"Thần điện này là thế nào? Chẳng lẽ mấy kẻ đối đầu với nhà các ngươi cứ yên bụng mà vứt thần điện lại chỗ này? Dù nói thế nào, thần điện này cũng không phải là rác rưởi đi? Nhìn thử tài liệu chế tạo này, tùy tiện một khối cũng có thể khiến người ta điên cuồng. Càng đừng nói tới còn
có thể đạt được cách luyện chế cấm vệ Lôi thần gì gì đó mà ngươi nói,
đây là thứ rất có giá trị mà". Dương Thiên Vấn khó hiểu mà nói.
"Chuyện này à, ta cũng không rõ lắm, ừm, có điều đoán thì cũng đoán được, nhất
định là chúa tể đại nhân trước khi chết che giấu thần điện. Tin chắc,
cho dù là ngươi sắp ngủm, cũng sẽ nghĩ cách chừa một chút đồ gỡ vốn cho
hậu thế nhỉ? Thứ còn lại cũng không nhiều, cũng không đến mức giữ tài
sản của mình lại cho kẻ thù tới tiếp nhận chứ nhỉ?" Lôi Áo cười lạnh trả lời.
"Ặc..." Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, đúng là suy bụng ta ra bụng người, chính mình nếu sắp ngủm, nào là tiên phủ trên đầu,
nào là thần khí, chắc chắn sẽ không để lại cho kẻ thù, tình nguyện phá
hủy nó, cũng sẽ không để lại cho kẻ thù.
Chính lúc này, chúng
thần đều đã điều tức gần xong, tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi mà nhìn
xung quanh chỗ này, động cũng không được, mà không động cũng không được. Rời đi lại đáng tiếc, không rời đi lại sợ hãi.
"Cư sĩ, ngươi xem này..." Vạn Tượng Tiên Tôn có chút chần chờ mà mở miệng nói, nhưng lời
nói vừa tới khóe miệng lại không biết nên mở đề thế nào.
Người còn lại cũng dồn ánh mắt về phía Dương Thiên Vấn.
"ài, các người cũng đừng nhìn ta, cấm chế của thần này cũng không phải do ta bố trí ra. Ta cũng không biết giải. Vừa rồi mở miệng nhắc nhở, đã là
tận tình tận nghĩa, sao, các người còn muốn ta dùng thân thử cấm à?"
Dương Thiên Vấn nói trắng ra, "Các người lại chẳng cho ta chỗ tốt gì, là người không thân cũng chẳng quen".
Nhị lão của Lý thị liếc nhau
một cái, một trong số đó mở miệng hỏi: "Vậy hiện giờ chúng ta, không thu hoạch được gì cả, ngược lại hao binh tổn tướng mà trở về sao?"
Mọi người nhìn qua lẫn nhau, lại chuyển ánh mắt về phía Dương Thiên Vấn.
"Sao? Mọi người thật tưởng là tại hạ không gì không làm được sao? Ta chính là tân nhân lần đầu tiến vào Vẫn Thần tinh vực này, vậy bàn về quen cửa
quen nẻo, chỉ sợ là vỗ ngựa cũng không đuổi kịp các vị đó?" Dương Thiên
Vấn buồn bực mà mở miệng nói.
Bàn Tam chen miệng nói vào chính
lúc này: "Đúng vậy, mấy người cũng là lão tiền bối thành danh nhiều năm, Vẫn Thần tinh vực này cũng không biết đã đến bao nhiêu lần, chỗ tốt
cũng đã kiếm được không ít. Còn Dương huynh nếu mà nhắc tới, thì cũng
mới là lần đầu vào".
Có mấy vị nghe xong, vẫn không có chút ý thu hồi ánh mắt. Cao thủ Long tộc khẽ gật đầu, ngại ngùng nói: "Thất lễ
rồi". Thái độ thành khẩn.
Vô Vi Tiên Tôn thở dài một tiếng: "Ngao Liệt, chúng ta vất vả tới đây. Chẳng lẽ tay không như vậy mà về?"
" Vậy ngươi muốn thế nào? Xông vào cấm chế thượng cổ này? Đừng đùa, ngươi muốn chết, cũng đừng liên lụy chúng ta". Cao thủ Long tộc Ngao Liệt chế giễu không chút nể tình.
Vô Vi Tiên Tôn cũng không dây dưa với
Ngao Liệt, ngược lại nhìn về phía Dương Thiên Vấn bình tĩnh nói: "Cư sĩ
tư chất ngút trời, cho dù chúng ta cũng còn lâu mới bằng. Cư sĩ đạt được truyền thừa của Thương tiên tôn, hơn nữa phá vỡ truyền kỳ của lão nhân
gia năm đó, chúng ta cũng là bội phục vô cùng".
Mọi người nghe xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Thiên Vấn, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc cùng hưng phấn.
Ánh mắt Dương Thiên Vấn hơi nheo lại. Bí mật có được Thương tiên phủ coi
như đã bị tiết lộ rồi, có điều vậy thì sao chứ? Mình giờ đã đủ lông đủ
cánh, tiết lộ thì cũng vậy thôi. Dương Thiên Vấn thật ra chỉ muốn làm
người lặng lẽ, cũng không quá để ý chuyện Thương tiên phủ. Nếu là lúc
trước, có lẽ còn có thể thất thố, vì thực lực không đủ, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Còn bây giờ thì ai sợ ai chứ?
"Ha ha... tại hạ có được tiên phủ, cũng không phải là chuyện to tát gì, cần gì phải rêu
rao khắp nơi chứ? Làm người cần trầm thấp! Trầm thấp hiểu chưa?" Dương
Thiên Vấn lười nhác mà cười nói.
Phong Hư Tiên Tôn đột nhiên tiếp lời nói: "Truyền thuyết, Thương tiên tôn là một người duy nhất xâm nhập mộ địa chúng thần, lại toàn thân trở ra, hắn ở lúc phi thăng, vứt tiên
phủ lại hạ giới, để gặp người hữu duyên. Mà trong tiên phủ không chỉ có
cất dấu nhiều năm của hắn cùng với truyền thừa quý giá của hắn, mà còn
có được một tấm bảo đồ tự do ra vào chỗ sâu trong mộ địa chúng thần".
Dương Thiên Vấn vừa nghe, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc,
trong lòng hồi tưởng một chút, hình như không có bảo đồ gì mà? Có sao?
Chắc chắn không có!
Có điều, Dương Thiên Vấn lại biết bây giờ mình nói không có, chỉ sợ người ở chỗ này, không ai chịu tin?
"Bảo đồ? Chẳng lẽ mọi người thật nghĩ rằng trên người Dương mỗ sẽ có bảo đồ
trong truyền thuyết kia sao?" Dương Thiên Vấn hỏi ngược lại.
Khóe miệng Tàn Huyết Ma tôn khẽ cười, thanh âm khô khốc tiếp lời nói:
"Chuyện này liền phải hỏi cư sĩ ngươi rồi". Đem vấn đề vứt ngược lại cho Dương Thiên Vấn.
Nhị lão của Lý thị sau khi nghe xong, thở dài một tiếng tiếp lời nói: "Vậy
cũng chỉ đành bỏ thôi". Nhị lão Lý thị sáng suốt lựa chọn tin tưởng lời
của Dương Thiên Vấn. Về phần tại sao? Có lẽ là vì tương đối hiểu rõ tính cách của Dương Thiên Vấn đi?
Bàn Tam cũng gật đầu đáp: " Ta tin tưởng ngươi!"
Ba tộc yêu giới vẫn luôn không lên tiếng, rõ ràng giữ thái độ trung lập.
Bọn họ cũng không ngu, dù sao các người cứ từ từ mà cãi cọ, cho dù thế
nào cũng không tổn thương đến lợi ích của bọn ta.
Ánh mắt bọn người Thiên Tà Ma tôn lập lòe, giống như đang tự hỏi, làm sao lựa chọn lập trường của bản thân.
Phong Hư Tiên Tôn mở miệng: "Cư sĩ, như vậy đi, chúng ta đi theo ngươi cùng
tầm bảo, thứ tìm được cư sĩ chiếm ba thành, thế nào?"
Viêm Lung Tiên Tôn lập tức phụ họa nói: "Ta đồng ý".
Vạn Tượng Tiên Tôn nhẹ gật đầu, không nói gì, nhưng đã tỏ rõ lập trường.
Vô Vi Tiên Tôn mở miệng nói chính lúc này: "Nếu cư sĩ có chỗ khó xử hoặc
là chê ít, có thể thương lượng một phen. Một người thì kế ngắn, hai
người thì kế dài mà".
Phệ Nguyệt Ma tôn cùng Tàn Nguyệt Ma tôn phụ họa nói: "Không sai, cư sĩ có khó xử sao? Cứ việc nói ra".
Bàn Tam vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn những tiền bối thành danh này, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Dương Thiên Vấn cũng không có tức giận, thật ra nhân tính vốn chính là như
thế, tức giận hại thân! Có điều, liền là trong lòng thấy chán ghét và
ghê tởm mà thôi.
"Ta đã nói rồi, ta không có các người vẫn không tin?" Dương Thiên Vấn trả lời nhỏ nhẹ.
Dương Thiên Vấn chính lúc này dùng thần thức truyền âm hỏi: "Ngươi nói nơi
này có cấm chế của thần, nhưng là chỉ giam cầm thần nhân thi triển lĩnh
vực Thần vương trở xuống?"
"Không sai, đúng là như thế". Lôi Áo trả lời chắc chắn.
"Như vậy trận pháp không gian của ta thì sao?" Dương Thiên Vấn thận trọng hỏi lại.
"Ừm, cái này à, không rõ lắm, theo lý thuyết, lĩnh vực thật ra coi như là
một loại không gian độc hữu, chỉ là trùng hợp với chủ không gian mà
thôi. Trận pháp không gian này, dường như có điểm khác biệt, nên có lẽ
có thể thi triển được?" Lôi Áo cũng không dám khẳng định.
"Này,
đại ca, ngươi dù sao cũng là Thần vương thượng cổ mà! Ngay cả vấn đề như vậy cũng không dám khẳng định?" Dương Thiên Vấn hết nói nổi.
"Đúng vậy, nếu trận pháp bình thường tất nhiên không được, nhưng trận pháp
không gian của ngươi đã không thể tính là trận pháp nữa, mà là một diệu
dụng đặc biệt của thần khí, ta chưa từng gặp qua tình huống như ngươi,
đương nhiên không dám khẳng định". Lôi Áo trả lời có chút ủy khuất.
Thần ấn Tiểu Bạch của Dương Thiên Vấn, đã không thể tính là trận pháp nữa.
Vốn là trận bàn cộng thêm trận tâm hình thành trận pháp không gian, bày
ra đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà. Nhưng bây giờ, đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà này cũng vì đủ loại ngoài ý muốn bị luyện vào trong thần ấn Tiểu Bạch
này, là một loại thần thông của pháp bảo này. Đây cũng giống như Tử Kim
Hồ Lô của Thái Thượng Lão Quân, có thể hút người vào. Đúng là không thể
trách Lôi Áo, người ta là Thần vương thượng cổ không sai, nhưng mà tình
huống của Dương Thiên Vấn quá đặc biệt, cũng không nhìn rõ thần ấn Tiểu
Bạch là làm sao luyện chế mà thành.
"ha ha. Cư sĩ không nên hiểu
lầm, chúng ta cũng không có ý này, chỉ là để cẩn thận..." Lời của Phong
Hư Tiên Tôn còn chưa nói hết. Dương Thiên Vấn đã trực tiếp ngắt lời nói: "Ừm, không biết các vị ở đây có ai không tin tại hạ không có bảo đồ
không?"
"Truyền ngôn của tam giới vô số năm qua, tuyệt đối không
thể nào mặc cho cư sĩ ngươi nói hai ba câu liền chối bỏ, bởi vì cái gọi
là không có lửa làm sao có khói". Tàn Huyết Ma tôn nhếch miệng bác bỏ
ngay.
" Các người thì sao?" Dương Thiên Vấn sắc mặt trầm tĩnh hỏi, ngữ khí bình thản lạnh nhạt.
"Lời Tàn Huyết huynh nói chính là suy nghĩ của ta". Phệ Nguyệt Ma tôn mở
miệng đáp. "Không sai!" Thiên Tà Ma tôn phụ họa nói. Đồng thời, tứ đại
tiên tôn của Tiên giới cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này, ba vị
yêu giới thờ ơ lạnh nhạt, bất động thanh sắc. Trong ánh mắt lóe ra quang mang trí tuệ, khóe miệng treo một tia giễu cợt như có như không.
Nhị lão Lý gia, ở mặt ngoài cũng thờ ơ lạnh nhạt, thật ra, hai người đang truyền âm thương lượng không ngừng.
" Đại ca, chúng ta thờ ơ như vậy, chính là đem Tử Dạ Ma cung cô lập với hai giới tiên ma". Lão Nhị của Lý gia truyền âm nói.
" Lão Nhị, sao ngươi lại hồ đồ như vậy, còn nhớ rõ phụ thân trước khi phi thăng nói gì không? Lý gia chúng ta thực lực không kém, lại kết giao
với Dương Thiên Vấn. Tình huống hiện giờ tốt nhất là ai cũng không giúp, yên lặng theo dõi kỳ biến. Ngươi nhìn thử mấy vị yêu giới, một mực
không nói gì, ngươi thật xem bọn họ là có ơn lo đáp sao? Phì! Bọn họ là
đang tọa sơn quan hổ đấu, cho dù là phe nào thắng, cho dù có bảo đồ tồn
tại hay không, đều có chỗ tốt để xài". Đại trưởng lão Lý gia nhìn vấn đề thấu triệt hơn nhiều lắm.
"Hiểu rồi, ở chỗ này, đánh thì đánh
không nổi, cho nên tứ đại tiên tôn tính cả ba đại ma tôn mới có thể cùng tạo áp lực với Dương Thiên Vấn, yêu cầu hắn cùng hưởng bảo đồ. Nhưng
mà, bảo đồ này thật tồn tại sao? Ta cảm thấy với ngạo khí của Dương
Thiên Vấn, quả quyết sẽ không chối bỏ sự thật. Cho dù hắn nói có, chỉ sợ cũng không ai dám công khai đoạt đi!" Lão Nhị Lý gia mặc dù nhìn vấn đề không thể so với lão đại, nhưng lúc nhìn người lại chuẩn xác hơn đại
trưởng lão Lý gia.