Vẫn nơi đây,
Vẫn khoảng thời gian ấy,
Nhưng mọi thứ đã thay đổi.
***
Chương 1: Chúng Tôi Đã Gặp Mặt Như Vậy
Tên tôi là Hoắc Dương Dương, đây là tên ba đặt cho tôi vì tôi là cừu nhỏ của ba. Tôi rất thích tên của mình và tôi cũng yêu cả ba và mẹ.
(Dương ở đây có nghĩa là cừu nhá các thím >< )
Khi tôi bốn tuổi, gia đình tôi nhận được tin ba bị ung thư. Cứ vậy mà mọi gánh nặng đè lên vai mẹ của tôi. Tôi lại chẳng hiểu gì.
Mỗi ngày tôi đều ở cùng ba, học đàn từ ba, ba tôi là một nghệ sĩ chơi đàn rất giỏi. Cũng có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên tôi chẳng hay được tính nghiêm trọng của vấn đề hiện tại trong gia đình cùng với đó là sự khó khăn mà mẹ tôi phải gánh vác.
Khi ba mất, tôi chỉ ngồi ngoan ngoãn một bên mà lại chẳng hiểu gì cả. Tôi thấy mẹ đang ôm một người đàn ông, mẹ khóc trong lòng người đàn ông khác mà không phải ba.
Có lẽ chỉ đến sau này tôi mới có thể hiểu được rằng, người đó đã đưa tay ra khi mẹ cần giúp đỡ nhất, người đó đã yêu mẹ bằng tất cả những gì có thể. Phải chăng đó là sự thành công nhất của cuộc đời người phụ nữ khi được một người đàn ông yêu đến như vậy?
Sau ngày đó, người đàn ông lạ mặt đó như bước chân vào cuộc sống của hai mẹ con tôi, rồi chú ấy đã dần thay thế vị trí của ba. Tôi không hiểu, tôi chỉ có duy nhất một người ba và người ba đó đã không còn trở về bên tôi nữa. Chẳng lẽ tôi phải chấp nhận một người khác trở thành ba mình sao? Có lẽ tôi còn nhỏ tôi chẳng hiểu gì nhưng lúc đó tôi hiểu, tôi không chấp nhận được việc đó.
Năm tôi 7 tuổi, mẹ cùng chú Bạch đã đưa tôi tới một biệt thự thật lớn, thật đẹp. Mẹ nói tôi phải gọi chú Bạch là ba vì mẹ đã tái hôn với chú. Tôi thực sự không muốn như vậy, mẹ có hiểu được chứ?
Đó là một ngày nắng đẹp, cũng là lần đầu tiên tôi gặp được anh. Lúc đó tôi 7 tuổi đứng bên cạnh mẹ trong bộ đồ yếm dễ thương đầy lém lỉnh trong khi anh 12 tuổi rất đẹp trai, rất phong độ đầy lịch lãm mỉm cười tiến về phía tôi. Không tôi đã hoang tưởng, là anh đang tiến về phía mẹ.
Giọng của anh rất trầm, đầy dịu dàng, anh nhìn mẹ tôi mỉm cười vui vẻ.
Cuối cùng mẹ cũng đến rồi. Quản gia Chương đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho chúng ta.
Thái Vũ, đây là Dương Dương con gái của mẹ. Từ nay, Dương Dương sẽ là em gái của con.
Mẹ cúi xuống ngang tầm với hai anh em mà đẩy tôi tới trước mặt anh. Quả thực tôi đã vui sướng mà quên nhận ra rằng thì ra ba người là chú Bạch, mẹ và vị caca này đã sớm cùng nhau một nhà vui vẻ mà tôi chẳng hay biết.
Tôi nhìn anh mỉm cười, anh nhìn tôi cười tươi như hoa mà đưa tay xoa đầu tôi đầy dịu dàng.
Anh là Bạch Thái Vũ rất vui được gặp em Dương Dương.
Em là Hoắc, à không Bạch Dương Dương, rất vui được gặp anh.
Tôi biết mình lỡ lời nhưng rất nhanh đã kịp chỉnh sửa lại. Từ nay thôi thật là mang họ Bạch sao?
Nhìn anh thêm chút nữa, tôi lại càng thích anh hơn. Anh cũng rất vui vẻ, có phải cũng không có ghét tôi chăng? Anh nhìn mẹ đầy vẻ hồ khởi.
Để con đưa Bạch Dương muội lên phòng.
Được, làm phiền con Thái Vũ.
Mẹ tôi mỉm cười rất tán thành với yêu cầu đột ngột của anh. Chú Bạch đứng một bên đưa mẹ vào tới nhà ăn trước trong khi tôi lon ton theo sau anh đi lên lầu hai.
Khi vừa đặt chân lên lầu hai, tôi còn đang bỡ ngỡ thì bị anh kéo ngay vào phòng thứ hai. Tôi không hiểu được tại sao sắc mặt của anh bỗng dưng lại thay đổi nhanh như vậy.
Nghe cho kỹ đây, tao không quan tâm mày từ đâu chui ra nhưng mẹ và ba là của tao. Mẹ sẽ chỉ yêu thương mình tao thôi nên mày sống ngoan ngoãn một chút. Được mang họ Bạch là phúc lớn cho mày rồi, an phận một chút.
Lời anh nói tôi dù sao cũng hiểu đôi phần. Tôi nên vui hay nên buồn đây. Con riêng của chú Bạch lại yêu quý mẹ kế là mẹ tôi còn muốn độc chiếm mẹ một mình không cho tôi lại gần mẹ. Đây là cái lí luận gì thế này?
Em... em sẽ không tranh giành với anh, nhưng em cũng chỉ có một người ba cho nên...
Tôi còn chưa nói rứt lời anh đã xoay lưng bỏ đi mặc kệ ý kiến của tôi. Anh đúng là rất bướng bỉnh, bướng bỉnh đến không thiên lý.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau, có lẽ tôi không để lại ấn tượng cho anh nhưng anh lại luôn để cho tôi một ấn tượng vô cùng mạnh mẽ đến khắc cốt ghi tâm.