Màn đêm buông xuống, bên cạnh đường cái rộng rãi, một thương đội
chừng trăm người đang đặt nồi, nổi lửa, chuẩn bị nhóm lửa buổi tối. Từng đóng lửa một được đốt lên.
Đám người xa phu, khuân vác thương
đội dựng lên hơn mười lều vải, mọi người tựa hồ cũng đều bận rộn. Một
khúc đàn du dương đột ngột vang lên, mọi người đang tại làm việc lại có
tai mà như điếc đối với tiếng đàn, vẫn đâu vào đấy mà tiến hành làm công việc của mình.
Tiếng đàn là từ bên trong một chiếc xe ngựa truyền ra, thanh âm uyển chuyển du dương. Người đánh đàn chính là Dương Thiên Vấn.
Một lát sau, một mùi thịt tràn ngập xung quanh.
"Cư sĩ, cơm tối xong rồi, có thể ăn." Hạ tổng quản tự mình tới mời Dương Thiên Vấn ăn cơm chiều.
Dương Thiên Vấn ngừng đánh đàn, mở cửa xe ngựa, xoay người đi ra, gật đầu
đáp: "Được, ta đã biết." Dứt lời, hắn xuống xe, thong thả đi về hướng
đống lửa nơi trú quân. Khi hắn đi ngang qua xe vận tải thương đội, tiện
tay gỡ xuống một vò Thiên Hạ vô song.
Hạ mập mạp đối với việc này coi như không nhìn thấ mỉm cười mang theo Dương Thiên Vấn đi trước một
cái ghế dựa, ngồi vây quanh đều là mấy người phụ trách thương đội, vdụ
như đầu lĩnh hộ vệ Hạ Thập Nhất.
Dương Thiên Vấn mở niêm phong
trên vò rượu, rót cho những người đang ngồi ở đây, mỗi người một chén
đầy và nói: "Nào, mọi người vừa uống vừa ăn. Loại món ăn dân dã này sao
có thể không có rượu?"
Mùi rượu lập tức tràn ngập xung quanh, hương bay mười dặm!
Mọi người ngồi vây xung quanh cũng không khách khí, bởi vì mấy ngày nay tới giờ, Dương Thiên Vấn có thể nói không rượu không vui, mọi người cũng
cũng đã quen rồi. Hơn nữa cũng không người nào nguyện ý nói nhảm, bởi vì mọi người cũng khó có được cơ hội xa xỉ mỗi ngày đều nhấm nháp mỹ tửu
cấp cao nhất. Đây hết thảy đều là do Dương Thiên Vấn mang đến. Trừ hắn
ra, không người nào dám vươn tay hướng hơn trăm hũ Thiên Hạ vô song ở
bên trong xe vận tải. Mấy tháng này, hơn một trăm hũ Thiên Hạ vô song bị uống hơn ba mươi hũ, khiến cho Hạ mập mạp vô cùng đau lòng. Tuy nhiên
mỗi lần lấy một vò, Dương Thiên Vấn đều để lại cho y ngân phiếu năm trăm lượng. Thế nhưng y vẫn có cảm giác đau lòng. Y biết rõ những hũ Thiên
Hạ vô song chỉ cần qua tay chính là lợi nhuận gấp hai.
"Chỉ cần
vượt qua ngọn núi phía trước kia, lại đi ba trăm dặm, chúng ta sẽ tới
đất phong của Vương gia, chúng ta có thể hạ xuống một nửa hàng." Hạ tổng quản cảm thán nói. Trong nội tâm y âm thầm ý định: Nhất định phải cho
tháo những bảo bối Thiên Hạ vô song kia xuống trước.
Cách đó
không xa, gần trăm hắc y nhân, đang lau đao thép trong tay. Mỗi người
đều thần sắc chăm chú, hiển nhiên đều là sát thủ đã trải qua tôi luyện.
Ngửi thấy mùi rượu, mỗi người đều tinh thần chấn động, tra đao vào vỏ, chỉnh tề rời khỏi ngọn núi nhỏ.
Cách nơi trú quân của thương đội ba dặm về hướng tây bắc. Trên nhánh cây một gốc cây đại thụ cao ngất, một nam tử, mặc võ bào màu xanh đang nằm, mày rậm mắt to, nhìn qua tựa hồ là đang ngủ.
"Ồ! Mùi rượu, loại rượu này tựa hồ chưa
từng ngửi qua" Thanh niên bị mùi rượu từ đằng xa truyền đến khiến bừng
tỉnh, hung hăng hít hai hơi, nuốt từng ngụm nước bọt, "Móa nó, ai nhịn
được, kẻ đó là rùa đen!" Dứt lời, y liền thả người chạy về hướng mùi
thơm bay tới, thân hình không ngừng thoát ra khỏi rừng cây, một khắc
cũng không dừng lại. khinh công người này có phần không tầm thường, thân hình phiêu dật, mang trên mặt thần sắc không thể chờ đợi được.
Thời gian dần qua, màn đêm càng ngày càng đen, sắc trời cũng càng ngày càng muộn, ánh trăng lại càng rõ ràng sáng.
Hạ Thập Nhất không dám uống rượu, bởi vì hắn còn phải chịu trách nhiệm an
toàn nơi trú quân ban đêm, mặc dù nơi đây đã tiếp cận đất phong của Hạ
vương phủ, thế nhưng là hắn vẫn vô cùng cẩn thận.
Trạm gác trải
rộng toàn bộ bên ngoài nơi trú quân, hơi có dị động, lập tức báo cáo
nhanh cho trung doanh. Nơi trú quân này được kiến tạo dựa theo hình thức hạ trại của quân đội, tuy nhiên rất đơn sơ. Nhưng nó lại có thể cam
đoan khi gặp địch tập kích, có thể tổ chức lực chiến đấu lớn nhất chống
cự với thời gian nhanh nhất.
Người thanh niên giẫm trên thân cây, dùng khinh công phi về phía trước. Lúc này từ sau lưng nhìn lại, phía
sau lưng của hắn đeo một thanh hắc kiếm khổng lồ. Lúc trước hắn dùng tư
thế nằm nên nhìn không ra.
"Ồ, sao lại náo nhiệt như vậy?" Người
thanh niên đang phi hành đã mơ hồ thấy được ánh lửa cùng trạm gác nơi
trú quân. Đương nhiên “náo nhiệt” theo như lời hắn đương nhiên không
phải lửa bếp nơi trú quân, bởi vì lúc này nơi trú quân đã dùng cơm xong, nói náo nhiệt thì quá miễn cưỡng. Hiển nhiên, thanh niên này cũng phát
hiện ra vậy một nhóm hắc y nhân.
Một người áo đen cẩn thận tiến
lên trước một trạm gác, đột nhiên từ phía sau lưng che miệng đối phương. Một đao cắt cổ, giết chết một người canh gác. Sự việc tương tự hầu như
xảy đồng thời trong nhiều trạm gác
.
Ngay khi người thứ ba bị giết, Dương Thiên Vấn phát hiện ra điều khác thường, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười cổ quái tự nhủ: "Dọc theo con đường này ta còn quá buồn
bực, quá trầm tĩnh, không thể tưởng được. Phiền toái đã tới rồi."
Dương Thiên Vấn không cần báo động cho người nơi trú quân bởi vì đã không cần thiết nữa, trạm gác ngầm do Hạ Thập Nhất bố trí phát hiện ra địch tập
kích, thổi còi báo động.
Toàn bộ nơi trú quân đều sôi trào, vô số người từ trong lều vải cầm binh khí xông ra, tuy ít người, nhưng lại có vẻ ngay ngắn trật tự.
Bên hắc y nhân phát hiện ra sự việc bị bại lộ, trực tiếp xuất hiện, cưỡng ép đột phá.
Chỉ chốc lát sau, ban đêm yên lặng bị hàng loạt tiếng kêu phá vỡ. Hộ vệ nơi trú quân cùng Hắc y nhân chém giết cùng một khối, mà những xa phu kêu
la sợ hãi thì run rẩy trốn ở trong lều vải nơi trú quân.
Hạ Thập
Nhất cũng chui ra từ trong trướng bồng của mình, đại đao cầm trong tay
mãnh liệt chém giết về phía trước. Chỉ thấy trên thân đao của hắn bám
vào một tầng chân khí hùng hậu, ánh đao như chợt hiện, mỗi một lần vung
đao đều có thể mang đi tánh mạng một địch nhân.
Rốt cục, bên hắc y nhân chú ý tới hắn, phân ra mấy cao thủ vây hắn, ngăn chặn Hạ Thập Nhất.
Những hộ vệ Hạ vương phủ này cũng không phải kẻ chuyên ngồi không. Hai bên
đấu thành một đoàn, không bên nào chiếm ưu thế rõ ràng, Hắc y nhân hơn
hộ vệ thương đội về số lượng, thế nhưng lại kém hơn một chút về chất
lượng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng đàn sục sôi xuất hiện, theo
tình cảnh biến hóa, phối hợp một cách không đồng điệu. Sau đó tiếng đàn
chuyển, một cỗ khí tức khắc nghiệt bắt đầu xuất hiện, tràn ra khắp nơi
đến toàn bộ nơi trú quân.
"Các huynh đệ, anh dũng giết địch, xuất ra toàn bộ thực lực, giết!" Hạ Thập Nhất đột nhiên kích động hô.
"Giết!" sĩ khí hộ vệ thương đội lập tức tăng nhiều.
Thời gian dần qua đã trấn áp khí thế bên hắc y nhân.
Thanh niên đeo kiếm chăm chú quan sát toàn bộ tình hình từ trên một tán cây,
mắt lộ tinh quang, thở dài: "Người nào, lại có tài nghệ đánh đàn như
thế, rõ ràng không có nửa điểm chân khí; lại có thể tạo ra hiệu quả kỳ
hiệu."
Người đánh đàn tự nhiên là Dương Thiên Vấn ngồi trong xe
ngựa, linh thức của hắn bao phủ toàn bộ nơi trú quân, theo cảm giác bắn
ra khúc đàn, Dương Thiên Vấn cũng không phải cố ý trợ giúp bên nào,
nhưng ở tiếng đàn trong vẫn không tự chủ được mà thiên về hướng hộ vệ
thương đội.
Một cỗ sát khí khó chịu một mực đè nén những hắc y
nhân này. Bọn hắn vô luận vận chuyển chân khí như thế nào cũng không thể khu trừ cảm giác kỳ quái này. Những hắc y nhân bình tĩnh nhất cũng
không khỏi bắt đầu nhíu mày bởi vì tiếng đàn này quá mức quỷ dị.
Cùng với tình cảnh xấu liên tục đè ép lên bên mình, đầu lĩnh hắc y nhân rốt
cục ra tay."Cạch" một tiếng, y rút đao thép, một thanh đao thép bình
thường trên tay hóa thành từng đạo ánh sáng. Y thả người dựng lên,
"Xoát, xoát, xoát vài đao tấn công, lập tức liền có gần tám gã hộ vệ bị
một kích mất mạng, chết thảm tại chỗ.
Hạ Thập Nhất
thấy vậy, không khỏi sốt ruột. Tuyệt đối không thể để cho nhóm cao thủ
này tùy ý giết chóc, nếu không thương vong của bên mình vô cùng nghiêm
trọng, tất nhiên đại bại.
Hạ Thập Nhất mạnh mẽ đề chân khí, mã
đao cũng hiện ra ánh sáng chói mắt, liên tiếp ba đao, bổ chết hai cao
thủ, bức lui năm hắc y nhân, thả người nghênh đón đầu lĩnh hắc y nhân.
Năm người kia thấy vậy cũng muốn vọt tới, đầu lĩnh hắc y nhân hô: "Các ngươi không cần tới, hắn giao cho bổn tọa."
"Các hạ có thể phóng ra chân khí, ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới Tiên
Thiên. Hà tất gây khó dễ cùng chúng ta? Chúng ta chính là thương đội của Hạ vương phủ. Các hạ không sợ gây phiền toái sao?" mã đao trên tay Hạ
Thập Nhất đang phun ra nuốt vào, y trầm giọng hỏi.
"Không quan
hệ. Các ngươi chết sạch. không có ai biết." đầu lĩnh hắc y nhân nói
xong, thân hình nhoáng một cái. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Hạ Thập Nhất,
một đao chém đứt hạ mã đào tràn đầy chân khí trong tay Hạ Thập Nhất, thế đao còn để lại một vết đao thật dài trước ngực Hạ Thập Nhất.
Chỉ qua một đao này, đao của Hạ Thập Nhất đã bị gãy, bản thân bị thương,
chiến lực không còn. Thế nhưng người này có thể phóng chân khí Tiên
Thiên một đao đánh bại Hạ Thập Nhất, thực lực này Hạ Thập Nhất hoàn toàn không ngờ tới.
"Giết! Chó gà không tha" đầu lĩnh hắc y nhân vung đao quát, y đang muốn tiến lên một đao triệt để chấm dứt Hạ Thập Nhất.
Trong lúc đó một Cự Kiếm màu đen từ trên trời giáng xuống, cản lại thân
hình của hắn.
Đầu lĩnh hắc y nhân sửng sốt một chút, tập trung nhìn vào, kinh sợ lên tiếng: "Hắc huyền Cự Kiếm? !"
"Lãnh Ngạo Thiên? Tại sao hắn lại ở chỗ này? Không, không có khả năng! Ta
nhận được tin tức, cũng không nói hắn sẽ ở trong thương đội Hạ vương
phủ" đầu lĩnh hắc y nhân rối loạn trong nội tâm, vô cùng hỗn loạn. Thanh Cự Kiếm màu đen trước mắt này mang đến cho hắn sự chấn động thật sự quá lớn, thanh kiếm này mang một ý nghĩa quá nặng nề. Nặng đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể coi thường. Hơn bảy mươi tên Hắc y nhân quyết
đoán thu tay lại, thối lui đến sau lưng đầu lĩnh ắc y nhân, mà hộ vệ
thương đội cũng đỡ Hạ Thập Nhất bị thương đứng lên, lui về phía sau vài
bước. Đội ngũ hai bên dùng thanh Cự Kiếm màu đen làm giới tuyến, không
quấy nhiễu nhau.
Dương Thiên Vấn cũng có chút ngoài ý muốn, hắn
ngừng tiếng đàn. Hắn không thể tưởng tượng được vấn đề này lại có thể
đột ngột nảy sinh gợn sóng. Dương Thiên Vấn cũng mở cửa xe ngựa, đi
xuống, đi về phía đám người. Loại náo nhiệt này ngu sai mà không góp
vui.
"Lãnh Ngạo Thiên. Ta biết là ngươi, kiếm của ngươi ở chỗ
này, chính ngươi khẳng định cũng ở chỗ này, xuất hiện đi." đầu lĩnh hắc y nhân trầm giọng nói.
"Ha ha ha" Lãnh mỗ ở đây." thanh niên áo
bào xanh từ trên trời giáng xuống, một chân rơi vào trên chuôi kiếm, nhẹ nhàng đứng ở trên chuôi kiếm, mang trên mặt một dáng tươi cười tà dị.
"Lạnh Ngạo Thiên. Đại lục đồn đại, ngươi từ trước đến nay độc lai độc vãng,
tại sao phải nhúng tay vào chuyện của chúng ta?" đầu lĩnh hắc y nhân
nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì cùng Hạ vương phủ?"
"Nói láo. Chỉ là một Hạ vương phủ, tính toán cái gì. Trong mắt ta còn so ra
kém một đống phân. Tên kia, ta cảnh cáo ngươi, cơm có thể ăn bậy, lời
nói cũng không thể nói loạn!" thanh niên áo bào xanh tản ra một khí thế
mạnh mẽ, tức giận nói.
"Vậy ngươi" đầu lĩnh hắc y nhân cũng không e ngại uy thế này của thanh niên áo bào xanh như những thuộc hạ đứng
sau lưng, thế nhưng khẩu khí cũng yếu đi một chút.
"Sự việc Hạ
vương phủ của bọn hắn không quan hệ cùng Lãnh mỗ. Điều Lãnh mỗ quan tâm
chính là rượu ngon kia. Hơn nữa Lãnh mỗ cũng muốn biết vị nào là đại gia cầm đạo lúc nãy." Lạnh Ngạo Thiên cuồng ngạo nói.
Lúc này Dương
Thiên Vấn đã chen đến trước đám người, đi tới bên người Hạ tổng quản, mở miệng hỏi: "Người đứng ở trên thân kiếm có lai lịch gì, thể diện thật
không nhỏ!"
"Ai, cư sĩ có chỗ không biết. Đại lục này võ phong
cực thịnh, nam tử đại lục trên cơ bản đều từng tập qua võ thuật, mà muốn nói cường giả võ đạo chính thức đứng ở đỉnh phong đại lục, chỉ có hai
mươi cường giả ghi lại trong đại lục Binh Khí phổ! Từng người bọn họ đều có thực lực cường đại, thiên quân vạn mã cũng không làm gì được cường
giả như vậy. Bọn hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thoát khỏi quyền
lực thế tục, coi như là hoàng đế ba đại đế quốc đối mặt cao thủ như vậy
cũng phải dùng lễ đối đãi." Hạ tổng quản nhẹ giọng cảm thán nói, "Mà
người này chính là Hắc Huyền kiếm Lãnh Ngạo Thiên bài danh thứ mười trên Binh Khí phổ lần trước "
“Vậy bài danh Binh Khí phổ có thay đổi
sao?” Dương Thiên Vấn kỳ quái mà hỏi thăm. Theo suy nghĩ của hắn, võ đạo cường giả chỉ biết theo thời gian trôi qua mà càng ngày càng mạnh.
"Đúng vậy, binh khí phổ bài danh, hai mươi năm thay đổi một lần, tuy nhiên
bình thường thay hóa không lớn, nhưng luôn luôn có cao thủ thế hệ trước
qua đời hoặc là một đời cường giả ngoài ý muốn mất tích, các loại sự
tình sinh ra, cho nên thứ hạng thay đổi." Hạ tổng quản đáp.
Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu nhìn về phía Lãnh Ngạo Thiên bài danh thứ mười
bên trên Binh Khí phổ. Người này nhìn qua không quá 30. Nhưng Dương
Thiên Vấn tin tưởng khẳng định là luồng nội lực hùng hậu ban nãy sắp tới trình độ nhập võ đạo, cho nên dung nhan không có hiện tượng lão hóa,
dựa theo lần trước thứ mười đến phân lời mà nói..., người này tuổi ít
nhất cũng năm mươi tuổi!
Đương nhiên, do võ giả ngày sau nhập
Tiên Thiên, tuổi thọ sẽ gia tăng một ít. Năm mươi cũng không già, chỉ có thể coi là thanh niên.
Một khi võ nhập đạo chính là thông qua tu hành võ đạo, vượt qua cánh cửa Tu Chân giả Trúc Cơ, một thân chân khí
do hình dáng khí chuyển thành dịch hình dáng, kỳ kinh bát mạch trên
người thông suốt.
Người chính thức do võ nhập đạo cũng rất ít, so với Trúc Cơ dùng phương pháp tu luyện tu chân còn ít hơn nhiều.
Nhưng không thể phủ nhận, chỉ cần có thể võ nhập đạo, bước vào hàng ngũ tu sĩ võ giả, tiền đồ vô cùng quảng đại.
"Tên tuổi Hắc Huyền kiếm Lãnh Ngạo Thiên, chúng ta làm sao không nể tình.
Hôm nay chúng ta cáo từ trước." đầu lĩnh hắc y nhân biết thực lực bên
mình tuyệt đối không có khả năng so sánh với Hắc Huyền kiếm Lãnh Ngạo
Thiên bài danh thứ mười trên Binh Khí phổ.
Nói xong, y ra hiệu
bảo thủ hạ thu thập thi thể người bên mình, nhanh chóng rút đi. Nếu hiện tại không đi, đợi khi Lãnh Ngạo Thiên động thủ, chỉ sợ kể cả mình, ai
cũng đừng nghĩ rời đi.
"Muốn tới thì tới. Muốn đi thì đi, ngươi
coi nơi này là nhà của ngươi à?" Hạ Thập Nhất không cam lòng thả bọn
chúng ly khai như này, phất tay, để cho bọn hộ vệ vây lại.
Đầu
lĩnh hắc y cùng bọn Hắc y nhân không quan tâm tới những hộ vệ này, bởi
vì bọn họ nhiều lắm chỉ là cao thủ hạng nhất, thật sự không coi là cái
gì. Trước mặt Tiên Thiên cao thủ, Hậu Thiên cao thủ căn bản chưa đủ tầm.
Hắc y đầu lĩnh nhìn về phía Lãnh Ngạo Thiên, mở miệng hỏi: "Lãnh đại hiệp có ý gì vậy?"
"Hỏi ta? Ta cũng không phải chủ nhà, đương nhiên là chủ nhà làm chủ" Lãnh
Ngạo Thiên từ trên chuôi kiếm nhảy xuống. Y rút Cự Kiếm lên, một lần nữa đeo trên lưng.
Đầu lĩnh hắc y trợn tròn mắt, lập tức trầm giọng
nói: "Thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?" Trong lời nói có ý tứ cảnh
cáo rất rõ ràng.
"Được rồi, mỗi người các ngươi lưu lại một cánh
tay, một chân. Kẻ nào muốn hai tay lưu hai chân. Kẻ nào muốn hai chân
lưu hai tay." Một âm thanh lười biếng vang lên.
Mọi người theo
tiếng nhìn lại. Không phải là Dương Thiên Vấn sao? Giờ phút này trong
tay hắn đang cầm theo một vò Thiên Hạ vô song, hắn vừa uống vừa nói.
Lạnh Ngạo Thiên nhìn bình rượu trong tay Dương Thiên Vấn, trong mắt không
khỏi lộ ra vẻ vui mừng, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bình rượu, không
nói gì. Đối với Dương Thiên Vấn, Lãnh Ngạo Thiên ngược lại không để ý,
bởi vì hắn không nhìn ra chi tiết của Dương Thiên Vấn, chỉ cho Dương
Thiên Vấn là một phú gia công tử, trong cơ thể một chút nội khí cũng
không có.
Thế nhưng Hạ tổng quản là một người rất khôn ngoan, y
nhanh chóng cho bọn thủ hạ cầm một vò Thiên Hạ vô song vẫn chưa mở nắp,
tự mình đưa qua nói: "Lãnh đại hiệp trượng nghĩa tương trợ, một chút
chút lòng thành không nói hết thành ý. Rượu này tên là Thiên Hạ vô song, rượu như tên, chính là Thiên Hạ vô song, coi như là Túy Tiên nương cũng thua kém nó ba phần."
Lạnh Ngạo Thiên cũng không khách khí nhận
lấy, mở nút ra uống một ngụm. Trong nội tâm một hồi tán thưởng, quả
nhiên rượu ngon, thật sự chính là Thiên Hạ vô song!
"Bắt người tay ngắn. Cắn người miệng mềm, các ngươi đều muốn ta làm cái gì, nói đi!" Lãnh Ngạo Thiên rất thực tế mà hỏi thăm.