Đôi mắt của đạo nhân trung niên đó hơi sâu, sống mũi cai nhọn khiến cho
vẻ mặt có chút gì đó đâm hiểm. Trên đầu y có cài một cây trâm ngọc, bộ
đạo bào hơi lóe lên ánh sáng màu vàng, cổ tay và cổ áo đều được thêu hoa văn bằng tơ vàng. Sau lưng áo còn có hình nhật nguyệt. Người trung niên đó chính là đạo nhân mặc áo vàng đã bắt lấy ông từ mặc áo đen lôi ra
sau khi miếu Long vương bị nổ tung.
Người trung niên có khuôn mặt âm độc khi bắt giữ ông từ đó ra đã phi độn với một tốc độ gần tương
đương với Hư Không Sinh liên của Huống Vô Tâm. Mà giờ khắc này, từ người y không hề có lấy một chút pháp lực dao động. Tuy nhiên mỗi bước đi của y như ẩn chứa một thứ lực lượng vô cùng vô tận cho thấy tu vi cực kỳ
cao.
Hiện tại người trung niên đó sau khi xuất hiện trước mặt lão khất cái, quan sát lão một lúc, đột nhiên người đó cảm thấy hứng thú mà nói với lão:
- Nghe nói người Thiên Quyến ngoại trừ trời sinh có có dị bẩm luôn may mắn ra còn có thuật bói toán, đoán chứ mà người khác khó có thể sánh được. Không biết người có thể đoán ra lai lịch của ta
hay không?
Lão khất cái cũng không giật mình khi nghe thấy người
trung niên nói vậy. Sau khi nghe đạo nhân trung niên nói thế, lão vẫn
cúi thấp đầu mà nói:
- Viết cho ta một chữ.
- Được! Vậy thì một chữ thôi. - Trung niên đạo nhân duỗi tay vẽ lên không trung.
- Ngươi viết chữ...thiên?
- Đúng thế. - Trung niên đạo nhân khoanh tay nhìn lên trời mà cười ha hả:
- Ngươi hãy bói một quẻ cho chữ đó đi.
Lão khất cái móc ra một cái mai rùa, hai tay lắc lắc mấy cái rồi ném xuống đất.
- Quẻ hướng Tây...ngươi tới từ phía Tây. Thiên giả, là người đứng đầu nắm tất cả mọi thứ trong tay. Nếu như vậy, ngươi có lẽ tới từ Côn Luân.
Trong số mọi người, loại trừ đi hai người thì trong Côn Luân cũng chỉ
còn hai người nữa. Với tu vi của ngươi đáng lẽ ra không thể đứng trong
số hai ngươi đó, nên thân phận của ngươi chỉ có thể là một trong ba đệ
tử thân truyền của Hoàng Vô Thần. Tu vi của ngươi mặc dù không vượt qua
Thập Đại kim tiên nhưng do ngươi là một trong ba đệ tử của Hoàng Vô
Thần, lại chỉ dưới Hoàng Vô Thần và Kỳ Liên Liên Thành vậy thì ngươi
chính là Hồng Dật chân nhân, một trong ba đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần.
Đạo nhân trung niên hơi ngẩn người một chút rồi bật cười ha hả:
- Giỏi! Giỏi! Ngươi tính quẻ không hề sai. Ta chính là Hồng Dật. Nói vậy thì ngươi cũng biết ý đồ của ta khi tới nơi này?
- Cho dù là chân tiên độ kiếp thì cũng không thể biết được mệnh trời. Ta
không để ý tới tu vi thì làm sao có thể biết được mọi chuyện. - Lão khất cái lắc đầu:
- Ta chỉ thấy ngươi định đưa ta tới một chỗ vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa trên người ngươi có sát khí, có lẽ là muốn đi giết người.
- Nói cho ngươi biết cũng được. Tên nghiệt đồ Lạc Bắc của Thục Sơn và một đám yêu nhân trốn vào trong Cửu Khúc Minh Hà trận. Trong khắp gầm trời
này, ngoại trừ những người đưa đò của trận Cửu Khúc Minh Hà ra cũng chỉ
có người Thiên Quyến các ngươi mới có thể đi qua được cái trận đó. -
Hồng Dật chân nhân nhìn lão khất cái mà nói:
- Chỉ cần ngươi đưa chúng ta vượt qua trận Cửu Khúc Minh Hà thì ngươi sẽ được lợi rất nhiều.
- Ta không giúp các ngươi vượt qua trận Cửu Khúc Minh Hà. - Lão khất cái lắc đầu:
- Ta biết Lạc Bắc đi cùng với người của Từ Hàng Tĩnh Trai. Người Từ Hàng Tĩnh Trai có ân với ta, nên ta không giúp các ngươi.
- A? - Hồng Dật cười cười:
- Ta nghĩ ngươi nên biết hậu quả của việc từ chối ta.
- Biết! Ta chết. - Lão khất cái gật đầu nói:
- Nhưng một mình ta chết còn tốt hơn là để nhiều người chết.
- Nghe ra thì đúng là dũng cảm đấy. - Hồng Dật chân nhân híp mắt nhìn lão khất cái:
- Có điều ta cảm thấy ngạc nhiên rằng nếu người Thiên Quyến các ngươi có
khả năng cảm nhận được cát hung thì tại sao ngươi không nghĩ cách chạy
trốn hay ẩn nấp để cho ta không tìm được?
- Đạo trời rộng lớn,
nhân quả khó thay đổi. Cho dù biết được cát hung thì làm sao nói tránh
là có thể tránh được? - Lão khất cái lẩm bẩm.
- Xem ra ngươi cũng biết dưới trời, ngươi cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi. Nếu vậy thì ngươi làm sao còn có thể nắm được sống chết trong tay mình? - Hồng Dật
chân nhân nở nụ cười dữ tợn. Lão khất cái kinh hãi ngẩng đầu lên. Mỗi
con mắt của lão không ngờ lại có hai đồng tử tối đen. Nhưng khôn để cho
lão kịp có động tác nào khác, một thứ lực lượng chân nguyên đã bao phủ
trên người của lão khiến cho chân nguyên trong cơ thể lão không thể điều khiển được. Đồng thời vài sợi tơ từ tay của Hồng Dật bay ra mà đâm
thẳng vào Thiên Linh cái của lão nhân.
Thân thể của lão nhân run
rẩy, mất đi sự khống chết. Nhưng lão có thể cảm nhận được một cách rõ
ràng từng suy nghĩ trong đầu đều bị Hồng Dật biết rõ.
- Xem ra có nhiều chuyện ngươi không thể tính được. - Hồng Dật cười lạnh nhìn lão khất cái:
- Ngươi không biết rằng sư tôn dậy cho ba chúng ta ba pháp quyết khác
nhau. Trước mặt ta, một con kiến như ngươi cơ bản không có sự lựa chọn.
..........
Trong trận Cửu Khúc Minh Hà, con thuyền lớn giống như cái bát kia lặng lẽ di chuyển.
Cây đèn treo bên cạnh thuyền tỏa ra ánh sáng đến đâu cung chỉ là dòng nước tối đen và hơi nước bốc lên.
Trận pháp như Cửu khúc minh hà sử dụng lực lượng trận pháp thực sự tạo ra
một cái dòng Minh Hà rộng khô cùng. Mặc dù cái trận pháp này có thể
truyền tống người ta tới nơi khác cách đó cả ngàn dặm nhưng cũng lại
giống như một con đò phải từ từ vượt qua.
Tiểu Ô Cầu uể oải dựa vào bên cạnh tiểu Trà, chiếm một một khoảng rộng. Còn tiểu Trà thì lẳng lặng ngồi bên cạnh Lạc Bắc.
Tiểu Trà nói rất ít. Do sống quen một mình trong rừng núi nên tiểu Trà cũng
không giỏi nói chuyện với người khác, cũng không ai hiểu được nàng đang
nghĩ gì. Nhưng trên thực tế, mặc dù mỗi người ở đây đều có lý do để bảo
vệ, muốn cho Lạc Bắc sống sót nhưng không một ai có nhiều lý do như
nàng.
Nhờ Lạc Bắc mà nàng có thể được nhìn ngắm thế giới bên
ngoài. Cũng vì Lạc Bắc mà nàng có thể hiểu được tình cảm trong nhân gian nó như thế nào.
Tiểu Trà hiểu được cái gì là tỉnh cảm hơn nữa nàng cũng biết mình thích Lạc Bắc.
Nếu như có thể, tiểu Trà nguyện hy sinh bản thân để làm cho Lạc Bắc tỉnh lại. Nhưng tới lúc nào Lạc Bắc mới có thể tỉnh?
Người đưa đò bị mù nhìn giống như Quỷ Hồn lại một lần nữa cắm cây sào vào
trong Minh hà, làm bốc lên một đám lửa. Đồng dạng con thuyền lớn cũng
một lần nữa thay đổi hướng đi. Nhưng đúng vào lúc này, tiểu Trà đang
ngồi bên cạnh Lạc Bắc chợt nghe thấy một tiếng động.
Tiếng động
đó mặc dù rất nhỏ, thậm chí còn không bằng ngọn lửa của cây đèn lay động nhưng đối với tiểu Trà nó lại chẳng khác gì một tiếng sét khiến cho
nàng căng thẳng.
Không chỉ có tiểu Trà, thiếu nữ áo trắng và đám
người Vân Viện cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng đó là tiếng tim
Lạc Bắc đập.
Lạc Bắc vẫn giống như một người chết nhưng không ngờ lại có một tiếng tim đập?
Chẳng lẽ là do tác dụng của Trường Sinh châu?
Gần như hơi thở của tất cả mọi người vào lúc này đều dừng hẳn. Nhưng sau
tiếng động đó không hề có một âm thanh nào nữa vang lên.
Tiểu Trà hơi khựng người lại một chút, bàn tay nàng đặt lên ngực hắn. Tiểu Trà
hy vọng mình không nghe nhầm, hy vọng khi bàn tay đặt lên ngực Lạc Bắc
có thể cảm giác được tiếng tim đập. Nhưng khi bàn tay nàng đặt lên ngực
hắn, thân thể của Lạc Bắc vẫn lạnh như bằng mà không hề có tiếng tim
đập.
“ Chẳng lẽ mình nghe nhầm hay sao? “
Tiểu Trà cứng
đờ người, ánh mắt có chút ươn ướt. Nhưng có lẽ do tay nàng chạm phải,
nên một cái vật gì đó chợt từ trong trang phục của Lạc Bắc rơi ra.
Đó là một cái túi tơ tản ra ánh sáng. Nó là một thứ pháp bảo mà Bích Căn
sơn nhân đưa cho Lạc Bắc để dùng, hết sức dẻo dai. Hiện tại bên trong
đó, Lạc Bắc để Tử Lôi Nguyên Từ chùy, Thập nhị đô thiên hữu tướng thần
ma ra còn có một cái hộp sắt màu đen.
Nếu như trước đây, cho dù
Lạc Bắc vô tình đặt vật đó trước mặt, tiểu Trà cũng không hề xem. Nhưng
lúc này, tiểu Trà chợt nghĩ nói không chừng trên người Lạc Bắc có nhiều
thứ có thể giúp hắn hổi phục.
Tiểu Trà mở cái hộp sắt đó ra.
Ngoại trừ điển tịch Thi Thần đại pháp ra, tiểu Trà còn nhìn thấy hai viên bảo thạch màu xanh biếc giống như hai giọt lệ và một thứ gì đó giống như
hạt dưa, cùng với một viên ngọc thạch màu xanh to bằng quả trứng gà.
- Những thứ này là gì? Không biết có tác dụng với hắn không?
Tiểu Trà nhìn những thứ đó rồi quay sang đám người thiếu nữ áo trắng và Vân Viện mà hỏi.