Có mất thì sẽ có được, sự cường đại của thượng cổ thần hoàng là điều
không thể nghi ngờ! Hiện giờ, trong thời đại này, thực sự tu luyện theo
con đường Thượng Cổ Thần hoàng, thì cũng chỉ có những thượng cấp thần
thú có thiên phú cường đại ở Thú Thần giới.
Ở trong mắt người
Thần giới, thì phương pháp tu luyện thượng cổ thần hoàng có lẽ đã thất
truyền, chỉ có thượng cổ thế gia như Hách gia mới có thể còn bảo tồn.
Mọi người đều biết, tu luyện vài loại pháp tắc, sau đó thành công dung
hợp. Thì sẽ là thượng cổ thần hoàng cường đại, thế nhưng biết là một
chuyện, tu luyện lại là một chuyện khác.
"Cư sĩ, rút lui trận pháp đi." Hách Thiên Thủ nhẹ giọng nói ra.
"Tốt." Dương Thiên trả lời, hắn đã sớm muốn thu lại Thập Tuyệt trận xem có chuyện gì xảy ra.
Vung tay lên, suy nghĩ vừa động, mười cán trận kỳ đều biến mất. Bình gia đại trạch bị trận pháp vây quanh ở hiện ra, hiện giờ Bình gia đã thành nơi
đổ nát. Đám thần nhân chết ở trên tay Dương Thiên Vấn lúc trước, ngay cả thi thể cũng không còn lại.
Bình gia đại trạch vốn có mấy nghìn người, bây giờ chỉ còn được mấy người.
"Là vị lão hữu nào đến vậy?" Lão Thái cao giọng hỏi. Thanh âm quanh quẩn ở trong phạm vi trăm dặm thật lâu không tan.
Một luồng sáng màu đen từ trong đống đổ nát của Bình gia bay ra, trong chớp mắt liền bay về phía xa.
"Nếu đến đây, không lên tiếng chào hỏi liền rời đi, không khỏi quá xem
thường chủ nhà chúng ta đi à nha." Thân hình Hách Việt Vương chớp lên,
liền đuổi theo luồng sáng kia. Thò tay túm lấy, sau đó cực kỳ mạnh mẽ
túm lấy luồng sáng kia, trực tiếp ném trở về.
Một người người đàn ông trung niên chật vật hiện ra thân hình, quay lại trong đống đổ nát
của Bình gia, ngay sau đó hai người lão Thái cùng Việt Vương vừa trở về
đem người đàn ông này vây quanh.
"Hử, hoá ra không phải lão bằng hữu?" Thiên Thủ cẩn thận nhìn kĩ, thở dài nói.
"Ba vị thần hữu có lễ." Người đàn ông trung niên. Một thân quần áo màu đen, trên người lộ ra uy áp, sau đầu còn lóe ra hai tầng vầng sáng, màu ánh
sáng rất nhạt, không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra.
Dương Thiên
Vấn cẩn thận nhìn lên, người này lại có thể cũng là cấp bậc thượng cổ
thần hoàng, chẳng qua người này làm Dương Thiên Vấn cảm thấy cũng không
nguy hiểm bằng ba vị cao thủ của Hách gia.
Trong lòng âm thầm suy đoán, chắc là người này đột phá đến cấp bậc thượng cổ thần hoàng không
quá lâu, tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không quá nguy hiểm.
Nhưng mà Dương Thiên Vấn xem tình huống trước mắt, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ
qua, để tránh tai bay vạ gió, Dương Thiên Vấn thông minh lui về phía sau vài trăm thước, nếu thấy không thích hợp, liền có thể lập tức trốn
chạy.
Thượng cổ thần hoàng đánh nhau, Dương Thiên Vấn không muốn
dính vào, không phải là không có thực lực, mà là không muốn bại lộ quá
nhiều mà thôi.
"Các hạ nên biết nơi này là chỗ nào. Không được
chúng ta cho phép, bất cứ kẻ nào từ thần hoàng trở lên, cũng không được
bước vào đảo Hách Đông, nơi này là địa bàn của Hách gia chúng ta!" Việt
Vương khí phách vô cùng nói.
"Nếu đến đây, cũng đừng đi rồi." Lão Thái nói thản nhiên, ánh mắt lộ ra từng đợt sát khí.
"Bình gia, uhm, tốt lắm, lại dám cấu kết với bên ngoài, nên giết!" Thiên Thủ
nhìn về phía dư nghiệt Bình gia bị trọng thương đang ở một bên.
"Nói đi, các hạ tới đây có ý định như thế nào?" Thiên Thủ nhìn về phía tên trung niên áo đen kia hỏi.
"Ta thừa nhận, lúc này đây là do tại hạ lỗ mãng. Ta có thể xin lỗi, nhưng
mà ba vị muốn giữ lại tại hạ, thì cũng phải trả một cái giá tương đối
lớn, làm sao phải như thế cơ chứ?" Trung niên áo đen trầm giọng nói,
không hề kích động.
Hình như chúng ta ẩn cư lâu lắm, đều bị người ta quên mất rồi thì phải.
Lão Thái khẽ vẫy tay, Lão gia chủ Bình gia vốn tiêu hao quá lớn, không hề
có lực phản kháng bị giam cầm. Cả người bị hút tới bên người lão Thái.
Trung niên áo đen quýnh lên, một đòn đánh về phía Lão gia chủ Bình gia, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu.
Chẳng qua, một đòn kia lại bị Thiên Thủ ngăn lại."Ồn ào, lại vẫn dám ra tay à?.
Dương Thiên Vấn nhìn xem tất cả, trong lòng thầm mắng, tên trung niên áo đen
này nhìn qua có vẻ lão luyện, thật ra chính là một tên gà con, ngươi
muốn giết người diệt khẩu sao, sẽ không cần ngăn cản Thập Tuyệt Đại
Trận, hoặc là trước khi Thập Tuyệt Đại Trận biến mất, trực tiếp ra tay
thì xong rồi? Hơn nữa cơ hội như vậy còn có rất nhiều, thế nhưng ngươi
lại cố tình ra tay lúc này, đây đâu phải là cơ hội tốt? Càng thể hiện ra ngươi chột dạ cùng sợ hãi mà thôi.
"Tha mạng, tiền bối." Lão gia chủ Bình gia cầu xin, hắn biết Bình gia xong rồi, cấu kết với người
ngoài đảo, đây là tội lớn diệt môn! Thật vất vả mới đột phá đến thần
hoàng chi cảnh, còn chưa cảm nhận được hết, đã gặp phải họa sát thân.
"Hừ." Lão Thái đặt một tay lên đầu người này. Trực tiếp từ trong nguyên thần người này mạnh mẽ sưu tầm trí nhớ.
Lão gia chủ Bình gia đau đớn vạn phần, toàn thân lại không thể động đậy, cả khuôn mặt đã hoàn toàn biến đổi, ngay cả Dương Thiên Vấn cũng có chút
không đành lòng. Đương nhiên loại cảm giác này chỉ trong nháy mắt. Đối
với loại rắn trong tay áo này, thì không thể nhân từ.
Ở dưới tình huống hoàn toàn tỉnh táo, bị lấy trí nhớ trong linh hồn, thì sự đau đớn có thể tưởng tượng được. Hơn nữa thủ pháp của lão Thái, lại vô cùng thô ráp, không có chút kỹ thuật nào, nên người chịu sưu tầm lại càng đau
đớn kinh khủng.
Lão Thái từ trong linh hồn Lão gia chủ Bình gia tìm ra được đáp án hắn muốn, thì khuôn mặt già nua cũng lộ ra vẻ tức giận.
"Tốt, tốt lắm, đúng là quá tốt! Tốt cho một cái Bình gia, tốt một cái bạch
nhãn lang nuôi dưỡng không quen." Lão Thái nộ khí trùng thiên nói, sau
đó một cái tát đem thần hoàng duy nhất của Bình gia đánh thành tro bụi.
Trong lòng Dương Thiên Vấn thầm khen, lão gia hỏa này ra tay thật đúng là mau, thật ác độc.
"Ngươi, là thuộc thế lực nào?" Lão Thái nhìn về phía trung niên áo đen kia, hỏi nghiêm túc.
"Nhìn bộ dáng của ngươi, uhm, dung hợp hai loại pháp tắc, vầng sáng trên pháp tắc chưa biến mất. Đột phá chưa đến ngàn năm đi?. Giọng nói của Lão
Thái vừa chuyển, "Đáng tiếc. Cũng không biết hiện tại ở Thần giới, còn
có bao nhiêu người giống chúng ta. Thật là đáng tiếc, đáng ra ngươi
không nên tới nơi này. Lại càng không nên tính kế trên đầu Hách gia
chúng ta.
Lời còn chưa dứt, ba thân ảnh ăn ý đánh tới. Ba đánh một. Một chút tình cảm cũng không nói.
Dương Thiên Vấn xem trong chốc lát, làm nhìn thấu một chút việc, khi ba người này ra tay, sau đầu cũng hiện ra vầng sáng như vậy, chẳng qua vầng sáng sau đầu ba người Hách gia là ba màu, mà trung niên áo đen là hai màu.
Căn cứ vào tình hình đánh nhau cùng với những lời của lão Thái, thì Dương
Thiên Vấn ra vầng sáng phía sau thượng cổ thần hoàng chính là kết quả
sau khi dung hợp nhiều loại pháp tắc, hai loại ánh sáng màu thì đại biểu cho hai loại pháp tắc dung hợp, mà ba loại ánh sáng màu liền đại biểu
cho ba loại pháp tắc dung hợp.
Trên lý luận, dung hợp pháp tắc
càng nhiều, thực lực lại càng mạnh. Nhưng lý luận chính là lý luận, cũng có sự sai biệt, cũng giống như thời không thần hoàng, người ta là hai
loại pháp tắc dung hợp, thế nhưng thực lực cũng là thượng cổ bát hoàng
là vì cái gì? Đó là bởi vì hai loại pháp tắc của người ta đều là Thập
Đại pháp tắc.
Thập Đại pháp tắc vốn không phải là muốn lĩnh ngộ
thì có thể lĩnh ngộ, đây là sự tổng hợp của cơ duyên, trí tuệ, thiên
phú, nghị lực. Thiếu một thứ cũng không được.
Ba đánh một, ba kẻ
thượng cổ thần hoàng lâu đời, sống sót từ thượng cổ thời đại đối phó một thượng cổ thần hoàng mới đột phá, căn bản không có gì phải bàn.
Đám thượng cổ thần hoàng này đánh nhau, càng thêm phản phác quy chân, không hề hoa lệ. Bọn họ không có lĩnh vực, cũng không có thần binh ngưng kết
thành lĩnh vực, thế nhưng giơ tay nhấc chân, đều là biểu hiện của pháp
tắc thần uy. Dường như bọn họ chính là thế thân của pháp tắc.
Cảnh giới, thực lực như vậy, làm cho Dương Thiên Vấn thu hồi vô hạn ngạo khí trong lòng, thầm nghĩ: Quả thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại
hữu nhân, ngày sau làm việc, thì phải cẩn thận một chút.
Ở Thần
giới tàng long ngọa hổ, ở thời kì thời đại biến đổi quan trọng thế này,
rất nhiều cường giả thực sự che dấu ở Thần giới đều có thể xuất hiện, tu vi trung vị thần hoàng, có lẽ cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Nhìn ra được, thần hoàng vận dụng pháp tắc, thì thua kém rất nhiều so với thượng cổ thần hoàng, bất kể là trên phương diện nào.
Dương Thiên Vấn thầm nghĩ, may mắn chính mình cũng không chỉ có mỗi pháp tắc, Đại La Kim Tiên tu luyện là đạo, là thiên đạo, là đại đạo. Như thế nào
là đạo? Tất cả đều là đạo. Pháp tắc chỉ là một loại thể hiện của thiên
đạo mà thôi. Ban ngày đêm tối, sao trời vận chuyển, gió thổi trời mưa
vân vân đều ẩn chứa quy tắc đại đạo ở trong đó.
Chỗ nào cũng có đạo, thiên là đạo, địa là đạo. Người là đạo. Bởi vì cái gọi là, đạo pháp tự nhiên!
Dương Thiên Vấn nhìn bốn thượng cổ thần hoàng đấu cùng một chỗ. Trong lòng
hiểu ra rất nhiều điều, thì ra là thế. Núi vẫn là núi, nước vẫn là nước. Chúng nó cũng không có thay đổi, thay đổi chính là trái tim.
Đạo pháp tự nhiên, làm gì cần cứ chú trọng đến pháp tắc cơ chứ? Dương Thiên Vấn thật cao hứng vì chính mình đã dứt khoát không tìm hiểu pháp tắc
nữa, mà là lướt qua pháp tắc, nhắm thẳng vào đại đạo.
Vô thượng thần thông, vô biên pháp môn, đạo pháp vô hạn!
Dương Thiên Vấn tin tưởng chỉ cần cho mình thời gian. Không được bao lâu.
Mình cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn như những thượng cổ thần hoàng này,
đó cũng không phải hy vọng xa vời, mà là điều tất nhiên!
Bốn vị cao thủ Hách gia, rốt cuộc cũng bắt giữ được đại hán áo đen. Chú ý, là bắt giữ, mà không phải là xử lý.
Dương Thiên Vấn cũng có chút ngây người, đều là thượng cổ thần hoàng. Chênh lệch cũng quá lớn đi?
Lão Thái phi thường rõ ràng, trực tiếp đặt tay lên đầu người bày, bắt đầu mạnh mẽ kiểm tra trí nhớ.