Cái pháp bảo biến mất trong trận đại chiến bốn trăm năm trước, không
biết làm sao lại rơi vào tay Huống Vô Tâm và bây giờ là Nam Ly Việt.
- Mặc dù cái pháp bảo này rất thần diệu nhưng ngươi cũng biết truyền nhân của La Phù không phải dễ đối phó. Việc này cũng không được để cho Kỳ
Liên Liên Thanh biết, nếu không cho dù ngươi có cái pháp bảo này cũng
chưa chắc đã đoạt được vật trong tay hắn đâu.
Huống Vô Tâm liếc
mắt nhìn Nam Ly Việt nói một câu thản nhiên đó xong, thân hình khẽ động
rồi chỉ trong mấy hơi thở liền biến mất.
- Hậu bối Thục Sơn không ngờ lại là truyền nhân của La Phù. Nếu lần này không thành công thì sư tôn sẽ không bỏ qua cho ta.
Khi Huống Vô Tâm biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt của Nam Ly Việt cũng tràn đầy sát khí.
- Không ngờ Huống Vô Tâm lại lợi hại đến vậy.
Lạc Bắc dồn chân nguyên tới mức cao nhất liều mạng phi độn bỏ lại Khuất Đạo Tử và Thi thần một khoảng cách xa.
Tuy rằng nơi này cách Lang Sơn đã hơn hai trăm dặm nhưng Lạc Bắc biết cơ bản vẫn không an toàn.
Khoảng cách hai trăm dặm đối với Huống Vô Tâm mà nói thì cơ bản chỉ trong nháy mắt có thể đuổi tới nơi. Trong lòng Lạc Bắc cũng rất rõ cho dù hiện tại tập trung đám dị thú, Cầu Thương Dương và Ly Nghiêu Ly thì cơ bản không đánh lại Huống Vô Tâm.
Bởi vì cơ bản không có một ai có tu vi
gần với Huống Vô Tâm để có thể sử dụng pháp thuật ngăn được y. Nhưng nếu du đấu thì Huống Vô Tâm thậm chí nhẹ nhàng đánh chết Lạc Bắc.
Cả bả người Lâu Dạ Kinh, Tiếu Vong Trần và Ngụy Tử Kỳ có pháp thuật uy lực lớn có thể uy hiếp được Huống Vô Tâm, làm cho y bị thương. Nhưng bên
Lạc Bắc thì ngoại trừ Thất Hải Yêu Vương thú thì ngay cả Lạc Bắc, Khuất
Đạo Tử cũng không uy hiếp được y.
Vì vậy mà hiện tại, Lạc Bắc bỏ
chạy theo hướng ngược lại với Thương Lãng cung. Bởi vì hắn sợ Huống Vô
Tâm đuổi giết tới Thương Lãng cung thì cho dù mình có thoát được các tộc khác cũng bị chết rất nhiều.
- Hiện tại chỗ thiếu hụt của ta đó là không biết tới những loại pháp thuật có lực sát thương mạnh.
- Nếu có thể tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên thì có thể tạo ra sự uy hiếp đối với y.
Mặc dù Lạc Bắc không sợ sự hùng mạnh của đối thủ nhưng hắn biết với tu vi hiện tại của mình thì còn kém Huống Vô Tâm quá xa.
Với khoảng cách như vậy, thì hoàn cảnh xấu của Lạc Bắc lúc này lại càng rõ
ràng. Tu vi dẫn kiếm nhập thể đối với cấp bậc từ Khuất Đạo Tử trở xuống
còn tạo ra uy lực lớn, thậm chí ngay cả ngươi như Tân Vô Cực cũng không
ngăn cản nổi. Nhưng từ Khuất Đạo Tử trở lên, giống như đám người Lâu Dạ
Kinh đã không thể tạo ra sự uy hiếp trí mạng.
Hơn nữa, hiện tại
Lạc Bắc chỉ tu luyện một chút pháp thuật phái Lao Sơn, uy lực của chúng
không có gì là mạnh. Như pháp thuật Súc địa thành thốn cũng chỉ có thể
di chuyển được trong phạm vi mười trượng là hết. Pháp thuật cấp bậc này
cơ bản không thể phá nổi phòng ngự của người cấp bậc Nguyên Anh.
Cho dù Lạc Bắc có thể phóng ra cả trăm cái pháp thuật như vậy thì cơ bản
cũng không thể phá nổi mà hào quang mà vừa rồi Huống Vô Tâm thi triển.
Còn ngược lại, pháp thuật của Huống Vô Tâm mặc dù nhìn hết sức đơn giản,
ánh sáng cũng không hề rực rỡ, không giống với pháp thuật có uy thế hủy
diệt thiên địa nhưng Lạc Bắc lại hiểu rõ, uy lực của pháp thuật không
liên quan tới vẻ bề ngoài. Huống Vô Tâm chỉ tiện tay đã tạo ra uy lực
khó có thể tưởng tượng được.
- Tại sao Vọng Niệm Thiên Trường
Sanh kinh của ta ngoại trừ tu luyện thân thể, sức sống cực mạnh ra nhưng lại không hề có pháp thuật nào uy lực hùng mạnh?
Pháp thuật bình thường khi tu luyện tới một cấp bậc nhất định đều có pháp thuật tương
đương có thể sử dụng. Như Thái Thúc tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu
yếu tới tu vi này có thể phóng ra Tử Lôi phá thần chùy. Còn nếu tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh thì có thể thi triển Lôi Ngục cuồng sơn, dẫn
động lôi cương trong phạm vi ngàn dặm tạo thành một ngọn núi lớn.
Nhưng Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh liên tục tu luyện, nâng cao tu vi lại không có pháp thuật tương ứng để thi triển.
“Chẳng lẽ phải ngưng tụ thành Bất diệt lưu ly kim thân thì mới có thể dựa vào bản thân để giết địch?”
Lạc Bắc cũng biết tu luyện tới cảnh giới của Nguyên Thiên Y, toàn thân đều
là pháp bảo chí cường, uy lực có thể đánh tan gần như tất cả các loại
pháp bảo và pháp thuật. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân liền dẫn phát uy lực
trời đất. Cho dù là một quyền thì cũng ít người có thể ngăn cản.
- Chẳng lẽ Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cũng phải tu luyện tới cảnh
giới Lưu ly kim thân bất diệt. Còn trong quá trình đó thì cơ bản không
có pháp thuật nào có thể thi triển cho nên sư tôn mới để cho ta vào đời
rèn luyện, phải tu luyện tới bản mệnh kiếm nguyên thì mới có thể trở về
La Phù?
Cái ý tưởng đó chỉ hơi lóe lên trong đầu Lạc Bắc.
Pháp thuật của Huống Vô Tâm hết sức mãnh liệt và bá đạo. Ngọn lửa tinh thần
và lực chân từ làm cho kinh mạch của hắn thành tro vẫn chưa biến mất mà
xông vào tận xương tủy. Lạc Bắc trúng phải thứ pháp thuật này giống như
trúng phải một thứ kịch độc có thể ăn mòn máu thịt, kinh mạch của hắn.
Mặc dù ngọn lửa tinh thần và lực chân từ đang từ từ tiêu tán nhưng chân nguyên Lạc Bắc cũng tiêu hao với tốc độ kinh người.
Từ một cái bình Thạch Nhũ quỳnh dịch mà Bích Căn sơn nhân đưa cho, Mộ Hàm
Phong điều chế thành linh đan. Bên trong mỗi một viên linh đan có một
giọt thạch nhũ quỳnh dịch, nhanh chóng bổ sung chân nguyên. Nhưng Lạc
Bắc cũng không có pháp thuật tiêu hao chân nguyên nhiều, hơn nữa nó đối
với Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Thái Thúc là sự phối hợp tuyệt vời nên hắn chỉ giữ có năm viên để đề phòng.
- Cứ tiếp tục thế này cơ bản ta không chịu nổi lâu.
Phát hiện chân nguyên của bản thân tiêu hao nhanh chóng, Lạc Bắc hơi dừng
lại để cho Khuất Đạo Tử và Thi thần bay tới, sau đó dựa vào chúng để phi độn.
- Không ổn.
Nhưng chỉ bay được hơn một trăm dặm, Lạc Bắc liền cảm nhận được âm khí từ trên người Khuất Đạo Tử và Thi thần
làm cho khí huyết của hắn gần như không lưu chuyển được, tay chân gần
như đông cứng. Cùng lúc đó, một làn khí tức quái dị, phát ra một thứ lực hút dường như khiến cho khí tức và thần hồn của hắn như muốn thoát khỏi thân thể.
- Do viên chủ nguyên U Minh huyết ma xá lợi này. Ma khí của nó quá nhiều, nếu ta không điều tức thì cơ bản không duy trì được.
Lạc Bắc cố tập trung tinh thần chống đỡ ma khí từ Huyết xá lợi tản ra. Chỉ
có điều trong mấy hơi thở, hắn liền cảm nhân tốc độ tiêu hao chân nguyên của mình nhanh hơn.
Nhưng nếu không tu luyện điều tức, bổ sung
chân nguyên thì chân nguyên sẽ nhanh chóng kiệt quệ. Hơn nữa, ngọn lửa
tinh thần và lực chân từ vẫn còn chưa tiêu tán hết, thậm chí có thể
khiến cho hắn bỏ mạng.
- Chướng khí của khu rừng kia có thể ngăn cản được hơi thở của ta, Thi thần và Khuất Đạo Tử.
Lạc Bắc vô cùng quyết đoán. Trong phạm vi ngàn dặm quanh Lang Sơn cũng
chính là bờ biển. vào lúc này, Lạc Bắc chợt nhìn thấy phía bên trái có
một dãy núi dài, trong đó có một khu rừng được bao phủ bởi một lớp khí
màu vàng. Lạc Bắc biết trong thung lũng đó, hoa lá, cây cối thối rữa,
trầm tích lại một chỗ mà tạo thành khí độc. Vì vậy mà nghĩ như thế, Lạc
Bắc liền lệnh cho Khuất Đạo Tử và Thi thần lao thẳng vào trong thung
lũng đó, khuất bóng sau lớp khí vàng.
- Ông trời giúp ta.
Trong nháy mắt khi xuyên qua lớp chướng khí dầy đặc, Lạc Bắc liền cảm thấy một bầu không khí trong trẻo.
Cái thung lũng này mặc dù rất trũng nhưng từ ngoài cửa lại có một làn gió
liên tục thổi vào khiến cho khí độc bị đẩy lên cao, còn đáy cốc thật ra
lại không hề có chướng khí. hơn nữa, khu rừng cũng rất rậm, có thể che
được tầm mắt và khí tức của Thi Thần cùng với Khuất Đạo Tử.
Phụp! Phụp!
Thi Thần vừa mới rơi xuống đất, móng tay sắc như dao của nó lập tức dài ra
móc vào trong bọng một cái cây thành một cái chỗ vừa đủ cho một người
ngồi xếp bằng. Rồi nó lại cắt một khúc gỗ rồi ấn vào bên trong đầm.
- Thi thần là vật chết, không có thần hồn. Ma khí của Huyết Xá Lợi có lẽ không ảnh hưởng tới nó.
Lạc Bắc lệnh cho thi thần sau khi nhanh chóng khoét một cái lỗ trong thân cây liền ném Huyết Xá lợi vào tay thi thần.
Quả nhiên Lạc Bắc cảm nhận được Huyết Xá Lợi không ảnh hưởng tới Thi thần.
“Phụp!”
Thi Thần khép hai tay lại, cầm Huyết Xá Lợi kén trong tay. Mái tóc trắng
trên đầu nó bao quanh lấy thành một cái kén rồi chui thẳng vào trong
đầm. Chỉ một lát, bóng dáng của nó hoàn toàn biến mất.
Dưới sự
điều khiển của Lạc Bắc, Thi thần chui xuống dưới lòng đất hơn mười
trượng, dưới sự che chắn bởi hai tay và Huyền Sát ngân ti của nó, ma khí của Huyết Xá Lợi hoàn toàn bị giấu kín.
Không còn bị ma khí xâm
nhập, áp lực của Lạc Bắc giảm đi. Hắn khoanh chân ngồi vào trong cái
bọng cây, còn Khuất Đạo Tử thì đừng bên giơ tay hút một đống cành lá khô che khuất bên ngoài. Rồi một tiếng động nhỏ vang lên, bóng dáng của
Khuất Đạo Tử cũng lập tức ẩn kín vào trong chướng khí.