Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 11: Chương 11




.

Là nam nhân thì quyết đấu đi!

Tác giả: Monolife

Chuyển ngữ: QT

Biên tập: Liar

.

Câu thứ mười một – Hiểu lầm thật mỹ lệ

.

Từ sau khi Chúc Tử Lộ thẳng thắn với Lạc Thiệu Dã, tình cảm của hai người đã có chuyển biến một trăm tám mươi độ, bắt đầu tình nồng ý mật, củi khô lửa bốc, sét đánh lách tách bùng lên.

Hừ! Đằng ấy sẽ không thực sự tin tưởng đi? Chuyện này làm sao mà có thể được? Đằng ấy cho nơi này là kênh phim sến sao? Lớn rồi, đừng ngây thơ như vậy nữa!

Cái gọi là ‘cười xóa oán thù’, trong đời sống thực đây không chắc chắn là sẽ không phát sinh, thế nhưng…giữa Chúc Tử Lộ và Lạc Thiệu Dã thì khẳng định là không tồn tại.

Không sai! Cho nên…Chúc Tử Lộ đến bây giờ vẫn hận Lạc Thiệu Dã hận đến nghiến răng nghiến lợi! Tóc ngứa, tay ngứa, toàn thân ngứa, ngay cả bàn chân cũng ngứa! (đó là do không tắm đi…)

Lời bộc bạch: xin lỗi, đây khoa trương! m(* x *)m

Lại nói về ngày nào đó, sau khi được Chúc Tử Lộ nói ‘cảm ơn’, Lạc Thiệu Dã cả người vẫn sướng đến chịu không nổi!

Sướng đến mức cậu quả thực phát điên, vừa về phòng thấy Chúc Tử Lộ ngồi ở trước bàn học đọc sách, liền từ phía sau đến gần người ta, xong rồi thì treo lên một nụ cười cực kỳ đê tiện, dán đến bên mặt Chúc Tử Lộ, nhắm thẳng lỗ tai con người ta, thổ khí như lan nói: “How are you? Lộ Lộ ~ ”

Mẹ ơi! Chúc Tử Lộ đang đọc tác phẩm văn học kinh điển nổi tiếng Trung Quốc – ‘Liêu trai chi A Phiêu chính truyện”, chợt nghe bên tai có tiếng người, bị dọa sợ đến nỗi nhảy dựng khỏi ghế, túm chặt hai đầu cuốn sách, nhắm đầu Lạc Thiệu Dã một trận cuồng đánh.

“Á! How mẹ cậu này thì How!”

Đây đã không phải lần đầu tiên Chúc Tử Lộ cầm sách vở đánh Lạc Thiệu Dã. Sách vở ảo diệu là ở chỗ nó có thể giấu trong người, tiện tay dễ lấy, còn có thể mở xem ra sát khí ẩn dấu bên trong, không chỉ có thể đánh người, còn có thể tăng cường hiểu biết, dù có bị cảnh sát bắt thì cũng cáo không được, thật không hổ là đứng đầu bảy đại vũ khí! (Đằng ấy xác định không phải đang nói về ghế xếp? )

Lạc Thiệu Dã không phòng bị, cậu sao có thể lường trước cái người vừa rồi còn ở trong thang máy e thẹn nói lời cảm ơn rồi che mặt bỏ trốn đầy đáng yêu sẽ vong ân phụ nghĩa trở mặt, đánh mình nằm úp sấp trên sàn nhà?

Chúc Tử Lộ a Chúc Tử Lộ ~ tôi thực sự đoán không được cậu…

Lạc Thiệu Dã ôm đầu rên rỉ dưới đất, trong lòng lại lặng lẽ nghĩ như thế.

“Dám dọa sợ cậu đây, cậu đây sẽ cho nhà ngươi chết rất khó coi!” Chúc Tử Lộ tức đến nỗi sau khi thả sách lại trên bàn vẫn còn đạp thêm lên Lạc Thiệu Dã trên sàn nhà hai đạp, ngực kịch liệt thở dốc, một tay đặt lên trái tim bị Lạc Thiệu Dã dọa nhảy thình thịch.

Khỉ! Dọa sợ đến nỗi tim gan lộn nhào! Người này không đánh sẽ không dễ chịu!

Đạp xong mắng hết, Chúc Tử Lộ lấy đồ vào phòng tắm, đánh người toát hết cả mồ hôi, ặc!

Sau khi Chúc Tử Lộ đi vào phòng tắm, Lạc Thiệu Dã mới giãy dụa hai tay níu chân bàn từ dưới đất đứng lên.

“Chúc Tử Lộ…con mẹ nó! Đánh đầu cậu đây như đánh mõ…” Thằng nhóc này đố kị cậu mặt mũi đẹp trai thì cũng không thể đánh cho đầu của cậu thũng như dưa hấu a!

Cậu ghét nhất bị người khác đánh phần từ cổ trở lên! Cậu còn phải dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn nha! Chết tiệt Chúc Tử Lộ! Khoan dung là cậu ta nghĩ cậu sợ!

Ngày hôm nay tôi nhất định phải làm cho cậu khóc cầu xin tha thứ dưới thân tôi! (đây là có ý muốn đạp người ta xuống mà thôi, xin mọi người tư tưởng thuần khiết.)

Lạc Thiệu Dã trong lòng hừng hực lửa báo thù, khuôn mặt âm trầm đi đến của phòng tắm, một cước đá văng cánh cửa yếu ớt ra.

“La la la la la la la la la ~ ~ ~ ” Bởi vì đang bận ngâm nga điệu ‘Fur Elise’ của Mr. Beethoven, Chúc Tử Lộ hoàn toàn không nghe thấy tiếng Lạc Thiệu Dã phá cửa mà vào, cậu còn tưởng rằng Lạc Thiệu Dã đang bận ở bên ngoài ném thứ này thứ nọ, sau khi đánh xong con người ta, tâm tình của cậu thật sự là tốt đến không tưởng, hoàn toàn mất đi tính cảnh giác thường ngày.

Lạc Thiệu Dã lần này tức đến u mê đầu óc, cậu nhìn bóng lưng trần tinh tế đầy bọt xà bông của Chúc Tử Lộ, vòi sen mở, hệ thống cung cấp nước chảy lãng phí như trời mưa, trên mặt nổi lên một mạt mỉm cười hung ác độc địa, từng bước tới gần.

“A!” Một cánh tay đột nhiên vòng quanh ngực Chúc Tử Lộ, cậu sợ hãi kêu một tiếng, hai tay theo phản xạ chụp lấy cánh tay kia cố sức ném vào bồn tắm.

“Chúc Tử Lộ! Cậu cư nhiên lại đánh tôi!” Lạc Thiệu Dã tức chết rồi, cậu vốn là muốn đánh Chúc Tử Lộ thật đau, thế nhưng vừa nhìn bóng lưng so với mình thì đơn bạc hơn rất nhiều kia thoáng cái lòng mềm như bún, cho nên mới muốn dọa dọa là được rồi, vậy mà Chúc Tử Lộ còn tiên hạ thủ vi cường, bảo cậu làm sao không phẫn nộ đây!

“Cậu đồ biến thái chết tiệt! Tôi đang tắm cậu vào làm cái gì?” Chúc Tử Lộ mới mặc kệ Lạc Thiệu Dã nói cái gì, lửa trong lòng lại bốc cao.

Cậu đang tắm ngon lành người này cư nhiên xông vào!

Mẹ nó! Cậu ta nhất định đã nghe được tiếng cậu ngâm nga vừa rồi! Siêu mất mặt!

Ta muốn giết người diệt khẩu ~ ~ ~ ~ ~! ! ! └(`□′)┘

Chúc Tử Lộ cũng mặc kệ toàn thân trần trụi, khắp người vẫn còn đầy bọt xà bông, giơ nắm tay, lập tức nhào lên người Lạc Thiệu Dã đánh.

“Cậu còn đánh! Con mẹ nó cậu nghe không hiểu tiếng người sao! Đừng có ép tôi đánh cậu!” Lạc Thiệu Dã nghiêng đầu tránh nắm đấm, Chúc Tử Lộ đè cậu ngã vào bồn tắm, hai chân tách ra cưỡi ở trên người cậu.

“Biến thái chết tiệt! Nói! Cậu vừa rồi có nghe được cái gì không?” Chúc Tử Lộ căn bản mặc kệ Lạc Thiệu Dã uy hiếp, cậu chỉ lo lắng bị phát hiện chuyện mình vừa rồi hừ hừ điệu ‘Fur Elise’.

Không sai, cậu chính là một tên mê nhạc thích ngâm hừ hừ theo các bản nhạc cổ điển, từ sau khi biết âm vực của mình rất siêu nhiên, cậu cũng chỉ dám lúc tắm len lén ngâm một đoạn ngắn, không nghĩ đến…không nghĩ đến còn có thể bị người nghe được, này đều phải quái Lạc Thiệu Dã không có việc gì lại xông vào!

Ghê tởm! Một đời anh minh của tôi, hình tượng siêu hoàn mỹ của tôi…A ~ Vì sao lần nào cũng đều bị hủy trên tay người này?

“Nghe được heo kêu chứ cái gì! Hát như giết lợn, quỷ mới biết cậu rên cái gì!” Lạc Thiệu Dã thấy Chúc Tử Lộ đánh mãi không chịu yên giống như muốn giết người đỏ cả mắt rồi, tức giận một quyền đánh ngược lại, vừa đánh đến vai Chúc Tử Lộ liền thấy nơi đó lập tức sưng đỏ một khối.

Oa! Lập tức thấy hiệu quả, Lạc Thiệu Dã có một chút há hốc mồm, là hắn tay sắt xuất thần quyền, hay là Chúc Tử Lộ là cái bánh da mỏng nhân nhiều, khụ…là da mỏng thịt yếu, làm sao mà đánh đây?

Vì sao cậu bị Chúc Tử Lộ gõ như gõ mõ nửa ngày một chút vết thương cũng không có, giờ mới đánh cậu ta một chút như vậy liền dựng sào thấy bóng, hệt như bạo hành gia đình? Còn có thể khoa trương hơn nữa không?

“A! A! A…” Bị đấm đau Chúc Tử Lộ trong lòng nào chỉ có hận a! Cậu chỉ theo quán tính giơ nắm tay muốn đánh Lạc Thiệu Dã, không nghĩ tới bởi vậy mà liên lụy đến vai phải, làm cho Lạc Thiệu Dã đánh ra ứ thanh, đau đến cậu kêu thảm thiết liên tục.

“Các cậu không có việc gì đi? A ~ ~ ~ ”

Bởi vì âm hưởng từ phòng 832 quá lớn, cộng thêm cánh cửa không khóa, quần chúng thường ngày đã sớm tràn ngập hiếu kỳ về 832, liền mượn cớ quan tâm đến đây an ủi.

Vừa nghe thấy có giọng người khác, động tác phản xạ đầu tiên của Lạc Thiệu Dã là ôm lấy thắt lưng Chúc Tử Lộ, giúp cậu ta che khuất nửa người dưới.

Tuy rằng vừa rồi đùa giỡn nửa ngày, cậu đối với Chúc Tử Lộ lõa thể cũng không có ý đồ gì, bởi vì đang chiến tranh thì không thể nào nhìn chăm chú thân dưới đối phương, có điều vừa có bên thứ ba xông vào thì trực giác của Lạc Thiệu Dã phản ứng rất nhanh.

“A…Các cậu…bận rộn a…không…không quấy rầy.”

Không nghĩ tới sẽ thấy được hình ảnh hương diễm kích thích như thế nha ~ một đám người ngây ngốc một hồi, lập tức cười cười chuồn ra khỏi phòng 832.

“Oa ~ bọn họ…bọn họ vừa rồi đang làm cái gì vậy?” Này không phải thực sự muốn hỏi, chỉ là dân chúng khiếp sợ quá độ muốn xác nhận sự thực mà thôi.

“Này…Còn cần giải thích sao? Đừng để tôi xem thường cậu ~ người anh em.” Đây rõ ràng là gà có tuổi, gặp chuyện không sợ hãi, vỗ vỗ vai con gà tơ bên cạnh.

“Này…này…này sẽ không phải là uyên ương hí thủy trong truyền thuyết đó chứ?” Nhân chứng tại hiện trường số 3 xúc động phát biểu.

“Thấy ngu chưa! Đây là chiêu thức mới tên là ‘Mađagaxca’ đó!” Nhân chứng tại hiện trường số 4 đã từng nghiên cứu qua, đánh một chút đầu của nhân chứng số 3.

Đừng hỏi rốt cuộc là lúc đó có bao nhiêu nhân chứng tại hiện trường, bởi vì sau khi kinh qua hệ thống miệng truyền tai, mỗi người đều công bố mình đã từng chứng kiến, cho nên đáp án tuyệt đối là vô hạn.

Màn ảnh quay về phòng tắm ẩm ướt ngượng ngùng.

Chúc Tử Lộ nhìn cửa phòng bị đóng lại, nhìn cửa phòng tắm đến giờ vẫn mở rộng, lại cúi đầu nhìn về phía tay Lạc Thiệu Dã đang vòng bên hông mình, mà lúc này Lạc Thiệu Dã vừa vặn ngẩng đầu nhìn lên cậu.

“Á ~ ~ ~ Lạc Thiệu Dã! Con mẹ nó! Tôi với cậu thề không đội trời chung! A! A…”

Vai của Chúc Tử Lộ lại bị động tới nữa rồi…

.

Lời tác giả (trích): Đừng hỏi tôi ‘Mađagaxca’ là chiêu thức gì, tôi chưa từng thử qua…Mọi người muốn biết thì hãy hỏi nhân chứng số 4.

Bối cảnh âm nhạc là phiên bản ‘Fur Elise’ của Trần Dịch Tấn.

.

.

.

— oOo —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.