiên tiện tay dùng cấm chế bố trí một phòng ngự trận, lập tức bắt đầu luyện kiếm một lần nữa. Sau khi tu vi đạt tới Lan Cảnh, cấm chế lô có thể miễn cưỡng thành hình, nhưng là bởi vì tu vi không đủ, còn khó khăn là phải kéo dài. Cũng may từng có kinh nghiệm luyện chế, trong phân tấc được nắm chắc, Tần Tiểu Thiên lộ ra vẻ nhàn nhã có thừa.

Cấm chế lô hình thành, đầu tiên là đề thuần tài liệu.

Khi tu vi còn trong Yên Cảnh, Tần Tiểu Thiên hoàn toàn không cách nào hình thành cấm chế lô, cho nên đem phi kiếm luyện chế vô cùng xấu xí. Bây giờ tu vi đạt tới Lan Cảnh, dùng cấm chế lô có thể đề thuần tài liệu, mặc dù tốc độ đề thuần còn không quá lý tưởng, dù sao vẫn có thể sử dụng công cụ cấm chế.

Tần Tiểu Thiên đem phi kiếm ném vào cấm chế lô, bắn vào một ít Vô Diễm Chi Hỏa, lũ bổn mạng hỏa thôi động sự vận chuyển của cấm chế lô, phi kiếm luyện chế thật thô tháo vừa tiếp xúc vào hỏa diễm thì lập tức hòa tan ra.

Tài chất của thanh phi kiếm này thật sự quá kém, trong chốc lát đã hóa thành chất lỏng màu bạc, đại lượng tạp chất nhanh chóng từ trong miệng cấm chế lô phun xuất, ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, thì chỉ còn lưu lại ngân dịch vo tròn chừng nắm tay, căn bản không đủ để đem luyện kiếm.

Thu nhiếp đoàn ngân dịch nọ, bắt đầu đề thuần Thiên Kim Thối. Phương pháp luyện chế bình thường rất khó đề thuần vật chất cứng rắn như vậy. Có cấm chế lô và Vô Diễm Chi Hỏa, Thiên Kim Thối từ từ dung hóa, tốc độ cũng không mau lắm. Tần Tiểu Thiên từng có kinh nghiệm đề thuần và luyện chế, biết không thể gấp gáp, hắn giảm độ nóng xuống, từ từ đoán liên.

Có Thiên Kim Thối làm kiếm thể, phi kiếm cũng sẽ không quá kém. Bản thân Thiên Kim Thối chính là một loại tài liệu luyện khí cực phẩm, ở tu chân giới cũng rất ít nhìn thấy, kỳ quái chính là có thể tìm được ở địa cầu, Tần Tiểu Thiên rất là vui vẻ. Có thể có được một thanh phi kiếm hợp dụng, ở thế giới xa lạ này cũng có năng lực tự bảo rất mạnh.

Không biết chuyện gì xảy ra, từ sau khi phụ thể lên tên tiểu ăn mày này, hắn cũng rất để ý tới sự an toàn của mình, trước kia tựa hồ không có cảm giác như thế. Hơn nữa bây giờ hắn rất thích vàng bạc châu báu, biết rõ đồ vật này không có tác dụng gì tu hành, nhưng vẫn nhịn không được mà thu tập. Lúc hắn suy nghĩ, cũng cảm thấy khó hiểu.

Tần Tiểu Thiên trước dùng linh quyết dịch hóa Thiên Kim Thối, trải qua hơn mười ngày đoán liên, thu niếp hết Thiên Kim Thối dư thừa, hơn nữa thu nhiếp ngân dịch lúc trước, Thiên Kim Thối lưu lại cũng đủ luyện chế một thanh phi kiếm.

Nhiều tuyết bay tán loạn, trong thiên địa một mảnh trắng xóa.

Đảo mắt hơn sáu mươi ngày đã qua, phi kiếm đã thành hình.

Khác hẳn với Toái Tinh kiếm, đây là trực tiếp thành hình, so sánh với Toái Tinh kiếm thì cấp bậc còn thua xa, bởi vì công lực và tu vi hiện giờ của hắn không đủ. Tài liệu mặc dù không kém Thiên Kim Sa, nhưng những tài liệu khác lại thiếu hụt, cho nên thiếu đi vài bước khi luyện kiếm, phi kiếm luyện thành cũng yếu đi rất nhiều.

Hình dáng của thân kiếm tương đối kỳ lạ, như một con biên bức (dơi) đang giương cánh bay.

Đây không phải Tần Tiểu Thiên cố tình lộng huyền hư( làm vẻ huyền bí), mà là lúc Thiên Kim Thối trong cấm chế lô tự nhiên sinh thành hình dáng. Vừa nhìn lại, con biên bức kia tựa như một cây búa hai lưỡi, chẳng qua là không có cán nắm mà thôi. Màu sắc đen nhánh, bên trên ẩn ướt vô số kim tinh và một tia ti ngân tuyến, chỉ cỡ bàn tay. Khác với Toái Tinh kiếm chính là nó dễ dàng thu nhiếp vào trong cơ thể.

Thanh phi kiếm này vẫn còn phải uẩn dưỡng thêm thời gian mới được. Phi kiếm ở trong lòng bàn tay hắn lưu lưu linh lợi loạn chuyển, tâm thần Tần Tiểu Thiên dần dần chìm vào thân kiếm, một loại cảm giác quen thuộc thân thiết nhảy vào trong tim.

Cấm chế lô đã tán đi, thanh phi kiếm treo ở không trung. Tần Tiểu Thiên cũng không vội vã chạy đi, tính toán sẽ ở lại Hoàng Hà uẩn dưỡng thanh phi kiếm mới luyện chế.

Bởi vì thân kiếm giống như một con biên bức đang bay lượn, màu sắc lại đen nhánh, cho nên hắn gọi là Dạ Bức.( dơi đêm).

Dạ Bức kiếm theo ngón tay Tần Tiểu Thiên chậm chạp chuyển động, tốc độ từ từ nhanh hơn, phát ra từng tiếng ông ông, phảng phất như tiếng vỗ cánh.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên tương đối hài lòng, Dạ Bức kiếm mặc dù không bằng Toái Tinh kiếm, nhưng có thể uẩn dưỡng, có thể thường xuyên chú tạo, thì công năng cũng sẽ từ từ tăng trưởng.

Hắn từng chút một gia tăng lực lượng khống chế, thí nghiệm các loại ném kiếm linh quyết, Dạ Bức kiếm theo linh quyết không ngừng biến ảo.

Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn bước đầu, một khi thu vào trong cơ thể, có thể dùng thần thức chỉ huy, uẩn dưỡng thành công, chỉ cần tâm niệm khẽ động, Dạ Bức kiếm sẽ có thể dựa theo tâm ý bay ra.

Tần Tiểu Thiên một tay vận chuyển Dạ Bức kiếm, một tay giải khai phòng ngự cấm chế, hắn không cần cấm chế bảo vệ nữa, dọc theo Hoàng Hà đi tới, Dạ Bức kiếm giống như một con biên bức vờn quanh thân hắn bay lượn, nhất thời vẫn không cách nào thu nhiếp.

Một ngày một đêm uẩn dưỡng phi kiếm, dần dần, Dạ Bức kiếm càng lúc càng linh mẫn. Tần Tiểu Thiên cho rằng hỏa hầu đã đủ, bắt đầu nếm thử việc thu nhiếp phi kiếm.

Một lần thất bại, hai lần thất bại, liên tục hơn mười lần thất bại, hắn hiểu rõ một đạo lý, một câu nói xưa, dục tốc ắt bất đạt, lần này lại tái phát bệnh xấu lúc xưa.

Một khi có thể ngự kiếm phi hành, Tần Tiểu Thiên coi như hoàn toàn giải phóng tự do, bất luận đi nơi nào cũng không cần trường đồ bạt thiệp( dùng chân đi đường dài), tốc độ phi kiếm mau như tia chớp, thiên lý ngàn dặm chỉ chốc lát đã tới, không cần như bây giờ cực khổ đi từng bước.

Hắn đem Dạ Bức kiếm phách tiến vào trong da tay trái, chỉ là nằm bên dưới da tay, còn không phải thu nhiếp, chẳng qua chỉ tạm thời ẩn trên cánh tay. Mỗi ngày thời gian tu luyện vừa đến, hắn lại dừng lại uẩn dưỡng phi kiếm. Nếu đã gấp gáp cũng không được, thì dứt khoát định tâm, từng bước tu luyện.

Tuyết rơi tuyết tan, bất tri bất giác lại hơn một tháng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này khổ tu, làm cho thực lực của Tần Tiểu Thiên tăng lên đại tiệt, chẳng những có thể ngự kiếm phi hành, Dạ Bức kiếm cũng thuận lợi thu nhiếp vào trong cơ thể. Mấy ngày nay hắn không ngừng sử dụng Dạ Bức kiếm, thử đủ loại phương thức vận kiếm.

Hoang nguyên nổi lên từng mảnh màu xanh, khí trời đầu mùa xuân, gió nhẹ thổi qua, mưa xuân li ti nhè nhẹ rơi xuống ướt át khắp đại địa.

Tần Tiểu Thiên không biết mình đang ở trong hoang mạc di chuyển thành vòng tròn, đi lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn còn đang ở chỗ giao giới của Tây Hạ quốc và Đại Tống quốc.

Ngày nọ, hắn phát hiện một tòa trấn nhỏ, tường đất cao chừng bảy, tám thước, cửa hẹp hòi, trong trấn nhỏ đều là phòng ốc bằng đất, dân chúng lui tới mặt đen cường tráng, cơ hồ mỗi người đều mang theo cung tên, nếu không phải mặc y phục bình thường của dân chúng, hắn còn tưởng mình đã đến trong một doanh trại quân đội nào đó.

Nhìn trang phục người trong trấn nhỏ có thể xác định là người Tống, còn có những người có ngoại hình quần áo quái dị như người Tây Hạ, cũng có người cưỡi ngựa đi vào trấn nhỏ. Tần Tiểu Thiên huyền treo ở giữa không trung, cẩn thận dò xét một phen, không phát hiện ra nhân vật gì đặc biệt, hắn lén lút đi tới bên ngoài trấn nhỏ.

" Hà Gia Bảo", bên trên tường đất khảm một tảng đá có khắc ba chữ to.

Dọc theo đường đi thường nhìn thấy những thổ bảo( trấn có tường đất), giống như Mã Gia Pha, Diêm Gia Câu, Hàn Gia Lương, Duy Gia Thôn...tất cả đều là từ một gia tộc cấu thành.

Hà Gia Bảo là một trấn nhỏ có quan đạo đi thông Tây Hạ quốc, có các loại thương nhân và mã đội đi qua, tương đối giống như một dịch trạm, chẳng qua là với hình thức gia tộc tồn tại.

Tần Tiểu Thiên một lần nữa khôi phục nguyên mạo, vẫn như trước là một thân bố y, trong tay cầm theo gậy gỗ, ngoại mạo của hắn là bộ dáng của một người thanh niên hai mươi tuổ, thân thể còn có chút gầy yếu, sắc mặt cũng rất hồng nhuận, khí sắc tốt vô cùng, mi thanh mục tú, giống như một người đọc sách, chẳng qua ăn mặc thiếu thốn so với người bình thường.

Hà Gia Bảo cách quan đạo chừng vài dặm đường, ở trên quan đạo có thể nhìn thấy tường đất cao cao của Hà Gia Bảo. Tần Tiểu Thiên rơi vào trong hoang dã, từ từ đi lên quan đạo, hướng cửa Hà Gia Bảo đi đến.

Thực vật trong chiếc nhẫn cũng không thiếu, nhưng rượu đã uống sạch, mục đích tiến vào Hà Gia Bảo là muốn bổ sung thêm rượu. Tây bắc là nơi khổ hàn, rượu tiêu hao thật lớn, cho nên từng tiểu trại thổ bảo đều có tiệm rượu, chuyên môn bán liệt tửu. Trên đường có rất nhiều kệ quầy, bán đủ loại rượu và ẩm thực.

Bộ dáng Tần Tiểu Thiên mặc dù gây cho người chú ý, nhưng không ai ngăn cản, hắn đi dạo một vòng nơi ngã tư đường hẹp hòi. Bên trong thổ bảo không lớn lắm, chỉ chừng hai ba hẻm nhỏ, ngã tư đường chủ yếu chỉ có một cái, bên cạnh có không ít cửa hàng bán thức ăn. Hắn tùy tiện lựa chọn một căn, sau khi ngồi xuống nói: " Mười cân rượu, hai cân thịt dê."

Một người ăn hai cân thịt dê ở Tây Bắc cũng không ly kỳ, người ăn được càng nhiều hơn. nhưng một người uống tới mười cân rượu cũng không nhiều lắm, nhất là một thanh niên gầy yếu như vậy.

Người bên cạnh đều quay đầu nhìn hắn, một đám người trong mắt toát ra vẻ nghi vấn và khinh thường, nghĩ thầm có giả bộ làm hảo hán cũng không cần phải giả bộ như vậy.

Tần Tiểu Thiên cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người, vẫn thản nhiên như không có chuyện gì đánh giá người đi đường trên ngã tư.

" Hai mươi cân thiêu tửu, mười cân thịt bò nướng, mười cân thịt dê nướng...mười cân bánh lúa mạch, lão bản, nhanh lên một chút a!"

Người ngồi ăn cơm trong quán càng thêm kinh ngạc, lại tới thêm một người có thể ăn nhiều hơn nữa.

Tần Tiểu Thiên cũng rất tò mò, quay đầu lại vừa nhìn, không khỏi bật cười, nói: " Đào Nhất Diêu? Đào đạo trưởng, lão đạo ngươi sao lại ở chỗ này?"

Hơn mười năm không gặp, Đào Nhất Diêu vẫn hình dáng như xưa.

Đào Nhất Diêu hơi thoáng sửng sốt, cũng cười lớn, nói: " Là ngươi a, hơn mười năm không gặp rồi, a a."

Hắn đi tới bên cạnh Tần Tiểu Thiên, đặt mông ngồi xuống, nói: " Huynh đệ, ngươi cũng đến cướp....thứ kia sao?"

Trong lòng Tần Tiểu Thiên vừa động, thuận miệng đáp: " Đúng vậy, đoạt...thứ kia, a a, a a."

Hơn mười năm qua, chuyện gì có lẽ học không tốt, nhưng tâm tư linh động và tùy cơ ứng biến học coi như không tệ, còn về phần sẽ cướp cái gì đó, sau này từ từ bỏ công tìm tiện nghi.

Dù sao Đào Nhất Diêu là một người tu chân, đồ vật hắn muốn cướp bóc, nhất là định là vật mà người tu chân cũng cần, chuyện tốt như thế làm sao có thể bỏ qua?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.