Author: Mai Tuyết Vân
Ánh sáng bên ngoài làm Carol thức giấc, cô cựa mình ngồi dậy, lúc mở mắt ra, cô đã ở Ai Cập cổ đại rồi. Bên cạnh cô không có một ai, ngoại trừ nàng, người con gái đang tựa mình vào đệm mềm sưởi nắng ngoài hiên.
Nắng nhảy múa trên mặt sông, hắt ánh sáng lấp lánh lên người nàng, càng tôn thêm vẻ biếng nhác lười biếng của nàng. Asisu nghe được tiếng động, nàng vẫn quay lưng về phía Carol, chậm rãi nói: “Đây từng là tẩm cung của mẫu hậu ta, ta lớn lên ở nơi này. Hai mươi năm qua, chưa có bất kỳ ai được phép sống ở đây trừ hoàng phi của Ai Cập.”
Nàng ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn xuống chiếc rổ đan tre dưới chân mình, “Mẹ ta từng nói; “Đây sẽ là nơi ở của con sau này, Asisu!”, và ta đã luôn tin như vậy, cho đến khi cô xuất hiện, phá hỏng giấc mơ của ta. Lần đó ta giết cha cô, hại cô thê thảm, coi như chúng ta không nợ gì nhau cả. Nhưng. . .”. Nàng cúi xuống mở chiếc rổ ra, đưa tay vào bên trong, khẽ xoay người lại.
Carol sợ hãi nhìn thứ đang quấn trên tay Asisu, cô lùi lại phía sau, cơ thể rung lên từng đợt, “Asisu, chị,. . . chị. . . muốn làm gì?”. Asisu mỉm cười xinh đẹp, đứng lên khỏi đệm mềm, nàng quay sang con rắn hổ mang đang quấn lên tay nàng, “Không đẹp sao? Một sự đẹp đẽ đến chết người Carol, nọc độc của nó cũng không dễ chịu gì đâu, cái cảm giác đau đớn khi phải chết từ tù đó. . . Làm sao cô có thể hiểu được chứ?”.
Carol nhìn người con gái trước mắt mình, cô cảm nhận được một sự điên cuồng trong ánh mắt của nàng, nàng ta điên rồi. . . “Chị mau mang cái đó ra khỏi đây. . . . tôi là hoàng phi Ai Cập. . . . chị không được giết tôi. . . ”. Vừa nói, cô vừa lùi lạo đằng sau, cuộn tròn cơ thể lại trong vòng tay run rẩy.
Asisu mang theo con rắn tiến lại gần Carol, nàng mỉm cười lạnh lùng: ‘Đừng sợ Carol, ta sẽ không để ngươi chết đâu, ngươi nói mình là hoàng phi Ai Cập ư? Phải rồi nhỉ, hình như ngươi đã quên, làm thế nào để một nô lệ ở công trường xây dựng trở thành hoàng phi rồi nhỉ? Carol, là ta đã ban cho ngươi, tất cả những gì ngươi có đều là do ta ban cho ngươi!.’
Asisu hét lên, phóng con rắn hổ mang trong tay về phía Carol, con rắn chạm lên giường, từ từ bò lại gần Carol, cái lưỡi nhô ra rồi lại thụt vào. Carol đã lùi vào cuối giường, không còn đường lùi được nữa, cô ta mở to mắt nhìn con rắn dựng đứng thân người trước mặt, một câu cũng không thốt ra được.
“Ngay cả mạng của ngươi cũng là do ta năm lần bảy lượt giữ lại, ngươi nghĩ ngươi cứu ta lần này là hết chuyện sao? Chính vì lòng tham lam của người, đã đánh thức con người ta, ta nói cho ngươi biết, hãy bằng lòng với những gì ngươi đang có. Đừng nhòm ngó những thứ không thuộc về mình!”
Sau khi Asisu giận dữ hét lên, con rắn cũng lao đến Carol, “A A A A A A A A A A A A A A A A A A !”.
Carol hét lên tuyệt vọng, nhưng mặc kệ những thứ đó, con rắn vãn nghe leengj nhào bổ vào người cô. . .
“Phập!”
Carol ngất lịm đi trước khi biết chuyện gì đang xảy ra, một con dao đã cắm thẳng vào đầu con rắn, ghim nó xuống dưới giường. Asisu nhận lấy khăn tay từ Hulia, cô mỉm cười nói với nàng; “Phóng rất chuẩn, vậy thì nàng đâu cần ta ở đây nữa?”. Asisu phì cười trước giọng điệu của cô, nàng quay lung rời khỏi đó, vừa đi nàng vừa nói; “Đề phòng bất trắc, ta không muốn con rắn cắn Carol, chỉ muốn cho cô ta một bài học mà thôi.”
Hulia bước theo sau nàng, cô quay đầu nhìn người con gái đã ngất lịm đi, “”Chỉ có một chút như vậy, đã không chịu nổi, thật vô dụng!’’. Asisu lau tay sạch sẽ, vứt chiếc khăn ngay tại thềm cung điện, nàng muốn nói cho cô ta biết, đây hoàn toàn không phải là con ác mộng.
“Menfuisu!” Nàng gọi tên hắn , dịu dàng như trước đây, hắn ngoảnh đầu lại nhìn nàng, “Asisu!’’. Nàng đứng bên cạnh hắn , ngắm nhìn khung cảnh thành Tebe bên dưới, “Ta không biết là đúng hay sai, nhưng ta vẫn phải trả lại cho đệ những ký ức đệ đã quên. Menfuisu, Carol mới thật sự là người đệ yêu nhát trên đời, đừng tự làm tổn thương đến mình nữa. . . Tỷ đã từng rất yêu đệ, cố gắng đến cả hai kiếp người,. . . Đến khi trái tim đã lạnh giá. . . đệ mới yêu ta. Nhưng đã quá muộn rồi Menfuisu, tất cả đã kết thúc rồi. . . ”
Vẻ mặt Menfuisu đau đớn tột cùng khi những ký ức đó lướt qua tâm trí hắn, về kiếp trước là Mando, là Raian, là một Menfuisu tàn nhẫn với Asisu. . . Tất cả những thứ đó gần như khiến hắn sụp đổ, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao nàng lại không yêu hắn nữa. Tại sao nàng lại trở nên kiên cường đến thế. . . đều lai vì hắn mà ra. . .
Nỗi đau hắn dàng cho nàng sâu sắc đến dường nào cơ chứ, một lời yêu nàng làm sao có thể xóa nhòa tất cả. . . Nước mắt không tự chủ được trào ra từ đôi mắt của hắn, hai người bọn họ cứ đứng bên cạnh nhau như vậy.
Mặc kệ sự ồn ào bên dưới, Menfuisu và Asisu vẫn im lặng đứng đó. . . Chấm dứt chấp niệm của hắn với nàng, hắn buông tay, thật sự hắn sẽ buông nàng ra. . .. để nàng tự do bay lượn. . .
Xa xa, con diều với chiếc sáo trúc bay lượn trên bầu trời Tebe, là con diều của nàng, Amuntaket chắc đã thức dậy. Lita giúp thằng bé thả con diều, giúp nó kêu nàng về bên nó. . . Asisu nhìn thấy cánh diều bay lượn, nàng quay lưng vội vã chạy về tẩm cung của mình, chạy về với cánh diều đang tự do sải cánh phía xa. . .