Author: Lakshmi
Sáng ngày hôm sau bắt đầu một cách bình lặng, ta dậy rất sớm nhẹ nhàng xuống khỏi giường, Carol chắc cũng sắp đến nơi rồi, ta cũng phải chuẩn bị về Tebe. Vì dịch bệnh này đã ngán chân ta ở lại đây tròn hai tháng, Carol mang theo các thầy thuốc đến đây sẽ tốt hơn cho tình hình hiện tại.
Thằng bé đã dậy rồi, vươn đôi tay nhỏ bé loạn xạ, miệng nhóp nhép chỉ thổi ra được bóng khí, ta mỉm cười bế nó lên, "Hôm nay, mẹ con ta sẽ trở về Tebe, mẹ tin rằng con sẽ thích thôi!.". Ari bước vào cúi người trước ta, "Lệnh bà! Hoàng phi đã đến rồi!.", ta quay lại nhìn bà một chút: "Nhanh vậy ư? Ta tưởng phải trưa mới đến chứ!.".
Ari mỉm cười đáp: "Là do pharaoh đã ra lệnh, bằng thời gian ngắn nhất phải đưa được lệnh bà về Tebe!.", ta ngăn cánh tay nhỏ bấu loạn mái tóc của ta: "Vậy thì đi thôi!.", ta bước ra khỏi nhà.
Trước cửa nhà, dân chúng đang quỳ rạp dưới đất, đầu không dám ngẩng lên, xa xa Ragashu nhìn Asisu bằng ánh mắt phức tạp. Tại sao cô gái sông Nile lại đến tìm nàng, người dân lại quỳ dưới chân nàng, chẳng lẽ. . .
Carol vui mừng khi nhìn thấy Asisu, cô chạy đến bên người nàng: "Chị! Em rất nhớ chị!. . . Đứa bé?.!?", ngoài nỗi vui mừng còn xen lẫn những sự ngạc nhiên, cô nhìn đứa bé núp trong lòng Asisu không biết nên nói gì cho phải. Asisu bỏ qua lời nói của Carol, nhận lời chào từ Minue và Unasu: "Kính chào lệnh bà!.", sau lời nói của hai người bọn họ, dân làng xung quanh càng thêm kinh sợ. Người mà họ tưởng là thầy thuốc bí ẩn, lại chính là nữ hoàng Asisu trong lời đồn đại, nữ thần thông thái của Ai Cập.
Asisu nhìn lướt qua một lượt, " Đứng dậy cả đi! Carol em nên phân bổ các thầy thuốc một chút, ta cùng Ari lên thuyền trước đây!.", nói rồi nàng bế đứa trẻ đi qua dân chúng ra bến thuyền. Bỗng có những tiếng hô vang lên: "Lệnh bà vạn tuế, vạn vạn tuế, có lệnh bà chính là sự chúc phúc của Ai Cập!.", Asisu hơi giật mình một chút, nàng bước nhanh hơn trong sự tung hô của mọi người, tiếng hô càng ngày càng vang dội, như đuổi theo bước chân nàng.
Với sự hộ tống của Unasu và Minue, cuối cùng Asisu cũng lên được thuyền an toàn, Ari giúp nàng thay y phục truyền thống của hoàng tộc, đội lên đầu nàng vương miện nữ hoàng. Asisu trở lại với hình tượng vốn có, xinh đẹp quyến rũ nhưng đầy uy quyền.
Để lại những chuyện còn lại cho Carol xử lý, trên boong thuyền có một căn phòng mở ra ngoài, Asisu đặt đứa bé lên đệm mềm, nàng nằm xuống bên cạnh nó. Trong cơn gió dịu dàng của sông Nile thổi tới, những cái rèm rủ xuống bay phất phơ trong gió, hai mẹ con Asisu bình an nằm ngủ.
Bên ngoài, Ari và Lita luôn ở bên chực sẵn, còn có Unasu và Minue canh gác hai bên, họ đều im lặng tránh quấy rầy giấc ngủ của hai người một lớn một bé kia. Thời gian qua, lệnh bà đã rất vất vả rồi, chỉ cần lệnh bà bình an là đủ, họ không muốn gì nhiều.
Đến khi Asisu cựa mình tỉnh lại, bàn tay chạm vào chỗ trống bên cạnh, Asisu hoảng hốt bật dậy: "Ari! Ari! Đứa bé đâu rồi? Con của ta đâu?.". Ari vội vàng chạy đến quỳ cạnh chân giường, "Lệnh bà! Hoàng tử dậy sớm, đói bụng nên khóc lớn, hoàng phi sợ làm lệnh bà thức giấc. Nên đã bế hoàng tử đi, cho ngài ấy ăn rồi!.". Asisu bình tĩnh lại, ổn định nhịp tim rối loạn của mình, "Gíup ta thay y phục đi!.".
Ari cúi đầu vâng mệnh, giúp Asisu thay trang phục đã chuẩn bị sẵn, sau đó theo nàng bước ra ngoài. Trên boong tàu có đặt một tấm thảm lông dày, Carol ôm đứa bé được bọc thật ấm đặt trên chân mình. Vẻ mặt đứa bé có vẻ rất khó chịu, môi cứ bặm lại, còn tay chân thì quơ loạn xạ cả lên.
Nó nhìn thấy Asisu bước đến, liền nở nụ cười khoe cái hàm không răng, miệng ê a nhoài người về phía nàng. Carol phải rất vất vả mới giữ được thằng bé, cô cũng đã phát hiện ra Asisu: "Chị! Chị đã dậy rồi à! Nãy giờ thằng bé cứ cau có suốt, bây giờ thì đã chịu cười rồi."
Asisu ngồi xuống tấm thảm, vươn tay đón lấy thằng bé: "Chuyện cứu trợ em giải quyết sao rồi?.". Carol trao thằng bé cho Asisu, trả lời nàng: "Em đã phân bố các thái y đến các vùng nổi lên dịch bệnh, cũng giao lương thực và duợc liệu cho các quan giám sát. Mọi chuyện đều ổn cả chị à!.". Asisu gật đầu: 'Xem ra Hassan đã dạy dỗ rất tốt!.".
Carol đỏ mặt nhận lời khen của nàng, cô nhìn thằng bé đang chơi đùa trong lòng Asisu, nỗi tò mò lại dâng lên. Asisu đọc được ý nghĩ trong ánh mắt Carol, nàng cúi đầu nựng cái má bầu bỉnh của thằng bé: "Đây là con trai ta! Cũng là đại hoàng tử của Ai Cập, được đưa đến bên cạnh ta bởi vị thần Hapy vĩ đại! Em chỉ cần biết như vậy thôi, Carol!.".
Carol giật mình, Asisu gọi đứa trẻ này là đại hoàng tử của Ai Cập? Chẳng phải thừa nhận quyền thừa kế của đứa bé hay sao? "Chị! Em hiểu rồi, nhưng chị đã đặt tên cho thằng bé chưa?.". Asisu bế đứa bé lên cao, che khuất cả ánh mặt trời sau lưng nó: "Từ nay con sẽ có tên là Amuntaket!. Con trai của nữ hoàng Ai Cập!.". Không biết đứa bé có hiểu hay không nữa, nhưng nó còn cười rạng rỡ hơn nữa, đáng yêu vô cùng.
Ragashu cũng lên một chiếc thuyền khác, xuôi dòng sông Nile đuổi theo Asisu, hắn rất bất ngờ khi biết thân phận thật sự của nàng. Nếu chiếm được Asisu, không những có được Hạ Ai Cập trong tay, mà còn có được nữ thần thông thái của Ai Cập. Chưa kể cô gái mà hắn thích lại hội tụ cả hai điều kiện trên, Ragashu thật sự cảm thấy rằng lần đầu tiên trong đời, ông trời rất ưu ái hắn.
Hassan và Menfuisu ra tận bến cảng đón Asisu trở về, mặc dù đã giữ kín tin tức, nhưng không biết làm sao dân chúng vẫn có nghe ngóng được rằng Asisu trở về. Ngoài bến cảng tụ tập đông đúc dân chúng, họ đều kính phục người con gái họ gọi là nữ hoàng.
Tất cả những gì nàng làm ờ Hạ Ai Cập đã lan xa đến tận Tebe này, danh tiếng và sự yêu mến nữ hoàng càng tăng thêm gấp bội. Asisu bế Amun xuống thuyền, Menfuisu cũng không ngạc nhiên khi thấy đứa bé, Ruka cũng đã báo cáo mọi việc cho hắn nghe.
Nàng muốn nhận nuôi một đứa bé, không có gì là lớn lao cả, nếu nàng muốn hắn còn có thể giao cả Ai Cập cho nàng. Hắn đón lấy Amuntaket từ tay Asisu, hôn lên má đứa trẻ và nói: "Chào mừng con về nhà, Amuntaket!.", Asisu mỉm cười với lời chào của Menfuisu, trong sự náo nhiệt xung quanh, Carol và Asisu xuống kiệu trở về hoàng cung.
Asisu cũng muốn nhanh chóng tổ chức hôn sự cho Carol và Menfuisu, nàng rất bất ngờ về việc mình có thể nhìn thấy sự thay đổi, nhưng đôi trẻ lại chẳng hề nhận ra. Hassan đến tìm nàng, dẫn theo cả Kamun đến cho nàng, Amuntaket làm quen với thú cưng mới, cả hai cùng chơi đùa với đối phương.
Trên chiếc đệm mềm, Amuntaket được ba tháng tuổi, vì ngóc đầu trông theo Kamun mà thằng bé. . . đã biết lật. Hassan mỉm cười nhìn đứa trẻ: "Amuntaket có đôi mắt rất giống em!.". Asisu vui vẻ vỗ tay khi Amuntaket lật người, "Nó là con trai em, đương nhiên phải giống em rồi. Đúng không Amuntaket!.".
Hassan bế thằng bé lên, khi nó đang cố gắng tóm lấy cái đuôi của Kamun. Nó cau có quơ loạn khi không tóm được, Kamun nhìn thấy đứa bé sắp khóc, lại nhìn thấy ánh mắt sắt lẹm của Hassan. Nó miễn cưỡng ngồi phịch xuống bên cạnh Amun, để mặc cho thằng bé cào loạn bộ lông của nó.
Hassan xoa cái đầu nhỏ của Amun, nói với Asisu: "Để anh làm cha đỡ đầu của Amuntaket đi!.". Asisu gật đầu ngay: "Amun có người cha đỡ đầu như anh, thằng bé nhất định sẽ rất hạnh phúc!.".
Không khí ấm áp bao trùm lấy cả cung điện, Ari cũng vui mừng trước niềm hạnh phúc của lệnh bà. Bà mang sữa nóng và thức ăn nhẹ lên cho nàng, rồi lui qua một bên chờ lệnh.
"Hassan! Giúp em chuẩn bị mọi thứ! Chúng ta sẽ sớm tổ chức hôn lễ cho Carol và Menfuisu." Asisu đút từng muỗng nhỏ cho Amuntaket, nói với Hassan. Anh giữ Amun ngồi thẳng, trả lời nàng: 'Tất cả đã chuẩn bị xong rồi! Chỉ cần em mở miệng thôi!.". Asisu hài lòng gật đầu với anh, dụ dỗ Amun há to miệng uống sữa, Hassan nhìn nàng như vậy, cõi lòng anh rung động mãnh liệt.
Cảm giác giống như một gia đình thật sự, ở bên nàng, nhìn nàng cười vui vẻ, hóa ra lại là khát vọng trong lòng anh. . .