Tham Lang Thần Vương đang ở cách xa trăm vạn dặm, không thể tự mình đến
đây bởi vì lúc này hắn đang bị người giữ chân mà người giữ chân hắn vừa
vặn là lão tổ tông của Trần gia, trong ba mươi vạn năm gần đây, cứ mười
vạn năm lại có người tới tìm hắn chơi cờ, hiện tại mới biết được là vì
sao. Lúc này đây, Tham Lang Thần Vương cũng không bỏ đi được, nếu như né tránh sợ là càng thêm phiền phức.
Ngũ đại thế gia muốn giữ chân
hắn, hắn sao lại không muốn giữ chân năm lão già kia chứ? Tham Lang Thần Vương cũng không phải là không có thủ hạ là Thiên Thần giai chỉ là vì
không muốn làm cho người khác chú ý nên cũng không có phái qua. Hắn vốn
tưởng rằng phân thần mình tự thân xuất mã là đã có thể thuyết phục được
bọn họ rồi, thế nhưng hiện tại xem ra vẫn đánh giá thấp sự đoàn kết của
ngũ đại thế gia rồi.
Tham Lang Thần Vương có loại cảm giác đâm
lao phải theo lao, xé rách mặt với ngũ đại thế gia xem ra tâm huyết hơn
mười vạn năm sẽ bị phá hủy, đừng xem Tham Lang như đang chuyên chú vào
bàn cờ, kỳ thực trong lòng hắn đang tự hỏi, có nên cá cược vụ này không, chiếm được bảo vật trong bí cảnh đồi lại phải buông tha tâm huyết ở đây và ly khai Thuận Dương Phủ.
Rốt cục, Tham Lang Thần Vương vẫn
quyết định cược một ván, hắn lén lút sai năm vị Thiên Thần đi qua, Thiên thần cấp bậc cao thủ không dễ chiêu lãm, hơn mười vạn năm qua Tham Lang Thần Vượng hao hết khí lực cũng bất quá mời chào được bảy vị Thiên Thần thuộc hạ thế nhưng so với ngũ đại thế gia thì kém hơn không chỉ một
bậc, đây cũng chính là lý do mà Tham Lang vô pháp nhúng tay vào hạch tâm lợi ích của Thuận Dương Phủ, do thế lực tổng thể còn thiếu.
Cự
ly trăm vạn dặm cũng không xa, chỉ cần năm Thiên thần cấp bậc cao thủ
chạy tới là thoáng cái có thể thay đổi được cán cân lực lượng. Tham Lang Thần Vương cũng không muốn kết hận thù cùng ngũ đại thế gia nên năm
người này chỉ có nhiệm vụ giữ chân gia chủ ngũ đại thế gia mà thôi.
Đám người Khương Thiên Lan không biết có năm đồng cấp cao thủ đang tới
nhưng bọn họ biết cứ giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp tốt,
thủ hạ của Tham Lang Thần Vương cũng không phải là không có Thiên Thần
giai cao thủ.
"Chúng ta cùng nhau động thủ, có thể đi vào bao nhiêu cũng được, được không ?" Khương Thiên Lan nhẹ giọng hỏi.
"Hảo, coi như là khảo nghiệm đám tiểu bối này một chút”. Trần gia gia chủ đáp.
"Không tệ. Nếu như chúng ngay cả loại tràng diện này ứng phó không được thì
sau này làm sao có thể kế thừa được đại nghiệp của gia tộc chứ? Ta tán
thành”. Hoắc gia gia chủ cũng phụ họa nói.
"Chúng ta cũng tán thành”, ba người còn lại cũng đồng ý nói. Không trải qua mưa gió sao có thể nhìn thấy thải hồng chứ?
Đám gia chủ lập tức sử dụng thần thức truyền âm cho các vãn bối. Ý tứ chính là ra sức đột phá vòng vây chạy vào quang môn.
"Động thủ!" năm vị gia chủ động thủ trước, ra tay xuất thủ giết chết mười
Thượng Vị Thần. Cao thủ cấp Thiên thần hạ tử thủ thì Thượng Vị Thần phổ
thông căn bản là vô pháp phản kháng huống chi là một bên có tính toán
một bên vô tâm chứ.
Mông Thanh Thanh xuất ra một viên đan dược ăn vào, một thân thần lực vọt thẳng lên Thiên Thần giai. Lĩnh vực đệ tứ
trọng nhận bạo tập, ngàn vạn phong nhận kinh khủng cường đại đủ để xé
rách thượng phẩm Thần khí bay vút lên rồi đánh về phía đối thủ. Mông
Thanh Thanh bộc phát ra lĩnh vực lực lượng viễn siêu thực lực của bản
thân khiến ba Thượng Vị Thần ở phía trước bị đánh bay trọng thương không dậy nối, ngay sau đó thân hình nàng ta lao về phía quang môn.
Năm vị gia chủ tấn công cũng đồng thời giải vây cho đám đệ tử tinh anh của
năm thế gia, đám người này không ngu, nhìn thấy cơ hội liền đột phá vòng vây lao về hướng quang môn.
Khương Thiên Lan giết chết hai
Thượng Vị Thần sau đó lao về hướng Khương Nguyên Bằng nói: "Nghiệt súc,
ngày hôm nay ta muốn chấp hành gia pháp!".
Khương Nguyên Bằng tự
nhiên sẽ không ngu ngốc đứng yên ở chỗ này chờ chết, thân hình bạo thối
đồng thời quát to: "Ngăn lại hắn, ngăn lại hắn”...
Bên kia Tham
Lang Thần Vương đang chơi cờ tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nghĩ không ra bọn họ thật đúng là dám động thủ nhưng biếu hiện bề ngoài của
hắn vẫn bất động thanh sắc nhìn chằm chằm bàn cờ tự hỏi.
"Sát!" Tham Lang Thần Vương quả đoán hạ lệnh nói.
Một hồi sinh tử hỗn tràng bạo phát!
Đám tinh anh thế gia được năm vị gia chủ yểm hộ phá vây có bảy người thoát
khỏi vòng vây giống như Mông Thanh Thanh lao vào quang môn. Người còn
lại cũng muốn đột phá vòng vây thế nhưng cuối cùng không thành công.
Sau khi chân chính hạ tử thủ mặc dù tinh anh các đại thế gia không tránh
được bị oanh sát, cũng may, đám đột vây đều là tinh anh trong tinh anh
các nhà nên năm vị gia chủ tuy đau lòng nhưng còn không đến mức đau đến
tận xương cốt, lúc này chỉ có thể tận khả năng mà giết chết Tham Lang
nhân. Tuy nhiên vào lúc này, Tham Lang nhân lấy từ trên thi thế đám đệ
tử các nhà chết đi các phù chú mà lao về hướng quang môn.
Năm vị gia chủ ăn ý ngăn trở trước quang môn, sử dụng thực lực cường đại mà ngăn cản những kẻ này muốn chạy vào quang môn.
Lĩnh vực va chạm lĩnh vực, tịnh không có tràng diện kinh thiên động địa nào, chỉ thấy thần lực và pháp tắc ba động làm rung động toàn bộ không gian.
"Cáp!" năm Thiên Thần cao thủ do Tham Lang Thần Vương phái tới rốt cục đã chạy tới, bọn họ ra tay xuất thủ ngăn cản gia chủ ngũ đại thế gia lại rồi
trầm giọng quát to nói: "Bọn họ cứ giao cho chúng ta, các ngươi mau vào
đi!".
Đồng cấp Thiên Thần chiến đấu với nhau, trong khoảng thời
gian ngắn cũng không ai làm gì được ai, năm vị gia chủ bị giữ chân, điều này làm cho Khương Nguyên Bằng xa xa thấy được cơ hội lắc mình lao về
phía quang môn. Cùng lúc đó, Tham Lang nhân cũng bằng vào phù chú chạy
vào quang môn.
Năm vị gia chủ lúc này muốn ngăn cản cũng là hữu tâm vô lực.
Trong bí cảnh, ba người Dương Thiên Vấn lúc này đang ở trong một mảnh băng thiên tuyết địa.
"Chúng ta vận khí không tệ, dĩ nhiên trực tiếp được đưa tới Băng Chi Khảo
Nghiệm rồi”. Khương Nguyên Đông tuy rằng chỉ tới đây một lần nhưng tốt
xấu gì bí cảnh này là do ngũ đại thế gia chưởng quản qua nhiều thời đại
nên tự nhiên là lý giải một ít tình huống.
"Ngươi dẫn đường đi”. Dương Thiên Vấn không có hỏi nhiều mà trực tiếp bảo Khương Nguyên Đông dẫn đường.
"Đi theo ta, Minh Nguyệt Bí Cảnh này có bảy loại khảo nghiệm, Băng, Hỏa,
Phong, Thổ, Lôi, Mộc, Tâm. Trong đó sau cái trước có mức độ khá tương
đương nhau, nhìn chung phải qua được Tâm Chi Khảo Nghiệm sau đó mới có
thể đi vào trong bí cảnh”. Khương Nguyên Đông chậm rãi nói: "Ta lần
trước tiến vào Phong Chi Khảo Nghiệm, Băng Chi Khảo Nghiệm này nghe nói
là loại khá giản đơn”.
Xác thực, rất đơn giản, chính là đi về
phía trước hàn băng này lại càng băng lãnh, coi như là thân thể cũng bắt đầu kết băng, mỗi thời mỗi khắc đều phải sử dụng thần lực ngoại phóng
ra ngoài khoảng một thước nên đối với thần lực khảo nghiệm thập phần tàn khốc.
Bất quá cũng may, Thủy Thấm Lan tu luyện Sinh Mệnh Pháp
Tắc, thần lực có sinh mệnh khí tức cường đại, hàn băng cố nhiên tàn khốc thế nhưng chưa thế gây thương tổn cho nàng được, về phần Dương Thiên
Vấn và Khương Nguyên Đông thì tự nhiên là không coi ra gì.
Kỳ
thực đệ nhất trọng khảo nghiệm này căn bản không tính toán ra cái gì,
chỉ cần là Hạ Vị Thần lợi hại một chút cũng có thể đi qua được. Tuy Thủy Thấm Lan mới chỉ là Linh Thần đỉnh thế nhưng điều này tịnh không gây
trở ngại cho nàng do có Sinh Mệnh Lĩnh Vực cường đại cùng với đan dược
thần kỳ.
Sau khi đi được nửa canh giờ, Dương Thiên Vấn mở miệng hỏi : "Băng Chi Khảo Nghiệm này như thế nào mới tính toán là đã đi qua?".
"Không biết, có người phải đi ba ngày, có người phải đi ba tháng”. Khương Nguyên Đông than thở nói.
Dương Thiên Vấn không nói gì, cứ đi như vậy thì biết bao giờ mới đến được chứ?
Dương Thiên Vấn thẳng thắn cầm Lam Sắc Thần Quang tế ra rồi điên cuồng hấp
thu vô tận hàn băng khí này. Lam Sắc Thần Quang này là từ Khống Thủy
Lĩnh Vực và Thủy Chi Pháp Tắc dung hợp mà thành nên có thể hấp thu tinh
thuần hàn băng khí này. Theo sự hấp thu hàn băng khí càng ngày càng
nhiều, trong thần quang thủy chi cơ sở lĩnh vực cũng càng cô đọng.
Dương Thiên Vấn có chút không giải thích được, cô đọng lĩnh vực cần có pháp
tắc chi lực hoặc là bổn nguyên lực trong thần hạch. Phổ thông hàn băng
khí cho dù có lợi hại cũng chỉ có thể hấp thu mà vô pháp cường hóa lĩnh
vực.
Mà lúc này, trong Lam Sắc Thần Quang trên tay, thủy chi cơ
sở lĩnh vực cũng chậm rãi được cường hóa, theo đó xem ra hàn băng khí
này kỳ thực là do pháp tắc chi lực hình thành hoặc là bổn nguyên lực
trong thần hạch ?
"Có ý tứ, thật là có ý tứ”. Dương Thiên Vấn
cười cười, hàn khí này chất lượng khá cao, hấp thu không được bao lâu mà đã đem lĩnh vực cô đọng gần gấp đôi.
Ân, lẽ nào nói đây là hình
chiếu của pháp tắc không gian ? Không, không có khả năng, Thần Hoàng còn chưa có thần thông lớn như vậy. Hoặc là nói, tâm không gian này là một
viên thần hạch chăng?
Ân, hẳn là như vậy, những thượng cổ thần
minh này thần thông quả nhiên là không giống bình thường. Cái thần hạch
này có cấp bậc thế nào đây, Thần Vương hoặc là Thần Hoàng?
Ba
canh giờ trôi qua, Lam Sắc Thần Quang của Dương Thiên Vấn mạnh hơn trước đây không chỉ gấp đôi, hơn nữa Dương Thiên Vấn cũng từ đó chiếm được
không ít chỗ tốt, đối với Thủy Chi Pháp Tắc cảm ngộ sâu sắc thêm không
ít, nhất là sự huyền diệu liên quan đến thôi diễn ra ngũ hành pháp tắc,
tin tưởng là chỉ cần bế quan thêm một đoạn thời gian thì ngũ hành pháp
tắc có thế lĩnh ngộ đến trình độ Thượng Vị Thần.
Thủy Thấm Lan
bắt đầu có chút khổ sở, ở đây hàn khí vô cùng vô tận, Thủy Thấm Lan
không phải tu luyện Thủy Chi Pháp Tắc nên tự nhiên là bị ảnh hưởng tiêu
cực, với tu vi Linh Thần đỉnh mà đi được mấy canh giờ đã là rất giỏi
rồi. Đặc biệt Dương Thiên Vấn phát hiện ra, đây căn bản không phải là
phố thông hàn khí.
"Thế nào? Ngươi còn chịu được không?" Dương Thiên Vấn nhẹ giọng hỏi.
"Không có vấn đề gì”. Thủy Thấm Lan kiên cường hồi đáp, sự kiên nghị này có vài phần tương tự như Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn gọi Tiểu Bạch ra rồi bảo Thủy Thấm Lan ôm lấy Tiểu Bạch, có
cái gì không thích hợp, Tiểu Bạch cũng có thể xuất thủ tương trợ.
"Nguyên lai tới nơi này mà vẫn còn có thể triệu hoán ra linh thú ?" Khương
Nguyên Đông cũng không nói gì chỉ là trong lòng nghĩ thầm.