Đây là một khu rừng, một thân ảnh kiện tráng chợt ẩn chợt hiện ở trong
rừng, thỉnh thoảng chui xuống đất mà đi, thỉnh thoảng gặp cây thì nhập
vào, thỉnh thoảng gặp đá thì xuyên qua. Thân ảnh này không phải là ai
khác, chính là Dương Thiên Vấn.
"Lão đại, ngươi làm như vậy không phải là quá mạo hiểm sao?" Tiểu Bạch hơi có vẻ suy yếu mà hỏi, sao suy
yếu? Tiểu Bạch vừa vượt qua thần kiếp, mẹ kiếp, thần kiếp của thần thú,
thật là biến thái, không kém với thần kiếp mà Dương Thiên Vấn độ lúc
trước là bao, có điều Tiểu Bạch cũng đúng là biến thái, lì lợm vượt sông bằng sức mạnh, nhưng không thể tránh khỏi trở nên suy yếu. "Nguy hiểm
ngược lại có một chút, nhưng ngươi chớ quên, ở dưới sự phối hợp của
Huyền Quang Kính, ta có tự tin đầy đủ". Dương Thiên Vấn dùng thuật độn
mộc ẩn thân ở trong một gốc đại thụ.
Trong khu rừng này, chính là một ổ cường đạo, có lẽ không thể xưng là cường đạo, nhưng ở trong mắt
Dương Thiên Vấn, bọn họ chính là một đám cường đạo. Đám cường đạo này có hơn hai mươi người, nhân số không nhiều lắm, thực lực cũng không mạnh,
cho nên Dương Thiên Vấn xem bọn họ thành mục tiêu của mình, mục tiêu săn bắn!
Thần giới trước mắt đang trong hoàn cảnh tuy hỗn loạn mà có trật tự, phù hợp để Dương Thiên Vấn mượn máu chúng thần giải khai phong ấn cho thần thương. Giết chóc những thần minh cường đạo tay đầy máu
tanh này, Dương Thiên Vấn không có chút áp lực tâm lý nào, đây chính là
cơ hội thay trời hành đạo, tích lũy công đức cực tốt.
Trong rừng, có một hạp cốc nhỏ, trong cốc chính là sào huyệt của ổ cường đạo này,
Dương Thiên Vấn dùng Huyền Quang thuật nhìn thấu phạm vi hơn mười vạn
dặm, Dương Thiên Vấn vào lúc này có chút cảm khái, động của cường đạo
tại thần giới này không ngờ đơn sơ như vậy, ngay cả trận pháp che dấu
cũng không có.
Dương Thiên Vấn mò lên, sách lược rất đơn giản, đánh tan từng người!
Có chức năng dò xét gần như vệ tinh của Huyền Quang thuật, Dương Thiên Vấn có thể dễ dàng nắm được toàn cục. Dương Thiên Vấn độn ở trong đại thụ,
không dám phóng thần thức ra, bởi vì bên trái đại thụ cách đó không xa,
có một trạm gác ngầm.
Cẩn thận chờ cơ hội, đồng thời che giấu dấu vết của độn thuật. "Này, thế nào?" Từ trong cốc đi ra một người, tựa hồ là tới đổi ca.
" Không có chuyện gì, ở đây bí mật như thế, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện, thật không biết lão đại nghĩ như thế
nào, theo ta thấy, thay vì đứng ở chỗ này, chẳng bằng ra ngoài tìm dê
béo". Tên còn lại nghe xong oán giận nói.
"Được rồi, lão đại nói
như thế nào, chúng ta làm như thế đó. Ngươi đi vào đi, ta tới đổi cho
ngươi". Người từ trong cốc đi ra trả lời.
Ngay khi hai người thay ca, là lúc lơ là nhất.
Dương Thiên Vấn đột nhiên ra tay, một Lôi độn thuật tập kích bất ngờ một
người trong đó, trường thương trong tay đâm nhanh, tay kia phóng ra một
ấn vuông.
Thần thương khóa yết hầu, vặn xoáy vào xương, tất nhiên là nhân tuyển để đánh lén trực tiếp tốt nhất, bởi vì tinh thần người
này vô cùng buông lỏng. Thật đáng tiếc, tốc độ của Dương Thiên Vấn quá
nhanh, đầu thương trực tiếp xuyên qua yết hầu.
Người nọ lưng quay về phía Dương Thiên Vấn, không nhìn thấy vẻ mặt ra sao, nhưng hai tay
bịt yết hầu thân hình không ngừng run rẩy đã nói rõ, hắn đầy sợ hãi và
kinh ngạc.
Tên còn lại vừa định phát tín hiệu, nhưng không có cơ hội nữa, bởi vì người đã biến mất.
Dương Thiên Vấn để mặc trường thương hút cạn máu xong, rút trường thương ra,
tay mở ra, ấn vuông đang giữa không trung rơi xuống lòng bàn tay, Dương
Thiên Vấn suy nghĩ một chút, thân hình lóe lên, vào trong không gian nội bộ của thần ấn Tiểu Bạch, cũng chính là trong không gian trận pháp.
Linh thần kia bị thu vào, nhìn thấy Dương Thiên Vấn không nói hai lời, trực tiếp xông lên.
Dương Thiên Vấn cười lạnh, thần quang màu đỏ xoạt một cái, thu pháp bảo người nọ, sau đó dùng thương đâm thẳng.
Lĩnh vực của linh thần kia giống như khí cầu bị trường thương đâm rách, thế
như chẻ tre mà đánh thẳng vào cổ họng của đối phương. Chính xác, phá
vực! Đây là đặc tính mà thần thương sau khi hút thần huyết toàn thân của hơn mười vị thần minh biểu hiện ra ngoài.
Đối phương không kịp
lường trước, lúc kịp phản ứng, thì đã muộn! Lĩnh vực hệ lôi của Dương
Thiên Vấn, lóe ra! Không giống với lĩnh vực cuồng lôi của Bạo Viên, đây
là lĩnh vực thiểm thước, trong ba đại lĩnh vực của pháp tắc về lôi. Lôi
độn chính là thứ tốc độ nhanh nhất trong độn thuật, còn lĩnh vực thiểm
thước chính là ở trong lĩnh vực của Dương Thiên Vấn, tốc độ của Dương
Thiên Vấn có thể nhanh tới độ giống ánh sáng.
Phối hợp với Ngũ
Sắc Thần Quang cùng với đặc tính phá vực của trường thương trong tay, có thể ở lúc giao thủ, đạt tới trình độ một kích tất chết, đặc biệt là lúc thực lực quân địch không mạnh bằng Dương Thiên Vấn.
Chỉ một hiệp, vị này cũng vận mệnh giống người bên ngoài, bị hút cạn máu huyết toàn thân.
Dương Thiên Vấn ra khỏi không gian trận pháp, sau khi dọn sạch dấu vết, thân hình trốn vào dưới lòng đất, không thấy nữa.
Ngay sau đó những trạm gác ngầm chung quanh sơn cốc đều gặp phục kích đồng
dạng, đều không ngoại lệ bị nhổ sạch, cứ giết chết đại thần nhân như
vậy.
Lần lượt, Dương Thiên Vấn lại dùng huyền quang thuật tiên cơ liệu địch, đi phục kích trước một bước, lại giết chết bảy người. Những
người này đều tới đổi ca. Dương Thiên Vấn câu thần hồn của bọn hắn vào
trong bàn cờ, Dương Thiên Vấn từ chỗ Lôi Áo biết được chỗ đáng sợ của
bàn cờ Trân Lung, giết một thần được một quân.
Trong cốc còn
chừng mười người, cộng thêm một thủ lĩnh cường đạo linh thần đỉnh phong. Dương Thiên Vấn lại chờ một lát, nhưng không có ai trở ra, mà dùng
Huyền Quang Kính sau khi tra xét tình hình trong cốc, Dương Thiên Vấn đã biết, hành động của mình đã bị phát hiện, có điều, Dương Thiên Vấn đã
giết chết hơn mười lăm người, bây giờ thủ ở trong cốc đoán chừng còn bảy người. Dương Thiên Vấn khẽ cười, thủ lĩnh cường đạo này cũng cực kỳ
cảnh giác, hẳn là sẽ tập trung bảy người lại một chỗ, tránh bị đánh tan
từng người.
Dương Thiên Vấn cũng không vội vã động thủ, bởi vì
Dương Thiên Vấn một mực không động thủ, bọn cường đạo trong cốc liền một ngày không dám yên tâm, áp lực trong lòng sẽ càng lúc càng lớn. Mặc dù
Dương Thiên Vấn đã chiếm thế thượng phong, nhưng cẩn thận như hắn, vẫn
lựa chọn chiến thuật tâm lý càng kín kẽ hơn.
Dựa theo sự đối lập
thực lực giữa địch và ta, Dương Thiên Vấn muốn lấy một địch bảy, có chút khó khăn, cho dù có thể thắng cũng phải trả giá lớn. Vậy cũng không
hay, Dương Thiên Vấn cũng không định thu tay. Đặc tính phá vực của thần
thương khiến Dương Thiên Vấn hiểu rõ chỗ lợi hại của thanh thương này.
Suy nghĩ một chút, chúng thần trong thần giới, tính ỷ lại đối với lĩnh
vực rất lớn, hơn phân nửa thực lực đều tập trung ở mặt lĩnh vực. Đương
nhiên, cũng có số ít thần minh không chỉ dựa vào lĩnh vực mà cường đại.
Nhưng tính ra, không có lĩnh vực, chẳng khác nào thực lực những thần
nhân này trong nháy mắt giảm bớt một nửa, sau đó thần khí trong tay bọn
họ, cho dù là thần khí thượng phẩm cũng đánh không lại Ngũ Sắc Thần
Quang trong tay Dương Thiên Vấn, cho nên thần quang vừa ra, thực lực của bọn họ lại giảm phân nửa một lần nữa. Mười thành thực lực chỉ còn lại
có hai ba thành, vào lúc này, đối mặt với Dương Thiên Vấn đang thời kỳ
hưng thịnh, ai có thể ngăn cản?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, đối thủ không thể vượt qua trung vị thần đỉnh phong, nếu cao thủ thượng vị thần trở lên, Dương Thiên Vấn căn bản không có cách gì, chỉ có thể
chạy trốn.
Đặc tính phá vực, trong giai đoạn hiện giờ mà nói, đối với linh thần là thông sát, đối với lĩnh vực tầng 2 còn miễn cưỡng,
tầng 3 trở lên thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Không có thần thương phá
vực, đối với thần nhân cấp trung vị thần, nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng Ngũ Sắc Thần Quang dọa bọn họ, hoặc là dùng không gian trận pháp trói
buộc. Dương Thiên Vấn không ngốc, một lần thì không ăn hết một miếng
thịt lớn, thần nhân cấp trung vị thần, Dương Thiên Vấn đâu rảnh mà đánh
chủ ý với bọn họ.
Bảy ngày sau đó, Dương Thiên Vấn cảm thấy cơ
hội tới, bàn cờ trong tay chợt lóe lên rồi biến mất, Dương Thiên Vấn
dung hợp hai quân đen trắng, dùng thần hồn làm cơ sở, triệu hồi ra mười
lăm con rối, không sai, đây là mười lăm người con rối thần minh do thần
hồn bị Dương Thiên Vấn giam cầm biến thành, hoàn toàn nghe lệnh bởi
Dương Thiên Vấn, bảo lưu lại hết thảy bản lãnh khi còn sống, thậm chí có thể sử dụng lực lượng lĩnh vực!
Dương Thiên Vấn tâm niệm vừa
động, hạ mệnh lệnh cường công, còn bản thân Dương Thiên Vấn thì lại dùng độn thuật lén ẩn nấp, tùy thời mà động.
Bảy vị thần nhân trong
cốc, thấy kẻ địch công vào, đều thở phào nhẹ nhõm, tinh thần của bọn hắn vẫn luôn căng thẳng, quả thực sắp tiêu tùng.
"Lên, không muốn
chết liền đánh cược tánh mạng giết chết bọn họ". Thủ lĩnh cầm đầu cường
đạo là một hán tử sắc mặt âm lãnh, trong ánh mắt lộ ra khí thế hung ác,
hắn vạch rõ không muốn chết, liền liều mạng.
Mọi người mở lĩnh vực ra nhào tới.
"Ơ, là ngươi, Cách tử, là các ngươi... các ngươi sao lại..." Một cường đạo
trong số đó nhận ra lực lĩnh vực của những con rối này, lời còn chưa
dứt, đã bị năm con rối hợp lực giết chết.
Thủ lĩnh cường đạo cũng nhận ra được, không dám tin mà quát lên: "Các người đến tột cùng là
được chỗ tốt gì, có phải là tên rùa đen Hoắc Viễn Tư kia không?"
Cơ hội tốt!
Lĩnh vực thiểm thước. Thân hình của Dương Thiên Vấn xuất hiện ở sau lưng thủ lĩnh cường đạo, một thương đâm tới.
Nhưng mà, khiến Dương Thiên Vấn kinh ngạc chính là, một thương có chín thành
cơ hội này chỉ đánh trúng một đạo tàn ảnh. Điều này sao có thể?
Lĩnh vực có thể nhanh hơn so với lĩnh vực thiểm thước cũng không nhiều,
giống như pháp tắc thời gian, pháp tắc không gian. Dương Thiên Vấn cẩn
thận suy nghĩ, liền có được đáp án, ngạc nhiên hỏi: "Pháp tắc tốc độ,
lĩnh vực tật tốc?"
Thủ lĩnh cường đạo không lên tiếng, trực tiếp hóa thành vô số tàn ảnh, chạy gấp ra ngoài cốc.
Dương Thiên Vấn khinh thường nhếch miệng, nếu là bay, có lẽ Dương Thiên Vấn thật để hắn trốn thoát.