Là Ánh Trăng

Chương 12: Chương 12




Edit: Bưởi Mật Ong

Beta: Diệu

-

Trên đường trở về, bước chân của Giang Tiệm Đông và Trì Việt đều rất chậm, vừa nặng nề vừa rầu rĩ, trái tim cũng như rơi xuống hố đen sâu thật sâu.

Xe bus rất lâu cũng không đến, hai người cũng không đợi nữa, liền đi bộ trở về.

Sắc trời đã tối, đêm nay trời âm u, vì vậy trên bầu trời không còn ngôi sao hay mặt trăng. Trấn nhỏ buổi tối đêm nay thật hoang vu, cửa hàng ven đường đều đã đóng cửa. Giang Tiệm Đông cùng Trì việt đi cạnh nhau, bóng dáng mờ nhạt phía đèn đường kéo dài đằng sau, con đường phía trước là một mảnh đen kịt.

Không khí quá mức nặng nề, Trì Việt nhẹ nhàng gọi “Anh.” Sau đó nghiêng đầu nhìn Giang Tiệm Đông, đôi mắt nhỏ xinh nương theo ánh đèn quan sát hắn, “Nếu em có thể giúp đỡ được gì, anh hãy nói cho em, em nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Ánh mắt Trì Việt rất nghiêm túc, trong đêm đen có thể nhìn thấy được ánh sáng hi vọng trong đó. Giang Tiệm Đông hơi gật đầu, đáp ứng một tiếng.

Trì Việt thấy vậy liền tiếp tục: “Em có thể làm gì đây nhỉ? Anh có thiếu kinh phí không? Mỗi lần em được bố mẹ cho tiền tiêu vặt em đều tích cóp một ít, em có thể ——”

“Không cần.” Giang Tiệm Đông nhanh chóng ngắt lời cậu, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, chỉ là hơi thở dài một tiếng, “Tiền không phải vấn đề.”

Trước đó Giang Tiệm Đông cũng từ chối nhiều lần trợ giúp của Trì Việt, khi ấy hắn cái gì cũng không muốn nói cho cậu, lại đem cất giấu toàn bộ trong lòng. Đáp ứng cậu là vậy nhưng thực tế thì Trì Việt cũng không thể giúp được hắn, vấn đề của hắn từ trước tới nay không phải là kinh phí mà là không có người hướng dẫn.

Tiền là vấn đề rất dễ giải quyết, giống như Trì Việt nói, hắn có thể mượn, cũng có thể dùng rất nhiều cách khác để kiếm ra tiền. Từ năm đầu trung học Giang Tiệm Đông đã bắt đầu tự kiếm tiền để đóng học phí cho mình. Hắn chưa bao giờ sợ không thể kiếm ra tiền nhưng có giáo viên hướng dẫn tốt lại là chuyện khó.

Lớp âm nhạc không vào được, trung tâm huấn luyện cũng chẳng đi được, mọi dự định của Giang Tiệm Đông đều bị phá hỏng. Tuy là trấn nhỏ không chỉ có một trung tâm huấn luyện nhưng tìm được nhà khác rồi thì Tống Như Vân vẫn như cũ lại đi làm loạn, bày trò đến cả ông chủ cũng không dám nhận hắn.

Trong màn đêm tối tăm kia, bóng dáng Giang Tiệm Đông trở nên cô đơn hơn bao giờ hết. Trì Việt nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn từ bỏ.

Đó là một dạng cảm xúc tuyệt vọng, đột nhiên phải chịu nhiều đả kích như vậy, cho dù là người lạc quan cũng sẽ chùn bước.

Vì cái gì mà phải kiên trì đến vậy?

Vì cái gì mà hắn nhất định phải tiếp tục theo con đường nghệ thuật này?

Trì Việt biết Giang Tiệm Đông rất thích, cũng biết hắn có bao nhiêu tài năng nhưng giấc mộng này hiện tại chỉ đem đến cho hắn nỗi thống khổ vô tận cùng sự không cam tâm. Trì Việt đau đớn, cõi lòng như muốn tan nát, trái tim như bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, đau đến mức khóe mắt cũng đã phiếm hồng.

Trì Việt im lặng nhìn bóng dáng cao gầy của Giang Tiệm Đông, đôi mắt chớp chớp cố gắng nuốt nước mắt ngược lại nhưng không thành công, hai hàng nước mắt cứ thế trượt xuống.

Quá ngu ngốc rồi, Trì Việt tức giận sụt sịt.

“...Làm sao lại khóc rồi?” Giang Tiệm Đông nhanh chóng phát hiện điều kì lạ, quay đầu nhìn cậu.

Giang Tiệm Đông không am hiểu cách dỗ dành bạn nhỏ nên khi nhìn thấy biểu cảm của Trì Việt liền có chút hoảng loạn. Dưới ánh đèn lờ mờ sáng, đôi mắt Trì Việt cùng chiếc mũi nhỏ xinh đều đỏ lên. Hắn duỗi tay muốn giúp cậu lau nước mắt, đến khi đầu ngón tay sắp chạm tới gương mặt kia đột nhiên ngừng lại. Cậu nhóc trước mặt là đứa bé được nuông chiều từ nhỏ, làn da quá mỏng, hơi cọ một chút đã ửng đỏ. Một mảng hồng hồng trên mặt cậu nhóc là do bị cọ tới đỏ ửng. Hơn nữa hai người đều là con trai, trực tiếp sờ mặt như vậy có chút không phù hợp.

“Đứng đây chờ anh.” Giang Tiệm Đông nhíu mày nói.

Xung quanh các cửa hàng gần như đã đóng cửa hết, hắn nhanh chóng đi tới một tiệm tạp hóa nhỏ duy nhất còn mở cửa mua một bịch giấy ăn.

Giang Tiệm Đông một tay cầm bịch giấy, một tay rút mấy tờ ra đưa cho Trì Việt: “Mau lau đi.”

Trì Việt vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc ban nãy. Khi nãy Giang Tiệm Đông dặn đứng đây chờ, cậu cũng rất ngoan ngoãn nghe theo, giờ thấy hắn đưa khăn giấy liền nghe lời cầm lấy lau nước mắt.

Nước mắt trong suốt dính trên giấy đem tờ giấy ướt một mảng nhỏ.

“Vì sao lại khóc?” Giang Tiệm Đông hỏi cậu.

“Em khó chịu.” Trì Việt hít hít cái mũi, thành thành thật thật trả lời hắn.

Có một số chuyện không cần dùng nhiều lời để giải thích nhưng ai cũng đều hiểu. Giang Tiệm Đông biết cậu vì sao lại khóc, cũng biết vì sao cậu khó chịu.

Biểu cảm trên gương mặt Trì Việt trông quá đáng thương, giống hệt như lúc trẻ nhỏ bị bắt nạt. Giang Tiệm Đông cũng không kìm nén nữa, quyết định nhéo một cái khiến khuôn mặt kia trở nên đỏ ửng.

“Đừng khó chịu nữa.” Giang Tiệm Đông nói, “Cũng đừng gục mặt xuống, ai không biết còn tưởng anh đang bắt nạt em đấy.”

Giọng điệu của Giang Tiệm Đông đã thả lỏng nhưng Trì Việt vẫn chưa bình tĩnh lại được. Hai hàng nước mắt trên khuôn mặt có chút nóng rát, trong lồng ngực có quá nhiều cảm xúc đan xen, y hệt như ngàn quả cân đang đè lên ngực khiến cậu có chút khó thở.

“Vậy giờ anh định tính sao?” Trì Việt hỏi hắn, “Trường học không thể đi, lớp phụ đạo cũng không thể tới, anh còn định, định....”

Vế tiếp theo Trì Việt không nói được nữa, Giang Tiệm nghe vậy cũng dịu dàng nói:

“Anh muốn thử lại.”

Trước kia Giang Tiệm Đông luôn kiệm lời, ít nói, hắn theo thói quen đem mọi cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố đều giấu ở trong lòng. Vì vậy hắn lúc nào cũng mang bộ dạng cao ngạo giống như người sống chớ đến gần.

Nhưng hiện giờ, trong đêm tối cùng ánh đèn mờ hiu hắt, biểu cảm trên khuôn mặt kia lại trở nên dịu dàng đến lạ, hắn đem mọi tâm tư của mình đều bày ra trước mặt cậu nhóc kia. Thứ Trì Việt có thể thấy kia chính là bộ dạng ngoài cứng trong mềm của Giang Tiệm Đông.

Dịu dàng mà nóng bỏng, ôn hòa nhưng kiên quyết.

“Luôn có nơi có thể tới, anh cũng không muốn nhanh như vậy đã từ bỏ.” Giang Tiệm Đông nghiêng đầu nhìn Trì Việt, ở giữa con ngươi đen nhánh kia lại xuất hiện một vệt sáng rực rỡ.

“Giấc mơ đều là những thứ trân quý nhất. Chẳng phải em đã nói vậy sao?”

Màn đêm buông xuống khiến không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng, đường làng trở nên heo hút, hai người đứng trên con đường. Bọn họ vẫn tiếp tục đi về phía trước, bầu trời không biết đã trở nên quang đãng từ bao giờ, cả một trời sao cùng ánh trăng dần dần xuất hiện sau màn mây.

Nơi đây vốn là một địa phương hẻo lánh, thời điểm như vậy có thể nhìn thấy rất nhiều sao. Những ngôi sao kia cứ chốc chốc lại lóe sáng, lấp đầy toàn bộ không gian bao la kia. Ánh trăng trên kia cũng chiếu rọi thứ ánh sáng lấp lánh xuống con đường hai người đang đi. Trì Việt lại cảm thấy, có lẽ người đang đứng bên cạnh mình hiện tại kia mới là ngôi sao sáng chói nhất.

-

Mấy ngày sau Giang Tiệm Đông vẫn luôn trong trạng thái chân không chạm đất, hắn đang chạy đi chạy lại các nơi lân cận. Mà Trì Việt mỗi ngày đều đi theo hắn, có lẽ cậu nhóc biết chính mình không thể giúp được gì nên vẫn luôn theo sát hắn. Chỉ cần Trì Việt ở bên cạnh Giang Tiệm Đông thôi cũng đã là một động lực để hắn có thể bình tĩnh đối mặt với mọi khó khăn, trắc trở.

Ông trời làm ơn hãy cho Giang Tiệm Đông một cơ hội đi, làm ơn hãy rủ lòng thương xót cho anh ấy. Trì Việt không ngừng cầu nguyện trong lòng, cậu thực sự muốn đem mọi may mắn của mình cho anh ấy. Nhưng đến cuối cùng, Giang Tiệm Đông vẫn không tìm được nơi nào có thể theo học.

Bầu trời đã chuyển sang màu tối, báo hiệu kết thúc một ngày, hai người vẫn đang ngồi trong công viên nhỏ nói chuyện. Giang Tiệm Đông gần như không có chút tuyệt vọng hay buồn bã nào cả mà hát cho Trì Việt nghe. Giọng ca vẫn như cũ dịu dàng mà có lực. Trì Việt ôm đầu gối ngồi bên cạnh hắn, tâm trạng sốt ruột đã dần bình tĩnh lại.

Mấy ngày cuối tháng này hai người đã chạy tới chạy lui ở rất nhiều nơi. Ban ngày thì đi tìm giáo viên hướng dẫn, tối đến họ lại ngồi ở công viên nhỏ hóng gió.

Mùa hè trời tối muộn, tầm 8-9 giờ bầu trời vẫn còn vệt xanh lam. Hôm nay thời tiết lại đặc biệt đẹp, ánh trăng treo trên bầu trời cao thăm thẳm, vừa đẹp đẽ lại vừa rực rỡ. Trì Việt ngồi bên cạnh Giang Tiệm Đông, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Đến tận khi điện thoại Giang Tiệm Đông đột nhiên vang lên.

“Alo?” Hắn lấy điện thoại ra, vẫn duy trì tư thế như cũ, tùy ý mà ấn mở loa ngoài.

Khoảng thời gian này hai người đều đã quá thân thiết, quen thuộc đến nỗi gần như chẳng có bí mật nào. Lúc Trì Việt gọi điện cũng không hề kiêng kị Giang Tiệm Đông, hắn cũng chẳng có chút ngại ngùng nào mà trực tiếp mở loa ngoài.

Công viên buổi đêm quá yên tĩnh, cách đó không xa còn có thể nghe được tiếng ve sầu kêu. Giang Tiệm Đông nghe điện, một giọng nữ trung niên cất lên. Đây là chủ nhiệm lớp âm nhạc trước kia của hắn, tên Quý Du.

“Là Tiệm Đông phải không?”

GIọng nói của cô Quý thực sự rất nhẹ nhàng, Giang Tiệm Đông cũng rất bình tĩnh, giọng điệu gần như không thay đổi gì mà trả lời:

“Có chuyện gì sao cô Quý?”

Quý Du trầm mặc thở hắt ra, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nhất định là có việc gì rồi, chỉ là Quý Du bên kia không biết nên bắt đầu như thế nào. Cô im lặng hồi lâu sắp xếp ngôn từ hỏi hắn: “Em thật sự muốn nghỉ học sao? Em đã nghĩ kĩ chưa?”

Giang Tiệm Đông bên này cũng im lặng trong chốc lát, sau đó bình tĩnh mở miệng nói: “Em xin lỗi.”

“Không phải là em muốn rời đi,“ Giang Tiệm Đông tiếp tục, “Là em không còn cách nào khác.”

Sau khi hắn nói xong một lúc lâu sau vẫn còn im lặng, điện thoại vẫn mở nhưng không có ai nói chuyện.

Quý Du không phải lần đầu gọi điện cho Giang Tiệm Đông, cô đương nhiên biết hắn khó xử. Thanh âm Giang Tiệm Đông dù là ở trong điện thoại vẫn rất hay, Quý Du ở trong phòng nắm chiếc di động, trong lòng có chút u sầu.

Cô biết đứa trẻ này gặp bao nhiêu khó khăn.

Giang Tiệm Đông là người có thiên phú nhất trong số những người cô từng gặp qua. Cô thực sự hi vọng có thể thấy hắn tiếp tục con đường này, hi vọng có thể nhìn thấy hắn trở thành một tồn tại đáng để kiêu ngạo.

Nhưng hiện thực đôi khi cũng rất tàn nhẫn, có Tống Như Vân cản trở, Giang Tiệm Đông dù như thế nào cũng rất khó để tiếp tục Tống Như vân là người giám hộ của hắn, dù muốn cũng cần sự đồng ý của bà ấy.

Chẳng lẽ không có cách gì khác sao?

Quý Du hít một hơi thật sâu, cẩn thận tự hỏi bản thân.

Trường học không đi được, lớp bổ túc cũng không, chẳng lẽ không còn nơi nào khác sao?

Quý Du ngồi bên cạnh bàn vắt óc suy nghĩ, đôi lông mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên. Sau đó cô bỗng nhiên như nhớ tới điều gì đó, dư quang chợt lóe lên, đập một tiếng lên bàn, kích động đến mức đứng dậy.

“Em có từng nghĩ đi tới tỉnh khác chưa? Đi xa hơn chẳng hạn?”

“Không hiểu sao cô lại quên được,“ Quý Du kích động nói. “Thực ra sẽ có rất nhiều học sinh đều trực tiếp tới những học viện âm nhạc ở đó tìm giáo viên hướng dẫn. Tiệm Đông, em có muốn đi thử một lần không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.