Chuyện này, xảy ra trên hành trình bình luận viên vĩ đại của Lâm Dược. Đúng, lúc đó y vẫn chưa bị 3W sa thả.
Mỗi ngày hưng phấn bừng bừng cùng Ike bay tới nơi này nơi kia.
Còn về Ike, chúng ta đã rất quen thuộc, nhưng vẫn phải giới thiệu một chút ở đây. Đây là một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi, một người
đàn ông trẻ tuổi có thể nói là anh tuấn. Nếu chỉ nghe giọng nói của hắn, bạn sẽ cho rằng hắn là một người tóc đỏ, có lẽ còn có tàn nhang, nhưng
tuyệt đối vô cùng nhiệt tình.
Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, cho
dù là nhìn chứng minh thư của hắn, bạn cũng sẽ hoài nghi, người này
chính là Ike thường xuyên la hét kiệt lực trong tivi sao?
Cha của Ike là người Anh, mà mẹ của hắn lại là người Đức. Nhìn từ diện mạo bên ngoài, hắn kế thừa mẹ, mà vẻ mặt thì kế thừa cha.
Cho nên, hình tượng của hắn thế này: Tóc vàng mắt xanh, gương mặt nghiêm túc.
À, đúng, người này cực thích âu phục, cho nên bất luận ngồi máy bay hay đi bình luận, đều mặc âu phục màu đậm, thắt cà vạt lụa. Mà khi không phải
quay tiết mục, hắn cũng trầm mặc kiệm lời, đồng nghiệp của hắn nói thế
này: “Tất cả nhiệt tình, đều đã bỏ vào trong công việc.”
Nhưng
cũng có người chịu không được sự lạnh nhạt của hắn, cộng sự trước kia
của hắn là Andy nói thế này: “Cậu ấy rất tốt, bình luận rất tuyệt,
nhưng, bạn sẽ không cảm thấy cậu ta là đồng nghiệp của bạn, thậm chí là
người bạn quen biết.”
Tuy trong bình luận nhiệt tình như lửa,
nhưng lúc bình thường, cho dù gặp mặt đối mặt, Ike cũng làm như không
thấy. Ike ba mươi ba tuổi, trong cuộc sống quá khứ của hắn không có phụ
nữ cũng không có đàn ông, hắn cũng chưa từng nghĩ muốn có gia đình, hắn
chưa từng cho rằng mình lạnh nhạt với người khác thì có gì không đúng.
Đồng thời, hắn cũng không cho rằng người khác lạnh nhạt với mình thì có
gì không tốt.
Hắn lạnh nhạt như thế, cô độc như thế, sau đó, cho tới khi Lâm Dược tới.
Lâm Dược là ai, đó là người có thể nhìn bức tường mà lải nhải được, Ike tuy lạnh mặt, nhưng y cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt liệt. Bất kể nói thế nào Ike vẫn có thể mặt đối mặt với y, năm đó y ngay cả vẻ mặt của
Caesar cũng không nhìn thấy.
“Ike à, trưa hôm nay anh muốn ăn gì?”
“Ike à, anh từng ăn đồ ăn TQ chưa?”
“Ike à, có một vấn đề tôi vẫn luôn rất nghi hoặc, anh nếu không tiện có thể
không trả lời, cái này, anh có phải là người có hai nhân cách không, hay là sinh đôi?”
“Ike à…”
Ike tuy lạnh nhạt, nhưng rất lịch
sự, hắn sẽ không chủ động chào hỏi với người khác, nhưng, nếu người khác mở miệng trước, hắn sẽ đáp lại. Đối với Lâm Dược mà nói như vậy là đủ
rồi, cho dù hắn chỉ “ừ, à” vài âm tiết đơn, Lâm Dược cũng có thể tiếp
tục đề tài.
Thế là, thời gian dần trôi, hai người ở chung cũng
càng lúc càng hài hòa, sau đó đột nhiên có một ngày, mọi người kinh ngạc phát hiện, Ike thế nhưng lại gật đầu với Lâm Dược trước.
“Nghe nói Kẹo que là người yêu của đại đế, tại sao tôi cảm thấy anh ta và Ike ở chung cũng không tồi.”
Không biết là ai cảm thán như thế, sau đó bị đủ các tòa soạn oanh tạc một phen, nhưng vấn đề này thì không thể oanh tạc.
Caesar bọn họ không thể phỏng vấn. Ike cũng chỉ có một câu: “Không liên quan tới công việc, xin không trả lời.”
Còn về Lâm Dược, là nữ thì cũng thôi đi, y nhiều lắm là nói bậy nói bạ một
phen, mà nếu đổi thành nam, y sẽ cười ha ha bắt tay người ta, ôm vai
người ta, sau đó rất thân thiết nói: “Ừ, tôi cảm thấy hai ta ở chung
cũng không tồi, anh nói xem chúng ta có quan hệ gì?”
Đa số bị y
đối đãi như thế, lần sau tuyệt đối không dám hỏi y như thế nữa, đương
nhiên cũng có muốn mượn cớ oanh tạc, nhưng cảnh ngộ đều vô cùng thê
thảm.
À, không phải là Caesar làm gì, mà Lâm Dược tự xua tan mấy
vấn đề này: “Cái gì, anh nói có quan hệ thân mật với tôi? Được thôi, chỉ cần anh ta có thể nói ra được ở trên mông phải của tôi có thứ gì, tôi
sẽ thừa nhận có quan hệ khác bình thường với anh ta. Nhưng nếu anh ta
không thể nói ra được, vậy thì anh ta phải lộ mông ra để tôi cắt một
đao, tôi bảo đảm, tôi chỉ cắt một miếng thịt trên mông phải, tuyệt đối
không cắt thứ không nên cắt, điểm này, chúng ta có thể đi làm chứng.”
Y thề thốt bảo đảm, nhưng có người tin tưởng sao? Cho dù có, cũng không
nguyện ý lộ mông cho y cắt một miếng thịt. Cho nên, chuyện này cứ thế
trôi qua, vốn dĩ, nó chỉ như một giọt nước, rơi vào trong dầu lạnh, lắc
tới lắc lui, cũng không có phản ứng gì, nhưng có một ngày, dầu này đột
nhiên tăng nhiệt độ, thế là giọt nước đó cũng bại lộ.
Đồ tăng nhiệt độ này tới từ việc Lâm Dược bị sa thải.
Lâm Dược rất buồn bực, y nhiệt tình yêu thích công việc bình luận này, y
cảm thấy mình cuối cùng cũng tìm được một sự nghiệp có thể thể hiện toàn bộ giá trị của mình, hơn nữa y vốn cư xử với đồng nghiệp rất tốt, tiền
lương cũng cao, danh tiếng cũng có, tỷ lệ bình luận cũng tăng, đột nhiên bị sa thải như thế, bị đả kích cỡ nào chứ.
Đàn ông bị đả kích
thường xuyên uống rượu, Lâm Dược cảm thấy lúc này y cũng có thể học hỏi
vai chính trong phim một chút, tìm một quán bar say một phen.
Mà khi y chuẩn bị làm thế, Ike nói: “Tôi biết một quán bar không tồi.”
“Hả?”
“Tôi mời anh uống rượu.”
Lâm Dược tuy cảm thấy tình trạng này mình uống rượu một mình có không khí
hơn, nhưng, có một đồng nghiệp cùng uống, hình như cũng là cảnh thường
xuất hiện trong phim ảnh.
Thế là, hai người uống rượu cả đêm tại
quán bar, bọn họ đều say, Ike bị lay tỉnh trong quán bar, mà Lâm Dược,
thì bị đưa về JA__ Trong chỗ tối, bên cạnh y luôn có người.
Khi
Lâm Dược tỉnh lại, phát hiện Caesar đang ở bên cạnh mình, sắc mặt rất
đen, y ngây người, sau đó rất quan tâm sờ sờ đầu Caesar, phát hiện nhiệt độ không cao xong, nói: “Lạc Lạc, anh trúng độc hả?”
Caesar
không để ý tới y, quay người đi, Lâm Dược không hiểu gì, nhưng cũng
không mấy để tâm, mà bắt đầu lải nhải sự thương tâm của mình, Caesar vẫn không để ý tới y, Lâm Dược càng thêm thương cảm.
Y nói với
Carlos thế này: “Tôi trước kia từng xem phim, nhân vật trong đó khi thất nghiệp luôn thất tình, tôi trước kia cho rằng cũ rích, hiện tại cuối
cùng cũng được lĩnh hội chân lý này. Đàn ông, chính là phải có sự
nghiệp, anh xem tôi không có sự nghiệp nữa, Lạc Lạc liền không thèm để ý tới tôi nữa.”
Carlos co giật khóe miệng, lần thứ một triệu hối hận mình tại sao phải đi học tiếng Trung.
Đúng, Lâm Dược sỡ dĩ thích đi tìm Carlos nói chuyện, chính là vì hắn biết
tiếng Trung, dùng cách nói của y chính là: “Có vài lời vẫn là dùng tiếng Hán nói thì càng có vị hơn, hơn nữa, anh coi, tôi cũng chỉ có khi ở bên cạnh anh mới gọi anh ta là Lạc Lạc.”
Đối với sự giải thích này,
Carlos cũng chỉ có thể câm nín tránh xa, hắn rất muốn nói, “Cậu đừng gọi vậy khi ở cạnh tôi”, chỉ là hắn cũng biết, nói vậy vô dụng.
Sau khi chịu đựng Lâm Dược lải nhải hai ngày, hắn cuối cùng nhịn hết nổi: “Cậu Lâm, tôi cảm thấy, ông chủ đang tức giận.’
Lâm Dược trợn mắt, lý lẽ hùng hồn nói: “Anh ta tức giận cái gì?”
Nhìn y nói vô tội như thế, Carlos cảm thấy mình còn phải nhắc nhở một chút, vì thế nói: “Cậu là vị Ike đó…”
“Tôi và Ike làm sao?”
Carlos không biết nói gì nữa, nhưng Lâm Dược cũng đã hiểu, y sờ cằm nói: “Anh nói Lạc Lạc đang ghen?”
“Cậu Lâm, đây không phải là tôi nói.”
“Nhưng anh không phải là ý này sao?”
“Tôi không nói.”
Lâm Dược nhìn Carlos, Carlos nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Lâm, tôi không nói gì cả!”
Tuy Carlos liên tục nhấn mạnh mình không nói gì cả, nhưng Lâm Dược vẫn tìm tới Caesar.
“Lạc Lạc, anh có phải chuẩn bị bỏ rơi tôi không?”
Caesar trừng mắt nhìn y.
“Vậy nếu không phải, tại sao anh không để ý tới tôi?”
Caesar nhìn y một lúc lâu, sau đó lấy ra một bức ảnh, bức ảnh đó… ừm, bức ảnh
rất duy mỹ. Thanh niên phương đông nằm sấp trên lưng thanh niên phương
tây, mái tóc màu đen và mái tóc màu vàng giống như quấn vào nhau. Trên
mặt thanh niên phương tây có một chút vô thố, mà ánh mắt, lại là dịu
dàng.
Một tay của hắn nhấc lên, như muốn vuốt tóc thanh niên phương đông, lại giống như muốn vỗ vai y an ủi y.
Thanh niên phương đông lộ ra nửa gương mặt có chút đỏ, mắt nửa híp, không
biết là ánh sáng hay là vì nguyên do gì, mà dường như có một tầng hơi
nước.
Độ sáng của bức ảnh có hơi tối, nhưng bất luận góc độ nào
cũng là góc độ nghệ thuật, đều là thượng thừa, nó biểu đạt rất tốt đau
đớn của thanh niên phương đông, và do dự khổ não của thanh niên phương
tây.
Lâm Dược cầm ảnh chụp nhìn một lúc lâu, sau đó bình luận:
“Tôi không nhớ có chụp hình chung với Ike, vậy Lạc Lạc, anh tức giận vì
bức ảnh này sao?”
Caesar không để ý tới y, Lâm Dược nghĩ nghĩ, sau đó ôm vai hắn: “Lạc Lạc, anh phải tin tưởng tôi, tôi trong sạch!”
Caesar vẫn không để ý tới y, Lâm Dược cảm thán: “Anh xem lần đầu tiên của tôi
cũng cho anh rồi, giờ cũng không còn biện pháp chứng minh nữa.”
Khóe miệng Caesar co giật, cuối cùng nhịn hết nổi: “Lâm Dược, tôi biết cậu
và Ike đó không có gì, nhưng, tôi hy vọng sau này cậu nếu xảy ra chuyện
gì, trước tiên hãy tìm tôi nói.”
Lâm Dược chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Lạc Lạc, thì ra là anh đang ghen.”
“Đây là nguyên tắc.”
“Cái này cũng liên quan tới nguyên tắc?” Lâm Dược lầm bầm một câu, sau đó
nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi, ý của anh là nếu tôi xảy ra chuyện thì
phải nói với anh, đúng không.”
“Đúng.”
“Vậy thì được thôi, vậy nếu anh xảy ra chuyện gì sao?”
“Đương nhiên cũng sẽ nói với cậu.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì được rồi, Ngựa hoang là chuyện thế nào?”
Caesar mê mang, có liên quan gì tới Ngựa hoang?
Lâm Dược nói lại chuyện mình muốn khiến Ngựa hoang tự cung, sau đó nói:
“Ngựa hoang ngay cả chuyện anh có kỵ nam sắc hay không đều biết, anh còn nói không có liên quan tới cậu ta?”
Caesar rất vui, Lâm Dược ngay cả chuyện lâu như thế cũng vẫn nhớ, lúc này lại lật ra, vậy nói rõ y để ý.
Nhưng đồng thời lại có mấy phần lúng túng, mấy chuyện đó tuy đã là quá khứ,
nhưng cũng không mấy vinh quang, vì thế nói: “Không liên quan tới Ngựa
hoang, chỉ là cậu ta luôn tặng người cho tôi, vì thế mới biết.”
Nói xong, vì tránh Lâm Dược quấn lấy, lại nói: “Cậu rất để ý sao?”
“Đây là nguyên tắc.”
…
Sau một phen nguyên tắc với nhau, hai người cũng coi như tiêu tan hiềm nghi.
Sau đó, ba tháng sau, khi Lâm Dược ở trên mạng đặt cược với chủ tịch hội
đồng quản trị của 3W, lại chuẩn bị xuất bản sách, chuyện này, bị lộ ra.
Trong một đêm, không biết hình chụp từ chỗ nào lưu truyền ra các trang mạng
lớn, trong đó có ảnh chụp Ike và Lâm Dược, bọn họ đứng sóng vai, đương
nhiên, hiệu ứng oanh động nhất là, còn có một bức ảnh Lâm Dược nửa dựa
lên vai hắn.
Lúc này Lâm Dược đang ở đầu ngọn gió, những bức ảnh
này vừa tung ra, đương nhiên sẽ tạo nên một lượng lớn truy cập, những
người từng bị y niệm qua cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù: “Kẹo
que nếu đánh cược với Reid, tôi cảm thấy ít nhất, ván cược của anh ta
không có vấn đề, cái khúc phía dưới của anh ta quả nhiên khỏe mạnh, nếu
không bức ảnh này cũng sẽ không xuất hiện.”
Hiếm khi, đối với
những lời này, Lâm Dược không lập tức nhảy ra đấu võ mồm với người ta, y cũng không có tâm tư để ý những chuyện này, từ sau khi ảnh chụp bị tung ra, khí áp bên cạnh Caesar đã đạt tới cấp bậc khủng bố, mỗi tối khi Lâm Dược và hắn đấu bài đều không dám kéo dài thời gian nữa.
Mỗi tối y thua xong, sẽ ngoan ngoãn vào nhà tắm tắm rửa, ngoan ngoãn nằm trên
giường, đương nhiên, y cũng sẽ rất phiền muộn hỏi: “Lạc Lạc, anh rốt
cuộc có tâm sự phiền lòng nào, chắc không phải là để ý những bức ảnh đó
đi.”
“Không có.”
Caesar nói không có, có vẻ thật sự không
có. Mỗi buổi tối hắn vẫn thắng, vẫn mỗi lần sau khi xong chuyện sẽ giúp
Lâm Dược rửa sạch xoa bóp, vẫn mỗi ngày ba bữa chăm sóc chú ý khẩu vị
của Lâm Dược, nhưng khí áp của hắn càng lúc càng khủng bố, sau đó vào
ngày thứ tám, Lâm Dược phát hiện hắn bắt đầu hút thuốc.
Lâm Dược
thật buồn bực, y nói với Carlos thế này: “Anh nói xem, anh ta rốt cuộc
bị rút gân gì, lẽ nào ăn ngon uống đủ không tự tại, nhất định phải tự
ngược một phen mới vui? Anh nói xem anh ta cần gì cứ nói đi, tôi hoàn
toàn có thể thỏa mãn anh ta mà.”
“… Cậu Lâm, tôi cảm thấy cậu nên hỏi ông chủ.”
“Tôi hỏi rồi, nhưng anh ta không nói, anh nói xem liệu có phải…”
Carlos trông đợi nhìn y
“Thời kỳ mãn kinh của anh ta tới rồi?”
…
“Nhưng kỳ mãn kinh vào ba mươi sáu tuổi, cũng hơi sớm quá đi, nếu là nữ thì
còn có thể, nam, không phải đều sau năm mươi tuổi sao?”
…
“Cậu Lâm, tôi cảm thấy ông chủ có lẽ không có cảm giác an toàn.” Sau khi hít thở sâu mấy lần, Carlos mở miệng, “Vì cảm giác cậu cho người khác… quá
ngẩn ngơ, cho nên ông chủ, tâm tình hơi không tốt.”
Lâm Dược nhìn hắn, Carlos vội nói: “Đây là tôi tự nghĩ tới, cũng không biết đúng không.”
“Carlos, tôi phát hiện mỗi lần anh nói đều rất đúng.”
“Đó là vì tôi theo ông chủ đã được một thời gian dài.”
Lâm Dược hồ nghi: “Thật chỉ là thế?”
Carlos nói khẳng định: “Đúng.”
“Vậy thì tốt, tôi xém chút cho rằng anh thầm yêu anh ta.”
…
Hôm đó, sau khi hai người nằm trên giường, Lâm Dược ôm eo Caesar nói: “Lạc
Lạc, gần đây anh không vui có phải là vì không có cảm giác an toàn
không?”
Caesar không nói gì.
“Nếu vậy thì, hai chúng ta liền đi kết hôn đi.”
Thân thể Caesar cứng lại, sau đó nói: “Tôi không muốn ép cậu.”
Giọng hắn mang theo mấy phần than thở, Lâm Dược vội nói: “Không ép không ép,
thật ra hai chúng ta hiện tại cũng không có gì khác biệt với kết hôn.
Thật ra tôi cảm thấy có tờ giấy chứng nhận đó hay không đều không quan
hệ, nhưng nếu anh muốn, hai chúng ta liền đi làm. Nhưng Lạc Lạc anh là
một người đàn ông tính toán chi li như thế làm gì, xem Ike người ta kìa, đâu có định kết hôn.”
“… Tôi không phải Ike.”
Câu thở dài này hàm ý càng sâu, thậm chí còn mang theo mấy phần lay động, Lâm Dược
vội bổ sung: “Chuyện này, ngày mai tôi sẽ đi tra ngày tốt, hai chúng ta
tìm người đi làm.”
…
Ngày hôm sau, Lâm Dược bắt đầu tra
lịch, Carlos nhận được một phong bì cực dày. Ba ngày sau, Lâm Dược có
chút nghi hoặc nói với Caesar: “Lạc Lạc, mấy hôm nay sao không thấy
Carlos? Không phải anh ta bị bệnh rồi chứ.”
“Cậu ta đi nghỉ phép rồi, kỳ nghỉ của cậu ta đã tới.”
“Hả? Vậy khi nào anh ta trở lại?”
“Hai tháng sau.”
“Kỳ nghỉ mỗi năm của anh ta nhiều như thế sao?”
“Ừ, đây là phần thưởng dành cho mười năm công tác của cậu ta.”
Mà lúc này, Carlos đang trong kỳ nghỉ phép thỏa mãn nhắm mắt lại: “Thế
giới thật trong lành, công việc truyền thanh này, thật ra nên làm thường xuyên.”