Là Ánh Trăng

Chương 11: Chương 11




Edit: Bưởi Mật Ong

Beta: Diệu

-

Tin nhắn Giang Tiệm Đông gửi đến quá ngắn ngủi, cả hai tin gộp lại không quá mười mấy chữ. Vậy mà Trì Việt lại nhìn mười mấy chữ này lăn qua lăn lại vài vòng mới chịu ra khỏi cửa, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười.

Cơn gió nhẹ phảng phất qua đem tới chút mát mẻ trong thời tiết nắng nóng mùa hạ như bây giờ. Trì Việt ngồi lắc lư trên xe bus tới chỗ huấn luyện. Giang Tiệm Đông tới sớm hơn cậu rất nhiều, lúc cậu tới hắn đã bắt đầu vào học rồi. Trì Việt lén nhìn trộm qua ô cửa sổ, ý cười trên môi lại càng rõ ràng hơn.

Hai tiếng học nhanh chóng kết thúc, nhìn Giang Tiệm Đông đi dạy quả thật không nhàm chán chút nào. Trì Việt đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm vào thôi cũng thấy thú vị. Tan học xong hắn liền đi ra khỏi lớp học, liếc mắt một cái đã có thể thấy cậu nhóc đang chờ hắn ngoài hành lang rồi.

“Tới lâu chưa?” Giang Tiệm Đông hỏi.

“Em mới đến được một lúc.” Trì Việt nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lấp lánh, “Em thích nhìn anh đi dạy.”

Ánh mắt của Trì Việt của mức lấp lánh khiến bản thân hắn có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt này.

“Vào đi.” Giang Tiệm Đông nói, “Anh đang chuẩn bị luyện đàn.”

Trì Việt đi theo hắn cùng vào phòng học, rất tự nhiên mà ngồi xuống: “Được rồi.”

Tất cả bạn học đều rời đi hết rồi nên cả một phòng học rộng như vậy cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Lớp học ở đây có cấu trúc gần giống như một sân khấu mini, Giang Tiệm Đông ngồi trên đài đánh đàn còn Trì Việt thì ngồi ngay dưới đó để nghe.

Lớp bồi dưỡng ở đây điều kiện không được tốt lắm, chỉ có một cây dương cầm, còn lại là đàn điện tử. Trì Việt ngồi bên cạnh một cây đàn điện tử, cả người mang theo vui vẻ nghe Giang Tiệm Đông độc tấu. Bỗng nhiên cậu nhìn thấy trên ngón tay hắn có một vệt hồng đậm:

“Anh, chờ chút đã!” Trì Việt lập tức kêu lên.

Tiếng nhạc du dương cũng không lập tức dừng lại, hết một đoạn nhạc Giang Tiệm Đông mới chịu thu tay lại, hắn hơi nghiêng đầu hỏi, “Làm sao vậy?” Trì Việt bước nhanh tới cạnh hắn, cầm tay ngó nghía.

“Đây là làm sao vậy?” Trì Việt có chút nôn nóng hỏi, “Anh, làm sao mà lại bị thương như này vậy?”

Giang Tiệm Đông theo bản năng muốn đem bàn tay của mình giấu đằng sau nhưng cuối cùng vẫn bị Trì Việt tóm được.

Đầu ngón tay thon dài nhưng lại dán rất nhiều băng keo cá nhân, trên đấy dính màu nâu nhạt, rõ ràng là đã chảy máu. Trì Việt hít hít vài lần, cẩn thận đem miếng băng cá nhân bên cạnh xem iếp. Cả ngón trỏ, ngón giữa và cả ngón áp út đều được dán, sau lớp dán ấy là những vết cắt thật dài. Xem đến đây hốc mắt Trì Việt bắt đầu ướt.

“...Chuyện gì vậy anh?” Trì Việt nắm lấy ngón tay của Giang Tiệm Đông hỏi, “Là dì Tống làm sa----”

“Không phải.” Chưa để cậu nói hết hắn đã lập tức đánh gãy, “Là anh không cẩn thận thôi.”

Trì Việt vốn dĩ không tin lời hắn nói, đôi mắt đỏ ươn ướt nhìn hắn: “Đồ lừa đảo!”

“Không có lừa em,“ Giang Tiệm Đông từ từ đem ngón tay mình từ trong lòng bàn tay cậu rút ra, thấp giọng giải thích, “Anh không cẩn thận làm bát vỡ mới như vậy.”

Điều này Giang Tiệm Đông không hề nói dối Trì Việt, miệng vết thương trên tay hắn quả thật là ngoài ý muốn, Tống Như Vân dù tức giận như thế nào cũng sẽ không làm tổn thương tới hắn. Dù vậy thì miệng vết thương này lại có chút quan hệ tới Tống Như Vân.

“Lúc bà ấy tức giận không cẩn thận làm rơi bát, anh nhặt mấy mảnh vỡ không cẩn thận bị cứa trúng nên mới như vậy.” Giang Tiệm Đông từ trong túi lấy ra băng cá nhân mới, một bên thì dán lại vào vết thương, một bên lại giải thích với Trì Việt. Mỗi lần xảy ra chuyện, nhìn thấy vẻ mặt của hắn làm như không có gì lại khiến Trì Việt cảm thấy tim mình đau nhói.

“Nhất định là rất đau rồi.” Hốc mắt Trì Việt vẫn phiếm hồng.

“Không đau.” Giọng điệu Giang Tiệm Đông vẫn bình tĩnh như cũ.

Trì Việt không nói nữa, chăm chú nhìn từng đầu ngón tay của hắn. Lông mi cậu run run, giống như một giây sau sẽ lập tức khóc òa lên khiến Giang Tiệm Đông phải dùng ngón tay bên trái chạm vào lòng bàn tay cậu mà dỗ dành: “Thật sự không sao đâu, anh cũng không đau.”

Nói không đau thực sự là không đáng tin, các ngón tay đều có vết cứa như thế kia, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết nó xót như thế nào. Trì Việt cảm thấy đầu quả tim mình như bị ai bóp chặt, cậu nắm lấy bàn tay của hắn, chính mình lại run rẩy không dám chạm vào. Giang Tiệm Đông thở dài, một cái tay khác đặt lên vai Trì Việt.

“Không sao đâu.” Giang Tiệm Đông nói, “Nhìn nghiêm trọng vậy thôi chứ vết thương cũng không sâu, rất nhanh là hết thôi.”

Giang Tiệm Đông không có nhiều kinh nghiệm dỗ dành, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nói được một câu như vậy. Trì Việt vẫn cảm thấy khó chịu nhưng tay Giang Tiệm Đông rất có lực, bàn tay đặt trên vai cậu cùng vẻ mặt dịu dàng và kiên định đã giúp tâm trạng như bị ai giày vò kia thoải mái hơn rất nhiều, giống như được bàn tay ấm áp nào đó nâng lên, xoa dịu cảm giác khó chịu.

“Cho nhóc nghe bài mới của anh nhé.” Giang Tiệm Đông thấp giọng nói.

Giọng hát trầm thấp vang lên trong phòng học, bài mà hắn đang hát kia chính là đoạn đầu của 《I want》(*):

“Những lí tưởng bị chôn vùi trong lòng đất

Lại ngoan cường sinh trưởng

Chưa kể đến mông lung, cũng đang tìm phương hướng

Chỉ cầu tự ti không cao ngạo.”

Đây là một đoạn trong bài hát mang theo âm hưởng nhẹ nhàng, du dương. Giang Tiệm Đông hát tiếp một đoạn nữa rồi chạm đến dương cầm. Trên tay hắn còn vẫn còn được dán băng cá nhân, thời khắc ngón tay chạm vào phím đàn bỗng trở nên vô cùng linh động, giống như chú chim bị nhốt đã được tự do trở lại. Giang Tiệm Đông quay đầu nhìn Trì Việt, biểu tình vẫn thờ ơ như cũ nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

“Bà ấy nhất thời không tiếp thu được cũng là chuyện bình thường, không cần vội.” Ngón tay hắn vẫn đang lướt trên những phím đàn, nhảy nhót theo tiết tấu. Giang Tiệm Đông ngẫu hứng đạp lên bàn đạp, toàn bộ tiết tấu trở nên dồn dập, mạnh mẽ.

Như mặt biển bao la, rợn ngợp, thanh âm của hắn vẫn trầm thấp như cũ, ngón tay mê say lướt trên từng phím đàn, hắn nói: “Nhất định một ngày nào đó mẹ anh sẽ hiểu thôi, đúng không?”

-

Khúc dạo đầu nhanh chóng kết thúc, đoạn sau là do hắn ngẫu hứng sáng tác, nguyên bản vốn là du dương, nhẹ nhàng nhưng đến Giang Tiệm Đông, bản nhạc lại trở nên mạnh mẽ, dồn dập, như gió nổi mây phun. Trì Việt yên lặng đứng một bên nghe, cảm giác được mọi thứ xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Tiếng côn trùng kêu ríu rít, tiếng ong ong của quạt và điều hòa đều biến mất. Đến cả tiếng xe cộ,đường phố náo nhiệt ở ngay cạnh Trif Việt cũng không nghe thấy gì, bên tai chỉ còn cảm nhận được tiếng đàn, tiếng hát.

Đó là một loại cảm xúc đắm chìm trong vô tận. Sức ảnh hưởng của bài hát lớn như như vậy, tương lai chắc chắn sẽ một đường rộng mở.

Trì Việt nghe đến ngẩn ngơ, Giang Tiệm Đông cũng tập trung đàn, mãi cho đến lúc kết thúc âm cuối cùng hai người mới phát hiện trong phòng không biết từ bao giờ đã có thêm một người.

Ông chủ của trung tâm huấn luyện không biết đã đến đây từ lúc nào, ông chỉ ngồi ở hàng ghế sau cùng của lớp học, sau khi nghe Giang Tiệm Đông đàn xong vô cùng nghiêm túc vỗ tay.

“Rất tốt, một đoạn cải biên vô cùng có hồn.” Ông chủ không chút ki bo nào mà tán thưởng. “Tiết tấu vừa nhanh nhẹn lại thanh thoát, vừa có sự bình tĩnh trên mặt nước nhưng lại có cả cảm giác sóng lớn mạnh mẽ. Ngẫu hứng phát huy như vậy thật không tệ chút nào.”

Giang Tiệm Đông thu tay lại, cười nhẹ, “Đoạn này cũng không quá khó.”

“Cậu nhóc khiêm tốn rồi.” Ông chủ hiển nhiên không vừa ý nhìn hắn, lắc đầu nói. “Giai điệu không khó, cảm xúc người đàn mới khó. Ta ở trong nghề này mười mấy năm rồi, rất ít lần có thể nghe được khúc nhạc có hồn như vậy.”

Giang Tiệm Đông lúc này mới hơi gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Lời khen như vậy đối với ai cũng đều rất tốt, Giang Tiệm Đông lại có thực lực như vậy, không cần giấu diếm.

Trì Việt đứng bên cạnh phụ họa nói: “Đúng đúng, em cũng cảm thấy khúc nhạc này của anh thực sự rất hay!”

Ông chủ nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt bỗng nhiên nghiêm túc.

“Đúng rồi, ngài tới đây có chuyện gì sao?”

Trì Việt nhạy bén cảm giác được có chỗ không đúng, thăm dò hỏi: “Ngài muốn tìm anh ấy sao?”

“Khụ,“ Ông chủ ho khan hai tiếng, có chút khó xử mở miệng. “Đúng là ta có chuyện muốn nói với Tiệm Đông.”

Ánh mắt ông dừng trên người hắn, trầm mặc thật lâu rồi mới mở miệng lần nữa, “Ta nghĩ... cậu về sau vẫn là đừng đến đây nữa.”

Lời vừa ra khỏi miêngj, Trì Việt liền ngẩn người, theo bản năng hỏi “Vì sao chứ?“. Sau sự việc làm loạn của Tống Như Vân trong buổi tối hôm qua, toàn bộ đều là ông chủ đứng ra khuyên bản khiến cậu rất có hảo cảm, nhưng trăm triệu lần vẫn không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến mức này.

Ông chủ cũng vô cùng khó xử, ông không dám nhìn đôi mắt nghi hoặc của Trì Việt. Thấy vậy trong mắt ông có chút do dự cùng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn thở dài.

“Ta cũng không muốn như vậy nhưng hiện tại ta cũng không có cách nào khác cả.” Hai bên lông mày của ông chủ nhíu chặt lại, “Chuyện ngày hôm qua đã bị nhiều phụ huynh bắt gặp, họ đều tới tìm ta phản ánh lại, đều nói không muốn cậu dạy bọn trẻ nữa, ta cũng không còn cách nào khác.”

Ông chủ cũng cảm thấy chính mình không dễ chịu chút nào, lúc nói chuyện cũng liên tục thở dài. Ông thực sự rất thích Giang Tiệm Đông. Đường đường là một ông chủ mét 8 cao to, nói nói một lúc hốc mắt liền đỏ.

“Không phải ta không muốn giúp cậu, ta thực sự rất muốn giúp đỡ cho nhóc, ta thấy được thiên phú trong cậu,“ ông chủ hít hít mũi nói, “Nếu không phải ta dựa vào chỗ trung tâm này để nuôi sống cả gia đình thì ta nhất định sẽ giúp ngươi. Nhưng, chính là, chính bản thân ta thật sự không còn cách nào khác.”

Đúng là không thể trách ông chủ đưa ra quyết định như vậy, ông ấy cũng chỉ là một ông chủ của trung tâm nhỏ, cũng chỉ là người làm ăn cần nuôi sống mấy người trong nhà.

Cuộc sống mỗi người đều không dễ dàng, mà Giang Tieemj Đông lại là người không dễ dàng nhất.

Bị người cha ruột thịt vứt bỏ, bị người mẹ trong nhà phản đối ước mơ, mọi mộng tưởng Giang Tiệm Đông đều kí gửi trong từng giai điệu. Tống Như Vân không muốn Giang Tiệm Đông có chút liên quan nào tới âm nhac, bà đem mọi đồ vật ra bán lấy tiền mặt.

Hai người cuối cùng vẫn là từ biệt ông chủ trung tâm, Giâng Tiệm Đông không lấy tiền công của hai buổi học cuối cùng, coi như là đền bù đồ vật mà hôm qua Tống Như Vân làm hỏng. Bọn họ đem đồ vật chậm rãi hướng tới bến xe bus. Trì Việt đi sau Giang Tiệm Đông nửa bước chân, bóng đen chậm rãi phủ lên mặt đường, sống lưng Giang Tiệm Đông vẫn thẳng tắp như cũ, dáng vẻ vô cùng cô đơn.

“Anh ơi.” Trì Việt nhẹ nhàng kêu một tiếng, tiếng nói nhỏ bé hòa vào cơn gió mùa hè mát lạnh nhanh chóng biến mất.

Hốc mắt cậu ươn ướt.

Từ trước tới giờ Trì Việt là cậu nhóc hạnh phúc, có ba mẹ yêu, có ông bà thương, cậu chính là lớn lên trong mật ngọt của người thân, chưa từng nghĩ tới muốn làm điều gì lại khó khăn đến như vậy.

Trì Việt tiến tới bên cạnh Giang Tiệm Đông, thấy bóng dáng cao ngạo của hắn mà trong lòng chua xót. Cậu nghĩ, nếu trên đời này thực sự có thứ gọi là vận mệnh thì làm ơn, làm ơn hãy đối xử tốt với Giang Tiệm Đông một chút thôi.

Cậu nguyện ý đem mọi may mắn của mình cho anh ấy.

(*) Đây là bài “Tôi muốn”, mình không biết chính xác bản gốc của ai nhưng các bạn có thể nghe thử bản của Tiểu A Thất nhé.

Phần dịch lời bài hát phía trên thuộc về kênh youtube Moah- Nhạc Trung Channel.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.