Là Em

Chương 2: Chương 2: Bạn Gái Của Anh




Chương 2: Bạn Gái Của Anh

**

Hoa vẫn nở nhưng tuyết lại đang rơi.

Lòng buồn nhớ nhưng chẳng thế nói thành lời.

**

Từ ngày hôm đó, tôi sống dưới thân phận mới là tiểu thư nhà họ Bạch, một nhà đủ ba mẹ và cả một caca mà tôi rất ấn tượng.

Ở trước mặt chú Bạch và mẹ, anh luôn đối xử dịu dàng, hòa nhã với tôi nhưng sau đó khi chẳng còn ai anh sẽ lại lạnh nhạt thậm chí còn không muốn nhìn thấy tôi một chút nào. Tôi không hiểu tại sao anh phải ghét bỏ tôi như vậy? Anh thật sự yêu quý mẹ vậy sao? Dù rằng mẹ chẳng phải là mẹ ruột của anh?

Đến sau này tôi mới biết rằng trước khi đưa tôi đến đây thì mẹ đã thường xuyên đến nhà chú Bạch, thậm chí người ngoài nhìn vào họ như một gia đình ba người hạnh phúc vậy.

Tháng ngày dần trôi qua, khi tôi chính thức bước chân vào cao trung thì anh đã là năm hai đại học. Tôi chưa từng được học cùng trường với anh, chưa từng thấy dáng vẻ học hành của anh thế nào cả.

Chú Bạch và mẹ rất thường xuyên hẹn hò riêng lại có nhiều lần du lịch dài ngày nên ở nhà chỉ còn hai anh em. Anh càng vì vậy mà lạnh nhạt và đối xử tệ với tôi. Anh còn thường xuyên rời khỏi nhà với lí do anh chán ghét tôi, chán ghét cả việc thở chung bầu không khi vớ tôi.

Ngày tôi tốt nghiệp cao trung, anh đã là năm thứ tư và chuẩn bị tốt nghiệp. Đến cuối cùng vẫn không thể cùng trường với anh.

Gái yêu của chúng ta, cười lên nào.

Vivian cầm lấy máy ảnh hướng về tôi mỉm cười vui vẻ nói lớn. Tôi theo như cậu ấy nói mỉm cười vui vẻ hướng ống kính lưu lại bức ảnh kỷ niệm tốt nghiệp cao trung.

Ngày hôm nay, chúng tôi đã tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau xả láng một lần. Quên đi những lần nhồi nhét căng thẳng, quên đi mọi thứ để thư giãn trong một ngày duy nhất này mà thôi.

Vivian đi đến khoác lấy vai tôi, cả hai đứa cùng nhau bắt xe đi đến quán cơm Tình Thương của bà chủ Trần.

Từ ngày vào cao trung, tôi chỉ có một người bạn thân duy nhất bên người là Vivian, cả hai đứa nhiều lần đều hẹn hò bí mật ở quán bà chủ Trần cho nên ngày vui tốt nghiệp này mà không đến quán Tình Thương bà chủ Trần sẽ nổi nóng.

Bà chủ Trần, hôm nay con đặc biệt muốn ăn cơm cà ri thịt bò. Hai suất nhé bà chủ Trần.

Vivian cười vui vẻ lớn giọng làm bà chủ Trần đang nấu ăn cũng phải ngó đầu ra nhìn. Bà chủ Trần hướng chúng tôi mỉm cười dịu dàng nhất.

Mỗi lần đến đây chúng tôi đều ăn đến no căng bụng thì thôi vì bà chủ Trần nấu ăn là số 1, thậm chí còn ngon hơn cả mẹ tôi và đầu bếp ở nhà.

Vivian cầm hai chén sứ rót trà mà đưa cho tôi một chén. Tôi mỉm cười ngọt ngào nhìn nhỏ bạn thân.

Cậu đã tính đến chuyện thi vào trường nào chưa?

Tất nhiên đại gia đây sẽ theo gái yêu của mình vào Bác Ái, chúng ta sẽ là cặp đôi sáng nhất.

Vivian thực sự vui vẻ, gương mặt cậu ấy nghênh lên đầy tự hào. Chúng tôi đều sẽ chọn khoa công nghệ thông tin, chúng tôi không phải giỏi nhất nhưng cũng chẳng thua kém ai. Chỉ là bản thân tôi muốn theo đuổi ngành đó còn Vivian có thực sự muốn chứ?

Từ trước đến nay Vivian đã luôn là người đứng ra bảo vệ tôi còn bản thân tôi chẳng thể làm gì ngoài vẻ nhu nhược đó ra.

Gái yêu, hôm nay là ngày ta tốt nghiệp đừng tâm sự như vậy. Ăn xong đại gia đây sẽ đưa gái yêu đi mua sắm được chứ?

Là cậu nói đó nhé. Được tớ cảm thấy cao hứng rồi.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần cười tươi với Vivian. Vừa lúc đó bà chủ Trần liền đem hai suất cơm cà ri ra cho chúng tôi và tất nhiên chúng tôi đã được thêm rất nhiều cà ri so với bình thường. Ai bảo chúng tôi là khách quen làm chi.

****

Sau khi ăn uống vui vẻ, tôi cùng Vivian đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Vivian từng nói với tôi trung tâm này thuộc quyền sở hữu của nhà cậu ấy, tôi cũng có nghe qua nhưng chẳng mấy bận tâm nhiều.

Hiển nhiên là chúng tôi vừa bước vào liền được tiếp đãi hơn người khác. Vivian đưa tôi đi hết cửa hàng này đến cửa hàng kia để thử đồ. Tôi bị xoay như chong chóng cho đến khi thử bộ đầm dạ hội màu đen.

Tôi đứng nhìn mình trong gương, bộ đầm dạ hội bó sát này như tôn lên dáng người mảnh khảnh của tôi, tôi đẹp vậy sao?

Gái yêu, đại gia thật muốn bắt em về nhà yêu thương một phen.

Các người dám để cô ta mặc bộ đầm tôi đã đặt trước sao?

Một giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo vang lên làm mọi người đang thưởng thức tôi cũng phải quay lại nhìn. Một cô gái xinh đẹp, cả người trên dưới đều là hàng hiệu, trang điểm nhất là đôi môi đỏ chót, nhìn cô gái đó thật quyến rũ, thật trưởng thành. Cô ấy có vẻ giận dữ tiến về phía chúng tôi hung hăng nhìn tôi đầy thù địch.

Cởi ra ngay cho tôi.

Này chị, cái váy này là chúng tôi ngắm trúng. Chị là ai mà đòi đến bắt bạn tôi cởi đồ chứ?

Vivian tiến lên mặt không vui hùng hổ nói lại. Tôi để ý mấy cô nhân viên, vẻ mặt của họ thật khó xử, có lẽ người trước mặt này quả thực có danh tiếng đi. Tôi yên lặng rút vào phòng thay đồ cởi bỏ bộ đầm sau đó mới ra ngoài nhưng vẫn thấy Vivian và cô gái kia vẫn đang lớn tiếng với nhau.

Tôi tiến lên kéo cánh tay Vivian lại, nhẹ giọng lên tiếng.

Vivian, tớ không cần bộ đầm này cũng được mà, chúng ta đi thôi, mọi người sẽ để ý đó.

Được rồi, nếu gái yêu đã nói vậy.

Vivian cầm lấy bộ đầm trong tay tôi mà ấn vào người cô gái đó nhếch miệng lên tiếng.

Cô cứ việc lấy đi, chẳng ai thèm tranh với cô. Đi nào gái yêu.

Nói rồi Vivian kéo tôi toan rời khỏi cửa hàng này nhưng ngay lúc đó chúng tôi đã nghe thấy tiếng hét lên Này rất lớn và chiếc đầm ngay lập tức bay thẳng tới mặt tôi. Cô gái đó còn hung dữ hơn nữa trừng mắt nhìn hai đứa tôi.

Hai cô nghĩ sẽ xong sao. Tôi mới không thèm đồ người khác đã mặc qua, cầm lấy đi, coi như tôi bố thí cho các cô.

Cô nói gì? Bố thí sao? Cô chết chắc rồi.

Vivian cười khẩy mà xắn ống tay áo lên lập tức xông tới túm lấy cô gái đó bắt đầu vật lộn. Tôi hoảng quá vội chạy tới muốn kéo Vivian ra thì bị cả hai đầy ngả nhoài về phía sau. Mấy cô nhân viên ở bên cạnh cũng hoảng hồn không thôi, chuyện này...

Dừng lại hết ngay cho tôi.

Một giọng nói giận giữ vang lên làm mọi người ở trong cửa hàng đều giật mình. Tôi lồm cồm bò dậy trước sự giúp đỡ của một nhân viên, các nhân viên khác cũng đều cúi đầu yên lặng.

Tôi thấy mọi người dừng lại liền chạy tới đỡ lấy Vivian rời cô gái kia ra sau đó mới quay ra nhìn người vừa lớn tiếng.

Không thể nào, anh cũng đang ở đây, anh đi ngay sau người vừa lớn tiếng kia. Sao lại trùng hợp vậy? Vivian ngay lập tức rời khỏi tôi chạy tới bên người vừa hét lên kia mà tố cáo.

Ca, là cô ta khi dễ tụi em. Rõ ràng cô ta cố tình gây sự mà, bọn em đã nhường bộ đầm đó cho cô ta rồi mà.

Vivian, em lại gây rối vậy sao? Đâu còn nhỏ nữa mà cứ thích đi gây chuyện.

Người đó có vẻ tức giận nhưng không đành lòng trách mắng Vivian nhiều. Lương theo cách Vivian gọi thì chẳng lẽ đây là anh trai cô ấy sao?

Tôi còn đang miên man suy nghĩ đã thấy anh tiến tới đỡ cô gái kia đứng dậy mà chỉnh sửa trang phục và tóc tai cho cô. Tôi, chưa bao giờ thấy anh dịu dàng với cô gái nào như vậy trừ yêu quý mẹ ra.

Em không sao chứ?

Anh dịu dàng cất tiếng hỏi đầy lo lắng làm bao nhiêu nhân viên ở đây say đắm nhìn anh, ngưỡng mộ nhìn cô gái kia. Còn tôi thì sao? Tôi hoàn toàn kinh ngạc rồi, anh và cô gái này có quan hệ gì sao?

Em không sao nhưng...

Ninh Ninh em đừng chấp nhặt con nhóc này làm gì, là anh và ba mẹ anh nuông chiều đến sinh hư rồi.

Anh trai của Vivian hướng cô gái đó và anh mỉm cười lên tiếng. Tôi có thể đoán, họ thực sự quen nhau, cô gái đó tên là Ninh Ninh sao?

Vivian nghe anh trai cậu ấy nói vậy liền xù lồng lên, không vui chút nào.

Anh, sao anh có thể bênh vực cô ta vậy chứ? Là cô ta sai mà, là cô ta đáp bộ đầm đó vào người Bạch nhi cho nên...

Bạch nhi?

Lúc này mọi người đều nhìn vào tôi sau lần lặp lại của anh trai Vivian. Tôi bỗng cảm thấy xấu hổ, tôi không thích bị nhìn chằm chằm như vậy một chút nào.

Cô sợ thiên hạ không loạn sao Bạch Dương Dương?

Anh lạnh lùng nhìn tôi lên tiếng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh muốn nói nhưng chẳng biết nên nói gì, tôi phải nói gì đây? Nhìn cánh tay anh đang được cô gái tên Ninh Ninh ôm lấy kia... Đến cùng thì với anh tôi cũng chẳng xứng là em gái, chẳng là gì cả.

Gái yêu cậu quen Thái Vũ caca sao? A, hai người cùng...

Vivian thấy vậy chạy ngay đến chỗ tôi, có vẻ cậu ấy đã nhận ra. Anh trai Vivian nhìn mọi người kết thúc vấn đề.

Được rồi, coi như mọi chuyện đến đây thôi. Vivian mau về nhà cho anh, đừng có tối ngày ở ngoài gây chuyện nữa.

Em mới không có. Hứ được rồi đi thì đi. Chúng ta đi gái yêu.

Vivian kéo tay tôi rời khỏi cửa hàng này. Tôi không biết có bao nhiêu người nhìn tôi nhưng tôi thực sự không đủ dũng khí ở lại cửa hàng đó nữa. Hôm nay quá đen đủi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.