Ký Ức Học Trò

Chương 92: Chương 92: Giải cứu




Cô bạn có đôi mắt chim bồ câu long lanh - Yến Nhi từ trong phòng bước ra ngoài, căn biệt thự rộng lớn như thế mà chẳng thấy bóng ai. Cô khẽ bước đến phòng khách được trang trí rất sang trọng, đây là nhà ư? Tại sao cô cứ cảm thấy lạnh lẽo, chẳng ấm áp,

Yến vào bếp chuẩn bị hai phần ăn, rồi sau đó bưng lên lầu. Đứng trước một căn phòng Yến Nhi cố gượng cười hai lần mới mở cửa bước vào.

“Mẹ, con mang bữa sáng lên ăn cùng với mẹ nè.” - Yến Nhi đặt hai phần ăn trên tay mình xuống bàn và cười nói.

Trong căn phòng này, khắp nơi đều là tượng phật. Và một người phụ nữ tầm khoảng năm mươi mấy tuổi, mái tóc dài được cẩn thận bế lên cao với khuôn mặt trông rất hiền từ. Đó là mẹ ruột của Yến Nhi - bà Lương.

“Mẹ...” - Nhìn thấy bà Lương vẫn quỳ niệm kinh, chẳng có ý định rời đi thì Yến Nhi khẽ gọi một tiếng.

Bà Lương khẽ mở mắt và lay ba lay cuối cùng, rồi đứng dậy. Bà dùng sốc độ không nhanh cũng không chậm mà bước đến bên cạnh Yến Nhi và lên tiếng trách hờn:

“Con bé này, sao không ở Sài Gòn để học hành đi mà lại về đây làm phiền ta nệm kinh hoài thế hả?”

Yến Nhi vừa dìu mẹ của mình ngồi xuống vừa nhõng nhẽo nói:

“Vì con rất nhớ mẹ mà.”

Bà Lương dùng tay xoa xoa đầu con gái thân yêu của mình và cười nói:

“Con gái lớn rồi mà còn nhõng nhẽo nữa. Thôi, mau ăn sáng đi.”

Bữa sáng của hai mẹ con Yến Nhi dù chỉ đơn giản là mấy món chay bình thường thôi, chứ không phải sơn hào hải vị. Nhưng chỉ cần được bên cạnh mẹ của mình, dù ăn gì thì Yến Nhi cũng thấy ngon miệng.

“Yến Nhi, con sao thế?” - Đang ăn thì bà Lương phát hiện ra đôi mắt của Yến Nhi bỗng nhiên đỏ hoe nên vội lên tiếng hỏi. Có phải con gái thân yêu của bà đã chịu ấm ức gì rồi không?

“Hả? Mẹ vừa hỏi gì?” - Yến Nhi thoáng giật mình. Hình như cô chưa nhận thức được hai dòng nước mắt đang nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.

“Sao con lại khóc chứ? Đã xảy ra chuyện gì thế?” - Bà Lương lo lắng hỏi. Bà chưa bao giờ nhìn thấy Yến Nhi vô thức rơi nước mắt như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

Yến Nhi đưa tay sờ khuôn mặt mình, cô vô thức rơi nước mắt thật sao? Cô khẽ khép đôi mắt xinh đẹp của mình lại, những ngóng tay thon dài vô thức sờ sờ móc khoá điện thoại hình búp bê mặc đầm bằng len nhỏ xinh xắn, đây là quà giáng sinh của Tiểu Yến nó đã tặng cô.

Bây giờ Yến Nhi cô được vui vẻ ăn sáng với mẹ mình, còn nó và Hạ Vy thì lại đang bị nhốt trong lồng sát không được ăn uống đàng hoàng. Cô như vậy mà xứng làm bạn với nó và Hạ Vy sao? Yến Nhi bỗng thấy mình thật tồi tệ...

“Yến Nhi, con có sao không?” - Bà Lương nhìn thấy con gái thân yêu của mình đơ người ra, nước mắt cứ nhẹ nhàng lăn dài nên liền lo lắng hỏi.

“Dạ không có gì... Chắc là chén cháo của con bỏ nhiều tiêu quá nên bị cay mắt chút thôi ạ.” - Yến Nhi vội lau nước mắt và nhẹ lắc đầu. Nói xong thì cô mới nhận ra lời nói dối của mình thật tệ hại, đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng tin nổi nữa.

“Yến Nhi... có phải cha con lại bắt con làm gì nữa không?” - Bà Lương nhíu mày hỏi. Không phải bà không biết chồng mình làm việc gì, chỉ là chẳng có cách nào ngăn ông ta lại. Bà hoàn toàn bất lực những việc mà chồng của mình làm, chỉ biết ngày ngày niệm kinh sám hối thay ông ta mà thôi.

Yến Nhi ngẩng mặt lên nhìn bà Lương với ánh mắt buồn bã và hỏi:

“Mẹ, tại sao ngày xưa mẹ lại đồng ý lấy ông ta? Rõ ràng là ông ta chưa bao giờ đối xử tốt với mẹ mà.”

Nghe câu hỏi đó bà Lương liền nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lúc này dần dần hoài niệm về một thời thanh đã qua.

“Cha con khi còn trẻ là một người rất tốt, hay ra tay giúp đỡ người khác... Ta còn nhớ lần đầu tiên gặp cha con là một ngày đẹp trời. Lần đó ta đang bị mấy tên bọn côn đồ chọc ghẹo thì cha con đã ra tay cứu giúp...” - Bà Lương nhẹ nhàng kể, ánh mắt thật dịu dàng.

Yến Nhi thoáng ngạc nhiên, cha của cô là người tốt ư? Tại sao cô nhìn như thế nào cũng thấy không giống? Nhưng ánh mắt của bà Lương có vẻ là sự thật, chẳng hề gian dối.

“Vậy tại sao giờ ổng lại thành ra như thế?” - Yến Nhi thắc mắc hỏi. Thật ra là lí do gì đã biến cha của cô trở thành một người độc ác như bây giờ cơ chứ?

“Ta cũng không biết.” - Bà Lương nhẹ lắc đầu, ánh mắt bỗng đầy u buồn. Chính bà cũng muốn biết lí do nhưng suốt hai mươi mấy năm qua vẫn không tìm được câu trả lời...

“Yến Nhi, con hãy rời khỏi gia đình này đi. Hãy làm những gì mà con mong ước đi.” - Bà Lương vuốt nhẹ mái tóc dài của Yến Nhi và khẽ nói. Bà không muốn cô phải gánh chịu những tội lỗi mà Lương Cao Cường đã gây ra, là một người mẹ chỉ mong con gái của mình có thể sống vui vẻ và hạnh phúc mà thôi.

...

Văn Thiện đang lái một chiếc xe hơi chở Gia Lâm với Khánh Nghĩa đi giải cứu nó và Hạ Vy, con đường ở trước mặt chính là Đồng Nai.

Gia Lâm đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế và đưa mắt nhìn ra ngoài, không khí nơi này rất trong lành.

Khánh Nghĩa đang ngồi hành ghế ở sau, suốt đêm qua dù một giây cậu cũng không rời mắt khỏi Văn Thiện, cứ nhìn chằm chằm mỗi hành động của anh.

“Thiện, cậu dừng xe lại đi. Đổi cho tôi lái, suốt đêm qua cậu đã không chợp mắt rồi.” - Gia Lâm nhíu mày nhìn những lon cà phế đã hết ở dưới chân và nói.

“Dạ không sao, ở đây em quen đường hơn.” - Văn Thiện vừa lái xe vừa lắc đầu, điều giờ anh mong muốn không phải ngủ mà là mau chóng cứu được nó thoát khỏi hội Evil xấu xa kia.

“Mày có dám chắc là biết Hạ Vy và Tiểu Yến đang bị nhốt ở đâu không?” - Khánh Nghĩa bỗng lên tiếng hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Văn Thiện khẽ thở dài, không lẽ một lần làm sai thì phải bị nghi ngờ cả đời sao? Con người ta đúng là không thể làm sai, dù chỉ một lần. Nếu không thì sẽ giống anh, cho dù thật sự biết lỗi rồi chẳng ai chịu tin.

“Tao chắc chắn.” - Văn Thiện liếc nhìn Khánh Nghĩa qua kinh chiếu hậu và gật đầu, anh có thể dùng tính mạng của mình đảm bảo.

“Cũng gần tới nơi rồi. Mày hãy tin tao để lát nữa có thể hợp tác với nhau, được không?” - Văn Thiện nói giọng năn nỉ, anh thật sự không muốn kế hoạch giải cứu nó với Hạ Vy và anh trai của mình bị thất bại.

“Tao đã từng. Nhưng chính mày tự đánh mất.” - Khánh Nghĩa cười lạnh, lời nói của cậu như mũi dao sát bén đâm thẳng vào Văn Thiện. Cậu đã từng rất tin tưởng người bạn thân như anh nhưng kết quả như thế nào chứ? Nghĩ đến thì lại đau lòng.

“Khánh Nghĩa, em thôi đi.” - Gia Lâm quay đầu lại trừng mắt với Khánh Nghĩa, giờ đã là lúc nào rồi mà còn gây chuyện nữa.

Văn Thiện cố tập trung lái xe, không để những lời có giai của Khánh Nghĩa làm ảnh hướng. Giờ phút này cứu người là quan trọng nhất.

Chiếc xe chạy suốt đêm dài cuối cùng đã dừng lại một khu rừng, xung quanh đều là cây cỏ chẳng thấy bóng người. Ba người con trai xuống xe và đi vài bước, cẩn thận quan sát hình tình ở xung quanh. Văn Thiện đưa chiếc điện thoại trên tay lên coi và nói khẽ:

“Quả nhiên là Tiểu Yến với Hạ Vy bị bắt đến đây.”

Gia Lâm và Khánh Nghĩa khó hiểu quay lại nhìn nhau, họ không tìm thấy định vị trong điện thoại của nó với Hạ Vy mà. Tại sao Văn Thiện lại có chứ? Hay đây là cái bẫy?

“Sao mày lại có định vị của Tiểu Yến và Hạ Vy?” - Khánh Nghĩa lên tiếng hỏi, ánh mắt thì càng lúc càng nghi ngờ nhiều hơn.

Văn Thiện thở một hơi thật dài, anh quả thật là sắp hết chịu nổi ánh mắt nghi ngờ của Khánh Nghĩa rồi.

Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng của Khánh Nghĩa với Văn Thiện thì Gia Lâm bước nhanh đến, đứng ở giữa hai người và nói:

“Thôi được rồi Nghĩa, anh tin vào tình yêu của Thiện đã dành cho Tiểu Yến. Thế nên đừng gây sự nữa.”

Văn Thiện thở ra nhẹ nhõm, rồi lên tiếng nói:

“Ở sâu trong rừng có một căn biệt thự lớn và đó là cấm địa của hội Evil.”

Gia Lâm hơi trầm mặt, cấm địa hội Evil cũng nghĩa là nhà của Yến Nhi? Y và cô phải đối mặt với nhau là kẻ thù thật sao?

“Anh Lâm, Khánh Nghĩa, hai người hãy đi theo bước chân của em, vì trong rừng có nhiều cạm bẫy chết người đấy.”

“Đã rõ.” - Gia Lâm và Khánh Nghĩa nghiêm tức gật đầu.

Rồi ba người con trai bắt đầu đi vào trong rừng, mỗi bước chân họ đều hết sức cẩn thận.

Đi gần một tiếng mới tới nơi cần đến, ở trước mặt ba người con trai lúc này là một căn ngôi biệt thự lớn đầy sang trọng. Gia Lâm khẽ nhíu mày, tại sao lại không ai canh chừng vậy?

“Ở xung quanh ngôi biệt thự đều có gắn Camera, việc này phải giao cho mày đó Khánh Nghĩa.” - Văn Thiện cố nói thật nhỏ.

“Không vấn đề.” - Khánh Nghĩa nhẹ gật đầu rồi lấy từ ba lô ra một chiếc laptop nhỏ gọn và bắt đầu nghiêm túc làm việc của mình.

Văn Thiện nhếch môi cười nhẹ, chưa suy nghĩ gì thì cậu đã tự tin nói không vấn đề, thằng bạn thân này của anh đúng là rất giỏi về điện tử.

Gia Lâm cẩn thận nhìn xung quanh, xem có ai đến hay không. Nhưng xung quanh đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

“Không ngờ bọn người hội Evil này cũng có cao thủ điện tử.” - Khánh Nghĩa vừa đánh máy laptop vừa nói.

“Sao thế?” - Gia Lâm nhìn và hỏi. Không lẽ kể cả Khánh Nghĩa cũng bó tay luôn sao? Xem ra hội Evil này đã thu nhận không ít người tài rồi.

“Dạ không sao, cho em thêm một ít thời gian nữa là được.” - Khánh Nghĩa vẫn không rời mắt khỏi màn hình, những ngón tay thon dài đang linh hoạt đi chuyển trên bàn phìm không ngừng. Cậu chính là không chịu thua trước bất cứ ai về diện tử.

Văn Thiện nhìn chấm đỏ trên màn hình điện thoại của mình và nói thầm trong lòng:

“Tiểu Yến, em hãy chờ anh. Anh sẽ đến cứu em ngay thôi.”

“Xong, em đã tạo một bức tường ảo rồi. Màn hình của họ mãi mãi là một phong cảnh, dù chúng ta đi ngang qua camera họ cũng không thấy.” - Khánh Nghĩa nhìn Gia Lâm và nói một cách tự tin.

“Tốt lắm. Chúng ta đi.” - Gia Lâm gật đầu và ra lệnh. Hôm nay bằng mọi giá y phải đưa em gái của mình an toàn trở về nhà.

Lúc Văn Thiện và Gia Lâm xoay người đi thì Khánh Nghĩa bỗng nhiên lên tiếng nói:

“Khoan đã, hai người hãy cầm lấy thứ này đi.”

Trước mặt Gia Lâm và Văn Thiện lúc này là hai khổ súng, nhìn nhỏ gọn. Hai người đều liếc mắt nhìn Khánh Nghĩa, tưởng chừng không thể tin cậu lại đưa thứ nguy hiểm này cho mình.

“Hai khổ súng này chỉ bắn ra thuốc mê thôi chứ không chết người đâu. Chỉ cần bắn vào cổ thì bọn họ lập tức ngủ ngay.” - Khánh Nghĩa lên tiếng giải thích.

Gia Lâm với Văn Thiện yên tâm nhận lấy hai khổ súng từ tay Khánh Nghĩa và cả ba cùng tiến thẳng vào biệt thự ở trước mặt.

...

Hạ Vy và nó vẫn bị nhốt trong lồng sát và bị đánh đập mỗi ngày, trên người cả hai đều là vết roi. Sắc mặt của hai người đều trắng bệch, vì mấy ngày nay không được ăn uống gì.

Lúc này có hai tên côn đồ nghiêng ngã bước vào, hình như họ đều đang say rượu. Nó vừa nhìn thấy hai tên côn đồ thì cố gắng gượng dậy, vì muốn bảo vệ Hạ Vy.

Nghe thấy tiếng bước chân thì Hạ Vy liền lo lắng, cô ngồi dậy cũng không nổi nữa, làm sao có thể bảo vệ được nó đây?

Hai tên côn đồ kia mở khoá và bước vào, vẻ mặt của họ tưởng chừng đã tám kiếp không được nhìn thấy người con gái vậy, rất thèm khát.

“Hai người... muốn làm gì?” - Nó vừa đưa tay che chở cho Hạ Vy vừa hỏi, giọng nói vô cùng yếu ớt.

“Muốn làm gì ư? Tụi anh muốn từ từ hưởng thức hai cô em. Há há.” - Hai tên côn đồ kia vừa bước đến vừa cười nói, đôi mắt đỏ rực, hiện rõ sự ham muốn của đàn ông.

Tuy thường ngày nó luôn ngốc nghếch, hay không hiểu tâm ý trong lời nói của người khác. Nhưng ở trước tình cảnh này dù nó có ngốc đến mức nào cũng nghe hiểu hai tên côn đồ đang muốn gì.

“Tiểu Yến...” - Hạ Vy cố gắng ngồi dậy, vơ tay tìm kiếm nó. Điều mà cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã đến rồi. Cô không muốn cuộc đời của nó bị hủy trong tay những tên đàn ông khốn kiếp kia... Nhưng... bây giờ kể cả bản thân mình, cô cũng lo chưa xong thì làm sao có thể bảo vệ được nó đây?

“Da của cô em mịn màng quá đi. Há há. Còn có mùi thơm nữa nè.” - Hai tên côn đồ kéo nó lại gần và vừa cười vừa nói. Một tên sờ sờ thân thể của người con gái, còn tên kia thì ôm hôn nó một cách si mê.

“Buông tôi ra. Mau buông tôi ra.” - Nó yếu đuối vùng vẫy trong tay của hai tên đàn ông. Dù không còn sức lực nhưng nó vẫn cố né tránh những nụ hôn ghê bẳn kia.

“TIỂU YẾN. Hai tên khốn nạn kia mau buông Tiểu Yến ra...” - Hạ Vy nắm lấy những thành sát đứng dậy, giọng nói của cô dù hơi yếu. Nhưng vẫn lạnh lùng khiến người khác phải hoảng sợ.

“Ôi cha ơi, cô bé kia xinh đẹp quá đi.” - Một tên quay đầu lại nhìn Hạ Vy và nhếch miệng cười xấu xa.

“Tôi không cho anh dụng đến Hạ Vy.” - Vừa nhìn thấy tên côn đồ có ý định bước đến gần Hạ Vy thì nó liều mạng nắm chặt lấy tay áo của hắn.

“Tiểu Yến...” - Hạ Vy nghe thấy những lời đó của nó thì đã tưởng tượng ra được tình hình bây giờ là như thế nào rồi. Cô lắc đầu liên tục, giờ đã là lúc nào rồi mà nó còn cố bảo vệ cô nữa chứ?

“Há há. Cô em này đã si mê vẻ đẹp trai của anh rồi sao? Há há. Được, được rồi. Anh hứa, sẽ rất nhẹ nhàng với em. Há há.” - Tên côn đồ kia vừa nói vừa cười lớn, rồi đẩy mạnh nó xuống đất và cùng với người anh em mình ôm hôn khắp thân thể yếu đuối của người con gái.

“Mau buông tôi ra.” - Nó không ngừng vùng vẫy, nước mắt cứ tuôn rơi. Trong lòng nó bây giờ thật sự rất mong muốn Văn Thiện có thể xuất hiện cứu mình giống như bao lần trước. Nhưng liệu lần này có thể hay không?

“Mau buông Tiểu Yến ra ngay.” - Hạ Vy tựa theo tiếng khóc của nó mà bước đến cố gắng lôi hai tên côn đồ kia ra.

Nhưng không ngờ một tên côn đồ lại xô mạnh Hạ Vy ra khiến cô té ngã đập đầu vào những thành sát, mất xỉu.

“HẠ VY.” - Nó nghẹn ngào thét lớn lên, sức vùng vẫy bỗng nhiên mạnh mẽ hơn.

“BÓP!!!!” - Tên côn đồ hung hăng tát vào mặt của người con gái một cái thật mạnh và khô bạo xé áo nó ra, rồi hôn điên cuồng.

Còn tên kia nãy giờ cứ sờ soạng từ chân của nó trở lên, vẻ mặt hắn vô cùng biến thái. Nhưng rồi trong lúc vô tình nhìn thấy Hạ Vy đang bất tỉnh bên cạnh, cô so với nó còn xinh đẹp hơn gấp ngàn lần.

“Chúng ta mỗi người chơi một con cho sướng.” - Nói xong hắn bước nhanh đến gần Hạ Vy, sờ mặt cô... hôn môi cô... cởi áo của cô ra.

“Đừng mà... tôi cầu xin các anh... Dừng tay lại đi, tôi xin các anh mà...” - Tiếng khóc nức nở của nó tưởng chừng là vô vọng, không một ai nghe thấy hết. Chẳng lẽ cuộc đời của nó và Hạ Vy thật sự bị hai tên côn đồ không ra gì này chà đạp sao?

Trong lúc nó tưởng rằng cuộc đời của mình và Hạ Vy sẽ hoàn toàn tuyệt vọng thì tên côn đồ đang hôn khắp người nó bỗng bị một ai đó lôi mạnh ra và ném thật xa.

Đó chính là đại hotboy Văn Thiện, chứ chẳng một ai xa la hết. Anh một mình đánh nhau với hai tên côn đồ khốn nạn kia, đôi mắt của anh lúc này cực kỳ đáng sợ, giống như quỷ dữ vậy. Một tên bị anh đánh mạnh vào bụng liên tục, ói máu ra luôn. Tên còn lại thì bị anh dùng hết sức đá vào chỗ hiểm của đàn ông, cực kỳ đau đớn.

Lúc này Gia Lâm và Khánh Nghĩa mới giải quyết xong một bọn người ở bên ngoài, chạy vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cả hai đều giật mình. Văn Thiện và Khánh Nghĩa lo lắng chạy đến ôm chặt lấy hai người con gái đáng thương của mình.

Gia Lâm thì cầm khổ súng nhấm thẳng vào hai tên côn đồ mà bắn để họ ngủ say, không thể kêu la được nữa.

“Tránh ra, đừng dụng vào tôi.” - Nó hoảng hốt vùng vẫy khi Văn Thiện chạy đến ôm lấy mình, hai tay cứ đánh mạnh vào người anh. Nó hoàn toàn nhận không ra anh là ai, trong lòng thật sự rất sợ hãi.

“Là anh đây Tiểu Yến, anh là anh Văn Thiện của em đây.” Mặc kệ người con gái có đánh mạnh như thế nào Văn Thiện vẫn ôm lấy nó vào lòng, dùng giọng trầm ấm nói.

“Anh... Văn... Thiện...” - Vừa nghe đến tên của Văn Thiện thì nó liền bình tĩnh lại, đưa đôi mắt sưng đỏ nhìn anh.

“Anh xin lỗ em, Tiểu Yến. Anh đã đến muộn rồi... Xin lỗi...” - Văn Thiện vừa ôm chặt lấy nó vừa nói, một giọt nước mắt của người con trai khẽ rơi xuống. Nhìn thấy nó bị ức hiếp như vậy, lòng anh thật sự rất đau đớn. Văn Thiện tự trách bản thân mình, tại sao anh không chịu đến sớm hơn chứ?

Nó cũng ôm chặt lấy Văn Thiện và khóc nức nở, khóc ra hết những âm ức trong lòng mình. Nó đã tưởng lần này Văn Thiện sẽ không xuất hiện như trước đây. Đã nghĩ dù nó bị hai tên côn đồ không ra gì kia chà đạp như thế nào thì anh cũng chẳng quan tâm... Nhưng không ngờ anh vẫn xuất hiện và ôm chặt nó vào lòng như vậy.

Một lúc vô tình Văn Thiện đã nhìn thấy anh trai của mình - Quốc Thành đang bất tỉnh trong lồng sát bên cạnh.

“ANH HAI...” - Văn Thiện lo lắng cho anh trai của mình, muốn qua xem thử anh ta có sao không. Nhưng chẳng nỡ buông người con gái trong lòng mình ra, vì nó đang rất cần anh.

“Cứ để tôi.” - Gia Lâm đứng bên cạnh lúc này khẽ nói rồi bước nhanh đến lồng sát kia và dùng chia khoá đặc biệt của Nhân Ái cứu Quốc Thành ra ngoài.

“Yên tâm, anh trai của cậu không sao, chỉ bị kiệt sức quá thôi.” - Sau khi coi tình trạng của Quốc Thành xong thì Gia Lâm quay qua nhìn Văn Thiện và nói một cách chắc chắn.

Vừa nghe anh trai của mình không sao thì Văn Thiện liền thở ra nhẹ nhõm, may mắn quá. Cuối cùng anh cũng cứu được người thân của mình rồi.

“Hạ Vy, em mau tỉnh lại đi. Anh là Khánh Nghĩa đây Hạ Vy, em tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ mà.” - Khánh Nghĩa ôm chặt lấy Hạ Vy và luôn miệng gọi tên cô. Là cậu vô dụng, không bảo vệ được cô...

Lúc này Hạ Vy từ từ tỉnh lại, đầu của cô đau quá. Tiểu Yến... nó đâu rồi? Không phải đã bị hai tên côn đồ kia...

“TIỂU YẾN, MÀY ĐÂU RỒI? MÀY TRẢ LỜI TAO ĐI, TIỂU YẾN...” - Hạ Vy hoảng loạn tìm kiếm nó, không hề nhận ra mình đang ở vòng tay ai đó.

“Hạ Vy, em bình tĩnh lại đi. Tiểu Yến đã không sao nữa rồi...” - Khánh Nghĩa ôm chặt lấy người con gái và thì thầm bên tai cô. Đây thật sự là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô hoảng sợ như vậy, khuôn mặt xinh đẹp còn đầy nước mắt nữa. Kể cả khi biết mình bị mù, cô cũng chưa hoảng sợ như vậy... lần này đúng là cậu đã đến muộn thật rồi...

“Khánh Nghĩa... là anh thật sao?” - Hạ Vy hơi sũng sờ khi nhận ra giọng nói của Khánh Nghĩa, cô đã nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại cậu nữa rồi. Cô vút bỏ sự mạnh mẽ của mình thường ngày, ôm lấy cậu và bật khóc.

“Sau này anh sẽ không bao giờ để em rời xa mình nữa đâu.” - Khánh Nghĩa ôm Hạ Vy chặt hơn, giọng nói của cậu hơi nghẹn ngào.

“Thôi được rồi, hãy mau rời khỏi đây đi.” - Gia Lâm lên tiếng nói. Y sợ nếu lỡ bị hội Evil phát hiện, với khổ súng thuốc mê này thì mọi người chẳng ai thoát được.

Văn Thiện và Khánh Nghĩa đều cởi áo khoác của mình ra cho hai người con gái mặc, vì áo nó với Hạ Vy đã bị xé rách hết rồi. Cứ thế Gia Lâm giúp Văn Thiện dìu Quốc Thành đi, vì anh bận lo cho nó.

...

Yến Nhi nghe thấy tiếng ồn nên tưởng cha mình lại làm hại tụi nó, liền chạy ra xem. Nhưng không ngờ lại chạm mặt với Gia Lâm, người yêu của cô. Gia Lâm và Yến Nhi đều giật mình, cả hai đơ người ra nhìn nhau, không biết phải làm gì. Nhưng Gia Lâm phản ứng nhanh hơn Yến Nhi một chút, y giơ khổ súng trên tay lên và lạnh lùng nói:

“Đứng yên.”

Yến Nhi thoáng ngạc nhiên, Gia Lâm đang chỉ súng vào cô ư? Trái tim của cô bỗng nhiên nhói lên một cái thật đau, tựa như đang có ngàn mũi kim đâm thẳng vào. Cô thật sự không hiểu, rõ ràng là người yêu của nhau tại sao lại thành ra như thế?

Gia Lâm cũng không muốn chỉ súng vào người yêu của mình như vậy, trái tim y đang đau nhói. Nhưng y lại không thể không làm thế, vì tính mạng của nó đang đặt trên vai y.

Do ông trời quá thích trêu chọc con người nên mới để Gia Lâm và Yến Nhi đã định sẵn là đối lập mà lại yêu thương nhau thật lòng.

Có lẽ tình yêu của hai người ngay từ đầu đã là một sai lầm rồi...

**********Hết chương 92***********

Tụi nó có thể thoát khỏi cấm địa của hội Evil không? Gia Lâm và Yến Nhi sẽ như thế nào? Và truyện của chúng ta ra sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.