Lá Bài Cuối Cùng

Chương 103: Chương 103: Ngoại truyện 3: Mỗi ngày, chúng ta đều đối mặt với quyết đấu.




Đêm trăng tròn, tầng cao nhất JA.

Trần nhà để mở, đốm sáng khắp trời rọi xuống.

Bên bờ hồ bơi, hai người đứng đối diện nhau.

“Lại tới tối rồi.”

Người mặc đồ trắng mở miệng, áo choàng hơi động đậy trong không khí. Đây là một cao thủ, khí chất của y nói cho người khác biết y là một cao thủ, vẻ mặt của y cho người khác biết y là một cao thủ, tư thế đứng của y cho người khác biết y là một cao thủ.

“Hôm nay tôi còn chưa ăn cơm.” Y mở miệng, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, ánh nhìn hạ xuống, nói như máy: “Chỉ uống nước, ăn một quả táo nặng 200g, ba tiếng trước, tôi bắt đầu quay sang hướng đông hít thở, hiện tại, trong thân thể tôi đã tràn đầy không khí trong lành.”

Người áo đen vẫn không nói gì.

“Tôi tắm rửa thay đồ, từ trong ra ngoài, đều sạch sẽ. Mà anh, từ trong ra ngoài đều là màu đen.” Y ngẩng đầu, nhìn người đối diện, sau đó kiên định phun ra bốn chữ: “Tôi nhất định thắng!”

Người đồ đen cuối cùng mở miệng, hắn phun ra hai chữ: “Tới đi.”

Bàn, là bàn dài đặc chế. Chân bàn gỗ lim, mặt nhung màu xanh.

Ghế, là ghế đặc chế. Mặt ghế lót da bò, bề ngoài hoa lệ, thiết kế khoa học, bảo đảm mỗi một chỗ đều có thể thỏa đáng nhất thích hợp nhất.

Hai người ngồi đối diện, người mặc đồ trắng lấy ra một bộ poker mới tinh: “Hôm qua anh là nhà cái, hôm nay tôi là nhà cái.”

Người đồ đen gật đầu: “Rất công bằng.”

Người áo trắng rút hai con Joker ra, bắt đầu xào bài. Y xào rất nghiêm túc, bài poker trong tay y cứ bay lượn như bướm, thân bài phát ra tiếng lào xào, trong hoàn cảnh trống trải, được phóng đại vô hạn.

Một lần, lại một lần, y xào bài bốn lần, mới đặt poker vào máy.

Đúng, y có thể để xào bài bằng máy, nhưng y cảm thấy, để y tự xào bài sẽ tốt hơn. Đây có lẽ chỉ là về mặt tâm lý, nhưng cũng giống như y tắm rửa thay áo, một vài thay đổi về mặt tâm lý cũng sẽ ảnh hưởng tới trạng thái của y.

Mà trạng thái của y, là quan trọng nhất.

Vì, y chỉ có mười phút! Vì, y có thể chỉ có một cơ hội!

Xào bài xong, tay y đặt lên máy: “Tối qua tôi ở vị trí dealer, hôm nay do anh ngồi.”

Người đồ đen gật đầu, y phát bài riêng.

Một đôi J!

Một con J bích và một con J rô, bài riêng không tồi. Y nhìn người áo đen: “Anh muốn bỏ bài không?”

Người áo đen lắc đầu, y phát ba lá Flop, trong cục diện bài thế này, không có thêm cược, chỉ có theo, hoặc là bỏ bài.

Trong ván đấu thế này, bỏ bài cũng không phải là nhận thua, nhưng bỏ bài sẽ ảnh hưởng tới thành tích, nếu sau đó, hai bên không phân thắng thua, thì sẽ phải xem số lần bỏ bài.

Bên nào bỏ bài nhiều lần hơn sẽ thua.

Ba lá bài chung là: 7 chuồn, 7 bích và J chuồn!

Người áo trắng thầm vui mừng, cù lũ! Y có cù lũ ba con J!

“Bài của tôi rất tốt.” Y mở miệng, “Vô cùng tốt, tôi đề nghị anh bỏ bài, có lẽ lần sau anh sẽ có cơ hội.”

“Có gì khác biệt sao?” Người áo đen nhìn y một cái, hắn biết, nếu mình bỏ ván bài này, thì ván tiếp theo, đối phương sẽ cố hết khả năng tiêu hao thời gian. Bài riêng có hai phút, vòng Flop có hai phút, vòng Turn có hai phút, vòng River lại có hai phút suy nghĩ, cho dù bỏ bớt vòng River, cũng có thể mất tám phút, cũng có nghĩa là, ván này bỏ rồi, gần như đồng nghĩa hắn sẽ thua, “Phát lá thứ tư đi.”

Lá Turn thứ tư xuất hiện, Q cơ!

Người áo trắng nhíu mày, Q! Đây không phải là một con bài to lớn gì, nhưng con bài này xuất hiện đại biểu đối phương có thể có cù lũ ba con Q!

Y nhìn người áo đen một cái, không thấy vẻ vui mừng nào trên gương mặt lạnh nhạt của đối phương, đương nhiên, gương mặt đó, cũng thường xuyên mặt liệt như thế.

Y nhìn chằm chằm bài, cảm giác cho y biết, ván này y sẽ thắng, nhưng, cảm giác thế này đã xuất hiện qua rất nhiều lần rồi, nhưng cuối cùng, vẫn là y thua!

Là cảm giác của y xuất hiện vấn đề sao? Hiển nhiên không phải, vì trong cuộc đấu khác, cảm giác của y, vẫn nắm chắc một cách nhất định. Chỉ có khi đấu với người này, cảm giác của y chỉ đúng được hai lần! Mà hai lần đó, vẫn là trên cuộc đấu công khai!

Loại thi đấu công khai đó đối với người khác rất quan trọng, đối với y mà nói, thì còn lâu mới quan trọng bằng cuộc đấu thế này.

“Còn muốn tiếp tục không?”

Người đàn ông đối diện cười: “Đương nhiên.”

Người áo trắng do dự một chút, y rất hiếm khi do dự, trong cuộc sống thi đấu của y, y gần như không do dự. Mỗi lần y đều biết phải đi thế nào, có nên bỏ bài không, có nên cướp gà không, nhưng hiện tại, y lại do dự.

Bài của y rất tốt, cảm giác của y rất tốt, nhưng, bài tốt thế này, cảm giác thế này không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần, đối phương đều có bài tốt hơn nữa.

Y có thể bỏ bài ngay lúc này, y biết, đối phương sẽ không cố ý kéo dài thời gian, cũng có nghĩa là, y còn có một cơ hội nữa.

Nhưng, cơ hội tiếp theo sẽ tốt hơn lần này sao? Cù lũ ba con J đã là bài khá lớn rồi!

Y híp mắt lại, phát lá River thứ năm, một con 10 rô!

Hiện tại, bài này có năm khả năng cho ra bài lớn.

Thứ nhất, tứ quý 7.

Thứ hai, cù lũ ba con Q.

Thứ ba, cù lũ ba con J.

Thứ tư, cù lũ ba con 10.

Thứ năm, sảnh!

Trong số này, sảnh là nhỏ nhất, cù lũ ba con J tiếp theo, người áo trắng biết, cao hơn mình, còn có hai loại bài đè được y.

Nhưng, bài đó thật sự sẽ xuất hiện sao? Tỷ lệ ba con Q không tới chín phần trăm, mà tỷ lệ tứ quý 7 càng nhỏ nữa!

Một cơ hội cuối cùng, nếu hiện tại y không bỏ bài, thì phải lấy ván bài này so lớn nhỏ với đối phương.

Y nhìn đối phương chằm chằm, cuối cùng, tay rời khỏi máy, lật bài riêng của mình ra: “Tôi là cù lũ ba con J!”

“Bài rất tốt.” Đối phương mở miệng, sau đó, chậm rãi lật bài của mình lên: “Chỉ là tôi lớn hơn một chút.”

Một con bài được lật lên, Q rô. Một con bài khác được lật lên, Q chuồn!

Hai con Q! Phối hợp với bài chung trên bàn, chính là cù lũ ba con Q!

Người áo trắng trợn mắt nhìn bàn, qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên: “Tôi thua rồi.”

“Cậu thua rồi.”

“Tôi lại thua rồi.”

“Ừ.”

“Tại sao tôi luôn thua?”



“Lạc lạc, tại sao người thua luôn là tôi!”

Lâm Dược, cũng chính là người áo trắng, vén vạt dưới của áo choàng lên, dẫm lên bàn, cực kỳ buồn bực nói: “Tôi đã trai giới rồi, tắm cũng tắm rồi, nhang cũng thắp rồi, tóc cũng chỉnh đốn rồi. Bài poker là tôi đích thân đi siêu thị mua, tôi còn đặc biệt chọn có phong cách TQ, anh xem anh xem, trên đây còn có trúc! Anh nói đi, đều là con cháu Viêm hoàng, tại sao nó không phù hộ cho tôi chứ?”

Caesar, cũng là người áo đen, đứng lên, chỉnh lý áo ngủ một chút, không để ý tới y, quay người đi.

“Lạc Lạc, anh muốn làm gì?”

“Xả nước tắm cho cậu.”

Mặt Lâm Dược nhất thời khổ sở, phản ứng đầu tiên của y, là đi nhìn cửa, nhưng nghĩ nghĩ, hòa thượng chạy không khỏi miếu, hơn nữa, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, y cũng lĩnh hội được khoái cảm rồi, cũng không có gì phải làm mè.

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, khi Caesar giúp y xả nước tắm xong, mời y bãi giá, y vẫn ôm cổ Caesar, cọ cọ: “Lạc Lạc, người ta đói rồi.”

Caesar mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, trực tiếp nói: “Lát nữa đút cậu.”

“Người ta muốn ăn cơm đúng cách.”

Y nói rồi, cắn cắn lỗ tai Caesar, mắt Caesar rũ xuống, ôm y trực tiếp đổi hướng.

“Nè nè, Lạc Lạc, tôi còn chưa tắm đâu!”

“Lát nữa tôi giúp cậu tắm.”

Nói xong ném y lên giường, cả người cũng đè lên, Lâm Dược vừa thấy tránh không thoát, duỗi tay bắt lấy chỗ yếu hại của Caesar.

Chỗ đó của Caesar đã cứng rồi, bị y ma sát vài cái, càng thêm cứng như thép, Lâm Dược vừa chậm rãi rê nhẹ, vừa cắn lỗ tai hắn.

“Lạc Lạc, thứ của anh thật lớn, vừa cứng vừa nóng…”

Caesar không nói gì, động tác thì càng thêm cuồng dã, vừa trêu chọc y, vừa sờ đầu giường.

“Lạc Lạc, tôi vẫn luôn muốn hỏi, nhưng cứ thấy khó mở miệng.” Y ư một tiếng, thở dốc rồi tiếp tục nói: “Chỗ này của anh, là giống người phương đông, hay là giống người phương tây, nếu so với người da đen, hai người ai lớn hơn.”

Caesar cứng người, dừng tại chỗ.

Lâm Dược cũng dừng lại, mở đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn, qua một lúc, mang theo mấy phần đáng thương nói: “Lạc Lạc, tôi thật sự đói rồi.”

Caesar nhẫn nại nhẫn nại nhẫn nại, quay người đi hâm nóng đồ cho y.

Năm phút sau, Lâm Dược vừa ăn mì Ý, vừa cắn miếng dưa leo, trong lúc đó còn uống sữa hoặc uống nước khoáng.

Đồng thời miệng vẫn không quên lải nhải: “Lạc Lạc, tôi nói rồi, cái mỳ quỷ này không ngon lành gì hết. Anh xem, độ dai không đủ, khẩu vị cũng không ngon, nước sốt ấy hả, đỏ lè, tôi nhìn thế nào cũng thấy giống cà chua.”

“Nó chính là cà chua.”

“Tôi biết đây là cà chua, nhưng Lạc Lạc anh không thể không nói ra sao, anh xem, anh vừa nói ra, liền ảnh hưởng tới ẩm thực của tôi nhiều lắm.”

Caesar nhìn y một cái, không nói gì.

Lâm Dược tiếp tục nói: “Lạc Lạc, anh cho tôi biết đi, tại sao mỗi lần đều là tôi thua, như vậy không có đạo lý nha, xét về tỷ lệ, tôi cũng phải thắng một lần chứ.”

“Cậu thật muốn biết.”

Y dùng sức gật đầu.

“Mỗi lần, cậu nắm chắc cỡ nào rằng mình sẽ thắng?”

“Sáu bảy mươi phần trăm, có lúc là tám mươi phần trăm.”

“Vậy thì đúng rồi, mỗi lần tôi đấu với cậu, đều là một trăm phần trăm.”

“Hả?” Lâm Dược sững sờ, lập tức lại nói: “Vậy không đúng nha, tôi vẫn nhắm trúng được hai lần, chính là ván đấu nhập môn đó, lần đấu với Vịt con xấu xí đó, tôi thắng anh hai lần.”

“Ừ, hai lần đó, tôi chỉ có cảm giác năm mươi phần trăm.”

“Vậy tại sao hiện tại anh lại nắm chắc một trăm phần trăm chứ?”

Caesar nhìn y một cái, không nói gì.

“Lạc Lạc, ý của anh đây là nói, nguyện vọng ở mặt trên của tôi không cường liệt sao? Cho nên luôn không thắng nổi anh? Nhưng như vậy không đúng nha, xào bài xong rồi, thì chính là cố định, anh dù có nguyện vọng… lẽ nào nguyện vọng của anh còn có thể ảnh hưởng tới xào bài?” Y dừng lại, tiếp thêm một câu: “Như vậy không phải là huyền ảo quá sao?”

Caesar không để ý tới y, chỉ nói: “Ăn no rồi?”

Lâm Dược không nói gì, y ngồi trên ghế trầm mặc một lúc, sau đó lấy nĩa ăn mì rồi uống sữa, sau đó tự chạy tới nhà vệ sinh đánh răng, sau khi trở về phát hiện Caesar đã thu dọn bàn xong.

“Lạc Lạc, anh thật tốt.”

Y nằm xuống cạnh Caesar, ôm eo hắn, tay bắt đầu trượt lên xuống trên người hắn, đồng thời môi cũng bắt đầu men theo xương quai xanh lưu lại vết tích.

Trước ngực hắn xoay hai vòng: “Lạc Lạc, da anh thật đẹp, vừa chặt vừa trơn.”



Bóp bóp eo hắn: “Cơ thịt của anh thật đã, còn chắc nịch nữa.”



Sờ tới mặt dưới: “Nơi này của anh cũng rất tốt, lại cứng rồi.”

Caesar cuối cùng cũng có phản ứng, thân thể hắn cứng lại, mà lúc này, Lâm Dược đã ngậm thứ đó vào miệng.

Không phải làm lần đầu tiên, sớm không còn là lính mới ban đầu, ngậm thế nào liếm thế nào lúc nào nên mút đã thành thục rồi, bộ phận ngậm không hết thì còn biết dùng tay mát xa, đồng thời còn không quên chăm sóc luôn hai quả cầu ở sau.

Caesar cho dù luôn khắc chế, lúc này cũng phải thở dốc thô nặng.

Lâm Dược cố gắng mút liếm, cảm giác được thứ trong miệng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng chỉ ngậm phần đầu của nó cũng rất tốn sức, chỉ đành nhả ra, nhưng hai tay vẫn ma sát tới lui.

“Lạc Lạc, hiện tại kỹ thuật của tôi không tồi rồi chứ.”

Vừa cắn trước ngực hắn, vừa hàm hồ hỏi, Caesar không đáp, y tiếp tục nỗ lực, một ngón tay trêu chọc qua lại trên chỗ đã tiết ra dịch thể, Caesar trừng y một cái. Lúc này mặt hắn đỏ hồng, ánh mắt tuy vẫn sắc bén, nhưng cũng mang theo hơi nước, Lâm Dược thấy vậy nuốt nước miếng, rồi hôn lên.

Môi lưỡi giao nhau, tách ra, mang theo sợi nước bọt dài dài.

“Lạc Lạc, rốt cuộc có thoải mái hay không.”

Caesar cuối cùng cũng đáp một tiếng, tuy tiếng này rất hàm hồ, nhưng Lâm Dược cũng biết cái này coi như là trả lời, vì thế lại nói: “Lạc Lạc, tôi sau này đều như vậy với anh được không?”

Caesar cười nhìn y một cái, Lâm Dược vội hôn mí mắt hắn, tay càng tăng nhanh tốc độ, cảm giác được thứ trong tay có dấu hiệu bộc phát, y lại đột nhiên dừng tay, cắn tai hắn, thổi hơi vào trong: “Lạc Lạc, tâm tình muốn ở mặt trên của tôi hiện tại là trăm phần trăm, anh nhường tôi một lần đi.”

Caesar cứng người, không phản ứng, Lâm Dược xem như hắn ngầm đồng ý, vội thò tay móc đồ, lúc này, Caesar men tay bóp một cái ở eo y, cú này, như nặng như nhẹ, có hơi đau, còn có hơi tê.

Eo Lâm Dược nhũn xuống, thầm kêu không tốt, chưa kịp phản ứng lại, đã bị Caesar áp xuống người, y vội kêu lên: “Lạc Lạc, anh đồng ý rồi!”

“Một ngày đấu một lần, cậu cũng đồng ý rồi.” Caesar vừa nói, vừa lấy cao bôi trơn mà y vừa mò ra.

Lâm Dược bị đè bên dưới, quay mặt đi, mang theo mấy phần ai oán liếc mắt, “Anh không thể nhường người ta một lần sao?”

Tay Caesar cứng lại, mở miệng: “Thật sự muốn ở mặt trên?”

“Thật.”

“Vậy mang nguyện vọng đó, ngày mai tiếp tục nỗ lực đi!”

Nói xong, làm trơn hoàn tất, đỉnh vào.

Tối nay, Lâm Dược bị giày vò tới giày vò lui, giày vò sang ngày hôm sau lại không thể xuống nổi giường. Khi y tỉnh lại, đã sắp tới trưa, y nhìn đồng hồ, cắn bao gối, gửi tin nhắc cho Caesar: “Lạc Lạc, anh tính toán sai rồi, anh đã ra một lần, thì coi như là xong, anh không thể lại cứng lên bên trong tôi chứ. Còn nữa, tôi cảm thấy anh cần đi xem bác sĩ. Làm gì có ai một lần mà cương tới bốn mươi phút chứ? Anh chắc chắn bị bệnh, phải trị!”

Caesar nhận được tin nhắn, hiếm khi trả lời vài chữ: “Tối nay, tôi đợi cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.