Author: Lakshmi
Dạo này trong những buổi nghị sự, xuất hiện sự tồn tại của một nhân vật mới, người này rất có sức ảnh hưởng đến tình hình chính sự. Chỉ cần một nụ cười đã đủ cứu sống một mạng người, nhưng cũng vì một cái nhăn mặt đã khiến người ta mất mạng.
Nhân vật đáng sợ không ai khác, chính là đại hoàng của Ai Cập, Amuntaket, người đang được tể tướng đương triều Hassan bế trên tay. Lúc đầu các quan trong triều còn tỏ vẻ dị nghị với việc Amuntaket xuất hiện trong các buổi nghị sự, nhưng rất nhanh sau đó họ đã nhận ra ích lợi của việc này.
Dạo gần đây tể tướng Hassan đột nhiên trở nên gay gắt khó hiểu, xử phạt cũng nặng tay hơn nhiều, khiến các quan nơm nớp lo sợ, mình sẽ phạm lỗi khi làm việc. Từ khi lệnh bà Asisu về Tebe, tể tướng mới ôn hòa được một chút, nay lại có thêm hoàng tử Amuntaket trấn áp, khiến các quan thở phào nhẹ nhõm.
Ví dụ như hôm nay, khi nữ hoàng, pharaoh và hoàng phi cùng tham gia nghị sự, một viên quan bị phát hiện ăn hối lộ phần tiền cứu trợ cho dân gặp phải dịch bệnh. Theo luât pháp hắn ta sẽ bị chém đầu quăng xác cho thú dữ ăn thịt, làm gương cho dân chúng và các quan lại khác.
Nhưng đang lúc tể tướng tuyên án tử hình, bỗng nhiên hoàng tử Amuntaket bật cười khúc khích, cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào áo của Hassan, khiến ngài dừng lại. Trước sự ngạc nhiên của lệnh bà, người chưa kịp thích ứng với sự thay đổi thái độ thất thường này của tể tướng, ngài Hassan lại bảo: "Nhốt hắn vào đại lao, đến cuối thu thì đày ra biên cương làm nô lệ.".
Nói xong không thèm để ý đến tên quan đang dập đầu tạ ơn duới chân, mà chơi đùa cùng với hoàng tử Amuntaket. Asisu quay sang Menfuisu bên cạnh mình, "Ba tháng qua ta không có ở đây, em là thế nào 'sống sót'?.". Menfuisu mỉm cười đánh dấu vào công văn trước mặt: "Đẩy hoàng phi của Ai Cập ra làm vật hy sinh!.", Carol nghe được câu trả lời của hắn, tức giận liếc hắn một cái cháy da.
Gần ba tháng qua cô bị tên hoàng đế này đẩy cho Hassan để anh dạy cô thuật trị nước, Carol đã thực sự bị Hassan hành hạ đến không thể thở nổi. Học thuật trị nước cái gì cơ chứ, hoàn toàn là gạt người ta, giết người thì có!!!!! Tiếng lòng của Carol phẫn nộ gào thét.
Asisu dùng ánh mắt cảm thông nhìn Carol, rồi lại âm thầm tán thưởng Menfuisu, rất tốt, có thể 'sống sót' không bị Hassan 'làm thịt' trong thời gian dài như vậy. Chứng tỏ em trai của nàng đã thật sự trở thành một pharaoh chân chính, không còn là đứa trẻ bồng bột như ngày nào.
Cũng đã đến lúc tổ chức hôn lễ cho Menfuisu và Carol rồi, Asisu ngẩng đầu nhìn Hassan một cái. Anh gật đầu với nàng rồi mới bế Amuntaket rời đi, Asisu nhìn anh bế đứa bé rời khỏi chính điện.
Nàng mở lời: "Hôm nay, ta muốn thông báo một việc quan trọng! Ta sẽ tổ chức hôn lễ cho Pharaoh và hoàng phi vào dịp lễ thánh Amen sắp tới. Các khanh cần phải phối hợp với nhau để hoàn thành công việc chuẩn bị. Đám cưới này sẽ có rất nhiều quan khách đến tham dự, không thể để những kẻ đang lăm le xâm chiếm Ai Cập nhìn thấy được cơ hội.".
Lời nói vừa dứt, toàn bộ quần thần cung kính qùy xuống: "Chúc mừng pharaoh, chúc mừng hoàng phi!.". Phản ứng của Menfuisu rất bình thản, lướt đôi mắt sắc bén nhìn ta một cái: "Ta hỏi nàng lần cuối, đây thực sự là điều nàng mong muốn sao?.". Ta gật đầu với hắn, hắn cũng gật đầu với ta: "Được! Vậy mọi chuyện cứ làm theo ý nàng đi!.".
Carol có vẻ vẫn chưa thích ứng kịp, cô biết hôn lễ này sẽ sớm diễn ra, nhưng phần nào đó trong cô vẫn không thể chấp nhận. Toàn thân Carol cứng đờ, cô vẫn đang tìm cách về nhà kia mà,. . . Cảm xúc của Carol làm sao lọt qua được ánh mắt của Asisu, nàng thở dài ngao ngán, tại sao hai đứa trẻ này không nhận ra, rằng chúng cũng đang để ý đến đối phương.
Ánh trăng tròn nhô lên trên mái cung điện, tại tẩm cung của ta hôm nay, có tổ chức một bữa ăn gia đình. Không có người ngoài, chỉ có mấy người bọn ta mà thôi, Amuntaket đã quen với chỗ ở mới, không còn khó chịu như hồi mới đến đây.
Những món ăn do đích thân Ari xuống bếp làm, được bày biện lên bàn, trông rất ngon mắt. Ta bế Amuntaket vào lòng, vừa đùa nghịch với nó, vừa nói chuyện với Carol và Menfuisu.
"Carol! Ta đã chấp nhận yêu cầu của em cho những việc ở tương lai, và em lại đồng ý với những gì ta muốn trong hiện tại. Em có bao giờ nghĩ nếu tương lai đã thay đổi, vậy tại sao em lại còn ở đây không?." Ta hỏi Carol, nhìn sắc mặt cô ta trở nên khác thường.
"Ý chị muốn nói nếu cha em không chết, em không trở về thời cổ đại vậy tại sao em còn ở đây ư?." Carol đặt câu hỏi với ta, ta gật đầu với cô: "Trừ phi bản thân em muốn ở lại và bằng cách nào đó em vẫn đến đây dù không có ai đưa em đến. Carol! Em đã phải lòng Menfuisu rồi!.".
Lời nói của nàng làm cả hai giật mình, "Chị! Làm sao em lại có thể. . .", Asisu giơ tay ngăn lời Carol sắp nói. "Còn đệ Menfuisu! Nếu không phải đệ để ý đến Carol, với tính cách của đệ, ta không có ở Tebe này thì Carol đã chết lâu rồi.", lần này đến lượt Menfuisu kích động: "Ta vốn dĩ không. . .".
"Không cần vội vã, hãy cứ từ từ suy nghĩ về điều ta đã nói, món ăn hôm nay do chính ta Ari làm. Không nên làm bà buồn lòng, như thế là không lịch sự, đúng không Amuntaket!." Asisu mỉm cười với đứa trẻ, bắt đầu dùng bữa tối của mình.
Carol và Menfuisu không nhìn nhau lấy một cái, cắm đầu ăn cho xong bữa cơm này. Người thật sự thoải mái chỉ có Asisu và Amuntaket mà thôi, thế mới nói hai mẹ con nhà này rất 'vô tâm'.
Lời nói của Asisu thật sự khiến hai người bọn họ phải suy nghĩ, tình cảm bấy lâu này dần nhen lên trong họ. . . Rốt cuộc là cái gì và dành cho ai đây?.
Đêm nay, không chỉ có Carol và Menfuisu đau đầu, ngay cả Lita và Hassan cũng bị Asisu xoay vòng vòng. Lita dựa vào cột đá dát vàng ngoài thềm điện, những lời Asisu nói làm tim cô đập mạnh.
Gió từ bờ sông Nile thổi đến làm trái tim cô dịu lại, lúc nãy khi cô bế hoàng tử Amuntaket lên, để lệnh bà thay tả cho hoàng tử. Người đã nói với cô rằng: "Lita! Cô cũng phải suy nghĩ về tương lai của mình, . . . với Hassan cũng vậy, cô đều phải nắm lấy.".
Người đã biết, mà cũng đúng, làm sao có thể che giấu tâm tư của mình với lệnh bà cơ chứ?. Nhưng lệnh bà có biết không? Ngài Hassan chỉ để hình bóng của lệnh bà trong trái tim mình, vậy còn chỗ trống nào có thể dành cho cô?.
Ánh trăng dát bạc lên người thiếu nữ, mang tâm tư của nàng trải rộng trên bầu trời đêm. Hassan đứng đó, cách Lita chỉ vài bước chân, lời Asisu nói với anh như vang vọng: "Hassan! Anh phải nắm lấy hạnh phúc. . . đừng để một ngày khi mất đi, anh sẽ vô cùng hối hận".
Nỗi đau thương và mất mát hiện rõ trong ánh mắt của nàng, tại sao nàng lại có cảm xúc như vậy? Hiện giờ có chuyện gì có thể làm nàng đau lòng? Anh tiến lại gần Lita, gọi tên cô: "Lita!.", tiếng gọi của anh làm cô giật mình.
Với sự chứng kiến của nữ thần bóng đêm Nepthys, Hassan quỳ một chân xuống đất, cầu hôn người con gái trước mặt. Họ xứng đáng được hạnh phúc, rất xứng đáng!
Asisu núp mình trong góc khuất dõi theo hai người ở phía xa, "Lita, Hassan! Hai người nhất định phải hạnh phúc, cầu xin thần linh luôn che chở hai người!.". Dưới ánh trăng sáng, cũng có một người đang nhớ đến nàng, đôi mắt màu hổ phách chất chứa những nỗi niềm khác nhau.
Sự vụ ở Hattusa luôn bận rộn, phụ vương của hắn thật sự muốn đào tạo hắn trở thành người thừa kế. Trách nhiệm nặng nề mà hắn luôn gánh trên vai, không ai có thể chia sẻ và hiểu hết được.
Chỉ những khi nhớ đến nàng, tâm trí hắn mới có thể thả lỏng một chút, nàng cũng như hắn. Tại sao nàng luôn phải gánh vác những thứ nặng nề? Là một nữ hoàng, một người chị, một người con gái. . . Nàng luôn ôm trong người rất nhiều trách nhiệm, người khác dường như cảm thấy bất lực khi ở cạnh nàng.
Hắn không muốn nhìn thấy nàng như vậy, hắn luôn muốn ôm lấy nàng vào lòng, che chở và gánh hết mọi trách nhiệm. Từ khi gặp nàng, nàng chỉ là một cô bé nhỏ, lại dám đấu trí với hắn, thách thức sự uy nghiêm của hắn. Thua dưới tay nàng, hắn không cảm thấy tức giận, yêu nàng vì bản tính ương ngạnh, sự tự tin và bản tính kiêu ngạo. . . Yêu tất cả thuộc về nàng! Tình yêu này, hắn đã lún quá sâu rồi. . . Nàng có biết hay không Asisu!