Ký Ức Ai Cập

Chương 76: Chương 76: Ngoại truyện 2: Tình như mộng (Thượng)






Kiếp thứ nhất:

Cha của ta, đại quan tư tế đứng giữa thần điện, ông đang tập trung dâng lời nguyện cầu và xin ý chỉ của thần linh. Sự bất an về hôn sự của quốc vương Ragashu và nữ hoàng Ai Cập khiến ông vô cùng lo lắng, bỗng nhiên. . . bát nước thánh trong tay ông vỡ đôi. . .

Cha ta lặng người nhìn chỗ bát vỡ trước mặt, trong ánh mắt của ông lóe lên một tia sáng bất an. Ta, kẻ duy nhất có mặt trong thần điện lúc bấy giờ đã hiểu tất cả. Thần linh đang đưa ra lời cảnh cáo, ngôi sao chiếu mệnh của Babylon gần như bị che mờ. . .

Ngày nàng đến Babylon, ta đứng trong góc khuất quan sát nàng, người con gái đến từ Ai Cập vô cùng xinh đẹp. Nàng mặc trang phục cưới tinh xảo, nở nụ cười rạng ngời trên môi.

Nhưng ta nhìn thấy, ý cười ấy không hề lên được đáy mắt của nàng, trong ánh mắt đen láy mê hoặc hầu như chỉ có sự thù hận tràn đầy. Ta đã từng không hiểu, tại sao một đôi mắt đẹp như vậy lại chứa toàn sự hận thù.

Rồi đến một lúc nào đó, đến cả chính bản thân ta cũng không biết là khi nào, ánh mắt của mình đã không thể rời khỏi nàng . Dần dần ta thấu hiểu tất cả, nỗi đau bất tận của nàng, lòng đố kỵ và tình yêu mù quáng với em trai đã làm nàng đánh mất bản thân.

Ta nhìn thấy nàng, một Asisu tàn nhẫn và độc ác, những kế hoạch của nàng đều dùng để hãm hại một người, hoàng phi Ai Cập. Người con gái ấy máu lạnh đến mức,sẵn sàng đạp lên vô số mạng người chỉ để đạt được mục đích riêng.

Nàng càng điên cuồng báo thù, thì nàng càng mất kiểm soát, sự oán hận càng lúc càng tăng lên. Chính nàng tự kéo nàng xuống cái hố của sự tuyệt vọng, điên cuồng vùng vẫy.

Rồi ta còn nhân ra những cảm xúc nhỏ nhất của nàng, sự mất mát, sự đau đớn, lòng căm hận, và cả. . .sự cô độc. Đáng lý ra ta phải ghê tởm nàng, lên án và tránh xa khỏi người con gái tàn nhẫn như nàng. Nhưng không.. . ta đã yêu nàng mất rồi.

Không biết từ khi nào, không biết vì lý do gì, không hiểu sẽ như thế nào, ta chỉ biết mình yêu nàng. Hình bóng của nàng in đậm trong tâm trí của ta, ngày một thêm sắc nét.

Ta không đồng ý với cách làm của nàng, nhưng ta cũng không lên án nàng, ta hiểu, ta hiểu nàng còn hơn bản thân ta. Sự rung động thay đổi trong cảm xúc dù là nhỏ nhất, ta vẫn tìm ra, vẫn thấy được dưới vẻ ngoài lạnh lẽo ấy.

Càng điên cuồng bao nhiêu, nàng càng đau đớn bấy nhiêu, ta không muốn nàng cứ tiếp tục như vậy, ta muốn nàng sống thật hạnh phúc, buông bỏ chấp niệm. Dù ở bất kỳ nơi đâu, nàng cũng phải tự mình sống cho thật tốt chứ, tại sao lại ngu ngốc tự dày vò bản thân để những kẻ kia hả hê trong vui mừng.

Ta nói chuyện với nàng, khuyên nàng bằng tất cả những gì ta có thể nghĩ ra, có lẽ khi thuyết phục nàng còn hơn cả khi ta hùng biện trước mặt hội đồng. Nhưng .. . ta nhận ra, ta không thể giúp được nàng, nàng quá cố chấp, quá bướng bỉnh, quá ngang tàn, lòng kiêu hãnh của một nữ hoàng.

Lúc đó ta đã quyết định, sẽ ở bên cạnh nàng, ta nhất đinh sẽ âm thầm giúp nàng đi đúng hướng, nàng không thể cứ tiếp tục sai lầm. Và rồi. . . tình yêu của ta đã không giấu được cặp mắt sắc bén của quốc vương.

Ta hối hận, hối hận vô cùng, không phải vì đã yêu nàng, càng không phải vì nàng mà bị quốc vương giết chết. Ta hối hận vì đã ra đi quá sớm, sẽ còn ai nhận ra nhưng cảm xúc thật của nàng.

Sẽ còn ai đồng nhịp trong hơi thở mỗi khi nàng thổn thức, ai sẽ giúp nàng mỗi khi nàng cô độc và tuyệt vọng. . . Asisu, ta vô cùng hối hận. . .

Ta trút hơi thở cuối cùng dưới lưỡi kiếm của quốc vương, tình như mộng, có lẽ được yêu nàng chỉ là một giấc mộng với ta. . .

Kiếp thứ hai:

Ta gặp nàng tại Babylon, nàng đến đây làm chủ hôn cho hôn lễ của quốc vương và công chúa Hittite. Lần đầu ta gặp nàng, một cô gái rất trẻ, mỉm cười rạng ngời chơi đùa cùng với lũ trẻ xung quanh.

Ý cười rạng rỡ đến nỗi, cả đôi mắt cũng sáng lên lấp lánh, lúc ấy trái tim ta đã đập chệch nhịp. Có cảm giác đã từng gặp nàng ở đâu đó, chỉ có điều vẻ đẹp này. . . hình như ta đã rất vui khi thấy vẻ đẹp đó.

Một đứa trẻ làm rơi chiếc bông tai của nàng, ta đã nhặt lấycất giữ trong lòng mình, và ta nghe được tên nàng: “Asisu, Asisu, Asisu. . . ” Cái tên vang dội từ sâu trong tiềm thức, kêu gào “Chính là nàng, nàng chính là người đó!”

Rồi những chuyện xảy ra sau đó thoát khỏi sự khống chế của ta, ta cứu nàng khỏi lửa cháy, quốc vương lại giết cả nhà ta, . . . Ông trời như muốn trêu đùa khi để một mình ta sống sót, . . . cuối cùng là nàng đã cứu ta.

Ta lang thang khắp nơi, trái tim tan vỡ theo những mảnh gạch đổ nát của tháp Babel, tình yêu vừa thành hình, tình như mộng. . .

Đến khi ta gặp lại nàng, ta đã không thể tin được, sợ rằng nàng chỉ là mộng, chạm một cái là tan. Thật may mắn, ông trời cũng không độc ác đến mức này. . . ít nhất nàng là thật. . .

Ta ở bên nàng, trở thành thuộc hạ của nàng, quỳ xuống dưới chân nàng thề sẽ trung thành đến ngày nàng qua đời. . . Một lần nữa ta lại ra đi trước nàng. . .Khoan đã tại sao lại là một lần nữa. . . Tại sao?

Tiềm thức kêu gào đòi giải phóng, nỗi dằn vặt khổ sở quá lớn, ta hối hận, ta vô cùng hối hận Asisu, đáng lẽ lần này ta phải ở cạnh nàng, tình yêu này đúng là đã làm ta phát điên mất rồi. . . Asisu, tình yêu của ta đâu là mộng đâu là thật . . .

Dù chỉ một chút, ta vẫn cứ muốn cố chấp, nàng không yêu ta, chưa bao giờ yêu ta, nhưng. .. ta lại yêu nàng, mãi mãi yêu nàng, Asisu. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.