" vạn kiếm tụ một! " Dương Thiên Vấn rống to một tiếng, một đạo kiếm
quang mạnh mẽ khổng lồ, được áp súc bởi vạn đạo kiếm khí, giống như gặt
lúa, quét liên tục hơn mười bậc, hơn hai mươi con rối thần linh. Dương
Thiên Vấn trực tiếp vọt lên hai bậc đá, một kiếm vừa rồi đã hội tụ hơn
phân nửa thực nguyên của hắn, tương đương với chân nguyên hùng hậu của
hai trăm tiên tôn!
Thiên Vấn ngay cả linh quyết cũng không khởi
động, tâm ** vừa động, mũi Kim Giao Tiễn đón gió mà phóng to lên, bắn về phía hai con rối thần linh ở bậc thang cuối cùng.
" răng rắc ".
Hai con rối thần linh cứng rắn vô cùng tính cả thần giáp trên người bọn
chúng bị cắt thành hai nửa, từ một điểm này liền có thể thấy được Kim
Giao Tiễn mà Dương Thiên Vấn luyện chế ra là hung hãn tới cỡ nào.
Dương Thiên Vấn thu pháp bảo, xông qua cầu đá chừng một trăm năm mươi bậc
này, chạy tới dốc đá đối diện. Trước mặt có hai đài truyền tống. Trên
một đài truyền tống bày một thanh trường thương lóe ra lôi quang, đầu
thương chĩa xuống phía dưới, xuyên thẳng lên tấm bia đá ở trước đài
truyền tống, trên đó viết: cầm lấy liền ra.
Trên tấm bia đá của đài truyền tống còn lại xuất hiện hai lựa chọn: con đường luyện tâm và con đường luyện thân.
Dương Thiên Vấn khẽ chớp mắt, không khỏi thở dài. Hoặc là cầm trường thương
lóe ra lôi quang kia rời đi, hoặc là tiếp tục xông cửa ai! Cây thương
này rất không bình thường nha! Dương Thiên Vấn coi như là người từng
thấy bảo bối, có thể cảm giác được rõ ràng cây thương so với Quang Diễm
thần kiếm trên tay còn cao hơn hai bậc! Quang Diễm thần kiếm trên tay
Dương Thiên Vấn chính là thần khí thượng phẩm hàng thật giá thật, hơn
nữa là thần khí thượng cổ! Thanh trường thương lóe ra lôi quang kia, tất không cần phải nhiều lời, ít nhất cũng cấp thiên khí hạ phẩm!
Dương Thiên Vấn chần chờ một phen, ngồi xếp bằng, phục vào ba viên Kim đan
bắt đầu khôi phục chân nguyên, trận chiến này có thể nói cực không dễ
dàng, chân nguyên gần như tiêu hao không còn, đây vẫn là lần đầu tiên
tiêu hao chân nguyên hùng hậu vượt xa đồng giai của bản thân hầu như
không còn. Chiến giáp trên người cũng có nhiều chỗ bị phá, cần luyện lại một phen mới được. Có điều, đã luyện chế ra Kim Giao Tiễn, có một kiện
bảo vật công kích chân chính cường thế như vậy lúc này mới xông tới mà
không có việc gì cả.
Sau nửa canh giờ, Dương Thiên Vấn mới hồi
phục xong chân nguyên, thở phào một cái, cố nén hấp dẫn, kiên định đi về hướng con đường thí luyện khác.
Trả giá bao nhiêu liền có thể thu hoạch bấy nhiêu, có điều, Dương Thiên Vấn vẫn muốn xông vào hai con đường khác một lần.
Lựa chọn con đường luyện tâm, bạch quang hiện lên, thân ảnh của Dương Thiên Vấn biến mất.
Không cần hỏi nhiều, con đường luyện tâm này, từ mặt ý chữ cũng có thể suy đoán ra một ít.
Lúc Dương Thiên Vấn hiện thân lần nữa, bản thân lại ở trên một thảo nguyên
lớn ánh nắng tươi sáng, thảo nguyên này nhìn qua vô hạn, phạm vi rộng
khắp. Dương Thiên Vấn mở trừng hai mắt, không phải chứ? Chẳng lẽ Truyền
tống trận kia phạm sai lầm? Nếu không làm sao có thể xuất hiện ở trên
một vùng thảo nguyên lớn? Xoay người ngắt mấy cây cỏ dại, cẩn thận ngửi
một phen, không phải là ảo giác, cỏ này là thật, đất này cũng là thật,
thái dương chói chang trên đầu cũng không phải là giả, ánh nắng tươi
sáng bầu trời quang đãng, hết thảy đều chân thật như vậy.
Dương
Thiên Vấn rất rõ ràng, bản thân đang ở đường luyện tâm, hết thảy ở đây
nhất định là giả, nếu không trong thần điện không thể nào lại xuất hiện
thảo nguyên lớn như vậy.
Nhưng vào lúc này, bầu trời trong xanh
đột nhiên xuất hiện vô số tuyến đen, những tuyến đen này đang từ từ lan
ra, sau đó như một tấm vải trắng bị người từ giữa xé mở ra, chính là khe không gian!
Không gian bị một cổ lực lượng xé mở, trong dị không gian tối như mực, đột nhiên tràn ra vô số quái thú tướng mạo khác nhau, có mấy dạng, Dương Thiên Vấn lại biết chúng nó là quái thú Hồng hoang
đã tuyệt chủng, quái thú này vừa xuất hiện chính là mấy trăm con! Rít
gào vọt tới người sống duy nhất trên cả thảo nguyên - Dương Thiên Vấn.
.
Dương Thiên Vấn biết rõ hết thảy đều là giả, nhưng khi chúng nó công kích
tới, khí tức cùng với uy thế này nhưng lại cực kỳ chân thật. Vào thời
khắc này, Dương Thiên Vấn cũng không dám khẳng định hết thảy chuyện này
rốt cuộc là thật hay là giả. Có một điểm có thể chắc chắn chính là,
Dương Thiên Vấn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc dùng cái mạng nhỏ của mình
để đi đánh bạc xem những này quái thú là thật hay giả.
Bị động mà chịu một kích liên thủ của chúng nó, tuyệt đối có chết mà không có
sống, Thiên lôi kim thân mặc dù có đại thành cũng không phải là vô địch, huống chi là đối mặt với nhiều quái thú Hồng hoang như vậy.
Ở
trước mấy quái thú hình thể khổng lồ này, Dương Thiên Vấn dựa vào tốc độ tuyệt đối, nên cũng không có nguy hiểm về tính mạng. Vừa tránh né, vừa
tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây hết thảy đến tột cùng là thật,
hay là giả? Nửa thật nửa giả, thiệt giả khó phân như vậy, ngược lại đúng là khiến người ta đau đầu không thôi!
Thật sao? Đúng, hết thảy
nhìn bề ngoài tuyệt đối là thật, đáp án mà thần thức lấy được cũng là
thật, vừa rồi nhổ một cây cỏ dại cũng là thật, nhưng mà những quái thú
này cũng quá khoa trương đi? Quan trọng nhất là, rõ ràng bản thân tiến
vào chính là con đường luyện tâm, trăm phần trăm nghĩ rằng hết thảy
những chuyện này đều là giả, như vậy hết thảy cảm giác của mình trước đó đều là giả phải không?
Giả sao? Buồn cười, thanh thế cùng với
lực phá hoại cường đại của những quái thú này lúc công kích là thật như
vậy, thậm chí còn khí lãng cuồng bạo kia thổi đến độ đạo tráo hộ thể của mình đều hơi run rẩy. Không chút khoa trương, nếu hết thảy đều là thật, thụ động chịu một kích, không chết cũng sẽ tàn phế! Hơn nữa quan trọng
nhất là tất cả công kích dường như căn bản không hề có bất kỳ tác dụng
gì! Những quái thú này quả nhiên không hổ là mặt hàng hoành hành lúc
thượng cổ hồng hoang, mạnh đến nổi vượt ra khỏi tưởng tượng.
Làm
sao bây giờ? Mạo hiểm nhận một kích, tất có thể phân biệt thiệt giả. Đây chính là đại sự liên quan tới mạng nhỏ, không thể hồ đồ được!
Dương Thiên Vấn lục lọi 《 ba nghìn pháp môn 》, muốn từ trong đó tìm ra một ít pháp môn, mật thuật hoặc là thần thông để giải quyết, nhưng lại không
thu hoạch được gì.
Rơi vào đường cùng, chỉ có hai lựa chọn, thứ
nhất là tin tưởng bản tâm của mình, hết thảy chỉ là hư ảo, cứng rắn chịu một kích này. Thứ hai là nhịn từ từ.
Dương Thiên Vấn chưa kịp
suy nghĩ được bao lâu, trước sau chỉ mấy tích tắc, Thiên lôi kim thân
của Dương Thiên Vấn vận chuyển tới cực hạn, đem Kim Thân pháp áp súc ra
ngoài thân một thước, đây đã là phòng ngự thân thể mạnh nhất mà Dương
Thiên Vấn có khả năng xuất ra. Về phần chiến giáp thần khí, tất nhiên là tế nó ra, che ở trước người. Sau đó không tránh không né mà đối mặt với quái thú tuôn ra công kích kia.
Vang một tiếng.
Thân hình của Dương Thiên Vấn bay ngược, trong miệng mũi chảy ra máu tươi ào ào, đau nhức đến tận xương tủy. Hết thảy những chuyện này không ngờ lại là thật! ! Đây tuyệt đối không phải là thật!
Dương Thiên Vấn lại một lần nữa vận chuyển Kim Thân, đối mặt với bọn quái thú oanh kích lần thứ hai, không tránh không né.
Miệng Thiên Vấn phun máu tươi, lại một lần nữa bay ngược, mà chiến giáp thần
khí kia thì hóa thành hư ảo, đây chính là một kiện chiến giáp thần khí
thượng phẩm đó! Mặt hàng hiếm có trong cả đống bảo tàng, liền bị hỏng
như vậy.
Chẳng lẽ, hết thảy mọi chuyện quả thật không phải là
cảnh ảo? Nếu không cũng không thể nào hai lần liên tiếp đều có cảm giác
đau, từng ngâm qua ở trong linh tuyền, không chỉ được dịch cân tẩy tủy,
hơn nữa phòng ngự của thân thể cũng cường hóa không ít, nếu không một
kích này có thể chịu được hay không cũng không biết ấy chứ!
Đây là thật là thật!
Ngay khi Dương Thiên Vấn nhận định là tồn tại chân thật, tâm ** vừa chuyển,
phảng phất về lại khắc mới bước vào lúc nãy, là cảnh tượng thảo nguyên
yên lặng tường hòa kia.
Không! Tất cả tuyệt đối không thể nào là
thật! Bản thân đang ở con đường luyện tâm, làm sao có thể gặp những quái thú Hồng hoang đã tuyệt chủng này chứ?
Vừa ổn định thân hình,
công kích của quái thú lại đến. Hai lựa chọn, trốn tránh hay là đón đỡ?
Dương Thiên Vấn bản năng muốn né tránh, bởi vì một kích này, chỉ sợ là
ngăn không được thật. Thiên lôi kim thân đã tiếp cận giới hạn sắp hỏng,
vừa rồi nếu không phải là chiến giáp tự bạo ngăn lại phần lớn công kích, chỉ sợ bây giờ bản thân đã sớm ngủm.
Một kích này cho dù thế nào cũng không tiếp nổi, nhưng né tránh thì lại dễ đến cực điểm!
Dương Thiên Vấn đang định lách mình tránh khỏi một kích này. Nhưng vào lúc
này, trong lòng Dương Thiên Vấn nổi lên cảnh giác, từ sâu trong linh hồn toát ra một cảm giác, hết thảy đều là hư ảo, tuyệt đối không phải là
thật, bản thân hoặc là khám phá hư vọng, xông qua con đường luyện tâm
này, hoặc là sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này, bị lạc mất tâm tính, vĩnh
viễn cũng đừng hòng đi ra ngoài.
Trước mắt vô cùng nguy cấp, ánh
mắt Dương Thiên Vấn từ do dự trong nháy mắt trở nên kiên định, gọi ra Tử La tiên y của mình, mặc vào người.
Lại một lần nữa ngưng tụ Kim Thân pháp tượng.
Liều mạng, đạo tu hành tuyệt đối không phải cứ bình bình an an tự tu luyện
thì có thể leo đến đỉnh, đó là đánh cược tánh mạng để lấy được! Dương
Thiên Vấn cũng sợ chết, nhưng nếu đã bước lên con đường không có lối về, vậy cũng chỉ có đi một mạch tới tận cùng, không thành công liền thành
nhân. Tình nguyện chết oanh oanh liệt liệt, cũng không muốn sống tạm bợ.
Thân ảnh khổng lồ của bọn quái thú đánh tới, Dương Thiên Vấn không nhắm mắt
lại, vẫn thi triển Kim Thân pháp tượng không thay đổi, mắt thấy công
kích của bọn quái thú ập tới, mười giây, chín giây, tám giây. . . một
giây.
Trảo thú gần sát trước mắt, cách không đến một tấc, phảng
phất như thủy tinh bị nghiền nát, vỡ vụn thành vô số khối, tự động phiêu tán.
Thiên lôi kim thân dừng ở đỉnh phong tầng thứ tám của Dương Thiên Vấn ở dưới áp lực của một kích cuối cùng này, không ngờ đột phá
bình cảnh, đạt đến cảnh giới Đại viên mãn tầng thứ chín của Thiên lôi
kim thân! Kim thân đại thành, toàn thân Dương Thiên Vấn lóe ra quang
mang màu vàng, cực kỳ chói mắt. Pháp tượng kim thân dung hợp với thân
thể, về sau mặc dù Kim Thân ** không tận lực vận chuyển, cũng có được
phòng ngự tương đương với Kim thân pháp tượng, quan trọng nhất là, đây
là Kim Thân pháp tượng tầng thứ chín sau khi đại thành, lực phòng ngự
của nó ít nhất là gấp đôi so với đỉnh phong tầng thứ tám. Đủ để cho
Dương Thiên Vấn không thèm đếm xỉa tất cả công kích từ thiên thần khí
trở xuống!
Hơn thế nữa, thương thế toàn thân kể cả nội thương
cũng khỏi hẳn. Mặc dù lực lượng tinh thần tiêu hao nghiêm trọng, nhưng
tu vi tâm cảnh ngược lại tăng lên, đối với một thân chân nguyên hùng hậu cũng vận dụng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Nghĩ lại từ đầu tới cuối, Dương Thiên Vấn không khỏi thầm mắng: "luyện tâm cùng luyện thân
này không ngờ đồng thời tiến hành? Đúng là biến thái! Hóa ra Truyền tống trận kia cũng không phải là lựa chọn tính truyền tống, mà cho dù lựa
chọn con đường nào, nó đều hợp nhất hai luyện, đồng thời tiến hành" .