- Đúng vậy. - Lạc Bắc nhìn thẳng vào mắt Hoài Ngọc:
- Bản thân ngươi cũng thấy việc làm của Hoàng Vô Thần chưa chắc đã đúng. Vì sao lại cứ phải giữ lời hứa đó làm gì? Nếu vậy ta bắt ngươi lại, đưa ngươi về giới Niết Bàn là được rồi.
- Ngươi ở trong Tử Kim hư không đã tính toán như vậy? - Một chút hoài
niệm chợt xuất hiện trong mắt Hoài Ngọc. Nàng nhìn Lạc Bắc thật sâu rồi
lắc đầu:
- Lạc Bắc! Ta biết ngươi tình nguyện nuốt lời để giữ ta lại. Đối với
ngươi mà nói bắt ta lại thì ta không phản bội Côn Luân. Nhưng đối với ta mà nói thì khác. Như vậy ta không hoàn thành được lời hứa với Hoàng Vô
Thần. Ngươi thả cho ta đi. Nếu như ngươi ra tay bắt ta, ta sẽ liều chết
để tự bạo Nguyên Anh.
Lạc Bắc trầm mặc. Hắn thật sự không ngờ Hoài Ngọc đã đoán được suy nghĩ của mình.
Tới lúc này, hắn đột nhiên hiểu được tại sao khi Hoài Ngọc đi cùng với
mình tại Hoàng Thiên thần tháp lại có một thái độ vô ưu vô lo, gần như
hết sức hưng phấn. Đó là bởi vì khi đó Hoài Ngọc đã quyết tâm, biết được sau này không thể ở cùng với hắn được.
Lạc Bắc là người thẳng thắn. Hắn chỉ muốn mỗi người bên cạnh mình được
sống thật tốt. Hơn nữa hắn cũng biết Hoài Ngọc không muốn là kẻ địch của mình. Cho nên hắn muốn hạ một cái cấm chế lên người nàng để cho nàng
lặng lẽ tu luyện. Và theo như nàng nói, như vậy giữa hắn và Côn Luân cho dù ai thắng ai thua thì Hoài Ngọc cũng không hề lo lắng tới tính mạng.
Cho dù là Côn Luân thắng thì Hoài ngọc cũng không phải phản bội, chỉ bị
Lạc Bắc bắt mà nhốt lại thôi.
Nhưng hiện tại Lạc Bắc có thể cảm giác được Hoài Ngọc nhất định phải rời khỏi đây.
Mặc dù trong lòng hơi tức giận nhưng Lạc Bắc có thể hiểu được suy nghĩ
của Hoài Ngọc. Hoàng Vô Thần có ân lớn đối với nàng. Mặc dù nàng không
muốn là kẻ địch đối với Lạc Bắc nhưng nhiều nhất cũng chỉ không giúp ai, không thể thiên về phía Lạc Bắc cũng chẳng thể phản bội Hoàng Vô Thần.
- Sư huynh Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ của ngươi bị nhốt ở đâu ta sẽ nói cho ngươi biết. - Hoài Ngọc nói tiếp:
- Có điều để bồi thường, ta hy vọng ngươi nói tin tức vị sư muội và thần cung Toái Hư của Côn Luân chúng ta còn sống hay chết cho ta. Dù sao thì thần cung Toái Hư còn tồn tại hay không đối với Côn Luân chúng ta cũng
có ý nghĩa không hề kém hai vị sư huynh của ngươi.
Dừng một chút, nàng nhận ra Lạc Bắc không kiềm chế nổi cơn giận liền đột nhiên cười cười, nói nhỏ:
- Ta hứa với ngươi, ta sẽ cố hết sức...rời hỏi Côn Luân. Khi đó ta nhất định sẽ tới bên ngươi.
Lạc Bắc chợt ngẩng đầu, như không tin vào tai mình mà nhìn Hoài Ngọc.
Nhưng Hoài Ngọc chỉ liếc mắt nhìn Lạc Bắc một cái như muốn ghi nhớ gương mặt của hắn.
- Nếu mỗi người tu đạo đều giống như ngươi cứ giống như người bình thường thì tốt biết bao. - Hoài Ngọc lên tiếng.
Vào lúc này, tu vi của Lạc Bắc có thể nói là đếm trên đầu ngón tay trong khắp cả thiên hạ. Nhưng...hắn giống như một người bình thường sao? Tuy
nhiên sau khi nói xong câu đó, Hoài Ngọc hơi ngẩng đầu lên nhìn Lạc Bắc
rồi nói:
- Ta muốn nói chuyện riêng với Nạp Lan Nhược Tuyết có được không?
...
- Tại sao cô ấy lại muốn nói chuyện riêng với ngươi?
Hoài Ngọc cũng không có chào từ biệt Lạc Bắc. Sau khi đúng một lúc với
Nạp Lan Nhược Tuyết, nàng liền kiên quyết bỏ đi. Nhìn Hoài Ngọc biến mất trên không trung, sắc mặt của Lạc Bắc cũng không có quá nhiều thay đổi, tuy nhiên hắn thầm thở dài trong lòng quay sang nhìn Nạp Lan Nhược
Tuyết đang đi về phía mình mà hỏi.
- Cô ấy cho ta một viên Hóa Hình yêu đan. - Nạp Lan Nhược Tuyết cũng quay đầu nhìn hướng Hoài Ngọc rời đi mà nói.
- Hóa Hình yêu đan? - Lạc Bắc ngây người.
Vào lúc này, viên Hóa Hình yêu đan mà Nạp Lan Nhược Tuyết cầm trong tay
đúng là của Hoài Ngọc hỏi xin hắn. Nhưng bây giờ nàng lại đưa cho Nạp
Lan Nhược Tuyết. Điều này khiến cho Lạc Bắc không thể hiểu nổi.
- Cô ấy cho ngươi Hóa Hình yêu đan...vậy còn nói gì nữa không?
- Cô ấy... - Nạp Lan Nhược Tuyết hơi do dự một chút rồi nói nhỏ:
- Cô ấy bảo ta quan tâm tới ngươi thật tốt. Lạc Bắc! Ngươi đừng quên cô ấy có tình ý đối với ngươi.
Mai Sơn.
Huyền Vô Kỳ đang ngồi xếp bằng chợt mở mắt.
Vào lúc này, trên đầu hắn có những tia sáng màu xanh liên tục lóe lên.
Nơi đây chính là một cái cấm chế trong trận pháp tại một cái thung lũng
của Mai Sơn.
Mai Sơn vốn là một di chỉ của tông môn từ thời thượng cổ. Lúc trước,
Bạch Lạc tiên tử du ngoạn tới đây, vô tình phát hiện ra nơi này. Thông
qua di chỉ của cái tông môn này, Bạch Lạc tiên tử cũng tìm được nhiều
thứ tốt, nếu không thì chưa chắc nàng đã có được tu vi như ngày hôm nay. Hơn nữa bên trong khu di tích này, Bạch Lạc tiên tử còn phát hiện ra
một cái trận pháp hộ sơn vẫn còn nguyên vẹn.
Không biết tại sao những động phủ ở đây bị tàn phá như thế mà cái trận
pháp lại vẫn còn nguyên. Có lẽ năm đó tông môn này bị kẻ địch đột nhập
bất ngờ, không kịp khởi động trận pháp bảo vệ tông môn. Hoặc là đại loạn xảy ra từ chính bên trong tông môn. Nhưng cho dù thế nào thì uy lực của cái trận pháp hộ sơn này cũng vô cùng mạnh.
Theo sự phỏng đoán của Bạch Lạc tiên tử thì cho dù có cả trăm người tu
đạo tu vi Nguyên Anh kỳ liên thủ tấn công cũng chưa chắc đã phá được sự
phòng ngự của cái trận pháp này. Mà hiện nay người tu đạo Nguyên Anh kỳ
trong giới tu đạo rất ít, muốn tập trung cả trăm người tu đạo với tu vi
như vậy, cho dù là Côn Luân cũng là chuyện rất khó.
Cho nên sau trân chiến ở núi Đại Đông, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng cùng với
Bạch Lạc tiên tử không thể chạy trốn khỏi sự đuổi giết của Côn Luân vì
vậy mà đành phải chạy tới đây, khởi động cái trận pháp vô danh đó.
Giờ phát này, bên ngoài trận pháp chỉ có một người không có danh tiếng
của Côn Luân. Lão mặc một cái áo choàng màu đỏ thẫm, đầu đội mũ đạo đang ngồi nhắm mắt trên cây cột đá không nhúc nhích, chẳng khác nào đã chết. Tuy nhiên thi thoảng từ người của y tản ra pháp lực dao động hiển nhiên so với Bạch Lạc tiên tử tiếp cận với Nguyên Anh trung kỳ còn mạnh hơn
nhiều.
Vào lúc này, bên ngoài vầng sáng của trận pháp bảo vệ, giữa vô số di
tích của lầu các vẫn có một cái lá cờ màu đỏ dài tới cả trăm trượng,
trên bề mặt của nó còn có những ký hiệu lằng ngoằng màu vàng. Ánh sáng
màu hồng từ lá cờ đó tản ra xung quanh vầng sáng màu xanh, tạo thành một cái võng kỳ dị. Tuy nhiên ánh sáng từ lá cờ màu đỏ đó cũng không thể
tiến được vào bên trong quầng sáng màu xanh. Chỉ cần chạm phải là đã bị
thứ ánh sáng màu xanh đẩy văng ra ngoài.
Từ bên ngoài nhìn vào cái trận pháp hộ sơn chỉ bao phủ một phạm vi hơn
mười mẫu. Tuy nhiên bên trong trận pháp cũng có bốn, năm đỉnh núi nhìn
như ít nhất cũng phải tới trăm dặm. Có thể nói trong và ngoài trận pháp
dường như là hai cái thế giới hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả Côn Luân cũng tạm thời không làm gì được cái trận pháp hộ sơn
này. Hơn nữa căn cứ vào những dấu tích bên ngoài sơn môn và ảo trận
phòng ngự thì tông môn thượng cổ ở núi Mai Sơn chắc chắn phải là một
phái lớn số một thời đó.
....
Xung quanh người Huyền Vô Kỳ bao phủ những làn nguyên khí màu vàng. Từ
xa nhìn lại chẳng khác nào một cái kén màu vàng đất bao bọc lấy gã. Chỉ
thấy những tia sáng liên tục lóe lên, cơ bản không nhìn thấy được bóng
dáng của Huyền Vô Kỳ ở bên trong.
Lúc này, Huyền Vô Kỳ chợt ngừng sự tu luyện, mở mắt. Lớp nguyên khí màu
vàng cũng chợt tản ra. Từng tia nguyên khí thông qua những lỗ chân lông
mà chui vào trong cơ thể của gã.
Nơi Huyền Vô Kỳ ngồi là một cái khe sâu. Ở đây linh khí rất đậm. Phía
vách núi có một dòng thác nước đổ thẳng xuống dưới tạo thành một cái đầm nước xanh biếc trong cốc.
Huyền Vô Kỳ ngồi cách cái đầm chừng hơn mười trượng. Một chút hơi nước
lất phất bay tới. Huyền Vô Kỳ mở mắt đứng dậy liếc mắt nhìn xuống đầm
rồi hét lên kinh hãi.
Trong cái đầm nước xanh biếc có một thiếu nữ đang xoay lưng về phía hắn
để lộ làn da trần trắng bóc và vóc dáng mê người. Cái eo thon duyên dáng tưởng như chỉ bằng một nắm tay. Trên cái cổ trắng muốt lóe lên hào
quang của những hạt trân châu. Mái tóc dài mượt đen bóng buông xuống tới tận mông. Thi thoảng thiếu nữ lại vốc một vốc nước đổ lên người tạo ra
một cảnh tượng câu hồn đoạt phách.
Mặc dù Huyền Vô Kỳ đã trải qua mấy trận đại chiến sinh tử, tâm tính được rèn luyện trở nên hết sức vững vàng nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như
vậy, nhất thời đầu óc trống rỗng không biết phải làm như thế nào.
- Thế nào? Có đẹp không?
Thiếu nữ đột nhiên quay đầu lại đảo đôi mắt đẹp mà cười nói.
- Đúng là loại con gái yêu tà, không biết liêm sỉ. Đến bây giờ còn làm
cái chuyện như vậy. - Tuy nhiên Huyền Vô Kỳ đột nhiên quay đầu lại mà
nổi giận.
Hóa ra thiếu nữ đang đứng trong đầm nước chính là Bạch Lạc tiên tử đã
vương tình với Huyền Vô Kỳ khi ở núi Đại Đông. Chỉ có điều lúc trước mái tóc dài của nàng được tết lại còn bây giờ trong lúc rửa mặt chải đầu
được xõa ra khiến cho ít đi vài phần diêm dúa lẳng lơ và vài phần thanh
lịch.
- Con người sinh ra có những mối liên hệ với nhau. Nam nữ yêu đương là
việc bình thường tại sao lại nói không biết liêm sỉ? - Bạch Lạc tiên tử
không tức giận mà mỉm cười nói:
- Nói ta là loại con gái yêu tà vậy vừa rồi ngươi nhìn thấy ngây người,
lại còn đỏ mặt thì sao? Vào lúc này, mặc dù ngươi nói ta là thứ con gái
yêu tà nhưng chắc chắn trong lòng cảm thấy ta đẹp đúng không.
- Đừng có nói bậy.
Huyền Vô Kỳ tức giận hét lên:
- Cái thứ con gái yêu tà như ngươi trong mắt ta chẳng khác nào một khúc
gỗ mục. Ngươi không sợ khi Lạn Hàng của ta quay về đột nhiên nhìn thấy
ngươi làm cái trò hề này hay sao?
- Ha ha. - Bạch Lạc tiên tử đột nhiên cất tiếng cười như tiếng chuông:
- Huyền Vô Kỳ! Hóa ra là ngươi ghen sợ Lạn Hàng của ngươi cũng nhìn thấy thân thể ta.
- Thối lắm! Thối lắm. - Huyền Vô Kỳ đột nhiên nổi giận mắng mấy tiếng liền tới mức trán nổi đầy gân xanh.
- Ngươi thích cho ai xem thì xem cần gì phải xuất hiện trước mặt ta? Chỉ cần không xuất hiện trước mặt ta thì đâu có liên quan gì tới ta? Ngươi
cũng không cần phải làm những cái trò này trước mặt ta. Cho dù thế nào
thì ta cũng không thích cái loại con gái yêu tà như ngươi mà mơ tưởng
kết thành đạo lữ.
- Thật không? Ngươi nói trong mắt ngươi ta không khác gì một khúc gỗ
mục. Vậy tại sao ngươi không dám ngửa mặt lên nhìn ta? Chẳng lẽ ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao? - Bạch Lạc tiên tử cười cười rồi xoay người khiến cho cặp núi đôi cao vút đầy kiêu hãnh lộ diện.
- Ta...
Lúc này, trán Huyền Vô Kỳ nổi đầy gân xanh. Gã vừa mới định quay đầu
nghĩ nói với Bạch Lạc tiên tử sao ta không dám nhưng vừa mới quay đầu
lại nhìn thấy thân thể lung linh của nàng, thân thể hắn liền cứng đờ,
không nói ra lại rồi theo bản năng quay người đi.
Xoẹt!
Nhưng đúng vào lúc này từ trong tay Bạch Lạc tiên tử chợt có một ngọn lửa màu xanh như con rắn lao thẳng vào người Huyền Vô Kỳ.
- Bạch Lạc yêu nữ! Ngươi...
Sắc mặt của Huyền Vô Kỳ vừa mới xuất hiện một sự khó tin và quát lên
chói tai thì toàn thân chẳng khác nào khúc gỗ mà ngã xuống đất.
- Tiểu oan gia. Ngươi nói ta là gỗ mục vậy ngươi hãy biến thành một khúc gỗ đi.
Bạch Lạc tiên tử bước lên khỏi đầm nước vẫn để nguyên mình như vậy mà ôm Huyền Vô Kỳ vào lòng.
Tấm thân mềm mại thơm tho đó nhưng từ khi đạt tới Kim Đan kỳ, Bạch Lạc
tiên tử chưa hề để ý tới bất kỳ một người đàn ông nào. Hơn nữa, Bạch Lạc tiên tử đã là người tu đạo Nguyên Anh kỳ, có lẽ bây giờ trong cả giới
tu đạo cũng không có một người nào có tu vi tương đối sánh được để chạm
vào da thịt của nàng. Nhưng Huyền Vô Kỳ lại cảm thấy vô cùng kinh sợ,
không hiểu Bạch Lạc tiên tử định làm gì với mình. Mà vào lúc này, không
biết Bạch Lạc tiên tử sử dụng thứ pháp thuật gì mà khiến cho thần thức
của hắn bị cắt đứt không liên lạc được với chân nguyên, không thể điều
động nổi chân nguyên. Ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích chỉ biết nhìn Bạch Lạc tiên tử ôm mình vào lòng.
...
Bạch Lạc tiên tử ôm chặt lấy Huyền Vô Kỳ vốn cao hơn mình cả nửa cái
đầu. Ngực nàng kề sát vào ngực của Huyền Vô Kỳ. Bạch Lạc tiên tử mỉm
cười nhìn Huyền Vô Kỳ đang bất động. Nàng hé môi nhẹ nhàng hôn gã một
cái.
Huyền Vô Kỳ vô cùng kinh sợ nhưng chỉ cảm giác đôi môi hơi lạnh mà vô
cùng mềm mại. Ngay lập tức cái lưỡi thơm tho của Bạch Lạc tiên tử tiến
vào... Nhất thời, Huyền Vô Kỳ chỉ thấy trong đầu như có tiếng nổ, hoàn
toàn trống rỗng không biết bản thân đang có cảm giác như thế nào nữa.
Có lẽ chỉ trong một cái nháy mắt, có lẽ rất lâu, Bạch Lạc tiên tử chợt ngẩng đầu lên.
Sau khi hôn Huyền Vô Kỳ xong, vào lúc này trên khóe mắt của Bạch Lạc tiên tử xuất hiện mấy giọt nước mắt.
- Huyền Vô Kỳ! Ít nhất ta cũng cứu ngươi. Để cho ta hôn một cái là chúng ta hòa nhau.
Lẳng lặng ngắm Huyền Vô Kỳ một lát, Bạch Lạc tiên tử từ từ thi triển thứ pháp thuật giúp cho gã và Lạn Hàng bỏ chạy. Bên ngoài vẫn còn một lão
đạo của Côn Luân. Chỉ cần Bạch Lạc ở lại thì cơ bản không có khả năng
sống. Nhưng bây giờ, Huyền Vô Kỳ vẫn không thể nhúc nhích được ngón tay
nên chỉ biết trơ mắt nhìn Bạch Lạc tiên tử đưa mình và Lạn Hàng và trong cái pháp bảo do nàng hóa ra.
- A? Cuối cùng thì cũng không chịu nổi nữa.
Không hề có một chút dấu hiệu, lão đạo của Côn Luân đang ngồi giống như
chết trên một cây cột đá chợt mở mắt. Khóe miệng của y điểm một nụ cười
lạnh.
Một tiếng gầm rú đột nhiên từ trong vầng sáng màu xanh vốn đang yên tĩnh vọng ra khiến cho cả sơn cốc chấn động.
Rồi lập tức một tiếng nổ vang lên, vầng sáng màu xanh chợt biến mất mà
cái lưới lớn màu hồng bao phủ bên ngoài cũng bị đục một lỗ rồi từ bên
trong có hai cột sáng màu xanh lục bắn ra.
Hai cột sáng màu lục đó rõ ràng là hai con quái xà có hai cái cánh.
Miệng chúng phun ra liên tục hết sức hung ác. Pháp lực dao động trên
người chúng cũng kinh người. Đồng thời một bóng người yểu điệu cũng lao
ra theo sau qua cái lỗ thủng mà hai cột sáng xanh tạo thành. Cái bóng đó chính là Bạch Lạc tiên tử.
Vừa phá thủng cái lưới lớn màu hồng, hai con quái xà như hét sức pháp
lực mà vỡ vụn. Còn cái ngọc phù màu xanh ngọc trong tay Bạch Lạc tiên tử cũng lập tức tối đi rồi hóa thành bột phấn.
Không hề chần chừ, Bạch Lạc tiên tử chỉ tay một cái. Gần như một cái
ngọc hoàn đỏ như máu cao bằng một nửa lão đạo chợt xuất hiện trước mặt
lão đạo dang ngồi xếp bằng trên cây cột đá.
Cái ngọc hoàn đó nhìn rất nặng và dày. Bề mặt ngoài của nó có những tia
sáng giống như ký hiệu lưu động, dường như bên trong được khảm rất nhiều bí ngân. Nó vừa mới xuất hiện lập tức thít chặt lại như muốn siết nát
lão đạo ngay lập tức. Rồi cùng lúc đó một vầng sáng ba màu từ phía sau
Bạch Lạc tiên tử lao ra thoáng cái hóa thành một cái bóng của con thuyền tản ra ba màu mà phóng ra ngoài sơn cốc.
- Chút tài mọn mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta?
Bị cái vòng ngọc bao chặt, lão đạo Côn Luân chỉ cười lạnh như không có
gì trở ngại mà đứng dậy. Vừa đứng lên, bên trên cái vòng ngọc màu đỏ
chợt xuất hiện một vết dài màu đen rồi lập tức bị cắt thành hai nửa mà
rơi xuống khỏi người lão. Khi rơi xuống mặt đất, hai vòng ngọc trở lại
hình dạng nguyên bản của nó. Chỗ bị đứt bóng loáng như bị một lưỡi dao
cực sắc gây ra.
Thấy cái pháp bảo của mình bị lão đạo Côn Luân phá dễ như vậy, Bạch Lạc
tiên tử biến sắc. Nhưng nàng lại tiến lên chặn lấy lão đạo. Trong tay
lập tức xuất hiện một cái khay bằng ngọc trắng. Từ cái khay khí trắng
bốc lên rồi tạo thành năm con rồng băng dài tới ba trượng.
Từ hơi thở của cái pháp bảo đó tản ra thì đây cũng là một cái pháp bảo
cấp Kim tiên. Lực công kích của thứ pháp bảo này cơ bản cao hơn hẳn pháp thuật của những người chưa tới Nguyên anh trung kỳ như Bạch Lạc tiên
tử. Sau khi lấy ra cái pháp bảo đó, trước mặt Bạch Lạc tiên tử chợt lóe
lên một tia sáng xanh rồi xuất hiện một tấm thuẫn màu xanh.
Năm con Băng long bổ nhào về phía trước khiến cho bốc lên những làn
sương màu trắng. Trong không khí lập tức xuất hiện những điểm sáng lấp
lánh như thủy tinh, giống như toàn bộ không khí trong phạm vi mười
trượng đều bị đóng băng.
Mà lúc này, cái bóng con thuyền ba màu đã lao đi được cả trăm trượng như sắp ra khỏi cốc. Nhìn thấy cảnh đó, lão đạo Côn Luân vẫn không thèm để
tâm chỉ nhìn năm con băng long đang vọt tới như muốn đóng băng lấy mình
rồi xé ra thành từng mảnh nhỏ. Thậm chí lão chỉ lăng không đứng lơ lửng
trên cây cột đá chẳng thèm di chuyển.
Mãi cho tới khi năm con băng long chỉ còn cách lão chừng mười trượng,
hai cái ống tay áo đang buông xuống của lão mới động đậy một chút.
Một cây quạt nhỏ dài chừng một trượng đột nhiên như mọc ra từ tay lão
lặng lẽ xuất hiện trong tay phải. Rồi một thứ uy áp khủng bố đột nhiên
từ cây quạt dài tới một trượng nhanh chóng cuồn cuộn tràn ra.