Dương Thiên Vấn mấy ngày nay cũng không chỉ đợi chơi ở ngoài cốc, mấy
lối ra đều bị Dương Thiên Vấn bày trận pháp, tên là Khốn tiên trận, bây
giờ à, nên đổi tên là Khốn thần trận. Dương Thiên Vấn nghĩ rằng cường
đạo trong cốc không thể nào có thứ vô cùng trân quý như pháp khí phi
hành, cho nên ở dưới sự bao vây của Khốn thần trận, bọn họ chính là cá
trong chậu.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, thủ lĩnh cường đạo vừa ra sơn cốc, vô số tàn ảnh liền biến mất, hiện ra bản thể, có điều lại
bị mấy đạo kim quang giống như kim kiếm vây ở trong trận, không thể động đậy.
"Khốn tiên của ta, không, Khốn thần trận vẫn là bày ra lần
đầu tiên, vận khí của ngươi không tệ". Dương Thiên Vấn nói xong cũng ném thần ấn Tiểu Bạch ra.
Thân ảnh thủ lĩnh cường đạo kia "Sưu" một
tiếng liền không thấy nữa, không phải là chạy trốn, mà là bị thu vào
trong không gian trận pháp của thần ấn Tiểu Bạch.
Bây giờ Dương
Thiên Vấn không rảnh để ý tới hắn, trước tiên thu phục những tiểu lâu la kia rồi nói sau, thần huyết à, không nên lãng phí. Xách thương gia nhập chiến đoàn, ỷ vào lĩnh vực thiểm thước cùng đặc tính phá vực của thần
thương, Dương Thiên Vấn để lại một lỗ thương ở trên đầu mỗi cường đạo,
sau đó chỉ thấy máu trong cơ thể những cường đạo này không thể áp chế mà chảy ra, sau đó hóa thành một đạo huyết lưu bị hút vào trong mũi
thương.
Sợ hãi, sợ hãi vô cùng, cho dù là ai, trơ mắt nhìn máu
trong cơ thể cùng với thần lực của mình không bị khống chế mà hút ra
ngoài cơ thể đều có loại cảm giác này.
Dương Thiên Vấn có thể cảm nhận được rõ ràng sự hưng phấn và nhịp đập của thương khi đang hấp thu
thần huyết. Mấy con rối nhân cơ hội cấp cho thương tổn trí mạng, hoàn
toàn bóp chết sức phản kháng của những người này.
Thu phục bên
này xong, Dương Thiên Vấn lại lách mình vào trong không gian trận pháp,
vào lúc này, trong không gian trận pháp, cũng rất náo nhiệt, chỉ là sự
biến hóa huyền diệu của đại trận, đã ép thủ lĩnh cường đạo này chống đỡ
tới mức không còn lực hoàn thủ. Dương Thiên Vấn hiểu được, đây là sau
khi thần ấn Tiểu Bạch trải qua tiến hóa nhiều lần, khiến không gian trận pháp không chỉ càng vững chắc hơn, hơn nữa uy lực đại trận cũng càng
lúc càng lớn, biến hóa tương ứng cũng càng đa dạng hơn.
Dương
Thiên Vấn cũng không muốn lãng phí "Tài nguyên", nếu hắn bị đại trận
giết chết, liền lãng phí, thần huyết tươi không thể nghi ngờ sẽ càng bổ
dưỡng hơn.
Tâm niệm vừa động, trận pháp liền dừng biến hóa, thủ
lĩnh cường đạo sắp bị giết chết cũng được thở một hơi, "Các hạ có dị bảo như thế, chắc hẳn cũng là hạng người thành danh, tại hạ tự biết khó
thoát khỏi cái chết, nhưng tại hạ muốn biết đến tột cùng là ai phái
ngươi tới. Còn nữa, tại hạ muốn biết, ta là chết ở trong tay ai".
"Điều này cũng không trọng yếu, về phần tên của bổn tọa, ngươi cũng không
xứng biết". Dương Thiên Vấn cầm trường thương trong tay giơ lên giữa
không trung, lạnh lùng nói. Dương Thiên Vấn cũng không có bất kỳ gánh
nặng tâm lý nào, những thần nhân sa đọa này, lạm sát kẻ vô tội, nghiệp
chướng nặng nề, Dương Thiên Vấn có thể cảm giác được, vào lúc hạ sát
thủ, rõ ràng là báo ứng nhân quả.
Dương Thiên Vấn ở dưới hoàn cảnh này, không nói được là yêu thích hay chán
ghét, chỉ có điều, tình huống như thế đối với Dương Thiên Vấn mà nói,
vẫn hết sức có lợi, ít nhất Dương Thiên Vấn cần máu tươi chúng thần để
giải khai trường thương, mỗi người đều tuân thủ pháp luật, tự chế ước,
ít dính nhân quả, không gây chuyện, như vậy Dương Thiên Vấn sẽ thành nấm mốc mất, không có đại nghĩa thay trời hành đạo, Dương Thiên Vấn thật
đúng là không dám đại khai sát giới, nếu không sẽ gặp nhân quả tuần hoàn báo ứng.
Cho nên, thế giới mất trật tự hỗn loạn người mạnh là
vua như Thần giới, ngược lại còn cho Dương Thiên Vấn cái cớ đại khai sát giới, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có. Hơn nữa, đại khai sát
giới như thế, cũng sẽ không có sĩ diện của hiệp nghĩa tự cho mình siêu
phàm mà nhảy ra xen vào việc của người khác. Dương Thiên Vấn có thể vừa
lén dùng máu tươi chúng thần giải khai phong ấn của thần thương, vừa
tích góp công đức từng chút một, hơn nữa còn có thể hiểu rõ đạo pháp tắc trong thực chiến. Một cử được lợi, cớ sao không làm chứ?
"Không, ngươi không thể giết ta, giết ta, ngươi sẽ hối hận! Ngươi biết ta là ai không? Ngươi..." Nói đến một nửa, liền ngừng lại, bởi vì một đoạn
thương đã từ phía sau lưng xuyên qua yết hầu.
Dương Thiên Vấn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi quá ồn.
Thủ lĩnh cường đạo chết không nhắm mắt, Dương Thiên Vấn rút đầu thương ra,
chỉ thấy trên đầu thương trơn bóng như ngọc, không nhiễm chút vết máu
nào. Dương Thiên Vấn ngay cả thần hạch cũng lười lấy ra, trực tiếp vứt
xác thần ở trong này, tất nhiên có bản thân thần ấn Tiểu Bạch tiêu hóa.
Mũi thương móc lên, một cái nhẫn trữ vật được Dương Thiên Vấn móc lấy,
rơi vào trong tay, múa trường thương một vòng, ra khỏi không gian trận
pháp.
"Dọn sạch tất cả dấu vết ở đây, còn nữa, thu nhẫn trữ vật
của những người này cho bổn tọa". Dương Thiên Vấn căn dặn những con rồi
này.
Thu thập xong hết thảy, Dương Thiên Vấn dùng huyền quang
thuật, cẩn thận dò xét một phen, xác thực xong, liền lách mình rời khỏi
tiểu sơn cốc này.
Bắt đầu tìm kiếm mục tiêu săn bắn kế tiếp.
"A... lão gia... nhanh, nhanh chút nữa..." Trong một gian phòng ngủ tối tăm
và có cách điệu, trên mặt đất khắp nơi rơi lả tả quần áo nam nữ, kéo dài đến sau tấm bình phong, mà trên mặt giường lớn sau tấm bình phong, tất
nhiên là màn biểu diễn của người lớn mà thiếu nhi không nên xem. Nữ thì
trẻ tuổi xinh đẹp, da thịt do làm tình mà trong trắng lộ hồng, chỗ trán
có nốt chu sa, càng lộ vẻ xinh đẹp. Nam thì là một trung niên nhân khí
phách mười phần.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ vang, người gõ cửa còn la lớn: "Lão gia, không hay, gặp chuyện không may".
Hai vị trong phòng đang làm chuyện tốt, không thể không ngừng lại: "Chuyện
gì vậy? Nếu không có việc gấp, lão tử liền cho đẹp mặt". Trung niên nhân tùy tiện vơ quần áo, mở cửa phòng.
Ở ngoài gõ cửa chính là một lão già mặc trang phục quản gia, lão ghé sát tai nói gì đó với trung niên nhân.
Trung niên nhân trừng mắt, thân thể kích phát ra thần lực làm cho người ta sợ hãi, vẻ giận dữ trên mặt cho dù là ai cũng đều thấy được, ngay trước
khi sắp bộc phát, cổ thần lực mạnh mẽ này đột nhiên biến mất không thấy
gì nữa, trung niên nhân cũng đã khống chế tâm tình, trầm giọng hỏi: "Là
thật sao?" "Đại đương gia cũng đã phái người tìm tới cửa, thuộc hạ cũng
đã đi xem xét thử, Ký thần giản của Đồng Phi quả nhiên đã bị vỡ". Lão
già mặc y phục quản gia khẽ trả lời, Ký thần giản, thật ra chính là ngọc giản chứa một tia thần hồn phân thần, nếu chủ nhân chết, vậy ngọc giản
này đương nhiên sẽ vỡ. Đây là thủ đoạn mà đại gia tộc đều có, dùng để
phân biệt sinh tử của nhân viên trong tộc.
"Trấn an bọn họ, mặt
khác tìm một nhóm hàng cho bọn họ, chiết khấu tám phần cho bọn họ. Ngoài ra, đi tra thử cho ta gần đây trong tộc có ai từng ra thành không, hơn
nữa lại gọi Giản Cung Phụng tự mình đi tới địa điểm xảy ra sự việc, ta
muốn xem thử đến tột cùng là ai đang gây khó dễ với Hoắc gia chúng ta,
chống đối với Hoắc Nguyệt Sanh chúng ta". Trung niên nhân hừ lạnh một
tiếng.
"Dạ, lão gia!" Lão già đang định cáo lui.
"Đúng rồi, Tư nhi ở đâu?" Hoắc Nguyệt Sanh trầm ngâm một lát lại gọi lão già hỏi.
" Đại thiếu gia gần đây luôn bế quan tu luyện". Lão già khẽ trả lời.
"Ồ? Hoắc quản gia, Tư nhi quả thật đang tu luyện, chứ không phải là đang
cùng mấy nữ tử kia phóng đãng?" Hoắc Nguyệt Sanh hiển nhiên có hơi không tin.
" Ngàn vạn lần là thật, lão gia, lão nô không dám nói láo". Lão già trả lời cung kính.
"Lui xuống đi". Hoắc Nguyệt Sanh nhẹ gật đầu.
Lão già vừa rời đi, sắc mặt Hoắc Nguyệt Sanh lại trầm xuống, hai tay nắm
chặt, ẩn hiện gân xanh, trong lòng giận tới cực điểm. Đồng Phi ngoài mặt là thuộc hạ của Hoắc gia, kì thực lại là con tư sanh của hắn, hơn nữa
địa vị của Đồng Phi ở trong lòng Hoắc Nguyệt Sanh không thấp, hắn há có
thể không đau lòng không tức giận? Hai năm, Dương Thiên Vấn từ trước tới sau tiêu diệt hơn hai trăm cứ điểm cường đạo, diệt khẩu hơn ba nghìn
bảy trăm người, trong đó có hơn mười hạ vị thần, thu được hơn ba nghìn
bảy trăm nhẫn trữ vật. Dương Thiên Vấn thu tay lại đúng lúc, tùy tiện
tìm một chỗ bí mật, biến bảo tháp thành hạt bụi, lách mình vào bảo tháp.
"Lão đại, thu hoạch không nhỏ". Tiểu Bạch kinh ngạc mà nhìn Dương Thiên Vấn
gọi ra toàn bộ con rối, lấy ra tất cả nhẫn, gọi người đổ hết chúng ra.
Nhìn thần thạch và thần khí chất đống trên mặt đất kia, Dương Thiên Vấn cảm
thán, khó trách có nhiều thần nhân nguyện ý làm cường đạo như vậy, hóa
ra cái này thật quá có lời! Chỉ là thần thạch tính ra đã có hơn ba nghìn thần thạch thượng phẩm. Ba nghìn thần thạch thượng phẩm, đổi thành thần thạch trung phẩm chính là ba mươi vạn, đổi thành thần hạch hạ phẩm
chính là ba nghìn.
Mà tân thần mới tới Thần giới, phần lớn đều vì hơn mấy trăm ngàn thần hạch hạ phẩm đi làm thợ mỏ hoặc là làm công cho
người ta, hoặc là gia nhập gia tộc nào đó, hay hoặc là gia nhập binh sĩ
bảo vệ thành. Còn Dương Thiên Vấn thay trời hành đạo hai năm, đã kiếm
được mấy ngàn vạn thần hạch hạ phẩm. Người tốt cuối cùng cũng được hồi
báo!
Một con rối trong số đó mở một nhẫn trữ vật ra, "Rắc...
rắc..." Đổ ra một đống tinh thể không màu. Dương Thiên Vấn nhìn mà ngẩn
ngơ, đây, đây không phải là Thần tinh sao?! Cẩn thận khẽ đếm, thậm chí
có hơn một ngàn viên!
Dương Thiên Vấn không rõ lắm Thần tinh của
Thần giới giá bán là bao nhiêu, bởi vì Dương Thiên Vấn chưa từng thấy
trên thị trường có bán Thần tinh, nhưng Dương Thiên Vấn có thể lấy Thần
tinh so với thần thạch. Thần tinh và thần thạch đều có thể dùng để hấp
thu tu luyện, nhưng rất rõ ràng, cho dù là hấp thu mười viên thần thạch
cực phẩm cũng tuyệt không hiệu quả bằng hấp thu một viên Thần tinh. Nếu
thật muốn tính, dựa theo phỏng chừng của Dương Thiên Vấn, một viên Thần
tinh, hơn nữa còn là Thần tinh có thuộc tính đã có thể đổi lấy ba trăm
ngàn thần hạch hạ phẩm! Thần tinh không thuộc tính, giá trị lại càng hơn trăm triệu thần hạch hạ phẩm.