"Lãnh đại hiệp, chúng ta là người của Tà Đạo Minh, hơn nữa chúng ta
cùng ngài cũng không có bất kỳ xung đột gì. Kính xin Lãnh đại hiệp hạ
thủ lưu tình." Đầu lĩnh hắc y nhân thay đổi sắc mặt, hắn có thể khi dễ
một Hạ Thập Nhất mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên không lâu thế nhưng
khi đối mặt cường giả bài danh thứ mười trên Binh Khí phổ, một chút sức
phản kháng cũng không có.
Lãnh Ngạo Thiên nghe xong lời này, thu
lại dáng tươi cười trên mặt, thần sắc ngưng tụ, âm lãnh hỏi: "Ngươi đang uy hiếp ta?" Khí thế cường đại lập tức toàn bộ áp tới.
Đầu lĩnh
hắc y nhân bị cỗ khí thế này đánh xuống, sắc mặt lập tức trở nên trắng
bệch, y có cảm giác mình như đang ở vào bên trong bão tố, bất kỳ lúc nào cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này. Chân khí toàn thân đều đang chống
cự cỗ khí thế này áp chế. Y cố gắng mở miệng nói: "Không, tại hạ không
dám. Chẳng qua là"
"Nói! Hắc Viêm lão ma sẽ vì mấy phế vật các
ngươi mà làm khó ta sao? Đừng tưởng rằng dùng tên tuổi Hắc Viêm lão ma
là có thể cứu được mạng chó đám phế vật các ngươi." Lãnh Ngạo Thiên
tiếng nói trầm xuống, Cự Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang đột ngột
lóe sáng mà xuất hiện lại đột ngột biến mất, đầu của đầu lĩnh hắc y nhân rớt xuống, sau đó lại là mấy đạo kiếm quang, một nửa Hắc y nhân chết
thảm tại chỗ.
Hạ Thập Nhất thấy thế, phất tay để cho thủ hạ người vây quanh tiến lên, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến đấu. Bởi vì cao thủ Hắc y nhân đều bị Lãnh Ngạo Thiên giết chết, số tiểu lâu la còn lại tự
nhiên không thể gây ra sóng to gió lớn.
Dương Thiên Vấn thấy rõ
ràng tu vi cùng kiếm thuật của người này coi như không tệ. Nói về tu vi
thì đã đạt tới trình độ nhập môn võ nhập đạo. Chỉ thiếu chút nữa là có
thể nhập đạo Trúc Cơ, Tích Cốc đại thành, đạt tới tiêu chuẩn bây giờ của Dương Thiên Vấn. Không thể không nói với tuổi cùng vị trí hoàn cảnh của người này mà nói, là chuyện rất không dễ dàng.
Hạ tổng quản kích động đi tới, không ngừng nói lời cảm tạ, vô cùng khách khí nói: "Lãnh
đại hiệp lần này trượng nghĩa ra tay, chúng ta thật sự vô cùng cảm kích"
Lãnh Ngạo Thiên không nói gì. Chẳng qua y lẳng lặng lau sạch thân kiếm, cho
đến khi Hạ mập mạp không nói, ymới giương mắt nhìn Hạ mập mạp nói:
"Không cần cám ơn ta, ta cắn người miệng mềm mà thôi. Thế nhưng các
ngươi cần phải chú tâm một chút. Có thể khiến cho người của Tà Đạo Minh
nhìn chằm chằm vào, ha ha ha, "
Hạ mập mạp nghe xong biến sắc, không dám nói thêm cái gì.
Dương Thiên Vấn cũng đôi chút hiểu rõ. Xem ra thương đội này khẳng định vận
chuyển một loại hàng hóa nào đó mà có thể làm cho Tà Đạo Minh động tâm,
nếu không người ta hà tất đến đánh cướp thương đội sao? Coi như là cường đạo đánh cướp thương đội, bình thường chắc sẽ không đuổi tận giết
tuyệt.
Hơn nữa, đám hắc y nhân này dù thế nào đi nữa cũng không
giống cường đạo bình thường. Cả một nhóm người đến, kết quả lại bị giết
chết toàn bộ, thế nhưng như vậy chính là một lần vất vả suốt đời nhàn
nhã.
Rất nhanh, người của Hạ Thập Nhất đã thu thập xong. Đống lửa lại một lần được đốt lên. Lúc này đây Hạ mập mạp lấy ra mười hũ Thiên
Hạ vô song, hướng Lãnh Ngạo Thiên tỏ vẻ lòng biết ơn. Trong tiệc rượu,
trong lều vải ngồi cũng chỉ có bốn người: Hạ mập mạp, Hạ Thập Nhất, Lãnh Ngạo Thiên, còn có cả Dương Thiên Vấn.
"Thì ra Dương cư sĩ dĩ
nhiên là người làm ra Thiên Hạ vô song? Thật sự thất kính thất kính!"
Sau khi Lãnh Ngạo Thiên biết được thân phận Dương Thiên Vấn, y không
khỏi chấn động. Khó trách người ta coi loại mỹ tửu như Thiên Hạ vô song
muốn uống thì uống, muốn cầm thì cầm, đầu lĩnh thương đội lại chẳng quan tâm. Y vốn cho Dương Thiên Vấn chỉ là một công tử gia, không thể tưởng
được Dương Thiên Vấn lại là người làm ra rượu này, thực sự xứng là đại
sư ủ rượu.
Lãnh Ngạo Thiên người này võ công trác tuyệt, tính
cách không bị trói buộc, từ trước đến nay độc lai độc vãng, chưa bao giờ nhúng tay vào tranh đấu chính tà ở đại lục, chẳng qua là đối với người
có chân chính bản lĩnh, đặc biệt khách khí, cho nên giao hữu đầy trời.
.
"Nào có, nào có." Dương Thiên Vấn hoàn toàn không quan tâm. Tâm cảnh tu vi
đến cấp bậc này, hắn cũng rất khó chú ý những chuyện nhỏ nhặt.
"Nếu như tại hạ đoán không lầm, tiếng đàn lúc trước cũng là cư sĩ đàn, đúng không?" trực giác Lãnh Ngạo Thiên rất chuẩn.
"Lãnh huynh ưa thích sao? Vậy tại hạ sẽ đàn một khúc cho mọi người trợ hứng." Dương Thiên Vấn cười cười, cho người ta mang cầm tới. Hắn bắt đầu đàn
một khúc. Lân này tiếng đàn không còn các loại đằng đằng sát khí như
khúc Thập Diện mai phục, mà là trực tiếp đổi thành Tiếu Ngạo giang hồ.
Kỳ thật tính tình Lãnh Ngạo Thiên không khác nhiều lắm so với Lệnh Hồ
Trùng, chẳng qua là y càng lộ ra vẻ ngoan lệ, vừa chính vừa tà. Nhưng y
nghe xong khúc đàn này, lập tức thích. Vốn Lãnh Ngạo Thiên có bốn hứng
thú, đầu tiên là võ đạo, thứ nhì là rượu ngon, đệ tam là âm luật, thứ tư là ….. thế nhưng bản thân của hắn cũng không thông âm luật. Điều này
khiến cho Lãnh Ngạo Thiên vô cùng phiền muộn. Hôm nay Dương Thiên Vấn
đàn một khúc Tiếu Ngạo giang hồ, khiến cho Lãnh Ngạo Thiên hạ quyết tâm
học tập âm luật.
Cho nên, Lãnh Ngạo Thiên bắt đầu vốn không có chuyện gì, dứt khoát ở lại,
hộ tống thương đội cùng khởi hành. Trên đường vừa có thể uống rượu Thiên Hạ vô song, lại có thể thỉnh giáo Dương Thiên Vấn âm luật.
Dương Thiên Vấn cũng không giấu giếm. Đối với âm luật mà nói, Dương Thiên Vấn cũng chỉ hiểu biết sơ qua mà thôi. Hắn là do Thủy Thấm Lan hun đúc mà
thành, nhưng một chút da lông đủ để cho Dương Thiên Vấn khoe khoang ở
thế tục.
Ngộ tính Lãnh Ngạo Thiên thật sự không thể chê, để cho
Dương Thiên Vấn cũng có chút kinh ngạc. Không biết là thiên phú hay
người này là một thiên tài. Đối với âm luật, Lãnh Ngạo Thiên tiến bộ
tương đối nhanh.
Dọc theo con đường này, chẳng qua chừng mười
ngày, Lãnh Ngạo Thiên học tập trụ cột âm luật vô cùng vững chắc. Thời
gian còn lại cũng chỉ có chính mình lĩnh ngộ cùng luyện tập.
Khúc phổ Tiếu Ngạo giang hồ, Dương Thiên Vấn cũng đã viết ra một trang cho hắn.
Tốc độ của thương đội không nhanh. Sau một thời gian, Dương Thiên Vấn ngược lại cùng Lãnh Ngạo Thiên kết thành quân tử chi giao.
"Lãnh huynh. Tại hạ đã không có gì có thể khiến ngươi học được rồi, ngươi học được thật sự quá nhanh." hôm nay Dương Thiên Vấn thật sự không có gì có thể dạy nữa, bởi vì những gì có thể dạy đều dạy hết.
"Âm luật
dùng để nung đúc tình cảm sâu đậm, tinh lọc tâm tình, đồng thời cũng có
thể đoạt tánh mạng người, giết người một cách vô hình. Với võ đạo tu vị
của Lãnh huynh, tin tưởng cũng rõ ràng điểm này, cho nên kính xin Lãnh
huynh ngày sau nghĩ cho kỹ, chớ lạm sát kẻ vô tội." Dương Thiên Vấn mượn cơ hội này khuyên nhủ mấy câu. Bởi vì Dương Thiên Vấn nhìn ra sát khí
trên người Lãnh Ngạo Thiên không nhẹ, hiển nhiên là giết quá nhiều người mà hình thành. Đương nhiên, nếu như người bị giết chính là ác nhân.
Dương Thiên Vấn tự nhiên sẽ không cổ hủ mà nói nhảm nhiều, chẳng qua sát khí quá nặng cũng chính là nhân tố mấu chốt khiến Lãnh Ngạo Thiên không cách nào đột phá bình cảnh võ đạo.
Bởi vì hợp ý, Dương Thiên Vấn mới có lòng khích lệ hai câu, hy vọng có thể cảm hóa y.
Lãnh Ngạo Thiên nghe xong, mới đầu y cũng lơ đễnh, nhưng thời gian dần qua
cùng với việc gần gũi Dương Thiên Vấn hơn, cũng nửa hiểu nửa không.
Rốt cục, thương đội đã tới mục đích, một tòa Đại Thành phong cách cổ xưa
tọa lạc ở trước mắt, cửa thành cao lớn, cho thấy quy mô thành này, tường thành dày đến 10m, vô cùng kiên cố.
"Chúng ta cuối cùng đã tới,
Dương cư sĩ, Lãnh đại hiệp, ngài có đi theo chúng ta cùng quay về Vương
phủ nghỉ ngơi hay không?" Hạ mập mạp khách khí mà hỏi thăm.
"Không cần. Ta không thích." Dương Thiên Vấn cùng Lãnh Ngạo Thiên đồng thanh nói.
"Đúng rồi. Hạ tổng quản, ta muốn ở chỗ này mua một cửa hàng, ngươi có thể
giúp ta một việc?" Dương Thiên Vấn đột nhiên mở miệng hỏi.
Đây
không phải nhất thời xúc động, mà Dương Thiên Vấn sớm có ý định. Thành
này không nhân khẩu, ít nhất cũng có hơn trăm vạn! Ở chỗ này, có thể làm cho Dương Thiên Vấn càng hiểu rõ thế tục. Dương Thiên Vấn còn đang đợi
Kim tiên Thiên Võng hạ giới. Vấn đề là đã qua lâu như vậy, còn không có
tin tức, điều này làm cho Dương Thiên Vấn có chút kỳ quái. Đêm qua,
Dương Thiên Vấn chủ động liên hệ rồi thoáng một phát Đinh Ẩn, lúc đó hắn mới biết chính mình hạ giới đã gần một năm rồi, thế nhưng bên Đinh Ẩn
mới qua một chung.
.
Coi như Dương Thiên Vấn đã hiểu nguyên nhân. Thời gian của giao diện này khác với Thần giới.
Dương Thiên Vấn cũng không thúc giục, mặc dù đại lục này chỉ là đại lục phàm
nhân, nhưng không có nghĩa thần vị không ở tại đại lục này. Dù chỉ có
một phần vạn cơ hội, Dương Thiên Vấn cũng sẽ không bỏ qua.
Ý định của Dương Thiên Vấn là từ nơi này, tìm khắp Đại lục, nhưng một mình
Dương Thiên Vấn muốn tìm toàn bộ đại lục, hiển nhiên không có khả năng.
Cho nên nhất định hắn cần phải thao tác, đương nhiên, nếu là như vậy,
Dương Thiên Vấn cần thực lực nhất định.
Tu vi hiện tại của Dương
Thiên Vấn dựa theo phân chia của Tu Chân Giới, chính là Tích Cốc đại
thành, còn không có tiến vào Dan kỳ. Mà Lãnh Ngạo Thiên ở vào Khai Quang kỳ đỉnh phong, thiếu một bước đột phá đến Tích Cốc kỳ. Cho nên tu vị
của Dương Thiên Vấn ở thế tục cũng không phải rất mạnh. Mấy ngày này cần ít xuất hiện, trước chế định một kế hoạch, vừa tích lũy thực lực.
Thành này có nhân khẩu hơn trăm vạn, mà nhân khẩu càng nhiều, lại càng trợ
giúp Dương Thiên Vấn hiểu rõ nhân sinh muôn màu, tìm kiếm Kiếm đạo của
mình.
Dương Thiên Vấn trực tiếp lấy ra một nửa ngân phiếu giao
cho Hạ mập mạp nói "Kính xin Hạ tổng quản giúp đỡ tại hạ tìm một cửa
hàng ở vào khu náo nhiệt phồn hoa."
Hạ mập mạp cũng không chối
từ, tiếp nhận ngân phiếu, vỗ ngực đáp ứng, sau đó lập tức dẫn Dương
Thiên Vấn đến khách điếm trong thành ở lại, mà Hạ Thập Nhất thì mang
theo thương đội trở về phục mệnh. Về phần hành trình tiếp theo của
thương đội, tự nhiên là đi thủ đô Thanh Ngô quốc, mà Dương Thiên Vấn lại không có ý định cùng đi với bọn họ.
Dương Thiên Vấn có trực
giác, lúc này đây đồ vật Hạ vương phủ hộ tống, khẳng định chính là đồ
vật Tà Đạo Minh nhìn chằm chằm vào. Mặc kệ bọn hắn hộ tống như thế nào,
Dương Thiên Vấn cũng không có hứng thú đi tham gia vào náo nhiệt này.