Tất cả mọi người chợt thấy dường như trời đất bị đảo lộn vậy.
Tất cả không khí, ánh sáng, sinh khí, thần hồn như bị rút ra ngoài.
Âm Dương sinh tử đạo! Sinh tử bất diệt tuyền qua.
Toàn bộ không gian giống như bị bóp méo. Tất cả những pháp thuật, pháp bảo
phát ra liền thay đổi quỹ đạo. Rầm! Rầm! Nguyên bản pháp thuật, pháp bảo đánh về phía Huống Vô Tâm liền va chạm với nhau khiến cho pháp lực dao
động kinh người tản ra xung quanh tạo thành từng vầng lửa đỏ, giống như
một đám mây hình nấm khổng lồ.
Vào lúc này, Huống Vô Tâm giống như một vị thần hủy thiên diệt địa.
Y đứng trong không trung, không hề nhúc nhích mà né tránh được tất cả công kích của mọi người.
"Phụp! Phụp!"
Trong tích tắc đó, Lạc Bắc cố gắng kiềm chế Tam Thiên Phù Đồ không để cho
pháp thuật và pháp bảo khác va chạm. Nhưng lực lượng không gian vặn vẹo
khiến cho Tam Thiên Phù Đồ của hắn như bị gấp khúc, làm cho Lạc Bắc vô
cùng khó chịu. Mà lúc này, đám người Nại hà ma cung chưa kịp thu lại
pháp bảo song tu của mình khiến cho chúng bị đánh nát mà bản thân bị
thương nặng, máu tươi từ miệng phun ra dữ dội còn thân thể thì rơi xuống đất.
- Còn không lấy Huyết Xá lợi ra cho ta.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Huống Vô Tâm xuyên qua không gian mà nhìn về phía Lạc Bắc.
"Thình thịch!"
Ánh mắt xuyên qua tất cả tới người Lạc Bắc. Mặc dù cách nhau cả trăm trượng nhưng trái tim của hắn giống như bị cây chùy to gõ lên hai cái thật
mạnh mà muốn hộc máu.
- Đi mau.
Lạc Bắc lập tức gầm lên một tiếng.
Hắn có thể khẳng định cho dù cả mình và mọi người cũng không ai có thể chống đỡ được với Huống Vô Tâm.
Tới giờ, Lạc Bắc mới hoàn toàn hiểu được tại sao trong mấy trăm năm qua,
Côn Luân đều đứng ở vị trí số một, không một môn phái nào dám đối địch
với họ. Cho tới cấp bậc như Huống Vô Tâm cơ bản không sợ người ta dùng
số đông vây công.
Tu vi và lực lượng pháp thuật của y quả thật quá mạnh.
- Lạc Bắc!
Phía sau, Thái Thúc cũng kêu lên.
Mảnh lụa trên mặt nàng đã tan nát do lực lượng chân nguyên xung quanh lan tới để lộ một khuôn mặt thanh cao, thoát tục.
Trong mắt nàng lúc này chỉ có hình ảnh Lạc Bắc nhảy ra khỏi chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang.
Cùng với tiếng quát của Lạc Bắc, Chiến Bách Lý cũng điều khiển chiến xa
nhanh chóng phi độn xuống bên dưới. Với tu vi của Huống Vô Tâm, hiện tại muốn phi độn trên trời cơ bản là điều không thể. Vì vậy mà Lạc Bắc lệnh cho Chiến Bách Lý điều khiển chiến xa độn thổ.
Nhưng khi chiến xa Ô Đàm Kim Ma Lang bay xuống bên dưới thì Lạc Bắc, Khuất Đạo Tử và Thi thần lại từ trên chiến xa nhảy ra.
Khi Lạc Bắc nhảy ra khỏi chiến xa, Thái Thúc chợt cảm thấy rùng mình đồng thời lực lượng chân nguyên toàn thân nàng bị phong ấn.
- Lạc Bắc! Lạc Bắc! Sao ngươi lại làm thế đối với ta? Nếu có chết thì cùng chết chung một chỗ.
Làm sao mà Thái Thúc không hiểu Lạc Bắc định làm gì.
Lạc Bắc biết với tu vi của Huống Vô Tâm cho dù độn thổ thì chỉ sợ chiến xa
còn chưa kịp chui vào trong lòng đất đã bị Huống Vô Tâm chặn đứng.
Hành động của Lạc Bắc đó là thu hút Huống Vô Tâm để cho Thái Thúc bỏ chạy.
Trong nháy mắt đó, ngực và yết hầu của Thái Thúc như có một thứ gì đó chặn đứng, nghẹn ngào không nói ra lời.
"Trốn!"
Khi Lạc Bắc xông ra khỏi chiến xa thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó.
Không hề dừng lại, hắn lưu chuyển chân nguyên tới mức cao nhân vào trong kiếm quyết Thục Sơn khiến cho tốc độ phi độn cực nhanh. Hơn nữa, Lạc Bắc đã
tới tu vi dẫn kiếm nhập thể nên một khi dốc hết sức thì hắn chỉ còn lại
một cái bóng lao nhanh về phía khác.
- Ngươi còn định chạy thoát?
Một bước!
Lại chỉ có một bước!
Một đóa hoa sen trong suốt nở ra dưới chân Huống Vô Tâm. Thân thể của Huống Vô Tâm liền xuyên qua Khuất Đạo Tử cầm Ngũ Âm Thần Lôi Giám đứng chặn
mà hiện ra sau lưng Lạc Bắc. Bàn tay của y gần như đã ấn lên lưng hắn.
Rắc! Rắc!
Không gian xung quanh người Lạc Bắc chợt lõm xuống. Đồng thời một thứ lực
lượng khó tả giống như mấy ngọn núi từ xung quanh đè lên người Lạc Bắc.
Trong tay Lạc Bắc liền nghe thấy tiếng xương cốt trong người vỡ vụn.
- Không ổn.
Lần này, bàn tay bao phủ ánh sáng bạc của Huống Vô Tâm lại ấn xuống lưng
của Lạc Bắc. Lúc này, chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang vẫn còn chưa chui vào
lòng đất, mà Lạc Bắc thì bị ép tới mức không thể nào nhúc nhích để mà né tránh.
- Đại tự tại phản phệ thần quang huyết mạc.
Mắt thấy Lạc Bắc sẽ bị một đòn kia giết chết, một vầng sáng màu đỏ trong suốt chợt bao phủ lấy Huống Vô Tâm.
Khi vầng sáng màu đỏ như máu đó bao phủ lấy Huống Vô Tâm va chạm với quầng
sáng màu bạc liền lập tức biến mất nhưng thân thể Huống Vô Tâm cũng lắc
lư mấy cái.
- Ngươi muốn chết.
Một làn pháp lực dao động
trực tiếp trên người Huống Vô Tâm tạo thành một đám mây trôi trong suốt, lạnh như băng. Huống Vô Tâm giơ tay lên, năm tia sáng bạc như năm đạo
kiếm khí lao thẳng vào người Tiếu Vong Trần.
"Phụt! Phụt!..."
Tiếu Vong Trần há to miệng. Nét mặt y lúc này chỉ có một sự hoảng sợ
nhưng lại không phát ra được âm thanh. Da thịt trên người y giống như bị nứt toác, đồng thời từ bên trong cũng tản ra ánh sáng bạc chói mắt.
Ai cũng có thể thấy được một đòn đó của Huống Vô Tâm đã cắt đứt tất cả
đường sống của Tiếu Vong Trần. Khi ánh sáng bạc tản ra từ người y thì
xương cốt, kinh mạch, khí huyết và chân nguyên trong cơ thể Tiếu Vong
Trần đã hóa thành tro bụi, ngay cả Nguyên Anh cũng không trốn thoát.
Cùng lúc đó, Huống Vô Tâm cũng duỗi ngón tay bắn ra một tia sáng bạc vào lưng Lạc Bắc.
Bởi vì có sự ước thúc của U Minh huyết thệ cho nên khi nhìn thấy Lạc Bắc bị Huống Vô Tâm giết chết, Tiếu Vong Trần ở gần đó bắt buộc phải cứu nên
dốc toàn lực phát ra Đại tự tại phản phệ thần quang.
Đạo pháp
thuật đó cũng làm cho Huống Vô Tâm bị thương không hề nhẹ chút nào. Tuy
nhiên sau khi phóng ra đạo pháp thuật đó, chân nguyên trong người Tiếu
Vong Trần cũng không còn lại bao nhiêu nên bị Huống Vô Tâm đánh chết.
Chỉ hơi chậm một chút do Tiếu Vong Trần ra tay, Lạc Bắc cũng đã kịp thôi thúc chân nguyên trong người lên tới mức cao nhất.
Lúc này, Lạc Bắc có một thứ cảm giác hết sức nhạy bén. Phải đối mặt với một kẻ địch lớn như Huống Vô Tâm, tu vi của Lạc Bắc cũng thấp thoáng có dấu hiệu đột phá.
Chân nguyên của hắn đã lên tới mức cao nhất khiến
cho toàn thân hóa thành một tia sáng, tốc độ so với Kiếm cương còn nhanh hơn. Trong tích tắc đó hắn đã cách xa Huống Vô Tâm cả trăm trượng.
Nhưng tia sáng do Huống Vô Tâm bắn ra cũng như vượt qua cả không gian và thời gian. "Chát!" Chỉ thấy khi Huống Vô Tâm bắn ra tia sáng đó, không khí
trước mặt y liền xuất hiện một gợn sóng, đồng thời sau lưng Lạc Bắc cũng có một gợn sóng xuất hiện. Tia sáng bạc đó trong nháy mắt đã vượt qua
hai gợn sóng mà đánh vào lưng Lạc Bắc.
- Không ổn!
Khi tia sáng bạc của Huống Vô Tâm chạm vào người, Lạc Bắc chỉ cảm thấy một thứ
lực lượng cực mạnh xuyên vào trong cơ thể của mình.
Thứ lực lượng đó giống như có người ngưng tụ thiên hỏa lại thành một tia sáng mà nhét vào trong cơ thể người khác.
Chỉ trong nháy mắt, Lạc Bắc liền cảm nhận chân nguyên toàn thân sôi trào.
Lực lượng ẩn chứa trong tia sáng đó có sức xuyên thấu rất mạnh, nhanh
chóng thẩm thấu khắp người hắn.
Tất cả những kinh mạch trong người Lạc Bắc bị thứ lực lượng đó khiến cho hóa hết thành tro tàn.
- Đây là lửa tinh thần và lực chân từ.
Lạc Bắc lập tức nhắm hai mắt lại điều khiển Tam Thiên Phù Đồ vọt tới tất cả kinh mạch, bao lấy những kinh mạch quan trọng.
Lần này, hắn cũng chẳng để ý tới chuyện khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ xông tới làm cho kinh mạch của mình bị tổn thương.
Trong nháy mắt ngoại trừ mấy kinh mạch quan trọng được Tam Thiên Phù Đồ bao
phủ ra thì tất cả các kinh mạch khác trong cơ thể Lạc Bắc bị một đòn của Huống Vô Tâm biến thành tro tàn.
"Tách! Tách!"
Cùng lúc
đó, chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc cũng điên
cuồng tản ra. Chân nguyên được tồn trữ trong một vạn ba ngàn tiểu chư
thiên dường như cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng mà cùng nhau bùng lên
khiến cho kinh mạch bị hóa thành tro bụi nhanh chóng được chữa trị.
Thậm chí Lạc Bắc có thể cảm nhận được máu thịt nhanh chóng sinh trưởng.
Trong tích tắc đó, thân thể của Lạc Bắc có thể cử động được. Chân nguyên
trong người hắn lúc này gần như không còn. Nhưng không hề dừng lại, Lạc
Bắc giơ tay nhét năm viên đan dược màu trắng vào miệng.
Năm viên đan dược màu trắng đó chính là đan dược được chế từ Thạch Nhữ quỳnh dịch mà Lạc Bắc lấy được từ tay Bích Căn sơn nhân.
Khi năm viên đan dược vào miệng liền hóa thành một luồng chân nguyên cực
mạnh. Rồi trong tiếng thét dài, Lạc Bắc không hề dừng lại, thậm chí càng phi độn về phía trước nhanh hơn.
- A? Tại sao lại thế?
Tới lúc này, Huống Vô Tâm vừa mới giết chết Tiếu Vong Trần, đột nhiên nhìn
thấy Lạc Bắc điên cuồng bỏ chạy thì ngẩn người, kinh ngạc.
Huống Vô Tâm liên tục bị thương nên đã nổi giận. Đạo pháp thuật của y đánh
trúng Lạc Bắc mặc dù nhìn thì không có gì là lạ nhưng lại tập trung lửa
tinh thần và lực chân từ trong vũ trụ. Uy lực của thứ pháp thuật đó chỉ
cần bị đánh trúng thì người ngưng tụ ra Nguyên anh cũng không thể nào đỡ nổi. Trong nháy mắt tất cả kinh mạch trong cơ thể hóa thành tro bụi mà
chết.
Cho nên khi đạo pháp thuật đó đánh trúng Lạc Bắc, sự chú ý
của Huống Vô Tâm liền tập trung vào đám người Nại Hà ma cung đang bỏ
chạy.
Nhưng y không ngờ được thứ pháp thuật đó lại không thể đánh chết được Lạc Bắc.
Trong lúc Huống Vô Tâm hơi ngẩn người, bóng Lạc Bắc nhanh chóng phi độn đã gần như biến mất khỏi tầm mắt.
- Cái gì?
Một thứ cảm giác huyền ảo trong nháy mắt chợt dao động trong Thức hải của Huống Vô Tâm.
Đó là một thứ hơi thở cực mạnh, kiên cường và dẻo dai không thể nào tiêu diệt hay khuất phục.
Bình thường sau khi phát ra pháp thuật cơ bản không hề sinh ra cảm giác hay
uy lực sau khi đánh trúng đối thủ. Nhưng sau khi Huống Vô Tâm phóng ra
đạo pháp thuật đó, trong nháy mắt nó bị trừ khỉ thì lại nắm được hơi thở của thứ lực lượng đã trừ khử pháp thuật của mình.
- Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh!
- Hắn là truyền nhân La Phù, đệ tử của Nguyên Thiên Y?
Đôi mắt của Huống Vô Tâm đột nhiên trở nên sáng ngời.
- Đi khắp nơi cuối cùng cũng không uổng công phu. Kỳ Liên Liên Thành!
Ngươi tốn bao nhiêu công sức đuổi giết Nghiệp Triệu Nam mà không tìm ra
được truyền nhân của La Phù. Không ngờ cuối cùng để cho ta gặp được.
- Nguyên Thiên Y! Ngươi đúng là một người không tầm thường. Không ngờ lại để cho đệ tử của mình ẩn nấp ở Thục Sơn, chỉ tiếc cuối cùng lại bị lộ.
“Bốp!” Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Dưới chân Huống Vô Tâm lại xuất hiện đóa hoa sen trong suốt, rồi sải một bước. Chỉ một bước đó, y đã cách Lạc Bắc
chưa tới mấy trăm trượng. Nhưng một bước đó cũng khiến cho nét mặt của
Huống Vô Tâm hơi thay đổi.
Mặc dù chỉ giơ tay nhấc chân giết chết Lâu Dạ Kinh và Tiếu Vong Trần, đánh cho Ngụy Tử Kỳ mất thân thể nhưng
dù sao thì tu vi của ba người đó cũng quá cao. Hơn nữa, pháp thuật của
Tiếu Vong Trần khiến cho uy lực pháp thuật của đối phương càng mạnh thì
bị phản lại người mình càng mạnh.
Tới cấp bậc như Huống Vô Tâm, uy lực mỗi một đạo pháp thuật đều tới mức người ta khó có thể tưởng tượng được.
Tuy rằng chỉ bị một, hai thành uy lực phản lại người nhưng Huống Vô Tâm
cũng bị thương nặng. Vào lúc này, y không còn có thể thi triển độn pháp
hư không sinh liên để xé rách không gian được nữa.
Nhưng chỉ hơi dừng lại một chút, bóng dáng của Lạc Bắc chợt biến mất trong khu rừng.
- Sư tôn!
Nam Ly Việt vừa bay tới bên Huống Vô Tâm liền vội vàng đưa một viên đan dược có mùi kỳ lạ to bằng quả trứng gà cho y.
Viên đan dược đó chính là Càn Khôn Nhất Nguyên đan mà Quỷ Vương Ngụy Tử kỳ
đã mang trên người để thu hút Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo tới đây. Khi
Huống Vô Tâm đánh nát thân thể của Ngụy Tử Kỳ, Nam Ly Việt liền lấy được nó.
Nhưng hiện tại, khi đưa viên đan dược đó cho Huống Vô Tâm, Nam Ly Việt vốn kiêu ngạo như vậy lại cúi thấp đầu, sắc mặt tái xám.
Một nhân vật như Huống Vô Tâm chăng khác nào vị vua trên thế gian, một khi
giận dữ thì đó chính là máu chảy thành sông, thây lấp đầy đồng.
Hơn nữa, không ai có thể biết được lúc nào vua sẽ nổi giận. Cho dù là Nam
Ly Việt thì khi đối mặt với Huống Vô Tâm trong lòng liền sinh ra sự sợ
hãi chẳng khác nào gần cọp.
Đối diện với lực lượng tuyệt đối thì không có thể lấy gì làm căn cứ.
Cho dù hiện tại người Nại Hà ma cung đã gần như bị diệt hết nhưng Trác Trầm Đạo sau khi Huống Vô Tâm đến còn bị đánh chết.
Thậm chí ngay cả Huống Vô Tâm cũng bị thương nặng.
Hiện tại, việc Lạc Bắc chạy thoát không quan trọng mà quan trọng trên người hắn còn có một viên chủ nguyên Huyết Xá lợi.
Viên chủ nguyên Huyết Xá lợi đó đối với Huống Vô Tâm cực kỳ quan trọng.
Một khi luyện hóa viên Huyết Xá lợi đó không chỉ có được thứ pháp thuật lợi hại nhất của U Minh huyết ma mà tu vi còn có thể tiến mạnh, có lẽ khiến cho Huống Vô Tâm hoàn toàn vượt qua được Hoàng Vô Thần.
Nhưng hiện tại viên Huyết Xá lợi đó cũng mất.
Mặc dù lúc này, Nam Ly Việt không thể nhìn nét mặt của Huống Vô Tâm để biết y nghĩ gì nhưng gã cũng sợ Huống Vô Tâm trong cơn nóng giận đánh chết
mình.
- Viên Càn Khôn nhất nguyên đan này ngươi ăn đi.
Nhưng khiến cho Nam Ly Việt lập tức ngây người đó là lại nghe thấy Huống Vô Tâm nói với mình một câu như vậy.
- Cái gì?
Nam Ly Việt nghĩ mình nghe nhầm nên kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn Huống Vô Tâm.
- Đệ tử làm mất viên Huyết Xá Lợi đã phạm phải sai lầm lớn, làm sao dám nhận lấy Càn Khôn Nhất Nguyên Đan.
- Với tu vi của hắn thì cơ bản không thể luyện hóa được viên Huyết Xá lợi đó. Sớm hay muộn thì nó cũng là vật trong tay ta mà thôi.
Nét mặt Huống Vô Tâm điểm chút trào phúng:
- Hơn nữa ngươi giúp ta biết được thân phận của hắn. Chỉ riêng điểm này có thể miễn trách ngươi.
- Thân phận thật sự của hắn? - Nam Ly Việt giật mình.
- Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh là công pháp số một của La Phù.
Huống Vô Tâm tươi cười:
- Nguyên Thiên Y coi trọng nên mới truyền công pháp đó cho hắn.
- La Phù! Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh!
Nam Ly Việt rùng mình, sắc mặt trở nên trắng như tuyết, đồng thời phát ra hơi thở kịch liệt:
- Sư tôn! Chẳng lẽ hắn là....
- Ngoại trừ truyền nhân của Nguyên Thiên Y ra thì còn ai có được Vọng
Niệm Thiên Trường Sanh kinh? - Huống Vô Tâm cúi đầu nhìn xuống tay mình:
- Uy lực của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh còn hơn cả Không Sinh diệt
hải lưu ly quyết của Nguyên Thiên Y, được coi là công pháp số một trong
thiên hạ. Ta thật sự muốn xem Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh có gì
khác biệt.
Sau khi nói câu đó, Huống Vô Tâm từ từ ngẩng đầu lên
nhìn Nam Ly Việt, đồng thời một cái kính lục giác chợt bay vào trong tay gã.
-Sư tôn...
Nam Ly Việt vừa mới cầm cái kính đó thì rừng mình bởi vì pháp lực dao động trên nó quá mạnh.
- Hiện tại ta phải đi làm một chuyện không thể phân thân để đối phó với
Lạc Bắc. Hắn đã bị pháp thuật của ta đánh trúng, trên người lại mang
theo Huyết Xá lợi nên còn phải chống cả ma khí xâm nhập. Cho dù có chạy
cũng không chạy được xa. - Huống Vô Tâm nhìn Nam Ly Việt.
- Uy
lực của Hạo Thiên Kính ngươi đã nhìn thấy rõ. Hơn nữa vừa rồi ta còn
niêm phong trong đó một đạo Đại Tự tại phản phệ huyết mạc thần quang của Tiếu Vong Trần. Ngươi luyện hóa Càn Khôn Nhất Nguyên Đan, khi đối phó
với hắn chắn chắn không có vấn đề gì. Đến lúc đó, ngươi bắt hắn về gặp
ta. Nếu không làm được thì sau này ngươi không cần phải về gặp ta nữa.
- Đệ tử tuân lệnh.
Nam Ly Việt không khỏi giật mình.
Chuyện như vậy làm sao mà gã có thể giữ được bình tĩnh cơ chứ?
Đệ tử Côn Luân trời sinh kiêu ngạo không coi các môn phái khác vào đâu. Nhưng có hai môn phái mà họ không hề dám kiêu căng.
Một là Sắc Lặc tông, còn một là La Phù.
Ai cũng biết La Phù là như thế nào.
Mỗi một đệ tử của La Phù đều là nhân vật kinh thế hãi tục, đứng trên đỉnh cao nhất của giới tu đạo.
Nhưng không thể ngờ được đệ tử Thục Sơn đánh chết Ảo Băng Vân lại là truyền nhân La Phù mà Côn Luân vẫn tìm kiếm.
Càn Khôn Nhất Nguyên Đan đối với mỗi người tu đạo đều là chí bảo. Hơn nữa hiện tại y còn có thêm cả Hạo Thiên kính.
Cái tên Hạo Thiên Kính mặc dù hết sức bình thường nhưng bất cứ một người tu đạo nào cũng biết đó là thứ pháp bảo ra sao.
Ngay xưa, ba đại thần binh của Nga Minh chính là Tử Trình, Thanh Tác và Hạo Thiên kính.
Bốn trăm năm trước, U Minh huyết ma dẫn thập phương thiên ma quyết chiến
với huyền môn thiên hạ trên Kim Đỉnh. Nhân vật số một của Nga Mi lúc đó
là Trác Vô Tướng sử dụng Thanh Tác và Hạo Thiên Kính giết chết hai thiên ma trong thập phương thiên ma. Hạo Thiên Kính không chỉ là pháp bảo
phòng ngự cực cao mà khi sử dụng chân nguyên khống chế còn có thể phản
lại rất nhiều thứ pháp thuật. Hơn nữa, sự thần diệu nhất của Hạo Thiên
kính đó là trong khi nhật nguyệt di chuyển được một vòng còn có thể
phong ấn được một cái pháp thuật của đối thủ rồi phóng thích bất cứ lúc
nào để đối địch.
Khi đối địch trước tiên có thể phong ấn một cái
pháp thuật sau khi phóng nó ra liền có thể lập tức phong ấn một cái pháp thuật khác để đối địch. Vì vậy mà trên thực tế, trong vòng mười hai
canh giờ cái pháp bảo này có thể phóng ra hai cái pháp thuật không phải
của mình.
Mà cái pháp thuật Đại tự tại phản phệ huyết mạc thần quang của Tiếu Vong Trần có uy lực như thế nào?
Có một cái pháp bảo như vậy, thậm chí đối phương cũng không dám phóng
thích pháp thuật lợi hại nhất của mình vì sợ bị phong ấn mà phản lại.
Bởi vì phần lớn pháp thuật khủng bố ngay cả bản thân cũng khó ngăn cản.
Vì vậy mà khi thấy Huống Vô Tâm có cái pháp bảo đó, thậm chí Lâu Dạ Kinh không tiếc làm cho bản thân mình bị thương mà phóng ra Ngân Sát nguyên
từ xạ tuyến khiến cho tất cả pháp bảo mất đi tác dụng.