"đồn đãi về bảo đồ, đã truyền lưu rất lâu ở tam giới, phụ thân thật ra
đã sớm có thể phi thăng thượng giới, chính là do việc về tiên phủ này
nên mới chậm trễ. Thật ra ta lại là cảm thấy, nếu như Thương tiên tôn
quả thật có được bảo đồ gì đó, vậy cũng nên là bản đồ thâm nhập chỗ sâu
mộ địa, chứ không phải là địa đồ của cung điện này. Nếu không, nào có
chuyện của chúng ta? Chớ quên, thần trận thượng cổ này là của chúng ta
hiện giờ, hơn nữa nghiên cứu đã nghiên cứu vô số năm, cùng Thương tiên
tôn có quan hệ gì đâu ". Đại trưởng lão Lý gia phân tích.
"thật
ra bọn họ cũng là ngựa chết mà cố chữa thành ngựa sống đi? "Nhị trưởng
lão Lý gia suy đoán, đương nhiên, cũng có vài phần đố kị cùng kiêng kị
thành phần tồn tại của Dương Thiên Vấn.
"tóm lại, chuyện không
liên quan tới chúng ta, lời dặn dò của phụ thân trước khi phi thăng,
chúng ta cứ nghe theo là được". Đại trưởng lão Lý gia sở dĩ không nhúng
tay vào việc này, thật ra trong đó cũng có sự dặn dò cẩn thận của Tử Dạ
Ma Tôn ở trước khi phi thăng, lúc ấy sau khi đã trải qua thần kiếp, ra
khỏi cảnh giới tiên tôn rồi, Tử Dạ Ma Tôn quay đầu lại nhìn Dương Thiên
Vấn, nhưng vẫn nhìn không thấu độ sâu cạn của Dương Thiên Vấn như trước. Có thể tưởng tượng được Tử Dạ Ma Tôn lúc đó là khiếp sợ cỡ nào, cho nên ở khoảnh khắc cuối cùng trước khi phi thăng, đã để lại phần dặn dò này
cho Nhị lão Lý gia. Suy nghĩ một chút, nếu như một vị thần vẫn nhìn
không thấu độ nông sâu của một tiên, có thể không khiếp sợ sao? Càng là
như thế, càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Dương Thiên Vấn, loại
tồn tại cho dù như thế nào cũng nắm không được nông sâu, chỉ sợ không
người nào dám trêu chọc.
Tam đại yêu tộc đứng đầu nhưng lại không biết sao cũng không Sảm Hòa tiến đến, đây là khiến Nhị lão Lý gia cực kỳ khó hiểu.
"vậy nếu có thể sử dụng, thì có thể ngăn trở cấm chế của thần ở đây hay
không? "Dương Thiên Vấn không hề để ý tới sự bức bách của mấy đại tiên
tôn cùng Ma tôn, thần thức nói chuyện với Lôi Áo.
"Ừm, nếu quả
thật có thể dùng. Như vậy liền thoát được không gian này, tất nhiên hiệu quả của cấm chế thần ở đây cũng sẽ biến mất". Lôi Áo trả lời chắc chắn.
"Tốt lắm". Dương Thiên Vấn thầm buông lỏng, câu trả lời của Thần vương thượng cổ có khả năng tin vẫn khá cao.
"thế nào, cư sĩ nghĩ thế nào?" Nhưng bọn người Vô Vi Tiên Tôn lại tưởng rằng Dương Thiên Vấn đang thầm cân nhắc, tình thế hiện giờ rất hiển nhiên là bọn họ chiếm hết ưu thế. Mặc dù không có tam tộc yêu giới cùng với Lý
gia, cũng vẫn có đội hình tứ đại tiên tôn ba đại Ma tôn, phải biết rằng
đám người Vô Vi Tiên Tôn đã là cường giả đứng ở cấp đỉnh phong hai giới
tiên ma.
Dương Thiên Vấn thở dài một tiếng. Vung tay lên, một
miếng kim ấn xuất hiện ở trên tay phải, chỉ chớp mắt, thân ảnh tứ đại
tiên tôn, ba đại ma tôn đứng ở chung quanh đang bức bách Dương Thiên Vấn thỏa hiệp tính cả Dương Thiên Vấn cùng một chỗ biến mất.
Nhị lão Lý gia cùng với mấy vị yêu giới hai mặt nhìn nhau, một lát sau. Nhị
trưởng lão Lý gia mới phản ứng lại, vội kinh hô: "đây, đây không phải là trận pháp không gian của Dương Thiên Vấn sao?" đây chính là chiêu bài
tuyệt kỷ của tông sư trận pháp.
Đại trưởng lão Lý gia sắc mặt cổ quái. Một lát sau mới mở miệng nói: "chúng ta cứ chờ đi vậy" .
Bảy người Vô Vi Tiên Tôn chưa kịp phản ứng đã bị thu vào trong trận pháp
không gian của đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà. Dương Thiên Vấn ôm Tiểu Bạch
đứng trên không.
Sắc mặt bọn người Vô Vi Tiên Tôn trầm xuống: "cư sĩ đây là ý gì? "
"không có gì. Ta đã nói ta không có đồ. Các người không tin. Ta đây cũng lười
giải thích ". Dương Thiên Vấn trả lời uể oải, đem Dương Vệ từ trong tiên phủ phóng ra.
"đại ca! " Dương Vệ cung kính gọi một tiếng.
"xử lý bọn họ. Bây giờ đã dám uy hiếp ta. Sau khi ra ngoài sẽ dám ám toán
ta ở sau lưng. Phiền toái. Phải bóp chết từ trong trứng nước ". Thanh âm của Dương Thiên Vấn không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe
được.
Bọn người Vô Vi Tiên Tôn nghe xong, liền rất khiếp sợ. Bọn
họ hùng bá các giới nhiều năm như vậy, đã đủ bá đạo. Nhưng chưa từng
thấy qua người bá đạo như thế. Đang định toàn lực phá vỡ không gian chạy đi, đột nhiên, đại trận uy năng đè xuống. Cho dù là mạnh như tiên tôn
cũng bị áp chế bốn thành pháp lực. Lúc bọn họ chỉ còn sáu phần pháp lực
đang dùng hết toàn lực muốn phá vỡ không gian, cự kiếm hoàng kim của
Dương Vệ đã đến. Hôm nay Dương Vệ mặc thần giáp, cầm trong tay cự kiếm
hoàng kim, công kích so với trước kia không biết cường hãn hơn bao nhiêu lần.
Khống lực lĩnh vực, mở ra, thoáng cái đem Phệ Nguyệt Ma tôn quyển ở lĩnh vực trong, một kiếm chặt bỏ.
Dương Vệ là linh thần, mặc dù chưa chính thức phi thăng Thần giới trải qua
thần khí tẩy lễ, nhưng đã thành Lĩnh vực, lại thiên phú dị bẩm, một thân pháp lực của Phệ Nguyệt Ma tôn bị giam cầm bốn thành, lại chịu khống
chế Lĩnh vực của Dương Vệ, pháp lực cho dù cường thịnh hơn nữa cũng
không đến ba thành, đối với một kiếm toàn lực của Dương Vệ, tất nhiên
không né tránh nổi.
Chỉ một kiếm, Phệ Nguyệt Ma tôn bị chém thành hai nửa, Nguyên Thần ngược lại trốn thoát, nhưng mà chớ quên, nơi này
là đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà, hơn nữa là đại trận biến dị trong thần ấn Tiểu Bạch. Phệ Nguyệt Ma tôn vừa định cải tạo thân thể, một vòng xoáy
màu đen xuất hiện ở sau lưng của hắn, lực hút cường đại có thể so với lỗ đen, đem Nguyên thần của Phệ Nguyệt Ma tôn hút vào.
"a! Không
nên, tha mạng! Cư sĩ. . ." Phệ Nguyệt Ma tôn sợ hãi, nếu như cho hắn
thêm một cơ hội nữa, hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện ngu
xuẩn này.
"không kịp nữa rồi, người không phạm ta, ta không phạm
người, người nếu phạm ta, đuổi tận giết tuyệt! Đây là danh ngôn chí lý
ta nghe được lúc ở nhân gian. Chỉ có người chết mới khiến người ta yên
tâm nhất!" Dương Thiên Vấn hừ lạnh một tiếng, thờ ơ đứng nhìn.
Bọn người Tàn Huyết Ma tôn coi như là hạng người máu tanh đầy tay, tâm
ngoan thủ lạt. Vô cùng đồng ý với lời của Dương Thiên Vấn, nhưng mà đối
tượng này đổi lại là nhóm người mình thì liền không chịu nổi, đều lấy ra pháp bảo ẩn giấu riếng. Dương Thiên Vấn vừa nhìn qua, khỉ thật, tất cả
đều là mấy món cấp bậc thần khí!
Dương Thiên Vấn mang bàn cờ ra,
đưa tay phất xuống một cái, một trăm hai mươi quân cờ màu trắng trong
nháy mắt biến thành một trăm hai mươi con rối cấp bậc tiên tôn, vây lên.
Đồng thời, trận pháp bắt đầu điên cuồng mà vận chuyển, mặt đất chấn động,
sát khí cự long lấy ngàn mà tính đánh về phía sáu người bị vây công.
Tình huống của tứ đại tiên tôn cùng hai người Tàn Huyết Ma tôn, Thiên Tà Ma
tôn còn lại vô cùng nguy hiểm, lại nhìn thấy một trăm hai mươi cao thủ
đồng cấp khác đột nhiên xuất hiện, càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Sau khi Dương Vệ giết chết Phệ Nguyệt Ma tôn sau, liền đánh về phía Thiên Tà Ma tôn.
Thiên Tà Ma tôn phản ứng cũng không chậm. Phất tay một cái, từng đạo âm thần
trùy màu máu cuồn cuộn công về phía Dương Vệ. Những âm thần trùy này
luyện chế không dễ, chính là tuyệt chiêu mà Thiên Tà Ma tôn cất giấu.
Cao thủ đồng cấp khác trúng phải một kích, không chết cũng sẽ trọng
thương.
Dương Vệ không tránh, âm thần trùy đánh lên người hắn.
Thiên Tà Ma tôn mặt lộ vẻ cuồng hỉ, hắn có lòng tin, dù có là thần thật
sự thì trúng chiêu này cũng mất tí huyết.
"Đinh đinh đinh. . . "
Dương Vệ đem cự kiếm chém ngang một cái, chặn bên gò má. Còn âm thần
trùy khác thì tùy ý để chúng đánh lên thân, cùng tấn công thần giáp trên người. Vang lên một hồi âm thanh kim loại giao kích trong trẻo.
Thiên Tà Ma tôn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy mọi chuyện, trong lòng
muốn khóc, đánh chết hắn cũng không tin, thứ Dương Vệ mặc trên người
chính là Điệt giáp của vệ sĩ thần. Hơn nữa còn là một kiện áo áp phẩm
chất cao! Luận tính chất, phòng ngự của nó có thể có thể so với thần khí trung phẩm!
Mà ngay bây giờ, tứ đại tiên tôn bị một trăm hai
mươi con rối tiên tôn vây lại, chúng lại hung hãn không sợ chết, lấy
mạng đổi mạng, không có Nguyên thần, đao thương bất nhập, cũng chỉ có
thần khí ẩn giấu trong tay bốn vị là có thể ngăn cản. Có điều bốn vị này cũng không xấu hổ là cường giả cấp cao nhất Tiên giới, lấy bốn địch
trăm, còn bị áp chế bốn thành pháp lực mà vẫn y nguyên đứng ở thế bất
bại.
Trong lòng bọn người Vô Vi Tiên Tôn có thể nói là khổ không
thể tả, đừng xem bây giờ như không có việc gì. Nhưng kỳ thật chỉ cần cao thủ cấp như chiến thần liên tục giết hai đại Ma tôn kia từng bước từng
bước giết qua, bọn họ hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, huống chi
Dương Thiên Vấn căn bản còn chưa ra tay. Ngay lúc này, Vô Vi Tiên Tôn
mới hiểu rõ sự đáng sợ của Dương Thiên Vấn, không chỉ là thực lực sâu
không lường được. Đáng sợ hơn chính là tâm tư tính toán cùng thâm tàng
bất lậu.
Tiểu Bạch thấy được cơ hội, đột nhiên từ trong ngực
Dương Thiên Vấn vọt ra. Lực áp chế cực cường đại, ngay cả Dương Thiên
Vấn cũng phải lui lại mấy bước mới đứng vững thân hình.
Mà chính
lúc này, Tiểu Bạch đã vọt tới trước người Vạn Tượng Tiên Tôn, Vạn Tượng
Tiên Tôn không ngờ có thể hóa bốn người. Mỗi người thực lực đều cường
đại vô cùng.
Thôn thiên Lĩnh vực!
Tiểu Bạch mở Lĩnh vực
ra, đầu tiên là một trảo đè xuống, mạnh mẽ ép một thân ảnh của Vạn Tượng Tiên Tôn tới độ đại giảm. Có điều, Vạn Tượng Tiên Tôn cũng không so hơn thua, xoay người tế quang kính một mặt lên, vạn đạo ngân quang bay ra,
đem Tiểu Bạch bao lại. Nhưng, khiến người ta khiếp sợ chính là, vạn đạo
ngân quang ở trong nháy mắt tiếp xúc với Tiểu Bạch bị một tia chớp cắn
nuốt sạch.
Một trảo đánh lên trên bảo giáp hộ thể của Vạn Tượng
Tiên Tôn, đánh cho pháp bảo xuất hiện một dấu trảo nho nhỏ, bảo quang
lập tức ảm đạm rồi vụt tắt. Ngay sau đó, chính là ánh mắt khủng bố cùng
sự gào rú không cam lòng của Vạn Tượng Tiên Tôn: "không, không thể nào,
ngươi làm sao tìm ra chỗ đó? A, tha mạng! "
Mở miệng nhỏ ra hút
mạnh, đem cả người Vạn Tượng Tiên Tôn nuốt lấy. Vạn tượng tiên tôn vừa
chết, những cái khác đều tiêu tán. Tiểu Bạch ợ hơi một cái, há miệng nhổ ra một kiện pháp giáp, một tấm quang kính, một cái nhẫn trữ vật.
Tiểu Bạch mang thứ đó ném cho Dương Thiên Vấn rồi nhảy trở về trong ngực của Dương Thiên Vấn, mở miệng nói: "lão đại, bảo giáp này không tệ, uy lực
không hề kém hơn thần khí, hẳn là dùng một miếng còn thừa của kiện thần
khí nào đó luyện chế mà thành ".
Dương Thiên Vấn liền thu thứ đó vào.
Vô Vi Tiên Tôn, Phong Hư Tiên Tôn, Viêm Lung Tiên Tôn cùng với Tàn Huyết
Ma tôn ở dưới sự công kích của thần vệ đến sắp không chịu nổi tất nhiên
là nghe được tiếng gào thét không cam lòng cùng tiếng cầu xin tha thứ
trước khi chết của Vạn Tượng ma tôn.
Tàn Huyết Ma tôn tâm thần bất an, xuất hiện một khắc sơ hở, bị Dương Vệ nắm lấy, "Khống lực lĩnh vực, chém! "
Tàn Huyết Ma tôn cũng biết rõ bản thân xong đời rồi, liền liều mạng, xông
người lên, dùng thân thể mà nghênh kiếm. Trên mặt mang theo vẻ điên
cuồng, dữ tợn, vừa cười vừa nói: "muốn mạng của bổn tọa, vậy liền chết
cùng bổn tọa đi" .
Nguyên thần tự bạo! !