Ký Ức Học Trò

Chương 91: Chương 91: Tôi tin cậu lần cuối




Bầu trời trên cao xinh đẹp biết bao, ánh nắng ấm, những đám mây trắng tự do chơi đùa với gió. Nhưng tại vì sao lòng người lại không được yên bình như thế, cứ lắm phiền muộn?

Hai cô bạn xinh đẹp - Huỳnh Thủy và Lùn đang đi dạo dưới sân cỏ, trong lòng đầy buồn phiền. Cả hai thật sự không ngờ Yến Nhi lại là người của hội Evil xấu xa kia và bắt nó với Hạ Vy đi như vậy, thiệt khó tin mà.

“Không biết Tiểu Yến và Hạ Vy bây giờ đã thế nào rồi...” - Lùn vừa khẽ bước vừa nói vu vơ, giọng của cô hơi nghẹn ngào.

Huỳnh Thủy đang đi bên cạnh, nghe vậy thì trong lòng liền khó chịu. Cô cũng đang lo cho nó và Hạ Vy đây, đã ba ngày rồi. Hạ Vy và nó đã bị Yến Nhi bắt đi đã được ba ngày rồi, không chút tin tức nào cả...

“Thôi, mày đừng như vậy nữa. Rồi chúng ta sẽ tìm được cách cứu hai người họ mà.” - Tính tình của Huỳnh Thủy mạnh mẽ nên đã lên tiếng an ủi nhưng đôi mắt cô lại đỏ hoe.

“Thật lòng tao không thể tin Yến Nhi là người của hội Evil kia.” - Lùn xoay người qua nhìn Huỳnh Thủy và nghẹn ngào nói, cô và Yến Nhi đã ngồi chung bàn với nhau lâu vậy rồi mà... lẽ nào cô lại nhận không ra Yến Nhi là người tốt hay là người xấu sao?

“Lùn à...” - Huỳnh Thủy tính lên tiếng an ủi thêm một lần nữa nhưng chẳng biết nên nói gì, vì bản thân cô cũng sắp giữ bình tĩnh hết nổi rồi.

Huỳnh Thủy và Lùn lúc này thật sự chỉ mong muốn nó và Hạ Vy có thể bình an đứng trước mặt mình mà thôi, chẳng cần gì khác nữa.

“Huỳnh Thủy, Nhi Nguyễn.” - Hai giọng nam bỗng vang lên, nghe rất quen thuộc.

Theo phản ứng tự nhiên mà Huỳnh Thủy và Lùn khẽ xoay người lại nhìn, coi thử là ai gọi mình. Hoá ra là hai anh bạn thân - Thế Phong và Trí Quang.

“Mày mau lau khô nước mắt đi, đừng để hai anh ấy nghi ngờ.” - Huỳnh Thủy nói nhỏ với Lùn.

Tất nhiên là Lùn hiểu ý Huỳnh Thủy, chuyện của hai hội trước giờ không cho người ngoài biết.

“Thế Phong, Trí Quang, hai anh cũng ra đây dạo sao?” - Huỳnh Thủy cố cười nói vui vẻ, giả vờ như không có chuyện gì.

Thế Phong cùng với Trí Quang bước đến gần hai người con gái xinh đẹp và nhàn nhạt nói:

“Hai anh ra đây tìm tụi em đấy.”

Lùn hỏi giọng tò mò:

“Có chuyện gì vậy anh Phong?”

“Câu này để tụi anh hỏi hai em mới đúng. Thật ra đã xảy ra chuyện gì rồi?” - Trí Quang nhìn thẳng người con gái và hỏi khẽ. Mấy ngày nay cậu thấy Lùn kỳ lạ lắm, cứ buồn bã mãi.

“Có chuyện gì xảy ra đâu, mọi thứ vẫn bình thường mà...” - Huỳnh Thủy cười cười.

“Vậy Tiểu Yến đâu?” - Thế Phong dùng ánh mắt sát bén nhìn Huỳnh Thủy và hỏi. Đã ba ngày cậu không nhìn thấy hình dáng của nó ở ngôi trường này rồi, điện thoại cũng chẳng liên lạc được.

Vừa nghe đến tên của nó thì hai đôi mắt Huỳnh Thủy và Lùn khẽ khép lại, nụ cười gượng trên môi nãy giờ cũng tan biến. Thế Phong và Trí Quang quay lại nhìn nhau, đúng là có chuyện thật rồi. Thế Phong nhìn Huỳnh Thủy và hỏi:

“Huỳnh Thủy, em mau trả lời anh đi. Rốt cuộc đã có chuyện gì rồi hả?”

Lùn khẽ cắn đôi môi dưới, hai anh bạn thân này sao cứ hỏi mãi vậy? Người ta đang rối gần chết được, còn tâm trạng nào giải thích mọi chuyện nữa chứ?

“Không có chuyện gì mà. Anh bắt em phải nói gì đây? Anh đừng có vô lý như vậy nữa, được không Thế Phong?” - Huỳnh Thủy tức giận với Thế Phong. Cô giờ thật sự sắp giữ bình tĩnh hết nỗi rồi, mà cậu còn gây sự nữa.

“Thôi chúng ta đi vào lớp đi.” - Lùn vội vàng kéo Huỳnh Thủy đi, nếu như còn ở lại thì cô sợ rằng bọn họ sẽ cãi nhau mất thôi.

Khi hai người con gái mới bước được vài bước thì Thế Phong vội lên tiếng nói:

“Thật ra anh đã biết chuyện hội Nhân Ái và hội Evil từ lâu rồi.”

Nghe xong thì bước chân vội vàng của Huỳnh Thủy và Lùn liền dừng lại, Thế Phong vừa mới nói gì vậy? Huỳnh Thủy xoay người lại và vội hỏi:

“Sao anh lại biết chuyện này? Là Tiểu Yến... đã nói sao?”

Thế Phong nhẹ gật đầu và bước đến trước mặt Huỳnh Thủy rồi khẽ nói:

“Đúng vậy, lần trước không muốn anh hiểu lầm em nên Tiểu Yến đã kể hết mọi chuyện rồi.”

Huỳnh Thủy nghe xong thì ngạc nhiên, nó lại vì cô mà vi phạm quy định của hội, nói cho người ngoài biết ư?

“Tiểu Yến cũng kể chuyện của Văn Thiện cho anh biết rồi. Vậy nên đang có chuyện gì xảy ra thì em cứ nói thật đi, đừng có che giấu nữa.” -Thế Phong nhìn Huỳnh Thủy với ánh mắt vô cùng kiên định, giống như hôm nay cậu bằng mọi giá phải biết mọi chuyện vậy.

Huỳnh Thủy buồn bã cúi mặt xuống và nói khẽ:

“Yến Nhi cũng giống Văn Thiện, là người của hội Evil... Và đã bắt Tiểu Yến với Hạ Vy đi mất rồi...”

“Sao lại như vậy được chứ?” - Thế Phong hốt hoảng, vậy không phải nó đang gặp nguy hiểm sao?

“Tụi em giờ hoàn toàn không biết Tiểu Yến và Hạ Vy sống chết như thế nào nữa.” - Lùn lúc này không thể làm chủ được bản thân mình mà bật khóc nức nở.

“Nhi Nguyễn, em đừng thế mà.” - Nhìn người con gái mà mình yêu mến khóc nức nở như vậy thì Trí Quang liền lo lắng chạy đến ôm lấy Lùn vào lòng, an ủi.

Huỳnh Thủy buồn bã xoay người qua chỗ khác, không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đau lòng kia nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Lùn. Cô sợ mình sẽ giống Lùn mà bật khóc nức nở, vì quá lo lắng cho nó và Hạ Vy.

Với một số người, tình bạn còn quan trọng hơn cả tình yêu. Mà Huỳnh Thủy và Lùn chính là xem trọng tình bạn hơn tất cả mọi thứ trên đời này, họ chẳng thể tưởng tượng được một ngày nào đó nó và Hạ Vy không còn nữa thì sẽ ra sao...

“Vậy gia đình của Tiểu Yến và Hạ Vy đã biết chuyện chưa?” - Thế Phong lên tiếng hỏi.

Huỳnh Thủy lắc đầu và thở dài:

“Chưa... Đúng ra anh hai của Tiểu Yến không biết ăn nói thế nào nhưng cũng may là Khánh Nghĩa đã phát minh ra máy giả giọng. Thế nên dùng máy đó giả giọng của Tiểu Yến và Hạ Vy gọi điện thoại nói với hai gia đình là về quê ngoại Tiểu Yến chơi vài ngày.”

Thế Phong khẽ nhíu mày và thở một hơi thật dài, cậu thiệt không hiểu tại sao tụi nó lại lao đầu vào những việc nguy hiểm như vậy. Vì chính nghĩa sao? Tụi nó chỉ vì chính nghĩa mà để mình nguy hiểm đến tính mạng như vậy, liệu có đáng không?

“Quang, mày đưa Nhi Nguyễn đến căn teen ăn chút đi. Tao muốn nói chuyện riêng với Huỳnh Thủy một lát...” - Thế Phong nhìn Trí Quang và lạnh nhạt nói.

Trí Quang nhẹ gật đầu, rồi dẫn Lùn đi. Huỳnh Thủy đưa mắt nhìn ra xa xa, những cơn gió đi ngang qua thổi mái tóc đen dài của cô bay bay giữa không trung. Nhìn phong cảnh này khiến người ta có một cảm giác thật cô đơn.

Thế Phong do dự nhìn Huỳnh Thủy, từ ngày cô nói yêu cậu thì hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Mỗi lần vô tình gặp nhau thì cô luôn né tránh, không cho cậu có cơ hội nói một lời nào. Bây giờ cậu có rất nhiều lời muốn nói... Nhưng cô giờ đang rất buồn, cậu nói có thích hợp không?

“Anh muốn nói gì thì cứ nói đi.” - Huỳnh Thủy bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ im lặng giữa hai người. Dù không muốn đối mặt với Thế Phong giờ phút này nhưng cô lại chẳng cách nào né tránh mãi được.

Thế Phong bỏ hai tay vào túi quần và bước đến đứng bên cạnh Huỳnh Thủy, cùng với cô ngắm nhìn bầu trời xanh ở trước mắt. Cậu do dự rất lâu mới lên tiếng nói:

“Huỳnh Thủy, anh xin lỗi. Là anh quá ngốc, mười năm qua chẳng nhận ra tình cảm của em...”

Huỳnh Thủy vẫn im lặng nhìn bầu trời xinh đẹp ở trên cao, không nói một lời nào. Cô dường như muốn lắng nghe hết những gì mà cậu nói, cô muốn nghe câu trả lời của người con trai đang đứng bên cạnh mình.

“Tính tình của anh như thế nào, chắc em là người hiểu rõ nhất. Trước giờ anh chưa từng thân thiết với người con gái nào khác ngoài em... Nhưng... thứ tình cảm của anh dành cho em... chỉ là...” - Thế Phong nhìn Huỳnh Thủy mà nhỏ nhẹ nói nhưng chẳng thể nói hết, mấy lời cuối hình như cậu không cách nào nói ra được.

“Tình cảm của anh dành cho em chỉ đơn giản là tình bạn, là tình cảm giữa anh em với nhau thôi, đúng không?” - Huỳnh Thủy quay qua nhìn Thế Phong với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói giờ đã nghẹn ngào.

“Anh... thật sự xin lỗi...” - Thế Phong đối diện với ánh mắt của Huỳnh Thủy lúc này thật sự rất khó xử nhưng không biết làm gì ngoài nói lời xin lỗi ra, vì trái tim cậu chẳng hề có cô...

Huỳnh Thủy vừa lắc đầu vừa mỉm cười:

“Em hiểu rồi. Anh vào lớp đi, em muốn ở đây thêm một lát nữa.”

“Huỳnh Thủy...” - Thế Phong lo lắng nhìn người con gái bên cạnh, có phải cậu đã làm tổn thương cô rồi không?

“Em không sao đâu, anh vào lớp đi.” - Huỳnh Thủy cố gắng cười nói vui vẻ, nụ cười rất tươi nhưng lại trông vô cùng giả tạo.

Thế Phong nhẹ gật đầu và xoay người đi, mỗi bước chân của cậu lúc này đều rất nặng nề. Cậu ở trong lòng thầm nói một ngàn lời xin lỗi với cô bạn thân nhất của mình... Xin lỗi... Xin lỗi...

Dù là một người mạnh mẽ đến đâu chăng nữa thì đứng trước lời từ chối của người mình yêu, cũng cảm thấy lòng. Dù là một người lạnh lùng đến mức nào thì cũng có lúc không thể cầm được nước mắt của bản thân mình.

Huỳnh Thủy khẽ cắn môi, tại sao lòng cô lại đau đớn như vậy? Tại sao nước mắt của cô lại nhẹ nhàng tuôn rơi như thế này chứ? Rõ ràng là cô đã đoán trước kết quả này, cậu không hề có tình cảm với cô... Cô biết, biết rất rõ. Nhưng tại sao trái tim của cô vẫn tan vỡ từng mảnh?

Huỳnh Thủy chẳng hề oán trách Thế Phong, một chút cũng không. Vì cô hiểu tình cảm không thể nào miễn cưởng được, không yêu thì làm sao có thể ở bên...

Huỳnh Thủy lặng lẻ lau khô những giọt nước mắt đau khổ trên khuôn mặt của mình và điều chỉnh tâm trạng lại, giờ không phải là khóc lóc. Người bạn quan trọng của cô đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, cô phải cùng với mọi người mau mau nghĩ ra cách giải cứu nó mới đúng...

“Em ăn uống chút đi.” - Trí Quang đặt một phần cơm xuống trước mặt Lùn và nói khẽ.

Lùn nhẹ lắc đầu, giờ cô không có tâm trạng ăn uống đâu. Trí Quang nhìn thấy Lùn buồn bã như vậy thì trong lòng rất khó chịu, cậu cầm ly trà sữa đưa vào tay Lùn và nói:

“Không phải em rất thích uống trà sữa nhất sao? Mau uống đi.”

“Tiểu Yến cũng thích uống trà sữa lắm.” - Lùn nói khẽ, cô không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên nhìn chiếc ghế đối diện với những mong muốn ở trong lòng.

Hình ảnh đang cười nói hồn nhiên của nó bỗng hiện ra ở trước mắt, mờ ảo nhưng lại rất chân thật.

“Nhi Nguyễn, đây là bánh mì mới. Mày ăn thử đi, ngon lắm.” - Nó đang cầm chiếc bánh mì ngọt chạy đến và cười nói vui vẻ.

Những hình ảnh mờ ảo kia làm Lùn chẳng biết phân biệt được đâu là thật đâu là giả, cô bất giác đưa tay ra nhận lấy chiếc bánh mì ngọt từ tay nó. Nhưng vừa chạm đến thì hình ảnh của nó tan biến... làm người ta cảm thấy hụt hẵng vô cùng.

“Tiểu Yến.” - Lùn xúc động đứng dậy và đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của nó. Nhưng chẳng thấy... Hoá ra chỉ là ảo giác của cô.

“Nhi Nguyễn, em bình tĩnh lại đi.” - Trí Quang dìu Lùn ngồi xuống. Cậu quả thật không ngờ cái tên Tiểu Yến lại quan trọng với Lùn đến thế, cô vì nó mà buồn bã, khóc lóc như vậy.

Chính bản thân Lùn cũng chưa bao giờ nghĩ một người bạn như nó lại quan trọng với mình đến thế... Cô thật sự rất nhớ nó...

“Nhi Nguyễn, em đừng khóc nữa. Anh sẽ luôn bên cạnh em và sẽ cùng với em nghĩ cách giải cứu Tiểu Yến...” - Trí Quang nắm chặt lấy hai tay của Lùn và nói giọng ngọt ngào, ánh mắt đầy yêu thương.

Lùn ngẩng mặt lên nhìn Trí Quang với ánh mắt ngạc nhiên, ý của cậu là sao? Trí Quang vẫn nắm chặt lấy tay Lùn và nói khẽ:

“Anh rất thích em, Nhi Nguyễn. Em cho anh được bên cạnh em nhé?”

Lùn nhẹ gật đầu đồng ý, cô đã thích cậu từ lâu. Và vào lúc này cô đang rất cần có một người bên cạnh mình...

Trên đời này có vui cũng có buồn, có ngọt cũng đắng. Và tình yêu cũng thế, không ai giống ai cả.

Huỳnh Thủy và Lùn cùng một ngày đều nghe được câu trả lời mà mình mong chờ từ lâu. Nhưng hương vị mà họ cảm nhận được thì khác nhau hoàn toàn, chẳng hề giống nhau.

...

Buổi tối... Bầu trời đêm không trăng, tối đen như mực. Gia Lâm và Khánh Nghĩa đang đứng ở một con đường vắng, vẻ mặt của hai người xanh xao đến mức khó coi. Cũng đúng thôi, nó và Hạ Vy suốt ba ngày nay không chút tin tức gì thì hai người con trai ấy làm sao có thể ăn ngon ngủ yên được.

“Anh Lâm, chúng ta đến đây làm gì thế?” - Khánh Nghĩa thắc mắc hỏi, tại sao tự nhiên Gia Lâm dẫn cậu đến con đường vắng vẻ này chứ?

Gia Lâm đang đưa mắt nhìn xung quanh, con đường này vắng vẻ thật, không một bóng người. Khi nghe Khánh Nghĩa hỏi vậy thì y quay qua nhìn cậu và do dự nói:

“Lúc nãy Văn Thiện đã gọi điện thoại cho anh... nói muốn gặp chúng ta ở đây.”

“Văn Thiện? Tại sao nó lại hẹn gặp chúng ta ở một nơi vắng vẻ như vậy? Có khi nào là cái bẫy không?” - Khánh Nghĩa nhíu mày nhìn Gia Lâm và nghi ngờ hỏi. Cậu không còn dám tin tưởng Văn Thiện nữa, vì chính anh đã phản bội lòng tin của mọi người mà.

“Thiện nói biết Tiểu Yến và Hạ Vy đang bị nhốt ở đâu...” - Gia Lâm nhàn nhạt nói. Thật ra y cũng không tin Văn Thiện nhưng vì muốn cứu em gái của mình và Hạ Vy nên đành đánh cược một lần.

Lúc này có một chiếc xe hơi chạy đến rồi dừng lại ở trước mặt Gia Lâm với Khánh Nghĩa và người bước xuống xe chính là Văn Thiện chứ không phải một ai xa lạ.

Vừa nhìn thấy Văn Thiện đang đi đến thì Khánh Nghĩa liền tức giận lao tới đánh vào mặt anh một đấm hết sức mạnh:

“Thằng phản bội.”

Gia Lâm nhìn thấy rõ là Văn Thiện đã cố ý nhận lấy quả đấm của Khánh Nghĩa, chứ anh đủ khả năng tránh né một cách dễ dàng mà.

Văn Thiện theo sức đánh của Khánh Nghĩa mà lùi phía sau một bước, ở khoé miệng của anh đang có dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

Vừa nhìn thấy Văn Thiện thì Khánh Nghĩa liền nhớ đến chuyện Hạ Vy bị mù, tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy được chứ?

Khánh Nghĩa tính lao tới đánh Văn Thiện thêm vài đấm nữa nhưng chẳng thành công như lúc nãy. Lúc tay cậu vừa giơ lên thì Văn Thiện đã giữ lấy, không để mình bị đánh nữa. Văn Thiện xô Khánh Nghĩa ra xa và thét lên:

“Chuyện Hạ Vy bị mù, tao thật sự rất xin lỗi. Nhưng hội Evil bắt anh trai của tao uy hiếp tao, mày bảo tao phải làm sao?”

Gia Lâm và Khánh Nghĩa nghe xong đều rất ngạc nhiên, Văn Thiện nói vậy là sao? Không lẽ anh làm việc cho hội Evil là vị bị uy hiếp?

Hai đầu gối quý giá của Văn Thiện tiến thẳng xuống mặt đất khô cứng, không chút do dự. Đôi mắt của Gia Lâm và Khánh Nghĩa bất giác mở to hết cỡ, họ thật sự quá bất ngờ.

“Anh Lâm, Khánh Nghĩa, em cầu xin hai người hãy để em cứu Tiểu Yến thoát khỏi nguy hiểm trước. Rồi sau đó em mặc cho hai người xử lí, hai người muốn đánh chết hay là giao em cho cảnh sát đều được.” - Văn Thiện quỳ ở dưới đất nhìn hai người đang đứng ở trước mặt mình và nói một cách kiên định.

Gia Lâm có thể thấy tình yêu của Văn Thiện dành cho nó là thật lòng thật dạ, chứ không giả dối như mọi người đã từng nghĩ. Ngày xưa có câu “đầu gối của nam tử bằng vàng“. Mà nay Văn Thiện đã vì nó không chút do dự quỳ xuống như vậy thì sao còn giả dối được nữa chứ?

“Anh Lâm, em xin anh mà. Hãy tin em thêm một lần nữa, được không?” - Văn Thiện nhìn Gia Lâm với ánh mắt cầu xin. Một mình anh căn bản không đủ khả năng giải cứu ba người cùng lúc, rất cần sự giúp đỡ của Gia Lâm và Khánh Nghĩa.

“Được, vì Tiểu Yến, tôi đồng ý tin tưởng cậu lần cuối.” - Gia Lâm khẽ thở dài rồi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.