Dương Thiên Vấn nhìn xem da đầu có chút run, ba thượng cổ thần hoàng
của Hách gia, biểu hiện thật sự quá mạnh mẽ, cho dù là ba người đánh một người, nhưng đều là thượng cổ thần hoàng, ngay cả thực lực của trung
niên áo đen cũng làm cho Dương Thiên Vấn có cảm giác vô lực. Thế nhưng
ba người Hách gia không chỉ bắt giữ được người này, còn trực tiếp dùng
thủ đoạn cứng rắn nhất, lấy mẫu trí nhớ linh hồn, dùng đến một chiêu
này, thì tên thượng cổ thần hoàng kia tuyệt đối sẽ bị thương nặng, hơn
nữa bị thương như thế. Có lẽ sẽ trực tiếp gạt bỏ ý thức của hắn. Nói
trắng ra là, biến hắn thành một người ngu ngốc.
Trong lòng Dương
Thiên Vấn âm thầm kinh ngạc, Hách gia làm như vậy, quả thật chính là
hoàn toàn đắc tội người khác. Rốt cuộc là thâm cừu đại hận cỡ nào, sau
lưng thượng cổ thần hoàng này tất nhiên sẽ không đơn giản, chẳng lẽ Hách gia không sợ người ta trả thù hay sao?
Lão Thái thu tay về, mà
vẻ mặt cùng ánh mắt trung niên áo đen trong tay hắn cũng nhạt xuống,
thay vào đó là một ánh mắt mờ mịt không biết gì, rất rõ ràng, tên trung
niên áo đen này xem như xong đời. Linh hồn ý thức bị gạt bỏ, cái này so
với thần hồn câu diệt còn đáng thương hơn.
"Thì ra là thế." Lão Thái nhẹ giọng nói ra.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Tên hỗn đản này là do thế lực nào phái tới, bọn họ
thật coi Hách gia chúng ta là bùn nặn thành hay sao?" Việt Vương hỏi
han, sự tức giận trong giọng nói thì ai cũng nghe ra.
Lão Thái
khoát tay áo, vừa sải bước đi tới trước mặt Dương Thiên Vấn, nhìn thoáng qua Dương Thiên Vấn xong, mới chậm rãi nói: "Cư sĩ, hôm nay còn phải
cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, sợ rằng chúng ta cũng sẽ không nghĩ
người này dám lén xâm nhập đảo Hách Đông".
Vẻ mặt Dương Thiên Vấn nghi hoặc khó hiểu, đảo Hách Đông này vốn là người đến người đi, tại sao có thể nói là xâm nhập?
Thiên Thủ cùng Việt Vương dẫn theo tên trung niên áo đen kia đi qua, Thiên
Thủ mở miệng giải thích: " Sau khi Thượng cổ thời đại chấm dứt, Hách gia chúng ta đã từng cùng thế lực khắp nơi ước định, đảo Hách Đông chính là địa bàn của Hách gia chúng ta, không cho phép bất cứ người nào vượt qua cảnh giới thần hoàng tự tiện bước vào, mà chúng ta cũng sẽ không tự
tiện bước vào địa bàn bọn họ. Người tự ý xâm nhập, thì phải chết!"
Dương Thiên Vấn gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đây là một loại ước định giữa cao tầng của các thế lực."Người này mới đột phá, có thể là do không hiểu
quy củ hay không?".
"Ha hả, cư sĩ yên tâm, Hách gia chúng ta cũng không phải là gia tộc lấy thế đè người, không giảng đạo lý. Nguyên tắc
của Hách gia chúng ta, là người không đụng ta, ta không đụng người, nếu
người đụng ta, ta chắc chắc sẽ đụng người." Lão Thái mỉm cười giải
thích.
"Đúng đấy, nếu không phải có tật giật mình, thì hắn chạy
làm gì? Có cái gì hiểu lầm thì đã nói ra rồi~." Việt Vương lại càng thêm rõ ràng.
"Lại nói tiếp, người này có có quan hệ với cư sĩ." Lão Thái cười nhìn về phía Dương Thiên Vấn nói.
"Có liên quan đến ta?" Dương Thiên Vấn lặng đi một chút, lập tức cười nói,
"Đây chẳng qua là đúng dịp mà thôi." Dương Thiên Vấn nghĩ đến chuyện bày trận ở Bình gia.
"Không, một trong những mục đích khi người này
đến đây. Chính là vì ngươi!" Lão Thái trực tiếp trả lời, "Mục đích lớn
nhất hiện tại của hắn, chính là muốn bắt giữ ngươi".
"Ặc" Dương
Thiên Vấn không biết nói gì, đây là hậu quả của việc nổi danh, nổi danh
thì có ưu đãi của việc nổi danh, cũng có chỗ hỏng của việc nổi danh.
Không cần hỏi, cũng không cần biết rõ về người này, hắn hướng về phía
chính mình mà đến, tự nhiên là vì tạo hóa vô cực đan hoặc là cửu chuyển
hoàn hồn đan.
"Xin hỏi người này đến từ đâu?" Dương Thiên Vấn cẩn thận hỏi han."Mặc dù ở trong trí nhớ người này tìm không ra chủ nhân
thực sự, nhưng mà theo ta được biết, thích sau lưng làm như vậy, trừ bỏ
Sáng Tạo ra, cũng không có người nào khác." Lão Thái trầm giọng nói.
"Sáng Tạo? Ngài nói là Sáng Tạo chúa tể?" Dương Thiên Vấn kinh ngạc hỏi rõ.
"Trừ hắn ra thì còn có ai sẽ dấu đầu lộ đuôi như thế. Hừ, đừng nhìn người
nầy ra vẻ chính khí, Trên thực tế hắn thích nhất là làm những chuyện sau lưng như thế này. Trận chiến năm đó, được lợi lớn nhất, chính là hắn!"
Vẻ mặt Việt Vương khinh thường, hừ lạnh nói.
"Kẻ Lão Tử xem thường nhất cũng là hắn!" Thiên Thủ cũng trả lời.
"Xem ra Sáng Tạo tính toán đụng đến bọn ta rồi." Lão Thái lo lắng nói, trong lòng cũng đang âm thầm khiếp sợ, ngay cả Thượng Cổ Thần hoàng mà cũng
có thể bồi dưỡng được sao?
Nếu như nói một Chúa tể bồi dưỡng ra
một Thần vương thậm chí là thần hoàng thì đều có thể thế nhưng nếu chúa
tể hoặc là thượng cổ thần hoàng muốn bồi dưỡng ra một thượng cổ thần
hoàng, vậy cũng sẽ không có khả năng rồi.
Cho dù có được phương pháp tu luyện của thượng cổ thần hoàng, muốn tu luyện thành công, cũng không phải là ngoại lực có khả năng quyết định.
Ba người Lão Thái vẫn cảm thấy nặng nề, nếu Sáng Tạo chúa tể thật sự tìm
được hoặc là thành công bồi dưỡng vài thượng cổ thần hoàng, vậy thì sẽ
có chút nguy hiểm.
Ba người Lão Thái liếc nhau một cái, lại nhìn
Dương Thiên Vấn, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ Sáng Tạo muốn bắt giữ Dương Thiên Vấn, cũng bởi vì hắn coi trọng khả năng luyện đan của Dương Thiên Vấn, muốn nhờ Dương Thiên Vấn để đạt được mục đích của hắn.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.
"Thật ra, chúng ta cùng Sáng Tạo chúa tể chính là chỗ quen biết cũ, hơn nữa
cũng không hề vừa mắt nhau, mấy năm nay ba người chúng ta như hình với
bóng, cũng chính bởi vì cố kỵ Sáng Tạo. Tên kia thập phần nham hiểm, ở
mặt ngoài chính nhân quân tử, sau lưng lại là tiểu nhân đê tiện." Việt
Vương nói một cách thẳng thắn.
"Như thế nào? Ngươi không tin?" Việt Vương nhìn Dương Thiên Vấn vẫn trầm mặc, nói.
"Trong chuyện này, chúng ta không cần phải lừa ngươi, mục đích chủ yếu của
người này là ngươi, chắc ngươi cũng không muốn bị người khác cướp mất sự tự do, không thể quyết định tương lai của bản thân chứ?" Tiếng của Lão
Thái truyền tới, "Thần chiến lại nổi lên, ân oán năm đó chưa xong có lẽ
sẽ được thanh toán lúc này đi?".
"Đừng tưởng rằng việc này cùng
ngươi không quan hệ, Sáng Tạo theo dõi ngươi, ngươi chỉ muốn thoát khỏi
hắn, sợ là khó khăn rồi~." Khuôn mặt Thiên Thủ biểu hiện ra vẻ sợ rằng
thiên hạ không loạn.
Lão Thái ném một cái ngọc giản lại đây, nói: "Đây là tin tình báo vừa rồi ta thu được ".
Dương Thiên Vấn tiếp nhận ngọc giản, dùng thần thức tìm tòi, tin tức trong
ngọc giản cũng không ít, sau khi xem xong, sắc mặt Dương Thiên Vấn cũng
dần cau lại.
Kế hoạch thật là ác độc!
Bình gia cấu kết với thế lực bên ngoài, muốn lấy Thương Hải tửu trang làm nơi phát triển,
tùy tiện bắt giữ mình và tấn công uy danh của Hách gia, muốn kiểm tra
một chút thực lực của Hách gia, nhất là Thạch Tam Điểu!
"Kế hoạch rất hoàn mỹ, đáng tiếc không có cơ hội thi triển rồi." Dương Thiên Vấn
nhún vai khen ngợi. Tuy rằng ở mặt ngoài không có bất kỳ điều gì khác
thường, nhưng mà trong lòng cũng giật mình, tên người trung niên áo đen
này là Úy Trì Thiên Thư. Chỉ hai chữ "Úy Trì", có thể biết được thế lực.
"Như thế nào, hình như cư sĩ không muốn dính dáng vào trong đó?" Thiên Thủ
tỏ ra khác thườn nhìn về phía Dương Thiên Vấn nói, "Đáng tiếc, đây không phải là chuyện mà ngươi muốn là được, trong chuyện này, quyền chủ động
nằm trong tay đối phương.
"Được rồi, các ngươi muốn thế nào?"
Dương Thiên Vấn cũng biết điểm này, xem ra thất gia liên minh này, thật
sự quyết tâm theo dõi mình, biết phái thần hoàng đến thì cũng vô ích,
đến nỗi ngay cả kẻ mạnh như thượng cổ thần hoàng cũng đã phái tới rồi,
hơn nữa thượng cổ thần hoàng này còn bị tiêu diệt ở đảo Hách Đông, bất
kể như thế nào, mối thù này càng ngày càng lớn rồi. Hơn nữa, Dương Thiên Vấn cũng biết kẻ đứng sau lưng thất gia liên minh dĩ nhiên là Sáng Tạo
chúa tể, vậy thì Dương Thiên Vấn không thể không cẩn thận ứng phó rồi.
"Lời xưa có nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, thần chiến lại nổi
lên, chẳng lẽ cư sĩ chưa từng suy nghĩ tính toán về tương lai của chính
mình sao? Chúng ta liên thủ có được không?" Ánh mắt Lão Thái híp lại,
cười đến mức nếp nhăn dồn lại vào một khối.
"Liên thủ" Dương Thiên Vấn cũng có chút kinh ngạc.
Liên thủ, đó là khi thế lực hai bên ngang nhau, cho dù có chênh lệch cũng sẽ không quá lớn. Mà hiện tại hắn là một người cô đơn, có vốn liếng gì để
kết minh cùng Hách gia? Cho dù thêm cả Thương Hải tửu trang, thì thực
lực như vậy vẫn chưa đủ.
Dương Thiên Vấn chầm chậm đánh giá lời
mời chào, trong đó có một chút lấy lòng, một chút uyển chuyển, nghĩ cẩn
thận một chút, hắn lại phát hiện mình đối Hách gia cũng không có ý kiến, cũng không có ác cảm, ngược lại còn có một chút hảo cảm.
Có ý
tứ, thế nhưng lại bất tri bất giác có hảo cảm đối với Hách gia, chút hảo cảm ấy rất rõ ràng là không phải đột nhiên xuất hiện, mà là từng điểm
từng điểm, từ bên trong những gì hắn nhận thấy tích lũy mà thành.
"Tốt, các ngươi nói xem, liên thủ như thế nào?. Dương Thiên Vấn cũng vô cùng
rõ ràng, đã có hảo cảm với Hách gia, vậy thì hành động theo cảm giác là
được.
Ba vị thượng cổ thần hoàng nghe xong câu trả lời của Dương
Thiên Vấn, ngược lại lại im lặng một chút, lập tức phản ứng kịp, trong
lòng không khỏi có một tí hảo cảm với tác phong làm việc gọn gàng mà
linh hoạt của Dương Thiên Vấn.
"Tốt, thật sự rất rõ ràng." Thiên
Thủ khen ngợi, "Các hạ là đan đạo Thánh Sư, lại tinh thông trận pháp, có thể nói là tài năng vô cùng, tuy rằng tu vi kém ba người chúng ta một
bậc, nhưng vậy cũng đủ để trao đổi cùng thế hệ với chúng ta.” "Đúng vậy, về sau xưng hô cũng không cần phải kêu lên tiền bối, bảo ta Việt Vương, gọi hắn là lão Thái, gọi hắn là Thiên Thủ là xong.” Hách Việt Vương nói phụ họa.
Lão Thái cùng Thiên Thủ mỉm cười gật đầu.
"Một khi đã như vậy, Dương mỗ liền cung kính không bằng tuân mệnh Dương Thiên Vấn chắp tay đồng ý mà nói.
"Tốt, nếu chúng ta liên thủ kết minh, vậy thì phải nói rõ, làm như thế nào
đối phó thất gia liên minh cùng Sáng Tạo chúa tể sau lưng bọn họ!" Thiên Thủ đem đề tài dời tới vẫn đề chính, đó cũng là một thái độ, mục đích
hai bên liên thủ kết minh chính là vì đối phó kẻ địch chung, mà điều có
thể làm gần thêm mối quan hệ hai bên cũng chỉ có thảo luận làm như thế
nào tiêu diệt kẻ địch chung của bọn họ.