Đảo mắt qua
một chút sau đó rót vào chút Chân nguyên, Lạc Bắc lập tức mừng rỡ. Hiện
tại Thúc Anh hắc vân nang vẫn còn bị quấn một ít tia sáng màu bạc. Dưới
sự bao phủ của nó, Lạc Bắc có thể cảm nhận được pháp lực từ trận pháp
trong Thúc Anh hắc vân nang đều bị khống chế. Tuy nhiên với tốc độ từ từ tan biến của ánh sáng bạc, chỉ cần chưa tới nửa canh giờ nữa, Thúc Anh
hắc vân nang sẽ trở lại bình thường.
- Cái thứ này tại sao không giống như nội đan?
Cảm nhận Thúc Anh hắc vân nang không sao, Lạc Bắc liền cầm hạt châu màu bạc lên quan sát.
Thoáng cái hắn liền hơi nhíu mày, hút toàn bộ những cái vẩy còn lại rồi lật lên xem.
Sở dĩ Lạc Bắc làm như vậy là bởi vì hạt châu to bằng nắm tay rất lạ. Bên trong dường như ngưng tụ rất nhiều chân nguyên nhìn không khác lắm so
với nội đan nhưng ngoại trừ điều đó ra nó còn có một thứ pháp lực dao
động và khí kim thiết như có như không khiến cho Lạc Bắc cảm giác được
nó như một cái pháp bảo che giấu khí tức.
Tập trung quan sát, Lạc Bắc phát hiện bên trong hạt châu màu bạc còn có
vô số những ký hiệu nhỏ như con kiến nhìn không được rõ lắm. Nhưng hiện
tại sao khi xem qua toàn bộ những cái vẩy, Lạc Bắc không phát hiện ra
một thứ gì khác, ngay cả nội đan cũng vậy.
- Chẳng lẽ con dị thú này hấp thu một cái pháp bảo nào đó rồi để cho nội đan của mình dung hợp tạo thành một thứ như thế này? - Trong đầu Lạc
Bắc chợt xuất hiện một cái suy nghĩ như thế.
Dung hợp pháp bảo với nội đan là chuyện mà Lạc Bắc chưa bao giờ nghe nói tới.
Tuy nhiên căn cứ vào thực lực của con dị thú vừa thể hiện thì không thể nào không có được nội đan.
Bởi vì bất kể ánh sáng mà nó phóng ra hay hút vô số những tảng đá vây
bọc quanh người tạo thành lực phòng ngự độc đáo có uy lực không thua gì
pháp thuật của người tu đạo Nguyên Anh kỳ.
Sau khi do dự một chút, Lạc Bắc liền sử dụng Thúc Anh hắc vân nang bao
phủ lấy bản thân rồi thử thấm một chút chân nguyên vào trong hạt châu
màu bạc.
Sở dĩ Lạc Bắc làm như vậy là vì hạt châu mang tới cho hắn cảm giác giống như cái pháp bảo Thúc Anh hắc vân nang kia vậy.
Cũng giống như Thúc Anh hắc vân nang, một khi cầm ở trong tay nó đều có
cảm giác nối liền với hơi thở của mình, dường như muốn tự động hấp thu
chân nguyên của hắn.
- A?
Giống như sử dụng Thúc Anh hắc vân nang, sau khi một tia chân nguyên
Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tiến vào đó, ánh mắt của Lạc Bắc không
giấu được sự mừng rỡ. Chỉ thấy hắn vẫn không hề dừng lại tiếp tục để
chân nguyên tiến vào trong hạt châu. Trong nháy mắt, hạt châu màu bạc
liền tản ra một vầng sáng.
Vầng sáng đó liên tục thay đổi thành mấy hình dạng, có khi nó biến thành một làn ánh sáng bao phủ phạm vi trăm trượng có khi lại thu thành một
cột sáng màu bạc.
Lạc Bắc nhướng mày, cột sáng từ hạt châu màu bạc đột nhiên di chuyển bắn về phía mặt đất trên núi đá. Cột sáng lập tức co lại nhìn như cái tảng
đá nặng trăm cân kia bị nó hút về theo.
- Không thể ngờ được vô tình ta lại có được một cái pháp bảo như thế này.
Ánh mắt của Lạc Bắc không giấu được sự vui mừng quá đỗi.
Sau khi cho một đạo chân nguyên đầu tiên vào, Lạc Bắc liền cảm giác được cái hạt châu màu bạc không giống như Thúc Anh hắc vân nang. Càng thêm
nhiều chân nguyên, Lạc Bắc phát hiện mình có thể trực tiếp điều khiển
hạt châu, hơn nữa còn cảm nhận được bên trong nó có rất nhiều đại trận
kỳ lạ. Đồng thời chân nguyên của dị thú ở bên trong dường như tăng thêm
uy lực của nó.
Có thể nói cái hạt châu màu bạc là một cái pháp bảo kỳ lạ mà con dị thú
may mắn lấy được sau đó dung hợp với nội đan chẳng khác nào một cái pháp bảo bản mệnh làm cho uy lực của nó tăng thêm.
Hiện tại với ánh sáng từ hạt châu tản ra, Lạc Bắc cảm giác được nó có
cùng loại với Tinh cầu chân từ xạ tuyến. Nó không chỉ có tác dụng làm
chậm thần thức của đối phương mà còn có thể chấn động tới hơi thở kim
thiết và có sức hút. Hơn nữa còn có thể khống chế được lực hút đó để hút thứ đồ kia lại, cũng có thể ném nó sang một bên.
Sở dĩ Thúc Anh hắc vân nang của Lạc Bắc vừa mới đối mặt đã bị hạt châu
màu bạc hút mất đó là vì bên trong nó có rất nhiều tinh kim, cho nên tia sáng của hạt châu chỉ cần chạm phải đủ khiến cho nhiều trận pháp trên
bề mặt mất đi hiệu lực, đồng thời do có lực hút nên mới bị nó hút về.
Ngoại trừ một ít pháp bảo chỉ dùng ngọc thạch tinh thạch và gỗ để luyện
chế ra thì phần lớn pháp bảo đều tăng thêm rất nhiều tinh kim để tránh
cho phôi của nó dễ bị phá hủy. Hơn nữa hiện nay rất nhiều pháp bảo khi
kết hợp với chân nguyên, khi trận pháp trên bề mặt mất đi hiệu lực còn
có thể phát huy được một phần uy lực. Nhưng đối với thứ pháp bảo như
Thúc Anh hắc vân nang ngay từ đầu sử dụng chân nguyên để kích thích, sau đó chỉ thuần túy dựa vảo trận pháp của nó thì cái hạt châu này đúng là
khắc tinh. Tác dụng của nó so với Khổng tước bảo giám của Thái Thúc còn
mạnh hơn.
Bởi vì Khổng tước bảo giám của Thái Thúc chỉ có tác dụng giữ pháp bảo
của đối phương còn hạt châu này trong lúc đối phương còn chưa kịp phản
ứng có thể hút được.
Hơn nữa, hiện tại quan trọng hơn là Lạc Bắc có thể dựa vào lực từ của
hạt châu làm chậm lại tốc độ Thiên thạch bay trong không gian loạn lưu.
Như vậy không chỉ có thể vượt qua, làm giảm uy lực của thiên thạch mà
thậm chí còn có thể phối hợp với lực lượng chân nguyên để thu lấy Tinh
kim, ngọc thạch có trong thiên thạch.
Như vậy đối với việc Lạc Bắc tìm kiếm thiên thần tinh thạch mà nói tương đương với việc đột nhiên có thêm một thứ bảo vật.
Cầm hạt châu trong tay nhìn ngắm một lúc, Lạc Bắc liền góp nhặt gần như
toàn bộ những cái vảy của con dị thú lại rồi đặt Tử Tiêu Lôi thạch vào
trong một cái hố.
Vào lúc này, mấy trăm cái vảy cứng đối với Lạc Bắc cũng không có tác
dụng, cũng không thể mang về. Nhưng lớp vỏ cứng của nó ngay cả Kiếm
cương Phá Thiên Liệt toàn lực tấn công cũng không phá hủy được thì đã
tương đương với một cái pháp bảo phòng ngự cực mạnh. Thứ đồ này đối với
cao thủ luyện khí mà nói thì đúng là nguyên liệu tuyệt vời, nên Lạc Bắc
cũng luyến tiếc khi vất bỏ.
Sau khi xử lý xong đám vảy màu xám, Lạc Bắc liền thi triển pháp thuật
trong Chân Linh bảo điển đưa một số cây xuống dưới hố rồi mới phi thân
tìm kiếm khắp ngọn núi. Sau khi thấy không còn có dấu hiệu gì khác, hắn
mới bay khỏi nơi này.
....
- Nơi này cho dù không phải đất phong của Hoàng Thiên tông thì cũng là một chỗ của đại phái số một, số hai thời thượng cổ.
Ngay khi Lạc Bắc bay ra khỏi ngọn núi màu đỏ, Xích Đồng thiên thành đang tản ra khí Xích đồng nồng nặc lại lơ lửng trên một vầng sáng màu lam.
Mà trong Xích Đồng thiên thành, trên cái Tự Tại ngọc bai, đám người Trần thanh Đế, Vân Hạc Tử, Cống Dát Kiên Tán đều không giấu được sự khiếp
sợ.
Đất phong là nơi mà các tông môn thời cổ sử dụng một vài trận pháp, cấm chế để không cho tông môn khác đi vào.
Cái này tương đương với ở bên ngoài tông môn lại vạch một cái khu vực
nói là địa bàn của mình. Hiện tại trong giới tu đạo, các nơi linh khí
đầy đủ đều bị các tông môn chiếm lĩnh, hoặc có những nơi không thích hợp lập môn phái thì tất cả các tông môn đều có thể đi vào, tìm được thứ gì là do may mắn. Vì vậy mà ngoại trừ các khu vực ở gần với sơn môn ra còn lại rất ít đất phong. Mà trong giới tu đạo thượng cổ có tư cách vạch
đất phong cũng chỉ có một vài môn phái thế lực. Bởi vì đất phong sẽ
thương xuyên dẫn tới tông môn chém giết nhau trên quy mô lớn.
Mà nhìn pháp lực dao động tản ra từ vầng sáng màu lam, đám người Trần
Thanh Đế dễ dàng đoán ra được nó là cấm chế do người ta bố trí chứ không phải tự nhiên hình thành trong Tử Kim hư không.
Tuy nhiên phạm vi bao phủ của vầng sáng đó khá lớn không ngờ tới cả vạn dặm.
Cho dù một cái trận pháp hộ sơn bao phủ một khu vực vạn dặm cũng là đã cực kỳ kinh người.
Hơn nữa đối với một tông môn mà nói tông môn là gốc rễ cuối cùng. Việc
bố trí ở tông môn so với đất phong còn phải lớn hơn nữa. Có thể bố trí
một cái cấm chế ở nơi đất phong thế này thì cấm chế ở sơn môn lại càng
thêm to, càng thêm lợi hại. Cho thấy thực lực của tông môn vạch ra một
cái địa bàn trong Tử Kim hư không đúng là khiến cho người ta khó có thể
tưởng tượng được.