La Bàn Vận Mệnh

Chương 611: Q.7 - Chương 611: Đường kính một thước (Thượng)




Ads Dương Thiên Vấn thu lại chiến lợi phẩm, lại một lần nữa cảm thán cướp bóc thế này thật đúng là dễ dàng phát tài. Bất luận là Hồn Châu La Sát thể tích lớn một chút, Hồn Châu La Sát bằng hạt gạo, số lượng cộng vào cùng một chỗ này, thậm chí còn vượt qua tổng số Hồn Châu La Sát mà Dương Thiên Vấn có được. Đương nhiên, đây là tài sản của mấy chục Thiên Thần cùng cộng vào. Bất luận cùng chất lượng, bọn họ cùng thêm vào cũng không kịp Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch hợp tác chung sức thu hoạch.

“Lão đại, ngươi muốn đi ước hội tám mươi năm sau sao?” Tiểu Bạch nhẹ giọng hỏi.

Dương Thiên Vấn đem những di sản của người này ra sửa sang lại, phân cấp phân loại đem chúng cất đi, nghe câu hỏi của Tiểu Bạch, gật đầu đáp: “Đi, vì cái gì mà không đi? Ước hội do mười hai vị Thần Hoàng đứng đầu, người tham gia thấp nhất cũng đều là cấp bậc Thần Vương mới được. Cái này chắc chắn muốn nói có một ít bí mật mà chúng ta không biết, hoặc là có chỗ tốt gì”.

Tiểu Bạch gật gật đầu, Tiểu Bạch cũng biết rất rõ ràng đạo lý này, chẳng qua Tiểu Bạch còn có điểm lo lắng: “Lão đại, ta biết cái này trong đó chắc chắn không ít ưu việt, nhưng nếu ngươi tham gia, chắc chắn sẽ bộc lộ sắc bén, cái này tựa như không có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Hơn nữa thực lực của chúng ta có thể đối phó với một cái Thần Vương, nhưng bên trong tuyệt đối tụ hội không chỉ một cái Thần Vương”.

Dương Thiên Vấn cười cười, miệng nói: “Ngươi sẽ tùy tiện động thủ với một thượng vị thần mà ngươi không biết sao?”

“Không có lợi, ta sẽ không làm” Tiểu Bạch lắc đầu phủ định nói.

“Chính là như vậy, ta lấy thân phận trận pháp sư tham gia, chỉ bại lộ trận pháp tinh diệu của chính mình, sẽ không bại lộ thời không bảo tháp và tất cả pháp bảo tồn tại. Ngươi nghĩ Thần Vương cùng Thần Hoàng cao cao tại thượng bọn họ sẽ làm khó một Thiên Thần như ta sao?” Dương Thiên Vấn cười tủm tìm hỏi.

Tiểu Bạch mắt sáng ngời, đồng ý nói: “Lão đại anh minh” Thật vậy, một trận pháp sư có cường đại, không có tu vi tương ứng với trận pháp thì muốn phá trận cũng dể dàng. Trận pháp không giống với thời không bảo tháp có thể cướp đoạt pháp bảo thần khí. Cho nên pháp sư trận pháp có cường thịnh, chỉ để người khác kiêng kị, mà sẽ không để người khác phải mơ ước. Cái này tạo thành địa vị trận pháp sư cao thượng, nguyên nhân vì thế mà Quan Bẳng Thần Vương không muốn trở mặt với Dương Thiên Vấn.

Dương Vấn rất am hiểu ẩn dấu, Dương Thiên Vấn muốn che dấu tất cả pháp bảo mà chính mình có được, cho dù là Thần Hoàng thậm chí là chúa tể cũng không thể nhìn thấu. Dương Thiên Vấn chỉ cần định vị chỗ của mình chuẩn xác ở vị trí trận pháp sư mà tham gia đại hội này. Thần Vương cùng Thần Hoàng không oán lại không có thù cũng sẽ không đi làm khó một trận pháp đại sư đỉnh cấp. Trừ khi đầu bị lừa đá hoặc thần kinh không bình thường.

***

Sau khi sửa sang và kiểm kê những thứ thu hoạch được, Dương Thiên Vấn liền đi tới địa phương có La Sát Hồn Châu kể tiếp.

Theo thời gian, thanh danh của Dương Thiên Vấn càng ngày càng vang dội. Hơn nữa bộ dáng của Dương Thiên Vấn cũng càng ngày càng bị nhiều Thiên Thần ghi nhớ. Ở khu vực Hải Thiên Nguyên này chỉ cần là biết Dương Thiên Vấn đến thì hầu như không ai dám động thủ cướp bóc. Thay đổi theo thời gian, người chết dưới tay Dương Thiên Vấn cũng càng ngày càng ít.

Kết quả như vậy khiến cho Dương Thiên Vấn đỡ phiền toái hơn nhiều. Tốc độ tìm La Sát Hồn Châu cũng nhanh hơn rất nhiều.

Bất tri bất giác sáu mươi năm qua đi, La Sát Hồn Châu mà Dương Thiên Vấn có được có thể hình dung bằng số lượng khổng lồ. ừm, La Sát hồn đường kính lớn bằng hạt gạo có tới hơn trăm vạn. Đường kính hạt gạo trở xuống cũng có hơn hai trăm vạn, số lượng có đường kính lớn hơn hạt gạo có gần năm mươi vạn, lớn bằng nắm tay vượt qua hai ngàn!

Theo thời gian thay đổi, nhìn chung tần suất sản xuất La Sát Hồn Châu càng ngày càng cao.

“Lão đại chúng ta lục soát khắp Hải Thiên Nguyên một lần. Dựa theo lý giải của ta La Sát Hồn Châu này xuất hiện hoàn toàn không có quy luật gì đáng nói. Cùng một địa phương thời gian khác nhau thì cơ hội xuất hiện La Sát Hồn Châu cũng khác nhau” Tiểu Bạch phân tích nói.

Dương Thiên Vấn gật gật đầu, quên đi tính thời gian nói: “Chúng ta còn hai mươi năm để lại năm năm để tu luyện, cũng có nghĩa là chúng ta còn mười lăm năm để tiếp tục tìm La Sát Hồn Châu”.

Tiểu Bạch nghe xong đồng ý nói: “Giữ năm năm để chúng ta tu luyện sau đó lại đi phó ước”.

“Tốt lắm, chúng ta đến địa phương kể tiếp đi” Dương Thiên Vấn thu liễm tâm thần.

“Chúng ta quay trở lại đi, các nơi lân cận đều không có mặt hàng gì tốt” Tiểu Bạch tra xét một phen, trả lời.

Dương Thiên Vấn không nói hai lời, quay người bay về hướng trung tâm Hải Thiên Nguyên.

“Lão đại, ngươi có phát hiện ra ba mươi năm nay chúng ta càng ngày càng thuận lợi, phiền toái cũng càng ngày càng ít không?” Tiểu Bạch nhàm chán mở miệng nói.

“ừm, đúng vậy, giống như rất nhiều người nhận thức ta” Dương Thiên Vấn mỉm cười, “Cái này không phải là rất tốt sao? Phiền toái bớt đi một ít, tốc độ của chúng ta cũng nhanh hơn một ít”.

“Tốt lắm, nhưng ít phiền toái thì thu hoạch của chúng ta cũng giảm đi một ít. Ngươi hãy nhìn số lượng La Sát Hồn Châu có đường kính nhỏ hơn hạt gạo nhiều hơn số lượng lớn hơn gạt gạo gấp hai lần. Dựa theo tỉ lệ bình thường, phải hơn gấp mười lần mới được” Tiểu Bạch mở miệng giải thích.

Lúc này Dương Thiên Vấn mới nhớ rằng mình thu hoạch cho tới nay cũng được khá lớn, hồn châu cỡ nhỏ cũng chưa từng đi tìm kiểm qua. Hai trăm vạn La Sát Hồn Châu nhỏ trên người chín mươi chín phần trăm là chiến lợi phẩm.

Dương Thiên Vấn cười cười, đã biết ý tứ trong lời nói của Tiểu Bạch, buông tay bất đắc dĩ nói: “Người ta không đến tìm gây phiền toái cho chúng ta, cái này không phải tốt lắm sao?”

“Tốt thì đúng là tốt, ta cảm thấy bọn họ tìm chúng ta gây phiền toái mới là tốt hơn” Tiểu Bạch lẩm bẩm tự nói.

Dương Thiên Vấn vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch, mở miệng đáp: “Cái người tu hành này, bớt kết nhân quả là tốt nhất, bất quá người đi cạnh bờ sông nào có giày không ướt? Chúng ta đo lại tại thần giới, tự nhiên sẽ hội ngộ rất nhiều chuyện như vậy. Chủ trương của ta luôn luôn là ngươi không cản ta thì ta không cản ngươi. Bớt kết nhân quả, tích nhiều công đức” Ngay sau đó đem kinh văn Đạo Đức Kinh ra niệm.

Tiểu Bạch nghe được có chút thức tỉnh, dần dần im lặng an tĩnh xuống.

Theo Tiểu Bạch nhận định, Tiểu Bạch từ từ năng lực cảm ứng đã được phi thường thăng hoa. Hiển nhiên cơ duyên vô hình cũng là đến.

Dương Thiên Vấn thấy vậy thả chậm tốc độ, cũng không quấy rầy nó đột phá, hiểu được loại cảnh giới này là mười phần khó được. Dương Thiên Vấn không để ý nhiều, giành một ít thời gian chờ Tiểu Bạch ngộ đạo.

Nửa tháng sau, Tiểu Bạch một lần nữa mở mắt, lộ ra đáng yêu tươi cười, duỗi lưng một cái nói: “Lão đại, đa tạ ngươi chỉ điểm”.

Dương Thiên Vấn cười cười, cũng không trả lời chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch thoải mái nhắm mắt, một lát sau mở miệng nói: “Lão đại, lúc ta ngộ đạo liền cảm ứng được một cái địa phương kỳ lạ”.

“Ồ?” Dương Thiên Vấn tò mò, hỏi: “Địa phương nào, ở đâu?”

“Đi về phía đông nam, khoảng hai vạn dặm trong một cái hạp cốc. ừm, Hiện tại ta cảm ứng chưa đến nơi đó” Tiểu Bạch nhẹ giọng nói.

Dương Thiên Vấn gật đầu, thay đối phương hướng, tốc độ nhanh hơn.

***

Hôm sau, Dương Thiên Vấn chạy tới địa phương theo như lời của Tiểu Bạch. Đây là một cái khe rất sâu chiểu thần thức của Dương Thiên Vấn tra xét, kết quả cho thấy cốc này sâu tới hai ngàn thước.

“Địa phương cụ thể là ở đâu? Bây giờ còn có thể cảm ứng được không?” Dương Thiên Vấn thu hồi thần thức, quay đầu hỏi. Tiểu Bạch nhắm mắt lại phóng cảm ứng thần thông. Hết thời gian một nén hương liền thu hồi cảm ứng, lắc lắc đầu, khó hiểu nói: “Ta cảm ứng không được. Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng ta cảm ứng được ngay tại khe sâu lý này, cụ thể giống như là từ nơi này đi xuống”.

“Cái này cũng không kỳ lạ lắm, lúc ấy ngươi bị bao vây trong trạng thái đặc thù. Khi ở bên trong loại trạng thái này, lực cảm ứng của ngươi tất nhiên tăng lên trên diện rộng, cho nên mới cảm ứng được nơi này. Nhưng hiện tại khi ngươi rời khỏi trạng thái kia, tự nhiên sẽ không cảm ứng được” Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, rút ra kết quả nói.

“Hẳn là như thế, lão đại nói rất có đạo lý” Tiểu Bạch gật gật đầu đáp. Trạng thái lúc ấy thực sự rất mỹ diệu, đáng tiếc, lại không thể giữ được trạng thái này lâu dài.

Dương Thiên Vấn nghĩ lại lời của Tiểu Bạch một chút, nếu Tiểu Bạch cảm ứng chính xác, như vậy bên trong khe sâu này chắc chắn là có bí mật. Nay mình và Tiểu Bạch đều đang đứng ở đỉnh chóp của khe sâu, đứng ở địa phương này. Theo lý thuyết, cách gần như thế này, Tiểu Bạch cảm ứng sẽ không thể mất linh mới đúng, nhưng hiện tại lại là một kết quả khác.

“Lão đại, nơi này là dưới đáy biển sâu bảy ngàn thước, ta cũng không rõ ngươi có thể chống đỡ sự ăn mòn của thủy áp và hàn khí hay không?” Tiểu Bạch không xác định nói.

Dương Thiên Vấn cũng rõ ràng, thần giáp phòng ngự tốt nhất hiện tại mình có, chính là phỏng chế phẩm Chân Ngô thần giáp. Không biết có thể chống đỡ được khó khăn ở bảy ngàn thước dưới biển hay không. Phải biết rằng cấp bậc Thiên Thần, cho dù là Thiên Thần đỉnh phong thì pháp bảo phòng ngự tốt cũng chỉ có thể ở sáu ngàn thước dưới biển, còn sáu ngàn thước trở xuống chỉ có Thần Vương mới có thể đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.