Author: Mai Tuyết Vân
Carol lại một lần nữa tỉnh dậy, đôi mắt mệt mỏi lướt nhìn xung quanh, dưới chân giường, cái xác của con rắn vẫn còn ở đó. . . Cơn ác mộng hoàn toàn là sự thật, cả cơ thể Carol run lên. . . nàng ta dám uy hiếp cô. . . Sự thù ghét hiện rõ trong ánh mắt Carol. Một giọng nói vang lên làm cô giật mình, "Sợ không?", Carol ngẩng mặt lên, là hắn, Menfuisu!.
Hắn đứng bên cạnh giường, nhìn xuống con rắn đã chết rồi lướt ánh mắt về phía Carol, "Đây chỉ là sự cảnh cáo của nàng thôi Carol, đáng lý ra ta đến đây để giết ngươi. Nhưng. . . nàng đã bảo, mạng của ngươi là của nàng, nên ta sẽ không để ngươi chết trong tay bất kỳ kẻ nào trừ nàng.". Carol kinh ngạc vì những lời hắn nói, hắn là người yêu cô nhất. . . tại sao lại thay đổi như thế này, cô kinh hoàng lắp bắp. . .
"Menfuisu, anh có biết không, nếu anh nhớ ra tình yêu anh từng giành cho em, anh sẽ không nói những điều như vậy. . . ", Menfuisu lắng nghe Carol thổn thức, anh nhìn cô bằng ánh mắt châm biếm: "Ta đã nhớ ra tất cả, Cami, mặc dù ta đã nhớ ra hết, nhưng thứ tình yêu đó không hề tồn tại ngay lúc này. Ta không cần biết quá khứ mình đã yêu thương cô thế nào, chiều chuộng cô ra sao? Ta chỉ biết bây giờ đối diện ta là kẻ đã hãm hại chị ruột của mình, ngươi nghĩ ta có hận ngươi hay không?.".
Câu nói của Menfuisu đạp đổ thế giới trong lòng Carol, anh đã nhớ lại tất cả, vậy mà anh vẫn thù hận nàng. . . Tình yêu vĩnh cữu anh từng hứa trao cho nàng nay đã tan biến như giấc mộng. . .
"Tại sao? Tại sao cơ chứ, rõ ràng . . . " Carol sửng sốt nhìn anh, rất muốn òa lên bật khóc nhưng cô không thể nào rơi nước mắt. Menfuisu đưa tay đặt nhẹ lên đỉnh đầu nàng: "Buông xuống đi Carol, chấp niệm quá nặng sẽ rất đau khổ. Hạnh phúc xây dựng trên nỗi đau của người khác. . . không thể là tình yêu đích thực được. . . Carol, buông bỏ mọi thứ đi!."
Lúc này, những giọt nước mắt mới thực sự tuôn đổ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, chấp niệm quá nặng. Những ký ức lưu luyến mãi không buông, bắt đầu từ Ai Cập thì nên kết thúc những ký ức này tại Ai Cập, gió đánh tan cồn cát bên bờ sa mạc, vùi lấp những lịch sử theo tháng năm. . .
“Chàng có biết, thiếp rất yêu chàng hay không, Menfuisu?” Carol ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, anh cúi đầu xuống hôn lên trán của cô. “Ta biết chứ Carol, ta biết chứ!”, kiếp này dù cô không có được trái tim anh như những lần trước, nhưng. . . cứ như thế này đi, có anh ở bên cạnh là quá đủ rồi. Asisu nói đúng, nàng nên chấp nhận thực tại, bằng lòng với thứ mình có trong tay. . .
Hassan nhìn thấy hết mọi việc, anh tìm đến chỗ Asisu, ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy Amuntaket, : “Tại sao nàng cứ phải khổ sở như vậy? Thẳng tay giết chết cô ta đi có phải đỡ phiền phức hơn không?”. Asisu đưa tay lên vuốt giãn đôi chân mày của anh, nàng dịu dàng cười bảo: “Hassan, em không làm được, em không thể ra tay giết chết Carol. Cho dù em có hận cô ta sâu sắc như thế nào đi nữa, cũng giống như em không thể giết Angol và Jamari. . .’’
Nàng khẽ dừng lại một chút, nhìn sâu vào đôi mắt của anh, “Em chỉ biết, điều quan trọng nhất chính là mọi người xung quanh em được hạnh phúc. Con trai của em được bình an khỏe mạnh mà lớn lên!”. Hassan mỉm cười khi nghe nàng nói hết, anh hôn lên mu bàn tay của nàng, đặt Amuntaket vào lòng nàng: “Lệnh bà của tôi ơi, cái thứ mà người không thể nhìn thấy đó, chính là sự lương thiện của người. Ai nói nàng không hề có trái tim, thật ra nàng lại là người nhân hậu nhất, Asisu!”.
Rồi bất chợt anh quay về phía Lita đằng xa, anh nói khẽ trong hơi thở: “Anh sẽ chăm sóc nàng thật tốt, hãy gả nàng cho anh, Asisu!”. Asisu vui vẻ chơi đùa cùng Amuntaket, cuối cùng anh cũng đã hiểu. . . Cuối cùng thì nàng cũng đã làm xong mọi việc ở đây, cả Lita và anh đều xứng đáng có được hạnh phúc. Hulia đứng bên ngoài cửa cung điện, cô nhìn thấy nụ cười rạng rõ của nàng,. . . trái tim lại một lần nữa đập chệch choạch.
Sứ giả từ Babylon đến Ai Cập, mang theo lời mời của quốc vương Babylon, Ragashu muốn mời nữ hoàng Asisu làm người chủ hôn cho đám cuới. Asisu nhận lấy thiệp mời từ tay sứ giả, không đọc qua lấy một chữ đã gật đầu đồng ý ngày; “Hãy báo cho quốc vương rằng, nữ hoàng Asisu sẽ đích thân đến làm chủ hôn cho ngài ấy, để đáp lại mối quan tâm của ngài.’’.
Menfuisu ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng đầy ẩn ý, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn hiểu thì ra là nàng đang cố tình làm vậy. . . Carol không tham gia vào việc triều chính, công việc này không phải thế mạnh của cô, dưới sự bảo trợ của Minue và Unasu, cô rời hoàng cung đi khắp nơi cứu tế cho dân chúng. . .
Mọi việc ở Ai Cập dường như đều đã tìm thấy quỹ đạo vốn có cho riêng mình, còn ở Hattusa, Izumin lại cảm thấy như đã đánh mất bản thân của mình. Hắn chuẩn bị cho đội ngũ rước dâu đưa công chúa Hittite sang Babylon với tâm trạng nặng nề, tâm trí hắn cứ lơ đãng ở đâu.
Đến khi hắn nhận được bức hu của Ruka, bên trong lại chứ đựng toàn nét chữ của nàng, điều đó làm hắn sửng sốt và ngạc nhiên. Trừ cái lần cách đây sáu năm nàng gửi cho hắn một bức thư băng đất sét nung trong hòm chứa Ruka, thì đây là lần đầu tiên nàng viết thư cho hắn sau sáu năm. Trong thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “Ta sẽ sớm gặp lại ngươi ở Babylon”.