Còn về việc trong Hoàng Thiên thần tháp không có cách vượt qua thiên
kiếp lần thứ sáu thì có lẽ là do hoàng Thiên tông không có người tu đạo
vượt qua được lần thiên kiếp thứ sáu hoặc là đang độ kiếp thì thất bại,
chết đi.
Tuy nhiên với tu vi vượt qua lần thiên kiếp thứ năm
trong lịch sử giới tu đạo cũng hiếm như lông phượng, sừng lân. Mà căn cứ vào những gì ghi chép thì một tông môn như Hoàng Thiên tông có nhiều
nhân vật độ kiếp cũng đã là điều kinh người.
Huyền Vô Thượng nhờ
vào phù phá cấm thời cổ mới không bị hạn chế tiến lên tầng thứ chín của
Hoàng Thiên thần tháp. Tuy nhiên mỗi lần sử dụng sẽ mất đi một cái phù
phá cấm, hơn nữa thông đạo không gian mở ra cũng chỉ giữ được nửa canh
giờ. Hiện tại Thiên Lan hư không chỉ còn lại hai cái phù phá cấm, lần
này một khi Huyền Vô Thượng rời khỏi Hoàng Thiên thần tháp, trừ khi tu
vi vượt qua được năm lần thiên kiếp nếu không thì đừng mong tiến được
lên tới tầng thứ chín của Hoàng Thiên thần tháp.
Hiện tại điều
khiến cho đám người Cửu Cung thần quân khiếp sợ khi xem thấy ở tầng thứ
chín có ghi bản thân hoàng Thiên thần tháp là một cái pháp bảo cực mạnh.
- Đây là tinh đồ Tử kim hư không trước khi cái tháp này tới đây.
Huyền Vô Thượng ngẩng đầu lên nhìn từng cái tinh đồ giống như thu nhỏ.
- Hóa ra người Hoàng Thiên tông nhờ vào Hoàng Thiên thần tháp xuyên qua
cửu thiên , xuyên qua tinh không tới đây. Tổ tiên của Hoàng Thiên tông
sử dụng cái pháp bảo này mới có thể tới được Tử Kim hư không rồi tạo
trận pháp truyền tống từ nơi này để thành lập lãnh địa của mình.
- Hoàng Thiên tông có hai cái Hoàng Thiên thần tháp, bản thân một cái
Hoàng Thiên thần tháp ở tông môn so với cái này còn khổng lồ hơn nhưng
bị hủy hoại trong chiến đấu. Cái Hoàng thiên thần tháp này cũng là pháp
bảo phòng ngự cực mạnh.
- Pháp bảo xuyên qua tinh không. Cái
Hoàng thiên thần tháp này làm được điều đó? - Thiên Hư sơn chủ và Băng
Trúc Quân cùng với Cửu Cung thần quân thực sự choáng váng.
Ngoài
chín tầng trời có vô số tinh cầu, nguyên khí ở đó rất mạnh và hỗn loạn,
tuy nhiên rất nhiều tinh cầu có thiên hỏa, lực hút khiến cho người tu
đạo khó chịu nổi. Một thứ pháp bảo có thể xuyên qua hư không loạn lưu,
tinh không thì đó là một tông môn cực mạnh, do những người tu đạo vượt
qua năm, sáu lần thiên kiếp hợp lực luyện ra. Thứ pháp bảo này nhất định có vô số trận pháp, có thể lợi dụng chúng để chống đỡ với nguyên khí từ tinh cầu. Hoàng Thiên tông thượng cổ có cách đây vài ngàn năm. Nhưng ở
trong giới tu đạo luyện ra được pháp bảo như vậy cũng có tới hơn mười
cái. Như Mật Vân tông của Huyền Vô Thượng cũng phải nhờ vào trận pháp
truyền tống của tông môn mới tới được Thiên Lan hư không.
Mà cho
dù những cái pháp bảo có thể xuyên qua tinh không tới được không gian
loạn lưu thì phấn lớn trong qua trình xuyên qua tinh không đã hết sạch
uy năng hoặc bị nguyên khí từ các tinh cầu xâm nhập mà bị hủy hoại.
Một cái pháp bảo có thể còn nguyên sau khi xuyên quan tinh không đối với giới tu đạo hiện nay chỉ trong truyền thuyết mới có.
Chưa nói tới uy năng của bản thân pháp bảo có thể xuyên qua tinh không mà
chỉ cần đi tới được một cái tinh cầu khác cũng tương đương với việc mở
ra vô số nguyên liệu để khai thác. Ý nghĩa của nó đối với một người tu
đạo và một tông môn chẳng khác nào khai thiên tích địa.
- Căn cứ
vào trận pháp và uy năng của pháp bảo thì thấy nó còn nguyên. Chẳng
trách được trong nó còn có cả Tạo hóa vạn thọ đỉnh. - Huyền Vô Thượng
gật đầu rồi chớp mắt:
- Tinh không, vũ trụ vô hạn. Từ Tử Kim hư
không tới chỗ chúng ta không biết cách mấy tỷ dặm. Cho dù là biết cách
sử dụng cái pháp bảo này muốn bay ở đây cũng chẳng biết trải qua bao
nhiêu năm tháng. Cũng chỉ có nhờ vào một cái pháp bảo như Tạo hóa vạn
thọ đỉnh ở bên ngoài một năm, bên trong một ngày mới không bị hết tuổi
thọ mà chết.
- Pháp bảo của tông môn khác cũng có thứ giống như
Vạn Thọ đỉnh hoặc trừ khi là pháp bảo xé rách hư không có tốc độ kinh
người. Nếu không người đi trên đường cũng chết già. Không chừng bản thân Vạn Thọ đại đế luyện cái pháp bảo này cũng là để bản thân ngao du vũ
trụ, tới các tinh cầu, không gian loạn lưu khác để lấy nguyên liệu.
Huyền Vô Thượng hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Bản thân Hoàng thiên thần tháp dường như còn chứa nhiều điều kỳ diệu
nhưng ít nhất phải có tu vi vượt qua năm lần thiên kiếp mới có thể sử
dụng. Với tu vi của ta bây giờ đừng nói là sử dụng Hoàng Thiên thần tháp mà ngay cả việc liên tiếp ra vào tầng thứ chín cũng không làm được. Có
điều cũng không sao. Hoàng thiên thần tháp giúp ta mở mang thêm kiến
thức, lĩnh hội được rất nhiều điều. Trở về ta tu luyện chắc chắn sẽ có
đột phá. Tử kim hư không về tay chúng ta, tới lúc đó khi ta vượt qua lần thiên kiếp thứ năm sẽ sử dụng hoàng Thiên thần tháp để tìm hiểu thần
diệu của nó cũng không muộn. Lần này tới Tử Kim hư không đúng là đáng
giá.
....
- Tại sao lại như vậy?
Trong lúc Huyền Vô Thượng hiểu được ở Hoàng thiên thần tháp thì Lạc Bắc, Nạp
Lan Nhược Tuyết cùng với Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt đều không giấu được
sự khiếp sợ.
Xong trận đánh ở Nam Thiên môn, Lạc Bắc chỉ biết bên phía Thiên Lan hư không cũng tổn thất nặng. Hơn nữa liên tục chiếm cứ
Côn Luân và Tử Kim hư không, có được tài nguyên cực nhiều, người Thiên
Lan hư không chắc chắn sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, tăng cường thực lực của
bản thân mà không vội vàng tấn công.
Có điều một khi Thiên Lan hư không tấn công chắc chắn sẽ tạo ra sóng to gió lớn, thực lực tăng lên tới mức kinh người.
Cho nên sau khi bỏ chạy khỏi Nam Thiên môn, Lạc Bắc bố trí cho đám người
Huyền môn chính đạo được mình cứu ra ở trong giới Niết Bàn rồi đưa tin
cho người núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa để cho bọn họ cố hết sức phá hủy trận pháp truyến tống của Thiên Lan hư không khiến cho người
Thiên Lan hư không không thể xuất hiện bất ngờ. Cùng lúc đó, Lạc Bắc
cũng vội vàng đi tới Luân Tát Tự của Hoa giáo.
U Minh huyết ma là kẻ địch của Hoa giáo, bây giờ đã sống lại. Hơn nữa, ngoại trừ Thục Sơn
ra thì bây giờ Hoa giáo chính là nơi mà Lạc Bắc có thể dựa vào nhiều
nhất. Nếu có thể liên kết hoàn toàn Huyền môn chính đạo lại với nhau
cùng với Hoa giáo, bên phía Lạc Bắc có hy vọng đánh thắng được Thiên Lan hư không.
Hoa giáo và Lạc Bắc từng có ước hẹn. Lúc này, Lạc Bắc tới đây với hy vọng Hoa giáo sẽ dốc toàn lực.
Hiện tại, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt đang đứng trước Luân Tát Tự.
Luân Tát Tự nằm trên một vùng cao nguyên giá lạnh kéo dài mười dặm phủ kín
các miếu thờ trang nghiêm. Từ những cái miếu thờ đó liên tục vọng ra
những tiếng tụng kinh và mùi hương khói.
Tuy nhiên hiện tại khắp Luân Tát Tự trở thành một đống đổ nát.
Ngày đó khi Lạc Bắc tới cầu thần Dược, Đạt Nhật pháp vương của Luân Tát Tự
đã phát hiện ra, Hoạt phật Tông Khách Ba của Cam Đan Tự cùng với hoạt
phật Cát mã Ba dĩ của Sở Bố tự cũng ở đây. Thậm chí Tông Khách Ba còn
thi triển mật pháp vô tượng khiến cho khắp trời đất xuất hiện đầy những
đóa hoa Ba La, Cát Mã Ba thì phóng ra vô số gậy như ý và Hàng Ma xử. Đạt Nhật pháp vương cũng xuất hiện chiếu rọi đất trời kiểm tra thần thông
và luận pháp với hắn.
Nhưng hiện tại ở đây không có lấy một bóng
người trong khắp mấy trăm dặm chỉ có đầy những dấu vết đấu pháp mà không có bất cứ vật nào còn sống.
- Đúng là khó.
Trong căn nhà
đá u ám ở Chiêu Diêu của Bắc Minh vương, lão nhân tóc hoa râm lắc đầu
rồi bóp nát một ngọn lửa trong tay sau đó thở dài với Bắc Minh vương.
Bắc Minh vương nhìn lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa rồi quay đầu đi
không nói gì chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho dù trời đất bên ngoài có thể
nào thì không trung ở núi Chiêu Diêu cũng vẫn là màu xám.
- Chúng ta đã đợi lâu như vậy.
Bán Diện Thiên Ma nhìn ra bầu trời xám ở bên ngoài rồi nói tiếp:
- Cố gắng đợi được một người như Lạc Bắc xuất hiện, tưởng có thể ra ngắm
đất trời không ngờ lại xuất hiện một đám Thiên Lan hư không. Lạc Bắc
nhắn tin về nói Luân Tát Tự đã bị tiêu diệt, Cam Đan Tự cũng vậy, Sở Bố
tự cũng thế, không còn có một ai sống. Lạc Bắc đang ở đó tìm xem Hoa
giáo có còn giữ được gì không nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt thì
có lẽ toàn bộ người Hoa giáo đã bị diệt.
- Luân Tát Tự có Đại
Nhật pháp vương trấn thủ, Hoa giáo có hơn một ngàn chùa miếu, cao nhân
rất nhiều. Có thể tiêu diệt được Hoa giáo thì cũng tiêu diệt được núi
Chiêu Diêu của ta. - Bắc Minh vương hơi cúi thấp đầu rồi ho khan.
- Không phải là người của Thiên Lan hư không. Tay chân của chúng không
vươn dài tới vậy mà cũng không thể tách được lực lượng để tiêu diệt Hoa
giáo. - Bán Diện Nhân Ma nhìn Bắc Minh vương:
- Nhưng ngoại trừ Thiên Lan hư không ra thì còn người nào có thực lực như vậy?
- Hoàng Vô Thần! - Bắc Minh vương ho khan một tiếng rồi thốt lên cái tên Hoàng Vô Thần:
- Ngoại trừ Thiên Lan hư không ra thì chỉ có y mới có được thực lực đó.
- Xem ra hắn coi tất cả chúng ta thành quân cờ. - Bán Diện Nhân Ma cười cười:
- Suy nghĩ thật lớn...cũng không biết hắn dựa vào cái gì mà vất cả Côn Luân.
- Mặc kệ hắn dựa vào điều gì. Bất cứ quân cờ nào không nghe lời sẽ bị hắn gạt ra khỏi bàn cờ. - Bắc Minh vương nói.
- Đúng vậy. Vốn yêu cầu của chúng ta cũng không xa vời lắm, chỉ cần yên
ổn ở một góc, không cần biết bên ngoài thế nào. Chúng ta chỉ cần một
không gian tự do tự tại cần gì phải nghĩ nhiều. - Bán Diện Nhân Ma cười
cười.
Bản thân hơi nhân vật tối cao rõ ràng có rất nhiều điều
tương tự nhau. Có lẽ cũng vì nhiều thứ tương tự như vậy cho nên dưới sự
thống lĩnh của hai người, Trạm Châu Trạch Địa và núi Chiêu Diêu mới có
thể sinh tồn được.
Một ngọn lửa màu trắng xám đột nhiên xuyên qua không trung lao tới bị Bán diện nhân ma hút vào tay.
- Lý Dã Hạc muốn gặp chúng ta và Lạc Bắc.
Vừa mới nhận lấy ngọn lửa đó, Bán Diện Nhân Ma vốn không quá khiếp sợ với
tin tức Hoa giáo bị diệt thì bây giờ không giấu được sự khiếp sợ.
- Lý Dã Hạc?
Bắc Minh Vương hơi ngẩn người.
- Khi nào Lạc Bắc quay lại?
- Nếu không có gì bất ngờ thì chừng một canh giờ nữa sẽ quay về. - Bán Diện Nhân Ma cười nói:
- Mới nhìn thì hai người chúng ta còn không làm cho lão già này yên tâm bằng Lạc Bắc đấy.
....
Trong căn nhà đá u ám của Bắc Minh vương lúc này, ngoại trừ Bắc Minh vương và Bán Diện Nhân Ma ra còn có hai người nữa.
Lạc Bắc và một lão đạo gầy gò.
Lão đạo đó mặc trường bào màu vàng đất, ống tay áo rộng thùng thình. Lão
đạo gày gò đó chính là nguyên lão Côn Luân sử dụng pháp bảo tiên chùy
giao chiến với đám người Hắc Thạch thần quân trong trận chiến giữa Côn
Luân với Thiên Lan hư không.
- Ngươi muốn gặp ta, ta tới rồi. Có gì thì bây giờ nói đi. - Lạc Bắc nhìn lão đạo Côn Luân một lúc rồi nói.
- Hoa giáo bị diệt chắc là do Hoàng Vô Thần làm.
Lão đạo Lý Dã Hạc của Côn Luân vừa mới mở miệng đã nói một câu như vậy.
Những lời đó nếu do Bắc Minh vương hay Bán Diện Nhân Ma nói ra thì cũng không có gì là lạ. Nhưng vào lúc này, Lý Dã Hạc đột nhiên nói như vậy lại
khiến cho người ta giật mình.
- Không cần phải hỏi ta làm sao
biết được tin này... Ta nghĩ các ngươi cũng biết hắn tu luyện Vô Sắc
định đại hoa luân có thể tạo ra phân thân. - Lý Dã Hạc nhìn Lạc Bắc cùng với Bắc Minh vương và Bán Diện thiên ma mà nói vậy.
Lạc Bắc cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Mặc dù chín vòng đảo Côn Luân nhưng trên thế gian, Côn Luân chắc chắn vẫn còn rất nhiều thế lực phức tạp, tựa như
một cái cây già bị đổ nhưng vẫn còn những cái rễ vươn xa không chết ngay được.
- Ngươi là Thái thượng trưởng lão của Côn Luân, Dã Hạc
chân nhân. Mấy năm trước cũng có uy danh rất cao. - Lạc Bắc nhìn Lý Dã
Hạc:
- Ta chỉ muốn biết ngươi tới đây có ý gì?- Bắt tay. Bắt tay với Côn Luân chúng ta. - Lý Dã Hạc chợt nhấn mạnh:
- Không phải với Hoàng Vô Thần.
- Bắt tay? Ngươi làm thế nào để cho ta tin đây không phải là cái kế do Hoàng Vô Thần đưa ra? - Lạc Bắc cười lạnh nhìn Lý Dã Hạc.
- Chúng ta cũng chẳng còn nhiều lựa chọn. Với thực lực của Thiên Lan hư
không bây giờ, chẳng mấy ngày nữa sẽ trở thành một lực lượng mà các
ngươi khó chống lại. Chỉ có các ngươi bắt tay cùng với huyền môn chính
đạo mới có cơ hội chiến thắng.
Hơi dừng một chút, Lý Dã Hạc nhìn Lạc Bắc chậm rãi nói:
- Mực dù lần này ngươi cứu hơn một ngàn người của Huyền môn chính đạo
nhưng phần lớn huyền môn chính đạo cũng không nghe theo lệnh của các
ngươi, cùng các ngươi bắt tay đối địch. Chỉ có chúng ta và Thục Sơn cùng ra mặt mới có thể làm cho toàn bộ Huyền môn chính đạo bắt tay với các
ngươi.
- Ngươi đại diện cho Côn Luân? Chỉ một mình ngươi còn chưa đủ. - Lạc Bắc lắc đầu:
- Bọn họ có rất nhiều thành kiến với ta. Nếu ngươi ra mặt, thậm chí có
khả năng bọn họ nghĩ ngươi bị ta khuất phục định để họ bán mạng cho
chúng ta. Dù sao thì không đánh lại có thể chạy trốn, thiên hạ rống lớn
như vậy thế nào chẳng có chỗ dung thân. Một khi không còn có chỗ trốn
thì huyền môn mới biết được sự sai lầm của mình.
- Một mình ta thì không thể đủ. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ta tới tìm ngươi.
Ánh mắt của Lý Dã Hạc hơi giận:
- Mặc dù chúng ta không biết Hoàng Vô Thần có tính toán hay dã tâm thế
nào nhưng hành vi của hắn trong mấy năm gần đây khiến cho nhiều người
trong chúng ta bất mãn. Hơn nữa hắn cũng giấu diếm rất nhiều thái thượng trưởng lão chúng ta. Lúc trước, chúng ta chuẩn bị áp chế và buộc tội
hắn. Với lần xâm lấn này của Thiên Lan hư không, với thực lực của Côn
Luân cho dù không địch lại thì cũng không tới mức toàn quân bị diệt, bị
bại như vậy. Hơn nữa trong trận chiến với Côn Luân, Từ Thạch Hạc và một
vài đệ tử không xuất hiện. Trong tay của Từ Thạch Hạc có Diệt phật ma
nhận hấp thu lực thần hồn của người tu đạo. Với việc lần này Hoa giao bị giết rất có thể là do cái pháp bảo này. Hơn nữa cũng là để loại bỏ
những trợ giúp mạnh của ngươi. Hoàng Vô Thần là một nhân vật thiên tài,
làm việc có tính toán. Nếu hắn đã làm như vậy cũng không phải vì chúng
ta buộc tội mà vì trong tay có rất nhiều thứ cho nên kẻ địch lớn nhất
của chúng ta không phải là Thiên Lan hư không mà là hắn.
- Ngày
đó trong trận chiến ở Côn Luân, Cửu Bạt và Lạc Tiên vẫn chưa chết mà bị
bắt giữ. Nếu cứu được họ ra thì với uy tín của nhiều người chúng ta,
chắc chắn có thể làm cho phần lớn huyền môn chính đạo bắt tay.
- Cửu Bạt và Lạc Tiên bị bắt? - Lạc Bắc cũng giật mình quay sang liếc nhìn Bắc Minh vương và Bán Diện Nhân Ma.
- Căn cứ vào tin tức mà chúng ta có được thì gần như toàn bộ người tu đạo bị chúng bắt đã được đưa vào Phong Khư, ở đó chắc có trận pháp truyền
tống tới Thiên Lan hư không. Bọn họ bị đưa tới Thiên Lan hư không có thể làm khổ sai đi khai thác nguyên liệu cho chúng. - Lý Dã Hạc chớp mắt:
- Còn Cửu Bạt và Lạc Tiên thì vẫn bị giam giữ ở Côn Luân. Dù sao đối với
chúng thì công pháp của giới tu đạo bây giờ so với công pháp của chúng
có tuổi thọ lâu hơn, rất nhiều giá trị sử dụng.
- Bị giam ở Côn Luân?
Bán Diện Nhân Ma lắc đầu:
- Muốn cứu họ ra khỏi Côn Luân thì quá nguy hiểm.
Hiện tại Côn Luân chẳng khác nào đại bản doanh của Thiên Lan hư không, nếu
vào đó cứu người mà đưa tới ít thì có khả năng bị tiêu diệt ngay, còn
đưa tới nhiều lại tương đương với một lần quyết chiến của hai bên. Với
thực lực của hai bên, rất có thể bên phía Lạc Bắc sẽ thua.
-
Chúng ta chỉ đánh cuộc một lần. Hơn nữa ta cũng tin ngươi sẽ mạo hiểm,
nếu không ta cũng không tới đây tìm ngươi. - Lý Dã Hạc không phủ nhận
chỉ gật đầu nói với Lạc Bắc:
- Hơn nữa nếu ngươi có gì nghi ngờ
thì ta có thể đi với các ngươi tới đó cứu người. Tới đó, nếu không đúng
các ngươi có thể giết ta đầu tiên.
Lạc Bắc bình thản đột nhiên hỏi một câu:
- Ngươi có biết một nữ đệ tử Côn Luân tên là Hoài Ngọc không?
- Đệ tử Thanh Ly đúng không? Có nghe thấy. Có chuyện gì? - Lý Dã Hạc hỏi lại.
- Trong trận chiến của Nam Thiên môn, Thiên Lan hư không sử dụng Man
Hoang chiến cổ. Đó là vật mà ta đưa cho Hoài Ngọc. - Lạc Bắc nhìn Lý Dã
Hạc.
- Cái pháp bảo đó là ngươi cho nàng?
Lý Dã Hạc hơi kinh ngạc nhìn Lạc Bắc rồi lắc đầu:
- Đã lâu ta không xuất quan nên không biết nhiều. Ta chỉ biết trong trận
chiến ở Côn Luân, Man Hoang chiến cổ ở bên phía chúng ta rồi bị người
Thiên Lan hư không đoạt mất. Nhưng ngày đó ta thấy người sử dụng Man
Hoang chiến cổ là một đệ tử than truyền của A Nan Đồ. Có điều dường như
bị người Thiên Lan hư không bắt.
- Trong trận chiến ở Côn Luân, nó đã không nằm trong tay Hoài Ngọc? - Lạc Bắc hơi cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
- Ngươi có biết Thái Hư lão tổ không?