La Phù

Chương 304: Chương 304: Công tử Ma địa.




Vài tia sáng màu hồng từ trong tay hai người bắn ra với một tốc độ nhanh hơn cả phi kiếm, xuyên vào người mấy tên đệ tử Kiếm Ti phóng ra phi kiếm kia. Toàn bộ phi kiếm của mấy tên đệ tử Kiếm ti đánh lén lập tức dừng lại khi còn cách hơn mười vầng sáng màu vàng nhạt của người áo xám kia chừng mấy trượng. Mà vào lúc, phần lớn đệ tử Kiếm ti còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, mấy tên đệ tử đánh lén đã bị mấy tia sáng màu hồng xuyên thủng người đẩy mấy tên đệ tử Kiếm ti lên không trung.

Phi kiếm của bọn họ đột nhiên lại chuyển động vượt qua bên cạnh người áo xám trong trận, rồi chẳng chút lưu tình chém vào đám người tu đạo áo hồng ở xung quanh.

“ Phụp! Phụp! “

Lúc này, gần như phần lớn người tu đạo áo hồng cũng không biết được thân phận thực sự của tên đệ tử Kiếm ti. Khi tên đệ tử Kiếm ti đó vọt lên, không có sự yểm hộ của các phi kiếm khác, hơn mười vầng sáng từ trong đám người áo hồng trong nháy mắt đã va chạm với tên đệ tử Kiếm ti đó.

Một gã đệ tử Kiếm ti lập tức bị đánh nát ngực khiến cho máu tươi và nội tạng văng lên tung tóe. Một tên đệ tử Kiếm ti khác thì nửa thân thể bị đánh nát, chỉ còn lại một nửa. Nhưng điều khiến cho những người áo hồng vừa hiểu ra mấy tên đệ tử Kiếm ti đó là ai mà ớn lạnh đó là vì sợi dây màu hồng trong tay hai người áo xám vẫn đâm vào Thiên Linh cái của họ. Mà phi kiếm của hai tên đệ tử Kiếm ti vẫn tung hoành trong đám người áo hồng.

.........

- Để xem có bao nhiêu người là người của Huống Vô Tâm?

Trong bầu giờ đêm, Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn đám người tu đạo như một cơn thủy triều tràn về phía vòng đảo thứ nhất. Tuy nhiên, y có thể cảm nhận được rất nhiều nơi khi mà cơn sóng thủy triều còn chưa ập đến đã có tiếng kêu thảm thiết vang lên và mùi máu tươi. Hiển nhiên là trong số những người đó còn ấp nấp rất nhiều người của Huống Vô Tâm.

Mà từ chỗ của gã có thể thấy được rõ ràng bốn ngọn bảo tháp đã được mở ra. Hơn trăm tên đệ tử Côn Luân từ trong bốn cái kho bay ra, giao những thứ mang theo cho một số đệ tử Côn Luân đang chờ sẵn.

Dưới sự điều động của Minh Thập Thất, mọi người tranh thủ thời gian trước khi đối phương tới liền thu pháp bảo lại cho bên mình dùng.

Nhưng còn kho thuốc thì làm sao bây giờ?

Hiện tại, Nam Cung Tiểu Ngôn hiểu rõ hơn hết, sở dĩ Minh Thập Thất ngăn cản những người tu đạo tới kho pháp bảo là vì phần lớn lực lương của họ đều tập trung về phía này.

Mà ẩn nấp trong những ngôi đền kia đều là những đệ tử có lực chiến đấu mạnh nhất của các ti. Hiện tại, mười mấy tên đệ tử Kiếm ti đột kích đều có phi kiếm và pháp bảo có lực sát thương mạnh. Vì vậy mà mười mấy tên đệ tử đó mới có thể khiến cho đám người áo hồng luống cuống, rối loạn trận tuyến.

Hiện tại, mặc dù bên mình đang thắng nhưng cung điện chứ phần lớn dược liệu và đan dược lại không giữ được.

Tới lúc này, Nam Cung Tiểu Ngôn có thể thấy mấy trăm người áo đỏ giống như châu chấu đột phá phòng tuyến cuối cùng mà vọt vào trong cũng điện màu xanh.

Hiện tại trong tình huống toàn bộ uy lực pháp thuật đều bị giảm đi thì một thanh phi kiếm hoặc là pháp bảo có uy lực không tồi thậm chí còn khiến cho người ta có thể đối phó một cách dễ dàng với mấy người, thậm chí là người có tu vi cao hơn mình. Nhưng đan dược cũng quan trọng. Trong trận chém giết như thế này, một người tiêu hao chân nguyên không kịp bổ sung thì chỉ còn cách dùng đan dược. Mà cho dù không sử dụng được pháp thuật thì việc thi triển độn pháp, pháp bảo cũng cần có chân nguyên.

Trong trận chiến kéo dài thế này, đan dược chẳng khác nào lương thảo của quân đội thường nhân, đều hết sức quan trọng.

Mà vào lúc này, Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn thấy Minh Thập Thất chợt phất tay về phía cung điện màu xanh.

Cái phất tay của Minh Thập Thất trong bóng đêm không được rõ cho lắm nhưng ngay khi tay gã hạ xuống thì toàn bộ cung điện màu xanh chợt phát sáng rồi một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên. Cả cái cung điện màu xanh lập tức nổ tung, tọa thành một vầng lửa khổng lồ.

Rất nhiều người tu đạo mặc áo hồng lao vào cùng biến mất với cái cung điện lớn mầu xanh .

Trong không khí tràn đầy tro bụi khiến cho miệng mũi họ đều cảm giác thấy đau đớn, đây khí độc từ Tử tiêu hỏa thạch độc. Nam Cung Tiểu Ngôn biết trong vòng đảo thứ hai của Côn Luân có một cái mỏ Tử tiêu hỏa thạch. Côn luân đã xây dựng một cái kho tại đó, mỗi ngày sai khiến khoảng mười đệ tử đến mỏ quặng và khai thác tử tiêu hỏa thạch. Nó là một loại tinh thạch trong suốt sáng long lanh và có mầu tím.

Tử tiêu hỏa thạch và bạo viêm hỏa thạch gần giống như nhau, trời sinh ẩn chứa mãnh liệt khí hỏa tiêu, một khi bị va đập mạnh sẽ nổ tung với sức phá hoại đáng gờm. Nó là một thứ tài liệu dùng để chế tạo rất nhiều loại lôi phù và pháo bảo hỏa nguyên.

Tiếng nổ mãnh liệt của tòa cung điện mầu xanh vừa rồi rõ ràng là do loại tử tiêu hỏa thạch này. Tiếng nổ uy lực hùng mạnh như vậy chỉ có thể là do khi Minh Thập Thất trở về vòng đảo thứ nhất đã cho người lấy Tử tiêu hỏa thạch từ trong kho tới đây. Nói cách khách Minh Thập Thất đã chuẩn bị xong đâu vào đấy và đã quyết định bỏ kho thuốc.

Bản thân mình không giữ được thì cũng tuyệt đối không để cho kẻ địch.

Một đạo gần trăm tên đệ tử Kiếm ti trước đó vẫn canh giữ kho pháp bảo tiếp nhận những thứ mà đám đệ tử Côn Luân đưa ra xong, liền dưới sự hướng dân của một gã đệ tử Côn Luân mặc áo xám nhanh chóng lướt xuống dưới.

Dưới bóng đêm đỏ lòm như máu, trong tay bọn họ đều cầm một thứ giống như là đoản côn mầu đen, dài chừng ba thước. Khi còn cách chừng trăm mười trượng với đám ngườingười tu đạo mặc áo hồng, đám đệ tử Côn Luân đồng thời cầm toàn bộ mấy thứ này nhằm ngay vào cả một vùng mầu đỏ giữa những ngôi đền kia.

Vô số đạo sáng mầu vàng từ trong những vật giống như đoản côn mầu đen trong tay họ bắn ra, tầm bắn của ánh sáng mầu vàng khoảng hơn trăm mười trượng. Toàn bộ những tia sáng đó đều là những viên đạn tròn vo mầu vàng. Tất cả những viên đạn tròn vo màu vàng đó lao tới đám người người tu đạo mặc áo hồng thì bùng nổ, phụt ra một mảng dài hẹp khi kim thiết mầu vàng. Trong lúc đó toàn bộ không trung như nở rộ vô số đóa hoa, nhưng vô số cánh hoa kia đều ẩn chứa một đại lực sát thương mầu vàng của vô vàn những thanh kiếm nhỏ.

Thân thể vô số người tu đạo mặc áo hồng tuôn ra từng đạo máu, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất. Một dải hẹp máu tươi chảy thành dòng thẩm thấu vào trong đám gạch đá bị vỡ nát, rồi sau đó lại biến thành từng viên huyết châu, theo quy luật lại trôi nổirồi phóng lên tận trời cao về phía U Minh huyết hải.

Lúc này vô số khí kim thiết sắc vàng từ những viên đạn tập trung nhiều nhất về phía những người tu đạo mặc áo hồng. Nhưng vô số khí kim thiết nổ tung cũng làm cho rất nhiều đệ tử Côn Luân bị bao phủ . Trong nháy mắt, trong số mười mấy tên đệ tử Kiếm ti đang đột phá trong vòng vây của đám người mặc áo hồng , cótới năm, sáu người trong số đó cũng nằm phơi xác trên mặt đất, máu me văng khắp nơi.

Trong con mắt của Nam Cung Tiểu Ngôn tràn ngập sự không đành lòng, nhưng mà tâm trạng hắn dần dần trở lên cứng rắn. Tất cả các đệ tử Côn Luân đều giống nhau, hoàn toàn không có bất kể điều gì không ổn.

Hành động của Minh Thập Thất , gã và tên đệ tử áo xám giống Minh Thập Thất đều giống nhau, điều đó làm cho tất cả các đệ tử Côn Luân đều hiểu được rằng bon họ đều phải tận dụng toàn tâm toàn ý để đánh thắng trận chiến này. Nếu thiếu đi một chút hy sinh, trận chiến này hoàn toàn không thể thắng.

... ...

- Ta rất tò mò không hiểu Bắc Minh vương phái người tới nhắn nhủ gì cho ngươi.

Trên thuyền lớn toàn bộ tối đen, Xuân công tử mặc áo lục – một trong năm công tử của Trạm châu Trạch địa, nhìn cả người Bắc hầu Bạch lão bao phủ trong sương mù , cười cười,

- Chẳng qua ta biết ngươi sẽ không nói cho ta.

Trong mắt bắc hầu bạch lão hiện lên một tia sáng lạnh lẽo,

- Ta không có thời gian để nói những chuyện linh tinh.

- Ta biết. Nhưng ta thấy ngươi không nên coi ta là kẻ thù. Kỳ thật ta cảm thấy chúng ta có thể làm bằng hữu. - Xuân công tử nhìn Bắc Bạc Hầu Lão:

- Ít nhất chúng ta cũng đều có cùng ý nghĩ tại nơi đây.

Bắc hầu Bạch lão lạnh lùng liếc mắt nhìn Xuân Công Tử một cái, không nói gì. Nhưng Xuân Công Tử lại cười cười, bước tiến lại gần Bắc hầu Bạch Lão một chút. Gã điểm khắp nơi đều tràn ngập ánh lửa tại vòng đảo thứ nhất của Côn Luân mà nói nhỏ:

- Chúng ta tới nơi này, đều ấp ủ những ý nghĩ giống nhau, cho dù trận chiến cuối cùng có thua, cũng muốn nhìn thấy Côn Luân tổn hao lực lượng. Cho nên chúng ta đem tất cả Bích hỏa lân sa và Bạch cốt lân hỏa tiễn của Trạm châu trạch địa tới đây, cho dù kết quả của trận chiến này có bại chăng nữa nhưng cũng phải cho nơi này tan hoang phủ đầy quỷ hỏa.

Bắc Hầu Bạch Lão im lặng đứng thẳng, nhất thời không nói gì.

Trong lòng của lão thì Bắc Minh Vương là người mà lão tôn kính nhất, nhưng nay lại làm cho hắn cảm thấy phẫn uất và bất mãn nhất. Lão biết Hoàng Vô Thần hùng mạnh, nhưng bây giờ Huống Vô Tâm tập trung một lực lượng mạnh tới vậy, ít nhất cũng có thể là cơ hội để liều mạng với Hoàng Vô Thần. Bắc hầu Bạch lão và Xuân Công Tử chính xác là cùng ý tưởng tại nơi này. Mặc dù là chết, nhưng lãovẫn muốn Côn Luân bị thương nặng. Nhưng Bắc Minh Vương lại dường như không hiểu được lão, ngược lại chính người Ma môn không bao giờ làm bạn với huyền môn chính đạo và yêu tộc lại hiểu lão.

- Mấy tên đệ tử áo xám tro Côn Luân hẳn chính là đám tử sĩ được Hoàng Vô Thần giấu kín, năng lực chỉ huy thống lĩnh của đối phương không hề dưới ta, có điều thủ đoạn của hắn quá mức tàn nhẫn. Đám đệ tử áo xám này được hắn bố trí hết sức kỹ lưỡng. Cần phải loại bỏ đám đệ tử áo xám đó thì rất nhiều những việc mà hắn bố trí sẽ không thực thi nổi nữa. việc đánh hạ mấy trọng đảo cũng nhẹ nhàng hơn.

Bắc hầu Bạch lão không để ý tới câu nói của Xuân công tử mà đi nói một câu như vậy. có điều âm thanh của lão mặc dù vẫn lạnh như băng nhưng địch ý thì đã hoàn toàn biến mất.

Trong tay Xuân Công Tử bắn ra một ngọn lửa có ánh sáng màu vàng.

Tuy rằng Huống Vô Tâm giao toàn quyền chỉ huy cho Bắc hầu Bạch lão, nhưng là có chút lực lượng của trạm châu trạch địa thì phải nhờ Xuân Công Tử hạ lệnh mới có thể điều động.

Mà sau khi phóng ra đạo sáng mầu vàng lửa, Xuân Công Tử cười cười với Bắc Hầu Bạch Lão,

- Thật ra ta vẫn muốn tới núi Chiêu Diêu xem một chút, bởi vì ta rất tò mò muốn xem Bắc Minh vương là người như thế nào mà khiến cho Hoàng Vô Thần e ngại như vậy.

“ Cho nên ngươi mới muốn biết hắn vừa phái người mang đến cho ta lời nhắn gì? Ngươi muốn thông qua lời nhắn để suy nghĩ xem hắn là dạng người nào? - Bắc hầu Bạch lão liếc mắt nhìn Xuân công Tử.

Nhìn Xuân Công Tử gật đầu, Bắc hầu Bạch lão trầm ngâm giây lát, nói:

- Ta không chắc có thể đưa ngươi tới núi Chiêu Diêu để xem, nhưng nếu trận chiến này mà chúng ta không chết, ta có thể nói lại lời nhắn hắn sai người đưa tới cho ngươi biết. “

- Một lời đã định ! - Xuân Công Tử cười ha ha, xoay người đi.

... ...

Sau khi một đám đạn màu vàng bắn ra, dường như thay đổi cục diện của toàn bộ vòng đảo thứ nhất của Côn Luân.

Pháp bảo trong bốn tòa tháp tập trung chủ yếu là các loại pháp bảo bậc thấp, đa số sẽ thông qua một số ti của Côn Luân để lưu chuyển ra ngoài, hòng lung lạc một vài thế lực trong nhân gian. Nhưng hiện tại pháp bảo trong tòa khố phòng này có con số thật đáng kinh sợ.

Dưới sự bao phủ của trận pháp U Minh huyết hải, nhưng loại pháp bảo bình thường không có mấy tác dụng thì bây giờ lại có sức mạnh sát thương đáng kinh ngạc, hơn hẳn so với một số pháp bảo bậc cao dẫn dắt uy lực của trời đất. Mà số lượng pháp bảo bậc thấp này là nhiều nhất.

Ở phía đối diện tứ tòa khố phòng, người tu đạo mặc áo bào đỏ xông lên mạnh nhất, thì hiện tại lại có xu hướng suy tàn nhanh nhất. Sau khi liên tiếp bị tấn công bọn họ bắt đầu tán loạn.

Người thanh niên áo xám có mười vầng sáng vàng bay quanh người dẫn theo phía sau hơn hai mươi tên đệ tử Kiếm ti điều khiển phi kiếm tung hoành trong đám người tu đạo mặc áo hồng căn bản không còn gặp sự chống cự nào đáng kể nữa.

Một chùm khói đen lao tới người thanh niên áo xám, bỗng dưng thân ảnh của hắn trầm xuống, khi chùm khói đen phía dưới xông qua, bên cạnh hắn hai đạo ánh sáng mầu vàng liền bắn ra ngoài, nháy mắt xuyên thủng người tu đạo mặc áo bào đỏ phát ra luồng khói đen đó. Cùng lúc đó, bên cạnh hắn vụt ra vài đạo ánh sáng mầu vàng bay đánh bay năm sáu người tu đạo mặc áo hồng.

Dường như không một ai có thể ngăn cản người thanh niên áo xám đó chém giết. Nhưng đúng lúc này đồng tử trong mắt y co rút lại một chút.

Trong mắt của y nhìn thấy một người tu đạo mặc áo hồng. Người này và những người tu đạo còn lại cũng giống nhau, mặc dù cũng người mặc áo hồng, nhưng khi tia sáng vàng của người áo xám bắn về phía y liền bị y nắm trong tay.

Lúc này, mọi người mới có thể thấy rõ, cái tia sáng mầu vàng đó là một lưỡi dao sắc bén có hai cánh như cánh chim yến. Quanh thân lấp lánh ánh sáng chuyển động, tạo hình cực kỳ trơn nhẵn khiến cho lưỡi dao mầu vàng sắc bén khi bay trên không trung có tốc độ hơn xa phi kiếm.

Nhưng một cái tia sáng màu vàng đó vào trong tay người tu đạo mặc áo hồng kia, không ngờ tung ra một chùm hoa lửa, bị rồi bị nắm lại.

Không ngờ bàn tay của người tu đạo mặc áo hồng đó lại rắn như kim tinh. Lưỡi dao sắc bén màu vàng đó tiếp bị hắn vo lại thành hình tròn. Mà điều không ngờ tới nữa đó là ngay sau khi hắn cười lạnh một tiếng rồi như một viên đạn pháo lao về phía người áo xám, y liên cho cục tinh kim mầu vàng lợt vào trong miệng mà nhai nát.

Mấy đạo phi kiếm đánh vào người hắn, bị hắn đánh một trảo liền cắt thành vô số đoạn.

Sắc mặt của hai tên thanh niên áo xám lúc trước phóng ra hai sợi tơ khống chế mấy tên đệ tử Kiếm Ti liền thay đổi.

Cả hai người đều có thể nhận ra được người tu đạo mặc áo hồng đó rõ ràng tu luyện công pháp thân thể thành thánh hơn nữa tu vi cục cao. Mà theo phán đoán của hai người đó thì người thanh niên áo xám kia tuyệt đối không thể là đối thủ của Người tu đạo mặc áo hồng. Trong đầu hai người xuất hiện suy nghĩ phải viện thủ, thì đúng vào lúc này, trong tai hai người vang lên tiếng cười âm hiểm.

Một bóng người tu đạo mặc áo hồng cưỡi trên một kiếm quang trong suốt đang lao về phía hai người.

“ Xoẹt! “

Một đạo kiếm nguyên mạnh liệt liền lao về phía cái bóng màu đỏ cất tiếng cười âm hiểm đó.

Bản mạng kiếm nguyên! Trong số đám người trẻ tuổi áo xám, không ngờ lại có rất nhiều người tu luyện được bản mạng kiếm nguyên.

Chỉ là ngay trong lúc đó, bản mạng kiếm nguyên mãnh liệt đã đánh trúng vào người tu đạo mặc áo hồng kia, mà người áo xám còn lại cũng không để ý tới người tu đạo mặc áo hồng, mà nhằm về phía người tu đạo mặc áo hồng tu luyện công pháp thân thể thành thánh công pháp rồi phóng ra một vầng sáng.

Người tu đạo mặc áo hồng kia bị kiếm nguyên mạnh liệt xuyên qua. Nhưng không ngờ đạo bản mệnh kiếm nguyên có uy lực tuyệt luân lại không gây tổn thương gì đối với hắn. Cơ thể hắn giống như được làm từ nước, mặc cho bản mạng kiếm nguyên xuyên qua. Mà kiếm quang quang trong suốt trong tay y lập tức tan vỡ, hóa thành vô số đạo thủy tiễn, đánh thẳng vào người hai gã thanh niên áo xám.

“ Thủy công tử...! “

Trên người hai gã áo xám chảy ra vô số tia máu, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ngay lúc hai gã áo xám bị đánh chết, người tu đạo mặc áo hồng khác cũng tránh được vầng sáng lao về phía mình. Vốn tên đệ tử áo xám quang người có mười tia sáng vàng kia có đủ thời gian để kéo dài khoảng cách với đối phương nhưng có lẽ do hai gã áo xám kia chết khiến cho y run người, hoặc là do đang ở trên chiến trường nên y không hề có suy nghĩ chạy trốn. Y không hề nắm lấy cơ hội bỏ chạy. Ngay lập tức, người tu đạo áo hồng kia cũng tới bên cạnh người gã. Y chẳng thèm để ý tới hơn mười đạo phi kiếm tấn công, hai tay chọc thẳng vào người thanh niên áo xám mà xé cơ thể gã ra thành bốn, năm mảnh.

Thủy công tử! Kim công tử!

Trong Trạm Châu trạch địa, Ngũ công tử có tu vi gần với ba người Linh Thích Thiên nhất thì bây giờ có tới hai người ra tay.

***

Cuộc sống xa hoa trụy lạc toàn là những công tử mặc cẩm y ăn uống, nghe ca múa và kỹ nữ động lòng người.

Trong thời điểm loạn thế, người chết đói đầy khắp nơi nhưng nơi nổi danh nhất Trung Châu, ngợp trong vàng son chính là Tiêu Kim quật. Nơi này tuyển mộ toàn những mỹ nữ xinh đẹp, một ly rượu ngon có thể tương đương với thuế má cho cả một hộ trong một năm. Vố số đệ tử chưa trải qua chém giết nơi sa trường, không nếm cảnh đói khỏi thoải mái ở đây ăn chơi trụy lạc.

Từ trong những hoa phường thắp đầy đèn lòng màu đỏ liên tục vọng ra những tiếng cười dâm dật, những tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, mùi thịt nướng, mùi rượu lan ra ngoài.

Trên một tảng đá bên đường cạnh một cái hoa lâu có một vị khất cái già nua. Mái tóc của lão bết lại như lâu ngày chưa được gội. Bộ y phục của lão cũng không còn nhìn thấy được màu sắc của nó, thậm chí còn thủng lỗ chỗ, vá chằng vá đụp. Trước mặt lão đặt một cái bát sứ đen xì. Chỉ có bên cạnh chân là có một cái trượng trúc màu vàng sáng bóng.

Những tên khất cái như vậy có mặt khắp nơi, cơ bản không hề thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng bất chợt lại có một đạo nhân trung niên mặc áo vàng xuất hiện như chui ra từ hư không cách trước mặt lão không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.