“Lão đại ngươi thấy rồi? Trên lý luận, nó có thể hấp thụ toàn bộ trận
pháp, kết giới, cấm chế các loại tồn tại, sau đó ghi lại. Có thể tùy
thời sử dụng!!” Tiểu Bạch giới thiệu.
Dương Thiên Vấn quả thực
không dự đoán được, cái trận ấn này vậy mà còn có chiêu thức ấy. Loại
công năng này quả thực so với tiêu hóa hấp thu máu thịt tinh hồn của
sinh linh giết ở trong trận còn nghịch thiên hơn.
Dương Thiên Vấn nghĩ một chút, có phải bởi vì tinh huyết Tiểu Bạch hay không, làm cho
cái trận ấn này cũng sinh ra dị biến đáng sợ. Có được bản năng cắn nuốt
tiến hóa đây?
Nguyên nhân, Dương Thiên Vấn chỉ là thoáng nghĩ một chút, cũng không có ý tứ tích cực. Cái này cũng không quan trọng. Quan
trọng là kết quả. Kết quả này thật sự quá mỹ diệu.
“Lão đại. Ngươi phải nói giữ lời. Nó về sau gọi là Tiểu Bạch thần ấn.” Tiểu Bạch kiêu ngạo nói với Dương Thiên Vấn.
Tiểu Bạch thần ấn? A... Cái tên thật khó nghe. Chẳng qua thôi đi. Tên chỉ là danh hiệu mà thôi. Kết quả tuyệt vời là được rồi.
“Được. Ta nói chuyện giữ lời.” Dương Thiên Vấn cười ha ha đáp.
Tiểu Bạch thần ấn, cái tên ngu ngốc không thể ngu ngốc hơn. Ai lại có thể
nghĩ đến ngày sau nó sẽ danh dương thần giới, làm vô số thần minh lâm
vào sợ hãi?
“Ồ?!” Gương mặt Dương Thiên Vấn vốn tươi cười ở nháy mắt âm trầm xuống, âm trầm giống như muốn chọn người mà nuốt.
“Lão đại, đã xảy ra chuyện gì ?” Tiểu Bạch rất hiểu biết Dương Thiên Vấn hỏi trước tiên.
“Có người không tuân thủ quy tắc trò chơi.” Sắc mặt Dương Thiên Vấn càng thêm âm trầm.
Phong Nhạc rất đau đầu, phi thường đau đầu. Không chỉ là đau đầu, càng nhiều
là tức giận, tức giận không phát tiết được! “Người đâu.”.
“Đà chủ.” Một người trung niên mập mạp đột nhiên xuất hiện ứng tiếng nói.
“Thả người.” Phong Nhạc xoa huyệt Thái Dương thấp giọng nói.
“Nhưng Đặng thiếu gia hắn...” Trung niên mập mạp chần chờ nói.
“Cái đcm, tên bại gia tử kia biết cái gì? Lập tức thả người. Rốt cuộc ta là
đà chủ hay là tên bại gia tử kia là đà chủ? Ta nói thả người thì thả
người. Đừng cho rằng khốn kiếp kia muốn làm gì ta không biết. Cảnh cáo
hắn cho ta, hắn muốn chơi nữ nhân, bên ngoài nhiều.” Phong Nhạc tức rống lớn.
Trung niên mập mạp vội vàng lên tiếng trả lời lui xuống.
“Hy vọng kịp...” Phong Nhạc đè ép phẫn nộ nhẹ giọng thở dài.
Một lát sau, một người trẻ tuổi xông vào, chỉ vào cái mũi Phong Nhạc mắng:
“Phong Nhạc, ngươi có ý tứ gì? Lão tử bắt con gái liên quan ngươi chuyện gì? Đừng cho rằng ngươi làm một tên đà chủ rách đã rất giỏi. Không nên
quên vị trí đà chủ của ngươi vẫn là dựa vào gia gia của ta có được!”.
Phong Nhạc nhìn trung niên mập mạp đi theo vào hỏi: “Người thả chưa?”.
“Hồi bẩm đà chủ, người đã thả rồi.” Trung niên mập mạp cung kính trả lời.
“Hoàn hảo không tổn hao gì không?” Phong Nhạc xác nhận nói.
“Này, Phong Nhạc. Bổn thiếu gia đang nói chuyện với ngươi! Ngươi...”.
“Bốp!” Một tiếng tát vang giòn lên. Giữa sân yên lặng một hồi lâu.
Phong Nhạc lạnh giọng mở miệng nói: “Đặng Hằng. Ta tốt xấu coi như là thúc
thúc của ngươi. Đừng cho rằng nghĩa phụ cưng chiều ngươi, ngươi đã có
thể muốn làm gì thì làm. Ngươi biết ngươi cướp nàng kia là ai không? Đó
chính là quan môn đệ tử của Duy Ngã tiên tôn! Còn có, nam nhân của nàng
là tam giới sát trận đệ nhất Vấn Thiên cư sĩ. Hai bên này ngươi đều
không thể trêu vào!”.
“Ngươi. Ngươi dám đánh ta? Phong Nhạc.
Ngươi giỏi. Ngươi rất giỏi. Ngay cả gia gia của ta cũng chưa từng đánh
ta. Ngươi chẳng qua là tạp chủng gia gia ta nhặt được. Ngươi vậy mà dám
đánh ta?” Người trẻ tuổi rất rõ ràng tức sắp nổi điên rồi.
Trung
niên mập mạp cả kinh, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt Phong Nhạc lộ ra
một cỗ sát khí quen thuộc. Biết Phong Nhạc đã động sát khí, vội vàng hòa giải nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi cũng đừng bướng nữa, mau rời khỏi
Duyệt Kỷ Tinh đi. Vấn Thiên cư sĩ sẽ không bỏ qua ngươi.”.
“Hắn
dám. Gia gia của ta chính là Cổ Tà ma tôn. Ai dám đem ta thế nào?” Đặng
Hằng một chút cũng không e ngại.
“Hừ. Người
đâu. Đem Đặng Hằng trói lại, lập tức đưa ra khỏi Duyệt Kỷ Tinh.” Hung
quang trong mắt Phong Nhạc chợt lóe rồi biến mất, hừ lạnh một tiếng hạ
lệnh.
Đặng Hằng còn muốn nói cái gì nữa.
Thân hình Phong
Nhạc chợt lóe xuất hiện ở trước người Đặng Hằng. Một cái chặt tay xuống
liền đem Đặng Hằng đánh bất tỉnh. “Đem hắn đưa đi. Ài... thật sự là một
kẻ không biết tốt xấu đáng thương.”.
Dương Thiên Vấn quả thực tức muốn giết người. Người của Tà Vụ vậy mà không tuân thủ quy tắc trò chơi như thế, chạm tới vảy ngược sâu nhất của mình. Như vậy thì có dũng khí
gánh vác lửa giận của mình! Bích Nhi cùng Thủy Thấm Lan vậy mà bị người
vây công. Người xuống tay đều là cửu phẩm ma đế thực lực cường đại. Chỉ
có Bích Nhi bị thương trốn thoát, Thủy Thấm Lan lại đã bị bắt.
Chuyện như vậy chính là chưa từng xảy ra. Dương Thiên Vấn cũng cảm giác mình những năm qua có chút quá tự đại rồi.
Từ chỗ Đinh Ẩn Dương Thiên Vấn có được một ít tư liệu. Đây là một cái đinh Đinh Ẩn mấy trăm năm qua mới đánh vào tổ chức Tà Vụ tra được.
Đây là một cái tổ chức bí mật thực lực tuyệt đối không ở dưới Ma Nguyệt.
Chẳng qua tổ chức này cũng không giống như Ma Nguyệt hấp dẫn mắt người
như vậy. Tính chất của nó cùng Thiên Võng trái lại có chút tương tự.
Một lát sau, Dương Thiên Vấn nhận được Thủy Thấm Lan đưa tin. Nàng vậy mà bình yên vô sự trở về rồi.
“Thấm Lan. Nàng không sao chứ?” Dương Thiên Vấn lo lắng gần chết.
“Không có việc gì. Yên tâm đi.” Sắc mặt Thủy Thấm Lan coi như bình thường, chỉ là trong lòng lại đã hiểu. Tại cái thế giới này, thực lực vẫn là rất
quan trọng. “Đây là lúc bọn họ thả ta, bảo ta giao cho chàng.”.
Thông tin ngọc bội? Dương Thiên Vấn tiếp nhận ngọc bội, sau đó kết nối.
Thanh âm một nam tử xa lạ truyền tới: “Vấn Thiên cư sĩ tôn kính. Ngô tên
Phong Nhạc. Ở nơi này vì thủ hạ không rõ lí lẽ mà giải thích. Thủ hạ tự
tiện làm chủ trương, quấy rối nhã hứng của ngài cùng hai vị cô nương.
Thật sự là vô cùng áy náy.”.
“Nếu một câu giải thích đã xong
việc, vậy bổn tọa còn lăn lộn cái gì? ít con mẹ nó nói nhảm, giao ra
người động thủ cùng với người làm chủ. Bằng không bổn tọa cùng Tà Vụ
không chết không thôi!” Dương Thiên Vấn được thế không buông tha người
nói. Kiêu ngạo? Bá đạo? Lại như thế nào? Chuyện này xảy ra ở trước công
chúng, chỉ sợ đã truyền khắp toàn bộ đỉnh cấp thế lực của tam giới.
Không nên kỳ quái. Thế giới này so với tin tức xã hội còn truyền nhanh
hơn. Nếu Dương Thiên Vấn phản ứng cái rắm cũng không có, cứ như vậy quên đi, vậy về sau con chó con mèo gì đều sẽ đến một bộ này.
Cái này giống như người khác ức hiếp ngươi, ngươi nếu không đánh trả, như vậy
những người khác liền sẽ cho rằng ngươi dễ ức hiếp. Rảnh rỗi đều sẽ đến
ức hiếp ngươi một lần.
Phong Nhạc cười khổ. Chẳng qua Phong Nhạc
biết đây là tình huống phi thường bình thường. Nếu đối phương cứ như vậy quên đi, Phong Nhạc còn cho rằng vẻn vẹn Vấn Thiên cư sĩ cũng cùng lắm
như thế. Lần sau nói không chừng còn muốn động thủ.
“Vậy được rồi. Ta sẽ đem người đưa đi cho Dương tiên sinh, tùy tiện ngài xử lý.” Phong Nhạc thật ra cũng không muốn làm như vậy.
“Nhớ kỹ. Người chủ sử cũng mang đến cho ta. Ta ngược lại muốn nhìn một cái
là vị anh hùng nào vĩ đại như vậy. Động thủ động dứt khoát như vậy.
Thuận tiện mang cho ta ba ức thượng phẩm tiên thạch đến làm phí tinh
thần tổn thất.” Dương Thiên Vấn khôi phục vẻ bình thường. Đã lâu không
gặp được gia hỏa biết điều như vậy.
“Phí tinh thần tổn thất là
nên. Cho dù Dương tiên sinh không đề cập tới, chúng ta cũng sẽ cấp. Chỉ
là kẻ làm chủ làm chuyện hồ đồ này, làm cho hai bên hiểu lầm đã bị tổng
bộ hạ lệnh giam giữ đưa về tổng bộ. Cho nên xin Dương tiên sinh thứ tội, tại hạ thật sự là giao không được.” Phong Nhạc đầu tiên là đáp ứng bồi
thường lớn lại quay lại giải thích.
Dương Thiên Vấn híp mắt nhẹ
giọng đáp: “Ồ? Như vậy...” Thật ra đang dùng linh hồn liên hệ Đinh Ẩn
nói: “Đinh Ẩn, điều tra ra chưa?”.
“Hồi bẩm chủ thượng, người làm chủ tên là Đặng Hằng, bối cảnh có vẻ như không nhỏ. Là một tên nhị thế
tổ điển hình, không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, háo
sắc như mạng. Ở trên Duyệt Kỷ Tinh còn là có chút ác danh. Hắn đã chạy,
chúng ta đang muốn tra hướng hắn đi. Chờ một lát nữa.
“Sau khi tra được, đem người cho ta xử lý!” Dương Thiên Vấn phân phó nói.
“Chủ thượng. Tra tin tức của hắn không khó, nhưng muốn xử lý bọn họ chỉ sợ
rất khó.” Đinh Ẩn yếu ớt giải thích nói: “Vũ lực dự trữ của tổ chức quá
ít.”.
Dương Thiên Vấn nghĩ một chút đáp ứng: “Nói cho ta biết hành tung của hắn. Ta phái Tiểu Bạch đi xử lý hắn!”.
Dương Thiên Vấn nhận thức được thực lực tình báo của Thiên Võng này đã phát
triển hẳn lên, thẩm thấu toàn bộ tam giới. Nhưng ở trên vũ lực lại là
yếu rất nhiều. Nói trắng ra chính là có thể xuất động đỉnh điểm cao thủ
quá ít. Mặc dù có một chút cũng là phân bố không đều. Triệu tập tới, hoa cúc đồ ăn đều lạnh rồi.
Ừm. Chung quy không thể mọi chuyện đều
cần mình tự ra tay chứ? Nhưng vừa nghĩ đến phải phát triển vũ lực của
Thiên Võng, Dương Thiên Vấn liền đau đầu một trận. Quên đi, dù sao ở
tiên giới cũng ngốc không bao lâu nữa, lười phí cái tâm lực này.
Dương Thiên Vấn thật sự quá lười nhác.
“Được rồi, đem người động thủ cùng với tiên thạch ta muốn đưa đến đi.” Dương
Thiên Vấn thuận miệng đáp ứng điều kiện của Phong Nhạc.
Phong
Nhạc cao hứng trả lời: “Lập tức. Ngài chờ một lát.” Sau đó lại nghĩ một
chút. Không đúng. Dương Thiên Vấn này tính tình sao có thể tốt như vậy?
cổ quái. Dựa theo phân tích, người ta hơi đắc tội hắn, đó chính là kết
cục diệt tộc diệt môn. Lần này Đặng Hằng ngu ngốc kia làm so với những
người đó trước kia còn hung hăng hơn. Nghĩ lại một chút, nòa khí phát
tài thôi. Tà Vụ cũng không phải là những tiểu môn tiểu phái bất nhập lưu kia có thể so sánh.
Quả thực, Tà Vụ so với lớp Phương gia gì đó
trụ cột dày hơn nhiều, hơn nữa thực lực cũng mạnh không phải một chút
nửa điểm. Dương Thiên Vấn phi thường hiểu. Chính là hiểu, Dương Thiên
Vấn mới cùng Tà Vụ chơi trò chơi chính thống. Mọi người đều tuân thủ quy tắc trò chơi chậm rãi chơi. Đáng tiếc, lúc này mới chơi không bao lâu
đã có người phạm quy.
Cái này thì không được nữa. Ngươi nói một
chút, trò chơi loại tầng cấp này, nếu ngươi không tuân thủ quy củ, vậy
thực xin lỗi. Ta có cớ, ta cũng làm theo vi quy. Hơn nữa là đại vi đặc
vi.
Giết gà dọa khỉ đã hết thời rồi. Dương Thiên Vấn đây là giết cự vô phách cho một đám cự vô phách xem.