Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 10: Chương 10




.

Là nam nhân thì quyết đấu đi!

Tác giả: Monolife

Chuyển ngữ: QT

Biên tập: Liar

.

Câu thứ mười – Chẳng liên quan gì đến Anh văn

.

Hai người gặm cắn lẫn nhau trên sân bóng, kết quả là đổi về được hai cái cổ đầy vết hôn, hoặc phải nói là…vết cắn.

Giờ học ngày hôm sau, khỏi nói nhiều, tất cả các thành viên đã gia nhập lực lượng 832Yale đều đã xem qua hình ảnh trong điện thoại di động của một nhân chứng đáng tin cậy trong câu lạc bộ bóng rổ.

Thế nhưng, đằng ấy cho là mọi người sẽ bỏ qua hai người này đơn giản như vậy sao? Đương nhiên không có khả năng. Bản chất của bát quái chính là biết rõ còn hỏi, lời đồn kinh qua xác nhận sẽ trở thành sự thật, cho nên…

“Bambi ~ cổ của cậu với Lạc Thiệu là có chuyện gì vậy?” Tiểu Quất, hiện đã là đại biểu phát ngôn của một vòng quần chúng, vì nhân dân lên tiếng ~ ing.

“A? Cổ? Cổ gì cơ? Cậu đang nói cái gì?” Chúc Tử Lộ giả ngu làm bộ không biết, nhưng tay thì sờ lên cái khăn nhỏ cố ý buộc trên cổ nhằm che đậy, không biết rằng cái khăn nhỏ kia ngược lại còn tạo nên hiệu quả nửa kín nửa hở như ôm tỳ bà che nửa người, làm cho vết tích xinh đẹp trên cổ càng thêm quyến rũ.

Lạc Thiệu Dã thì hoàn toàn ngược lại, người ta theo chủ nghĩa tự nhiên lâu rồi, Tshirt cổ chữ V lớn, vừa xem hiểu ngay.

“Nói cái này này!” Lạc Thiệu Dã không biết là thật không hiểu hay là đang ‘giả ngu’, cư nhiên trực tiếp kéo cái khăn mà Chúc Tử Lộ cực kỳ khổ cực mới dùng đặc thù độ lớn của góc cột được lên cổ xuống.

“Á! Cậu muốn làm gì nữa?” Chúc Tử Lộ tức giận đoạt lại cái khăn nhỏ, nhưng làm sao thì cũng không buộc được về vị trí cũ nữa.

“Xin hỏi ~ vết tích bất minh trên cổ Bambi là cậu tạo thành sao?” Tiểu Quất cố ý dùng nắm tay làm microphone đưa tới trước mặt Lạc Thiệu Dã, làm bộ là phóng viên tin tức đang phỏng vấn.

Sau lưng cậu là một đống lớn quần chúng lộ ra ánh mắt thiệt chờ mong thiệt chờ mong, khẩn cấp muốn nghe đương sự thành thật thừa nhận tất cả.

“Không phải! Đây là muỗi cắn!” Chúc Tử Lộ chụp cổ tay Tiểu Quất, chuyển ‘microphone’ sang trước mặt mình, cực lực phủ nhận.

“Cậu đầu rỗng hay sao vậy? Muỗi cỡ nào mới có thể biến cậu thành như này? Đây rõ ràng chính là tôi cắn!” Lạc Thiệu Dã bất mãn khi thành quả bản thân vất vả cần cù lại có nguy cơ bị cái vòi hút máu vô duyên nào đó nhẹ nhàng cướp đi, liền chụp Chúc Tử Lộ lại, một tay đè đầu, một tay giật cổ áo Chúc Tử Lộ một chút, biểu diễn thành phẩm mà ngày hôm qua mình đã chiến đấu kịch liệt một buổi trưa.

“A ~ ~ cậu làm gì nữa!” Chúc Tử Lộ giãy dụa, thế nhưng vô ích.

Đầu cậu bị ép dựa vào vai Lạc Thiệu Dã, đường cổ duyên dáng như một dải cầu vồng, cổ áo bị giật lộ ra một chút xương quai xanh, từ gáy đến xương quai xanh tất cả đều xanh tím loang lổ, làm không ai không vô hạn mơ màng.

~ Hít sâu ~ dân chúng trăm triệu lần cũng nghĩ không ra Lạc Thiệu Dã sẽ công khai biểu diễn chiến tích bản thân như thế.

“Hắc hắc ~ này…vậy xin hỏi trên cổ cậu…là Bambi cắn sao?” Biết rõ còn cố phát huy đến điểm cao nhất, nhìn ra vấn đề mấu chốt khác trong cùng một sự kiện, lật lại vấn đề để đòi xác nhận, Tiểu Quất giữ vững tinh thần ‘mình vì mọi người’, tiếp tục truy vấn.

“Kiền! Đúng vậy đúng vậy! Là tôi cắn đó! Có muốn lại cắn một lần cho các cậu nhìn không?” Chúc Tử Lộ lần thứ hai tan vỡ, cậu phát điên một quyền đánh vào bụng Lạc Thiệu Dã, làm cậu ta đau nhức buông mình ra, dưới ánh mắt ‘thật cảm kích, mời làm mẫu’ của mọi người, hung hăng cắn cổ Lạc Thiệu Dã.

“Đó! Như vậy các cậu thoả mãn chưa?” Chúc Tử Lộ ác độc xong quay đầu mắng chửi, thế nhưng mắt lại đụng phải ánh mắt lợi hại của ngài giáo sư, nhìn trái nhìn phải, tất cả mọi người đã ngồi ngoan tại chỗ, mở sách vở chuẩn bị chép bài.

“Ôi ôi…sinh viên Chúc, giữa tôi và cậu có khả năng tồn tại giao tiếp trắc trở, tôi không quá lý giải thoả mãn mà cậu nói là chỉ sự tình gì.” Giáo sư môn tuyên truyền ánh mắt thâm trầm lần thứ hai chọi mắt với Chúc Tử Lộ.

“Giáo sư! Lộ Lộ là nói sách được đưa đến phòng thu phát lần trước có cần hiện tại đi lấy về không?” Lạc Thiệu Dã nhìn Chúc Tử Lộ lần này thực sự biến thành nai con Bambi, một đôi mắt đen vô tội ngây ra trên chỗ ngồi, vội vàng đưa tay dời đi lực chú ý của ngài giáo sư.

Mà sự chú ý của quần chúng thì đều đặt trên hành vi anh hùng cứu mỹ nhân anh dũng của Lạc Thiệu Dã cùng với hai chữ ‘Lộ Lộ’ kia. Hắc hắc hắc ~ thực sự quá ân ái nha ~

“Ừ ừ…được, vậy các cậu hiện tại đi đi.” Ngài giáo sư gật đầu, thong thả ngồi vào ghế trên bục giảng, chuẩn bị bắt đầu bài dạy.

Thế là Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ mang theo mấy người Đại Trì và Tiểu Quất cùng đi chuyển sách.

Chúc Tử Lộ rầu rĩ đi phía sau Lạc Thiệu Dã, mắt nhìn chăm chú gáy của cậu ta, trong lòng hỗn loạn, miệng mở ra rồi lại khép vào, một câu nói đến tận bên mép rồi lại nuốt trở lại trong họng.

Ô…Cậu nói không nên lời.

Rõ ràng là hai chữ giản đơn như thế, nhưng cậu chính là không mở miệng được.

Cư nhiên để Lạc Thiệu Dã giúp mình giải vây, loại cảm giác này thật giống như kẻ thù mà cậu giết cả nhà, lúc cậu bị người khác truy sát lại đến cứu cậu vậy, thiệt mâu thuẫn a ~ quả thực là yêu hận đan xen, huyết lệ ngang dọc a!

Ghê tởm…trong ‘Hoa hệ liệt’ (hình như là tên một phim truyền hình Đài Loan) có từng diễn qua loại tiết mục này sao? Hình như là không có…

Nghĩ không ra tình tiết yêu hận tình thù như vậy cư nhiên sẽ phát sinh giữa cậu với Lạc Thiệu Dã, giờ thì bảo cậu phải làm như thế nào cho phải đây!

Nói, không nói, nói, không nói, nói, không nói, nói, không nói, nói, không nói, nói, không nói, nói, không nói…

Chúc Tử Lộ vừa thầm nghĩ vừa xếp sách thành một chồng chuẩn bị chuyển đi, trong lúc đầu cậu lộn xộn hỗn loạn như thế thì chồng sách từ đất bằng đã hóa núi cao, trở thành một tòa Đài Bắc 101.

“Oa dựa vào! Nhiều như thế cậu chuyển được không hay là đi cũng không nổi?” Lạc Thiệu Dã trừng lớn mắt. Có cần khoa trương như thế không? Thằng nhóc này bình thường bảo chuyển cái bàn cũng không có sức, nhiều sách như thế làm một mình nổi chắc?

Lạc Thiệu Dã không nói hai lời, một hơi dọn hết bảy phần mười tòa Đài Bắc 101 của Chúc Tử Lộ.

Chúc Tử Lộ chuyển ba phần còn lại vẫn thấy có chút cật lực, nhìn lại Lạc Thiệu Dã giúp cậu chuyển một đống sách, trong lòng lại cảm kích vài phút, sau đó…tiếp tục cố gắng.

Những người khác nhìn hai người động thủ chuyển trước cũng lục tục phân phối hơn mười loại sách còn lại đi theo sau bọn họ trở về.

Kết quả mãi cho đến trước giờ tan học, Chúc Tử Lộ vẫn luôn cực kỳ phiền muộn. Cậu ngồi tại chỗ mà trong đầu cứ nghĩ có nên nói hay không, cả buổi cứ theo bên này rồi lại bên kia, ngay cả lúc đổi phòng học cũng đi nhầm, vẫn là Lạc Thiệu Dã kéo trở về.

Nợ người ta càng lúc càng nhiều, cứ như lãi suất đi vay trả hoài không hết, Chúc Tử Lộ khóc không ra nước mắt.

Đợi đến lúc ăn cơm với Lạc Thiệu Dã xong quay về ký túc xá, vừa vặn trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Chúc Tử Lộ cuối cùng cũng cố gắng lấy dũng khí.

“Lạc Thiệu Dã…Cậu…Cậu…” Chúc Tử Lộ lắp bắp, đôi mắt đen nhìn Lạc Thiệu Dã một chút rồi chuyển qua ngắm sàn nhà.

“Chuyện gì vậy? Cậu còn đang giận tôi cắn cậu sao? Là cậu cắn tôi trước mà. Được rồi ~ da cậu yếu hơn, xin lỗi vậy.” Lạc Thiệu Dã cho rằng Chúc Tử Lộ cả ngày không nói chuyện không để ý tới mình là bởi mình cắn cổ cậu ta hồng hồng tím tím, cho nên phát giận.

Chúc Tử Lộ không nói lời nào cả ngày, Lạc Thiệu Dã cũng phiền muộn cả ngày, cậu cư xử cực kỳ ngay thẳng hào khí, thực sự chịu không nổi loại áp suất thấp quỷ dị này, thôi thì mở miệng xin lỗi trước, tuy rằng trong lòng kỳ thực không quá tình nguyện.

Vừa xin lỗi, Lạc Thiệu Dã vừa vươn tay sờ sờ vết loang lổ mình cắn ra trên cổ Chúc Tử Lộ, chậc, da người này thực sự rất nhạy cảm nha, cắn là ngừng không được.

“A? Không, không phải chuyện đó! Lạc Thiệu Dã, tiếng Anh ‘Cậu có khỏe không?’ nói thế nào?” Chúc Tử Lộ bị người thân mật đụng chạm như vậy, vô ý thức rụt lại một chút.

Không nghĩ tới Lạc Thiệu Dã lại xin lỗi, nếu trước đó thì cậu sẽ cực kỳ sung sướng không sai, thế nhưng trong tình huống bản thân đuối lý, cậu trái lại càng không thoải mái, vội vã phủ nhận, ném cho Lạc Thiệu Dã một vấn đề cách thực tế cực kỳ xa.

“How are you a ~ tiếng Anh của cậu thoái hóa cũng quá nhanh đi?” Không nghĩ tới sẽ bị hỏi cái chủng loại tiếng Anh trình độ giản đơn như vậy, Lạc Thiệu Dã tuy rằng tiếng Anh cực kỳ dở, thế nhưng kiểm tra câu này vẫn không rớt được.

“I’m fine, thank you!” Chúc Tử Lộ đỏ mặt nói xong, thang máy vừa lúc mở cửa, cậu giống như mũi tên xông ra ngoài.

“A?” Lạc Thiệu Dã thẳng đến lúc cửa thang máy lại đóng mới hoàn hồn từ trạng thái nghi hoặc, một mình trong thang máy nhịn không được bật cười.

Hóa ra Chúc Tử Lộ cả ngày không nói lời nào chính là vì bận nghĩ có nên nói cảm ơn với cậu hay không, nhóc con này sao lại không được tự nhiên như thế chứ? Thực sự là…đáng yêu quá đi ~ (trái tim)

Đang cười trộm, chữ số trên thang máy lại từ số tám bắt đầu giảm xuống đến số một.

“A kiền!” Lạc Thiệu Dã nhìn số hiện, mắng một tiếng, lập tức nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Chúc Tử Lộ, thầm thấy vừa vui vừa thích, cùng mấy người vừa vào thang máy trở lên lầu tám, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt lộ vẻ kỳ quái mà những người khác nhìn mình.

.

.

.

— oOo —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.