Món thần tinh này, đối với Dương Thiên Vấn mà nói cũng hết sức cần
thiết, nhìn xem Tiểu Bạch độ kiếp lần trước đã dùng mất năm sáu trăm
khỏa thần tinh vô thuộc tính, hơn nữa trong tiên phủ nhiều người như
vậy, gần như ai cũng đều cần Thần tinh, có thể nói thu hoạch ngoài ý
muốn lần này, thật ra khiến Dương Thiên Vấn mừng rỡ như điên.
Dù
sao thứ thần hạch này, đối với Dương Thiên Vấn mà nói, tác dụng cũng
không rõ ràng, còn thần khí đoạt được phần lớn là thần khí hạ phẩm.
Dương Thiên Vấn thì không cần nói nữa, thứ rác rưởi nhất khắp thân mấy
người Bạo Viên đều là thần khí thượng phẩm. Cho nên ở mặt trang bị, thần khí hạ phẩm đều là mặt hàng đào thải.
Thần tinh thì lại không
giống vậy, thứ này quả thực quá toàn diện, luyện khí hữu hiệu, tu luyện
càng hữu hiệu, cho dù là tu luyện tới cấp bậc thiên thần, thần tinh này
cũng vẫn có có tác dụng rất lớn.
Sau khi Dương Thiên Vấn kiểm kê
xong thu hoạch, suy nghĩ một chút, có phải nên nhanh chóng xử lý sạch
nhóm thần khí này hay không? Cân nhắc một phen, nếu đổi chúng thành thần thạch, vậy thì không cần. Dương Thiên Vấn một mình dùng một nhẫn trữ
vật chứa chúng trước, đến lúc đó rồi nói sau.
Dương Thiên Vấn về
chỗ viện mà mình tu luyện, khoanh chân ngồi, nhập định tu luyện. Hai năm qua chiến đấu cường độ cao, khiến cho hiểu biết của Dương Thiên Vấn đối với thần thông Ngũ sắc càng sâu sắc hơn, theo đó, hiểu biết đối với
việc sự dung Ngũ Sắc Thần Quang của ngũ hành pháp tắc cũng có đề cao rõ
ràng.
Sauk hi tu luyện công pháp mới 《 Đại Đạo Thiên Diễn Biến 》, Dương Thiên Vấn không cần phải phân tâm vừa tu luyện 《 Tự Tại Đại Đạo
》, lại phải tu luyện 《 Cửu Thần Cửu Biến 》nữa, tiết kiệm tâm lực, chuyên tâm vào một thứ. Mà bởi vì đặc tính《 đại biến 》, thần thông làm đề
thăng cảm ngộ pháp tắc, mà đề thăng cảm ngộ pháp tắc cũng đồng dạng có
thể đề cao thần thông.
Lần này, Dương Thiên Vấn lập kế hoạch một
phen, giết chết hơn ba nghìn thần nhân, gần ba nghìn cuộc chiến đấu,
khiến cho Dương Thiên Vấn được lợi không cạn.
Tâm thần thu liễm,
tinh tế thể ngộ cảm ngộ trong hai năm qua, ở trong lúc Dương Thiên Vấn
không hay biết, trình độ tìm hiểu ngũ hành pháp tắc đề cao vùn vụt, gần
như mỗi một hạng pháp tắc đều đề cao chừng 3%, phải biết rằng đây chính
là năm loại pháp tắc, có thể ở trong hai năm đạt tới loại tốc độ này đã
là nhanh tới cực điểm, nói ra có thể khiến cường già nhiều pháp tắc nhất trong lịch sử sợ tới mức nhảy ra khỏi phần mộ.
Đây cũng là chỗ
tốt của Ngũ hành hợp nhất, thứ nhất Ngũ hành đầy đủ hết có thể ngự hoàn
không ngừng, thứ hai dung hợp lĩnh vực ngũ hành và Ngũ Sắc Thần Quang,
dẫn một mà phát toàn thân.
Lại nghĩ tới thần thú Chu Yếm, chính
là thần thú giai cao hiếm thấy, chiếm bốn trong Ngũ hành, thần thú Hắc
Huyền Phệ đã từng nói qua, nếu như Chu Yếm chiếm toàn bộ Ngũ hành, như
vậy có thể đạt tới cấp bậc siêu thần thú, có thể thấy được sự chênh lệch giữa Ngũ hành thiếu một và Ngũ hành đầy đủ.
Hiện giờ Dương Thiên Vấn mang sáu loại pháp tắc, ngũ hành pháp tắc đều ở vào trình độ chừng
15% đến 18%, pháp tắc về lôi ngược lại do vận dụng nhiều lần, cảm ngộ
đạt tới mức 20%, đã ở vào cảnh giới linh thần đỉnh phong.
Đây
không phải là trọng điểm, trọng điểm là tiến độ dung hợp lĩnh vực pháp
tắc của Dương Thiên Vấn, đáng được xưng là đứng đầu trong lịch sử, pháp
tắc về lôi cũng không cần tế ra, Dương Thiên Vấn cũng không tính hợp
nhất sáu loại pháp tắc, giai đoạn hiện giờ quá xa xỉ quá tham lam rồi.
Hợp nhất ngũ hành pháp tắc không chỉ là nguyên nhân Ngũ hành tương sinh
tương khắc tuần hoàn không thôi, bây giờ lại tăng thêm sự trợ giúp của
Ngũ Sắc Thần Quang, lĩnh vực của năm loại pháp tắc đã đạt đến trình độ
dung hợp sơ bộ.
Lợi dụng công năng nghịch chuyển thời không của
Thời không bảo tháp, khổ tu 30 vạn năm ở thế giới trong tháp, tuyệt đối
sẽ không uổng phí.
Gần ngàn dặm phía nam Ngô trấn có một khu
rừng, trong rừng có một tiểu sơn cốc bí ẩn. Nếu Dương Thiên Vấn ở đây,
sẽ phát hiện, sơn cốc này chính là chỗ hắn đi săn lần đầu tiên.
Có điều sơn cốc lúc này, đã sớm khôi phục yên tĩnh của ngày xưa, thậm chí
còn yên tĩnh hơn so với trước. Dấu vết đánh nhau chung quanh sơn cốc đã
sớm bị xóa đi, trong cốc cũng không phát hiện được gì.
Lúc này,
sơn cốc yên tĩnh nghênh đón một nhóm khách cưỡi pháp khí phi hành, hai
người cầm đầu, một chính là quản gia Hoắc phủ, người còn lại thì là một
người thanh niên thân hình vạm vỡ, mày rậm mắt to, râu hàm tua tủa.
"chính là chỗ này sao?" Người thanh niên khẽ hỏi.
"Dạ, Giản Cung Phụng" . Lão già khẽ đáp.
"Nhưng ta nhìn sao cũng không giống nơi này từng có dấu vết đánh nhau nhỉ?"
Giản Cung Phụng cau mày, "Nếu ngươi gạt ta, ta liền tính sổ với ngươi" .
"Đương nhiên, đương nhiên. Lão hủ sao dám chứ?" Lão già trả lời khách khí,
ngoan ngoãn vâng lời, biểu lộ cung kính, nhưng vào lúc cúi đầu, sự lạnh
lẽo trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Thanh niên họ Giản, từ
trên pháp khí phi hành nhảy xuống, hạ xuống đất, đầu tiên là nhắm mắt
cảm giác một hồi lâu, lúc này mới mở hai mắt ra, ánh mắt lộ ra vài phần
kinh ngạc.
"Thế nào? " Hoắc quản gia nhẹ giọng hỏi.
Thanh
niên họ Giản không trả lời, ngược lại lấy ra một viên cầu trong suốt,
một tay nâng hạ bộ, một tay kết ấn ở trước ngực. Thần lực trên người
phát huy mạnh mẽ ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Thần du bát cực, hồi quang
phản chiếu! "
Vô số ánh sáng nhạt lộ ra từ giữa rừng cây núi đá,
sau đó bị hút vào trong viên cầu, viên cầu lập tức phóng mạnh hào quang, sau khi hào quang tản đi, hiện ra một đoạn hình ảnh, rõ ràng là đoạn
Dương Thiên Vấn săn giết nhóm cường đạo này.
Dương Thiên Vấn
không ở đây, nếu không tất sẽ có một tầng nhận thức khác với Thần giới,
không thể tưởng được chuyện cách hai năm, hơn nữa đã dọn sạch tất cả dấu vết xong, nhưng vẫn có người có biện pháp tái hiện hết thảy. Pháp môn
thần diệu như thế, cho dù là Dương Thiên Vấn cũng chỉ có tình trạng lực
bất tòng tâm.
"Thân thủ thật lợi hại, ra tay nắm bắt thời cơ được khá tinh diệu! Hoắc quản gia, chính là người này" . Thanh niên họ Giản
đem hình ảnh ngừng lại, đại đặc tả Dương Thiên Vấn chính diện. Dương
Thiên Vấn cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài ở phía xa mấy chục vạn dặm, bởi vì hắn hiện giờ đang bế quan tu luyện ở trong bảo tháp. Dù sao cũng do kinh nghiệm không đủ, hoặc là tự tin quá mức, vào lúc động thủ
săn bắn lại quên che giấu, nên cũng không biết hắn đã bị người ta phát
hiện khuôn mặt thật.
Thế lực Hoắc gia ở Ngô trấn cũng không phải
là quá mạnh, nhưng Hoắc gia lại là đại thế gia số một số hai của Thuận
Dương phủ. Ừm, Ngô trấn vẫn thuộc trong phạm vi sở hữu của quận Xa Trì,
mà quận Xa Trì lại là một trong năm mươi quận dưới sự quản lý của Thuận
Dương phủ. Mà Hoắc gia ở Ngô trấn chỉ là một trong chi nhánh phía đông
của Hoắc gia ở phủ quận Thuận Dương phủ.
Thuận Dương phủ có năm
đại thế gia, trong đó gia tộc chủ phủ liền không cần nhiều lời, đó là đệ nhất thế gia của Thuận Dương phủ, đồng thời cũng là cấp dưới trực hệ
Hành Dương vương. Bốn nhà còn lại, theo thứ tự là bốn đại thế gia Hoắc,
Âu, Mông, Trần, năm đại thế gia này nắm giữ cả khu vực trong Thuận Dương phủ, gần như bảy thành tư nguyên. Trung tiểu thế gia phụ thuộc vào bọn
họ nhiều vô số kể, môn phái lớn nhỏ cũng đồng dạng nhiều vô số kể.
Cho nên có lẽ chi nhánh của Hoắc gia ở Ngô trấn không tình là gì, nhưng cả
gia tộc họ Hoắc, thì lại là một con quái vật khổng lồ, ít nhất ở Thuận
Dương phủ mà nói, là một quái vật tuyệt đối khổng lồ. Đồng thời cũng
không phải là thứ bây giờ Dương Thiên Vấn có thể dễ trêu vào.
Với Dương Thiên Vấn thực lực bây giờ đối mặt với chi nhánh Hoắc gia ở Ngô
trấn cũng đã hơi khó khăn, nhưng nếu đối phương muốn vây hắn, vậy cũng
không thể nào, dù sao Dương Thiên Vấn có thần thông tháp nơi tay, trừ
phi là cường giả siêu cấp cấp bậc Thần vương tự thân xuất mã, nếu không
với tính cơ động của Dương Thiên Vấn, sẽ tuyệt đối không cần lo lắng về
vấn đề chạy trốn.
Mà cao thủ cấp bậc Thần vương sao, cũng không
thể nào vì con tư sanh của tiểu gia chủ một chi nhánh mà tự thân xuất
mã, cao thủ cấp bậc Thần vương, đó là vũ khí cấp chiến lược, là lực
lượng uy hiếp, không thể nào dùng bom nguyên tử để nổ chết con giun
được.
Theo sự tế luyện của Dương Thiên Vấn với Thời không bảo
tháp càng ngày càng sâu, chỉ sợ đến lúc đó Thần vương ra tay cũng vô
dụng.
Dương Thiên Vấn tỉnh lại từ trong nhập định, cũng không
biết là chuyện sau bao nhiêu năm, sau khi tính kỹ, trong chớp mắt đã qua vạn năm, Dương Thiên Vấn nhịn không được mà cảm khái, thời gian làm
thần nhân này gần như không có điểm cuối, có lẽ chợt mắt xong chính là
mấy chục vạn năm, nhìn thử bản thân, chỉ là nhập định nho nhỏ tìm hiểu
pháp tắc chỉnh lý lại thu hoạch mấy năm gần đây, mà đã trôi qua vạn năm
rồi. Cũng may, đây là thời gian trong tháp.
Ra khỏi tĩnh thất của mình, lại phát hiện một thân ảnh đang ở trong đình viện, tưới hoa, nhìn kỹ, chính là Thủy Thấm Lan. Thật ra dùng linh khí cùng phẩm chất của
hoa mà nói, không cần tưới nước cũng đều có thể nở tốt, thậm chí còn vạn năm không tàn.
Dương Thiên Vấn đi tới, vỗ nhẹ Thủy Thấm Lan đang tưới hoa ở trong đình viện "A —— " hiển nhiên Thủy Thấm Lan đã ở suy
tư, không chú ý đến Dương Thiên Vấn tiếp cận.
"Xuất quan lúc nào vậy?" Dương Thiên Vấn bế ngang Thủy Thấm Lan, sau đó đi đến ghế đá trong viện ngồi, ôm Thủy Thấm Lan hỏi.
Thủy Thấm Lan đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh cũng không có ai khác, lúc
này mới yên lòng lại, khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng oán giận nói: "bại
hoại, không ngờ đánh lén" .
"Hắc hắc. . . Ta cho dù không trộm,
ngươi cũng đồng dạng trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn của ta" . Dương Thiên
Vấn cười ha ha nói, một tay trực tiếp bắt đầu đưa tới đưa lui trên người Thủy Thấm Lan, giở trò đồi bại.
"Không nên, a. . . Không nên,
vào nhà rồi tính đi, a —— " Thủy Thấm Lan thấp giọng phản kháng, nhưng
chỉ có thanh âm lại không có động tác, bởi vì lúc này cả người nàng đã
mềm nhìn ở trong ngực Dương Thiên Vấn.