Dương Thiên Vấn lo lắng là, khảo nghiệm của mình và Thủy Thấm Lan có thể không giống nhau cho nên mới gọi Tiểu Bạch ra.
Quả nhiên, điều Dương Thiên Vấn lo lắng đã ứng nghiệm, Thủy Thấm Lan đi
được nửa canh giờ rốt cục đã đến cực hạn, sau đó cả người hư không tiêu
thất.
Khương Nguyên Đông giải thích nói: "Không cần lo lắng, Thủy cô nương đã qua Băng Chi Khảo Nghiệm mà đi xuống một cửa dưới rồi”.
Dương Thiên Vấn gật đầu, may là Tiểu Bạch cũng đi theo. Qua liên hệ voi Tiểu
Bạch, Dương Thiên Vấn xác nhận là không có vấn đề gì.
"Lão đại,
không có việc gì đâu, ở đây không có gì nguy hiểm, các ngươi nhanh lên
một chút, chúng ta chờ ngươi”. Tiểu Bạch sử dụng linh hồn truyền âm
thông báo cho Dương Thiên Vấn.
"Không cần chờ chúng ta, kêu Lan
nhi cứ tự xông quan đi”. Dương Thiên Vấn quyết định, xác thực là hắn
muốn để Lan nhi một mình đối mặt với sự việc. Hơn nữa, thời gian không
đợi người, thay vì lãng phí thời gian chờ mình cứ trông vào cơ duyên mà
xông lên phía trước đi.
"Hảo”. Tiểu Bạch đáp.
Kết thúc trò chuyện với Tiểu Bạch, Dương Thiên Vấn quay đầu hỏi nói: "Trong bí cảnh
này tựa hồ không có sinh vật nguy hiểm chứ?".
"Không biết, bất quá nhiều năm như vậy mà tình huống ngoài ý muốn là rất ít”. Khương Nguyên Đông lắc đầu hồi đáp.
"Ân, chúng ta cũng đi nhanh hơn đi”. Dương Thiên Vấn nói xong liền hướng về phía trước chạy đi.
thời gian trôi qua ba ngày, Khương Nguyên Đông cũng đã biến mất, nói cách
khác hắn đã đi qua khảo nghiệm đạt đến cực hạn mà ly khai, thế nhưng
Dương Thiên Vấn vẫn như cũ không có đến cực hạn.
Cái này phải quy công lao cho thân thể Dương Thiên Vấn, không có cách nào, thân thể
Dương Thiên Vấn vốn là do lục trọng pháp tắc dung hợp mà thành, hơn nữa
còn do công pháp rèn luyện, đó là thứ được xưng là Long tộc đệ nhất
Luyện thể thần công. Kết quả là Dương Thiên Vấn tại phương diện này khả
năng chống đỡ cực hạn viễn siêu phổ thông Thượng Vị Thần.
Tuy
nhiên Dương Thiên Vấn lại phiền muộn, hắn bèn thẳng thắn sử dụng Súc Địa Thành Thốn chạy đi, đồng thời tay trái cầm Lam Sắc Thần Quang mà liên
tục hấp thu hàn khí, Dương Thiên Vấn thậm chí đang suy nghĩ, liêu có
phải mình phải ở đây hấp thu hàn khí một ngàn hay tám trăm năm không.
Bảy ngày, sau khi đi về phía trước bảy ngày, Dương Thiên Vấn mới rốt cục
thoát khỏi Băng Tuyết thế giới rồi xuất hiện ở một cái hoa viên, ở đây
có đủ loại kỳ hoa dị thảo. Xem ra nơi này là Tâm Chi Khảo Nghiệm rồi?
Huyền Quang Chi Thuật, cái thần thông này Dương Thiên Vấn đã lâu chưa từng
dùng qua, vẫn giữ kín không lộ ra, bây giờ bốn bề vắng lặng nên sử dụng
để tra xét tình huống là tối thích hợp.
Đi về phía trước vài km
thì có một tòa núi không cao, trên núi có một tòa tứ phương bảo tháp,
dưới chân núi có chút náo nhiệt. Dương Thiên Vấn thu pháp thuật lại rồi
cất bước đi tới, trên bậc thang lên núi đang đánh nhau rất náo nhiệt,
bảy đối mười, cảm giác có chút không công bình.
Dương Thiên Vấn
xuất ra Phá Diệt Chi Thương đang muốn nhảy lấy đà thì lại phát hiện ra
không gian bị cấm chế nên căn bản là không thể nhảy lên được, lĩnh vực
thì sao! Ách... Lĩnh vực cũng bị cấm?
Trách không được những người này đánh nhau rất náo nhiệt là do đơn thuần so đấu thần lực và chiêu thức mà thôi.
"Mau lên, Dương cư sĩ, xuất thủ giải quyết bọn họ đi, tuyệt đối không thể để cho bọn họ lên núi”. Mông Thanh Thanh ứng phó với hai đối thủ, chỉ có
thế chống đỡ rất chật vật, thấy Dương Thiên Vấn thì vội kêu lên.
Trong hai đối thủ của Mông Thanh Thanh không phải có một là Khương nhị thiếu
sao? Lúc này nàng đang liều mạng kéo chân Khương nhị thiếu. Cũng may là ở chỗ này không thể sử dụng lĩnh vực, bằng không Mông Thanh Thanh chỉ sợ
là đỡ không được hai người điên cuồng tiến công.
Dương Thiên Vấn cân nhắc một chút. Minh không thể sử dụng lĩnh vực thế nhưng thần thông thì không bị hạn chế!
"Khương nhị thiêu, tới đây, cùng tại hạ chơi đùa một chút?" Dương Thiên Vấn cất bước xuất hiện cạnh Mông Thanh Thanh thay nàng đỡ kiếm của Khương
Nguyên Bằng rồi vung thương quét ngang một cái hất Khương nhị thiếu ra.
"Đa tạ”. Mông Thanh Thanh nhất thời giảm được áp lực quay sang chuyên tâm đối phó với đối thủ kia.
Mặc dù không có lĩnh vực nhưng dựa vào thần lực và thân thể, thần nhân
trong lúc so đấu cũng hơn xa người hạ giới: “Khương nhị thiếu, chúng ta
lại gặp nhau rồi, thực sự là nhân sinh hữu duyên tất tương phùng?" Dương Thiên Vấn cười tủm tỉm mà hô to.
"Là ngươi? Hanh, vừa lúc, ngày
này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi”. Khương Nguyên Bằng vừa thấy
rõ Dương Thiên Vấn thì tức giận nghiến răng ngứa ngáy, lại nói tiếp, hắn rơi vào cảnh ngộ ngày hôm nay chính là từ khi gặp gỡ Dương Thiên Vấn.
Nếu như nói người Khương Nguyên Bằng tối đố kị là Khương Nguyên Đông thì Dương Thiên Vấn chính là người hắn thống hận nhất.
"Ai, sao lại
nói như vậy chứ? Tương phùng tức là hữu duyên, ngươi và ta có duyên, nếu không sao có thể năm lần bảy gặp mặt nhau chứ”. Dương Thiên Vấn tâm
tình hiển nhiên không tệ, vừa công kích vừa có lòng nói chuyện phiếm.
Kéo dài, lúc này kéo dài thời gian càng dài thì đối với Thủy Thấm Lan và Khương Nguyên Đông tự nhiên là càng có lợi.
"Hữu duyên cái rắm, đi tìm chết! Thiên kiếm trảm kích!" Thẹn quá hóa giận, Khương Nguyên Bằng dùng tới tuyệt chiêu của mình.
Dương Thiên Vấn chỉ cảm thấy mình như bị bao phủ trong một cái không gian đặc biệt, cái này, đây không phải là lĩnh vực chứ? ở đây không phải là
không thể sử dụng lĩnh vực sao? Lập tức, Dương Thiên Vấn minh bạch, là
lĩnh vực lực, Khương Nguyên Bằng đem lĩnh vực lực áp súc lên thân kiếm,
ngưng mà không phát, tập trung vào mình.
Dương Thiên Vấn nở nụ
cười, vậy mà là lĩnh vực, tuy nhiên cho dù có là lĩnh vực chân chính thì trước mặt mình căn bản là không ra cái gì, thật là thương cảm cho
Khương Nguyên Bằng.
Trường thương từ dưới hất lên, vô thanh vô
tức đánh lên thân kiếm của Khương Nguyên Bằng bài trừ lĩnh vực lực của
hắn, ngay sai đó hắn nhấc chân lên mà xuất hiện phía sau Khương Nguyên
Bằng rồi trực tiếp một đòn hồi mã thương đâm tới.
Khương Nguyên
Bằng kinh hãi phát hiện ra công kích của mình đánh vào khoảng không đồng thời phía sau có tiếng gió ập tới. Hắn hoảng sợ nhảy về phía trước,
đồng thời trên người áo giáp thoát thể coi như tấm lá chắn phía sau
người, dựa vào thần giáp này ngăn trở mà thoát khỏi hồi mã thương của
Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn thu thương xoay người, một cái
bước chân lại xuất hiện trước mắt Khương Nguyên Bằng rồi lại nhất thương chọc tới. Súc Địa Thành Thốn không phải chuyện đùa, đó là tiên gia thần thông, huyền diệu dị thường, chỉ cần không phải là không chiến thì nó
còn hơn cả mở ra lĩnh vực, thi triển vô thanh vô tức. Đáng tiếc là thần
thông này lại không thể ứng dụng trong không chiến.
------
Nguyên bản Khương Nguyên Bằng đang vọt tới trước thì đột nhiên thấy hoa mắt
rồi Dương Thiên Vấn mang theo vẻ mặt cười tà ác xuất hiện, hắn nhất thời như chim sợ cành cong ngừng thế vọt tới trước mà điên cuồng lui về phía sau.
Thế nhưng hắn mau mà thương của Dương Thiên Vấn còn nhanh hơn, mũi thương xoạt một cái đã đâm vào hạ thể Khương Nguyên Bằng.
Khương Nguyên Bằng chỉ cảm thấy hạ thể truyền đến một trận đau nhức. Dương
Thiên Vấn che miệng vẻ mặt không có ý tứ mà nói: "Ai nha, lớn như vậy mà không mặc quần lót? Nga, thật khó nhìn”.
Khương Nguyên Bằng tức
giận lấy ra một viên thần đan chữa thương ăn vào, vừa rồi đầu thương
không chỉ phá rách đũng quần hắn mà hầu như là xoẹt qua hai quả trứng
của hắn rồi: “.Ngươi. Tên hỗn đản này!".
Hiển nhiên, Khương
Nguyên Bằng rất nghẹn khuất, ở chỗ này có thể vung tay nhưng lĩnh vực
lại không thể dùng mà, tất cả mọi người đều không có lĩnh vực, nhìn
chung là công bình thế nhưng hắn lại gặp phải Dương Thiên Vấn biến thái
này, không có lĩnh vực nhưng Dương Thiên Vấn thân mang thượng cổ tiên
gia thần thông, có lĩnh vực hay không đối với hắn không có gì khác nhau
cả.
Sở dĩ, cấm cố lĩnh vực khiến người khác thực lực giảm lớn thế nhưng đối với Dương Thiên Vấn mà nói, không có nhiều ảnh hưởng.
Khương Nguyên Bằng đích xác là một thiên tài, tuổi còn trẻ mà đã đứng ở Thượng Vị Thần đỉnh, hơn nữa có thể đem lĩnh vực ngưng lên trường kiếm, kỹ xảo như vậy vốn chỉ Thiên Thần mới làm được.
Đáng tiếc, hắn chỉ là thiên tài mà thôi, còn Dương Thiên Vấn là một yêu nghiệt! Hai người không thể so sánh.
"Ân, sát huynh giết cha, không hề có nhân tính, cầm thú không bằng”. Dương
Thiên Vấn trầm ngâm nói: “Cầm thú như ngươi thực sự là nên tuyệt tử
tuyệt tôn đi!".
Vừa dứt lời, hai quả trứng của hắn bắn ra một
đoàn huyết vụ, Khương Nguyên Bằng hét thảm một tiếng, thân hình lăn lê
trên mặt đất mấy vòng.
Dương Thiên Vấn cười nhạt, bị Phá Diệt Chi Thương làm tổn thương đến, ngươi cho là một viên thần đan là có thể
khôi phục được chăng? Dương Thiên Vấn biết, chặt đứt tay chân có thể
tiếp lại nhưng nếu "Tiểu đệ đệ" vỡ ra thì coi như là Dương Thiên Vấn
cũng không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ.
Dương Thiên Vấn đang
muốn xuất thủ bắt giữ Khương Nguyên Bằng giao cho Khương gia xử trí, coi như là bánh ít đi bánh quy lại, cấp cho Khương gia một cái mặt mũi.
Đột nhiên lúc này, nguyên lai Khương Nguyên Bằng lăn trên mặt đất chợt hóa
thảnh một đạo hư ảnh mà tiêu thất.
Tình hình bên này được không ít người chú ý, thấy Dương Thiên Vấn ngạc
nhiên, Mông Thanh Thanh vừa đối địch vừa hảo tâm giải thích nói: "Đó là
phù chú, phù chú kia không chỉ giúp hắn có thể xuyên qua quang môn mà
nếu như bóp nát thì có thể từ nơi này đi ra”.
Dương Thiên Vấn
phiền muộn, sớm biết vậy thì trực tiếp hạ tử thủ luôn, lại để người này
trốn thoát rồi, thực sự là bực bội. Khương nhị thiếu này đúng là tiếu
cường?
Bất quá, cái này cũng không có cách nào, tổng thể hắn cũng không có khả năng ngu ngốc bóp nát phù chú đuối theo ra ngoài?
Dương Thiên Vấn phiền muộn bất hảo nhìn vào đám đồng đảng của Khương nhị thiếu rồi vung thương vọt qua.
Đối với địch nhân, Dương Thiên Vấn rất ít khi thủ hạ lưu tình, hơn nữa
những người này đều là Thượng Vị Thần, đáng tiếc là do bị cấm cố lĩnh
vực nên thập thảnh thực lực nay chỉ còn lại có hai ba thành, trong khi
đó Dương Thiên Vấn lại không cần lĩnh vực, một thân thực lực cũng không
bị bất luận ảnh hưởng gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, Dương
Thiên Vấn trở thành ác mộng của những người này, chi cần bị hắn nhìn
chăm chú vào là sẽ thành người chết, toàn bộ đều bị Phá Diệt Chi Thương
hút khô máu huyết, thần hồn cũng bị thu vào trong Trân Lung Kỳ Bàn.