Bạo Viên mặt mũi bầm dập ra khỏi tiên phủ. Dương Thiên Vấn, Thủy Thấm
Lan cùng Bích Nhi nhìn không hẹn mà cùng cười phá lên. Dương Thiên Vấn
trêu chọc nói: “Ồ. Lúc đi vào là tinh tinh. Như thế nào đi ra đã biến
thành đầu heo rồi?”.
Bạo Viên vẻ mặt buồn khổ, ôm đầu, hộc hộc
nói: “Ông chủ. Người quá không phúc hậu. Vậy mà không cảnh báo ta, Tiểu
Bạch lão đại vậy mà trở nên so với trước kia còn biến thái hơn.”.
Dương Thiên Vấn cười ha ha nói: “Chuyện này cũng không liên quan ta nhỉ? Là ngươi nhất định muốn đi tìm trận.”.
Bạo Viên một trận không còn gì để nói. Cái dạng này cũng không thể đi ra
ngoài gặp người, dứt khoát ở lại nơi này của Dương Thiên Vấn, đem vết
thương dường khỏi lại đi.
Dương Thiên Vấn ở Ngưu Đỉnh Tinh, vẫn
là cái tiểu viện ban đầu kia. Chẳng qua đó chỉ là ở mặt ngoài, dùng dấu
tai mắt người ta. Dương Thiên Vấn cùng hai hồng nhan tri kỷ, tự nhiên
đều là ở tại trong tiên phủ.
Nói thật ra, đã bảy trăm năm. Thiên
Võng tra xét bảy trăm năm vậy mà vẫn là chưa tra được nửa khối bàn cờ ở
đâu. Cái này thật đúng là làm cho Dương Thiên Vấn có chút tức giận.
Rảnh rỗi, Dương Thiên Vấn đều là đang hí hoáy la bàn. La bàn cấp mười sáu,
chi là tự hỏi đã tốn của Dương Thiên Vấn gần bảy trăm năm thời gian. Tuy tâm Dương Thiên Vấn không ở đây, ba ngày đánh cá hay ngày rải lưới,
nhưng trong thời gian dài đến bảy trăm năm. Dương Thiên Vấn mới nghĩ ra
tuyến đường tốt nhất, cũng đủ thấy độ khó của nó rồi.
Chỉ cần tự hỏi ra lộ tuyến hóa giải, cái la bàn cấp mười sáu này thật ra đã tương đương với cởi bỏ bảy phần.
Dương Thiên Vấn hiện tại đau đầu là, cái nguyện vọng cấp mười lăm này vẫn bảo tồn. Thật không biết nên xin nguyện vọng gì tốt. Thật ra trong lúc nhất thời làm không được việc quá nhiều. Ví dụ như nói trực quan nhất, có
thể hứa nguyện biết được nửa khối bàn cờ khác ở đâu. Nhưng Thiên Võng đã đang tra xét. Hơn nữa tra xét đã bảy trăm năm. Hiện tại hứa nguyện
không phải là lãng phí biểu tình sao?
Dương Thiên Vấn suy nghĩ
một hồi lâu, mới đem Bích Nhi gọi tới. Nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong
lòng, ôn nhu hỏi: “Bích Nhi. Muội có tâm nguyện nào không?”.
“Không có. Người ta hiện tại rất thỏa mãn. Cái gì cũng không thiếu.” Bích Nhi
cười mềm mại đáng yêu. Đem thân mình rúc vào trong lòng Dương Thiên Vấn, nhẹ giọng trả lời.
Vấn đề tương tự, Dương Thiên Vấn cũng hỏi Thủy Thấm Lan. Đáp án là tương tự.
Người biết đủ lúc nào cũng vui. Dương Thiên Vấn cũng có một ít tham ngộ.
Nữ nhân, luôn ngốc không được. Bên này Ngưu Đỉnh Tinh ở không có mấy năm.
Hai nàng đột phát ý nghĩ, muốn đi Duyệt Kỷ Tinh. Dương Thiên Vấn tự
nhiên sẽ không trì hoãn, cáo biệt Bạo Viên cùng Âu Dương Hi rời khỏi.
Bạo Viên có lòng cùng đường, nhưng nhiệm vụ Ngưu Đinh Tinh bên này còn
chưa xong.
Duyệt Kỷ Tinh. Ý tứ lấy tự nữ vì duyệt kỷ giả vinh.
Đây là một tinh cầu thuần buôn bán, phong tình bên trên cũng không tuyệt đẹp như thế nào. Diện tích đất liền cũng không lớn, 90% là biển. Cái
này không phải mấu chốt. Mấu chốt là nơi này chuyên bán đồ dùng nữ nhân. Cái gì tư âm dường nhan đan, trong trắng lộ hồng sương linh tinh tiên
giới bản hóa trạng phẩm cùng bảo dường phẩm. Đương nhiên, quần áo tươi
đẹp nhiều màu tự nhiên là không thể thiếu. Các loại kiểu dáng, mốt thiết kế mới nhất, trang phục mới nhất hấp dẫn không ít nữ tiên, nữ yêu, nữ
ma đầu nổi danh không nổi danh thăm.
Dương Thiên Vấn tự nhiên
chưa từng nghe nói, càng là nghĩ cũng không nghĩ đến Tự Do tinh vực vậy
mà còn có loại địa phương này tồn tại. Không thể không bội phục đầu óc
của thương nhân bây giờ.
Duyệt Kỷ Tinh lại được xưng là mỹ nữ
tinh. Ở nơi này ra vào đều là mỹ nữ đứng đầu tam giới. Cao thấp mập ốm,
gầy gò béo tốt đủ loại mỹ nữ nơi này đều nhìn thấy.
Chủ yếu nhất
là, mỹ nữ có thể bước lên nơi này đều là nhân vật có đầu có mặt. Mỹ nữ
tam giới thoạt nhìn quả thực không quá đáng giá. Nhưng mỹ nữ lại phối
hợp một cái xuất thân cao quý, hoặc là thực lực cường đại, như vậy nơi
này liền trở thành thiên đường của nam nhân. Nam tiên đã kết hôn có thể
so sánh lẫn nhau. Nam sĩ độc thân tự nhiên là tới chỗ này chọn công
chúa.
Vô số nam nhân muốn ra mặt, đầu óc tốt cũng muốn chui về
nơi này, treo lên nữ đệ tử của một đại gia tộc hoặc là cái đại môn phái
nào đó, hoặc là tìm một nữ tiên đế hợp tịch song tu. Trên cơ bản có thể
bớt vài vạn năm phấn đấu. Trái ngược cũng có mỹ nữ ỷ vào tư sắc chọn rể
kim quy.
Dương Thiên Vấn hay là lần đầu tiên biết. Lại có thể còn có loại quái dị phương này. Thú vị. Thật sự thú vị.
“Ta nói Bích Nhi, nàng trước kia từng tới?” Dương Thiên Vấn không phải một
hạng người háo sắc, nhưng trong lúc nhất thời cũng giống lọt vào Chúng
Hương quốc, mắt cũng không đủ nhìn.
“Phải. Muội trước kia thường
thường tới chỗ này mua quần áo. Hoặc là lấy chút linh dược của sư môn
chạy đến nơi này kiếm lời.” Bích Nhi vui cười trả lời.
“Nàng còn bán linh dược?” Dương Thiên Vấn hết chỗ nói rồi.
“Hì hì. Người ta không đủ tiền tiêu vặt. Lại xấu hổ hướng sư phụ đòi.” Bích Nhi ngượng ngùng trả lời.
May mà Dương Thiên Vấn xem như hơi có tài sản. Mua đan trái lại không thành vấn đề. Dọc theo đường đi ngay cả Thủy Thấm Lan luôn luôn điềm tĩnh
cũng hưng phấn cùng Bích Nhi cùng nhau nổi điên. Dương Thiên Vấn xem như đã hiểu cái gì gọi là thiên tính nữ nhân.
Phong Nhạc, một đà chủ của Tà Vụ. Duyệt Kỷ Tinh có vô số tổ chức ở nơi này có cứ điểm. Nữ nhân làm ăn từ xưa đến nay đều là kiếm lời nhất, cũng dễ kiếm nhất. Các nàng mua đồ là từ trước đến nay chỉ nhìn bề ngoài không xem chất lượng.
Bên trên hạ đạt mệnh lệnh nước đôi cái nào cũng được. Phong Nhạc có chút sờ không chuẩn. Cái gọi là “tra rõ Dương Thiên Vấn” này đến tột cùng vào
tay từ phương diện nào. Lại cần tra những gì. Tra như thế nào. Có thể
dùng những thủ đoạn gì?
“Đà chủ, mục tiêu đã tìm được rồi. Chúng ta kế tiếp nên làm như thế nào?” Một thủ hạ đến gần đến báo cáo.
“Bọn họ đang làm những gì?” Phong Nhạc hỏi.
“Đi dạo phố, mua đồ. Tất cả bình thường.”.
Phong Nhạc chính là không hiểu. Bên trên muốn tra cái gì? Hơn nữa Vấn Thiên
cư sĩ này có chút năng lực. Phong Nhạc là người thông minh, không có ích lợi, thật sự không muốn đắc tội vị gia này.
Trận pháp tông sư
quả thực rất cường đại. Sát trận của Vấn Thiên cư sĩ có thể nói là số
một lục giới. Nhưng chỉ cần là người liền có điểm yếu tồn tại. Đại môn
đại phái không dám tội Vấn Thiên cư sĩ, nhưng không có nghĩa tất cả mọi
người không dám đắc tội hắn. Chỉ là vấn đề ích lợi có đủ hay không.
“Tiếp tục giám thị đi. Không có lợi, chúng ta không cần động thủ.” Phong Nhạc xoa huyệt Thái Dương trả lời. Ở trong lòng Phong Nhạc thật ra căn bản
không đem Dương Thiên Vấn để vào mắt. Quả thực, đại trận của Dương Thiên Vấn vừa bày ra, trên cơ bản chính là vô địch tiên tôn trở xuống. Nhưng
là ai sẽ chính diện giao phong với ngươi? Đại môn đại phái có sơn môn
cùng căn cơ. Lão tử đắc tội ngươi rồi tùy tiện hướng nơi nào trốn mấy
vạn năm. Ngươi lại có thể thế nào? Đây là ưu thế của tán tu.
Ở
trên Duyệt Kỷ Tinh tìm một khách sạn ở lại. Nhìn hai nàng hí hoáy phục
sức cùng trang sức mới mua được không khỏi thầm nghĩ, những tiên y này
thì thôi, chính là những trang sức kia ở trên thiết kế thiếu mỹ cảm bao
nhiêu.
Dương Thiên Vấn rất rõ ràng mình đã bị người giám thị.
Không. Hẳn là bị toàn bộ tam giới giám thị. Danh nhân chính là phiền
toái như vậy. Nhưng Dương Thiên Vấn không sợ. Chỉ cần không có lợi ích
khúc mắc lẫn nhau, là không có gia hỏa đui mù nào đến quấy rầy mình. Bao gồm Tà Vụ gần đây theo dõi mình rất chặt.
Thoải mái ở lại Duyệt
Kỷ Tinh. Không thể không nói, đây là một cái thành thị xinh đẹp, là
thành thị đẹp nhất Dương Thiên Vấn sau khi đi vào thượng giới từng chứng kiến.
Nửa tháng thời gian lặng yên trôi đi. Dương Thiên Vấn đã
có chút muốn rời khỏi. Liên tục đi dạo nửa tháng, trên tinh thần thật sự là rất mệt mỏi. Hơn nữa đồ vật nơi này thật sự quá bắt chẹt người. Quả
thực đem người làm cây gậy, hung hăng gò mạnh. Không sai. Dương Thiên
Vấn không thiếu tiền, hơn nữa rất bại kim, không đau lòng tiền đó. Chỉ
là cảm giác bị người gò cây gậy thật sự làm người ta vui vẻ không nổi.
Nếu không phải nhìn thấy hai vị hồng nhan tri kỷ trong khoảng thời gian
này rất vui vẻ. Dương Thiên Vấn sớm đổi chỗ rồi.
Chẳng qua sự
tình thường thường luôn không như ý người. Không ai có thể đoán trước
tương lai. Hôm nay bởi vì một ít nguyên nhân bên trong. Dương Thiên Vấn
lưu lại trong tiên phủ, cũng không có đi theo.
Nguyên nhân bên
trong? Nguyên nhân gì? Đáp ứng là cái trận ấn không biết nên gọi Tiểu
Bạch kim ấn hay là gọi Vấn Thiên kim ấn này nghiên cứu có thành quả càng thêm sâu.
Cái kim ấn này có tiên thiên khí linh, dùng tới luyện
tài đỉnh cấp nhất luyện chế mà thành, có tiềm lực gần như vô hạn. Đến
nay, Dương Thiên Vấn cũng chưa thăm dò trừ có thể bày trận, nó còn có
dạng năng lực gì.
Trực giác nói cho Dương Thiên Vấn, cái kim ấn
này mặc dù chỉ tiến hóa một lần, cũng có một ít năng lực đặc thù không
làm người ta biết. Bảy trăm năm qua, Dương Thiên Vấn vẫn chưa từ bỏ
nghiên cứu. Tiểu Bạch lao công miễn phí có sẵn này đã bị Dương Thiên Vấn bắt lấy giống như bắt lính, đem nhiệm vụ gian khổ này giao cho nó.
Gần đây Tiểu Bạch nghiên cứu có kết quả.
“Thế nào?” Dương Thiên Vấn vào tiên phủ trực tiếp truyền tống đến bên người Tiểu Bạch hỏi.
“Lão đại. Ngươi chính là làm cam đoan, về sau nó đổi tên gọi là Tiểu Bạch
thần ấn.” Tiểu Bạch vẻ mặt rắm thối nhắc nhở. “Được rồi. Trừ phi thành
quả ngươi nghiên cứu có thể làm ta hài lòng, đừng mơ lấy chút phát hiện
nhỏ như hạt vừng đến lừa ta.” Dương Thiên Vấn không ăn một bộ này của
Tiểu Bạch, đưa ra điều kiện của mình. Những năm gần đây, trận ấn nghiên
cứu cũng có vài lần phát hiện, nhưng đều là một ít phát hiện nhỏ. Ví dụ
như nói: Trận ấn có thể ẩn hình. Có thể thu nhỏ lại phóng đại linh tinh.
“Hắc hắc. Yên tâm yên tâm. Lần này chính là phát hiện lớn tuyệt đối.” Tiểu Bạch tề mi lộng nhãn trả lời.
“Nói đi.” Dương Thiên Vấn nhìn bộ dáng tràn đầy lòng tin của Tiểu Bạch, gật
gật đầu nói. Trong lòng cũng có chút chờ mong nhỏ. Không dám quá mức chờ mong. Bởi vì hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn.
“Nói cho
ngươi. Quên đi. Tự ngươi xem đi.” Tiểu Bạch chỉ vào một cái cấm chế pháp trận trong tiên phủ, ném ra kim ấn nhỏ rảnh tay.
Chỉ thấy kim ấn vừa tiếp xúc với cái cấm chế pháp trận kia, toàn bộ cấm chế vậy mà toàn bộ bị hít vào trong kim ấn. Ngay sau đó lại từ trong kim ấn phóng ra
cấm chế pháp trận tương tự, uy lực so sánh càng thêm lớn!!
Dương Thiên Vấn ngây người một hồi lâu, trên mặt dâng lên một cỗ thần sắc mừng như điên.