Vốn Bắc Mang có thể coi như một phái lớn. Nhưng hiện tại, thì thất tông, ngũ phái không coi đó là phái lớn nữa. Nhưng mỗi môn phái có sở trường riêng của mình. Hơn nữa, chường giáo Hà Gian phái Thích Như Ý mặc dù tu vi kém hơn Khuất Đạo Tử và Hắc Phong lão tổ nhưng trên người có rất nhiều pháp bảo, suy nghĩ lại nhạy bén, kinh nghiệm lại nhiều. Nếu phải đánh nhau thì chưa chắc đã không phải là đối thủ của đám người Khuất Đạo Tử và Hắc Phong lão tổ.
Mười ba môn phái kết hợp với nhau thì thực lực so với một phái lớn bình thường còn mạnh hơn rất nhiều. Vì vậy mà thất tông lục phái xuất hiện ở Thất Hải nhưng không một ai dám động vào.
Ngay từ ngày đầu, mười ba môn phái này đã chịu sự điều khiển của Côn Luân, phải phối hợp với Thiên Huyễn tiên tử Ảo Băng Vân chặn giết Lạc Bắc và Thái Thúc. Nhưng lần đó, Lạc Bắc và Thái Thúc được Tử Huyền Cốc báo tin khiến cho thất tông ngũ phải vồ hụt, còn Ảo Băng Vân thì bị Lạc Bắc và Thái Thúc đánh chết.
Sau này, Thất tông ngũ phái vẫn chịu sự sai khiến của Côn Luân ở trên biển tìm kiếm tung tích của Lạc Bắc và Thái Thúc.
Trong suy nghĩ của Thao Sinh Nguyên thì bọn họ tới đây để kiềm chế nhưng đối với người thất tông ngũ phải chính là trục xuất. Ai biết Lạc Bắc và Thái Thúc có trốn ở hải ngoại hay không? Dù sao thì chỉ cần một ngày Lạc Bắc và Thái Thúc không xuất hiện thì bọn họ vẫn cứ phải ở Thất Hải để tìm kiếm.
Đối với người khác mà nói thì cái việc trục xuất này cũng không khó lắm nhưng đối với Thích Như Ý thì lại khác.
Hà Gian phái, Bắc Mang phái và Câu Trần Thiên Đạo đều nằm trong dãy núi Bắc Mang. Cả ba môn phái này nằm ở đây cũng là vì bọn họ đều tu luyện đạo pháp luyện thi, âm khí. Dãy núi Bắc Mang là nơi cực âm, là nơi mai táng cả ngàn năm nay. Nơi đây những thứ để luyện thi bình thường đều không hề thiếu. Hơn nữa nơi đây còn có thể kiếm được xác ướp cổ mấy ngàn năm, âm lân quỷ hảo. Tu luyện pháp quyết âm khí, luyện thi ở nơi này tốc độ tiến rất nhanh. Nhưng một khi ra ngoài hải ngoại, khắp nơi đều là nước nhiều ngày như vậy khiến cho tu vi của Thích Như Ý không hề có lấy một chút tiến bộ.
Người vừa mới lên tiếng khen ngợi sự thần kỳ của con ốc màu trắng chính là Thích Như Ý đang đứng đầu tiên. Vóc dáng của y cao gầy, mặc một bộ áo bào màu trắng. Mặc dù vừa mới khen ngợi sự thần kỳ của con ốc nhưng khuôn mặt của y có chút gì đó vui sướng không hề che giấu.
Đứng ở bên tay trái của y là một trung niên văn sĩ mặc cẩm y có đôi lông mi dài nhỏ. Y cầm một cái quạt lông cán bằng trúc màu trắng hết sức phóng khoáng. Đó là tổng chủ Kỷ Âm Dương của Thiên Nhất tông. Mấy trăm năm trước, Thiên Nhất tông do một người đọc sách tên là Hoàng Đạo Nguyên sáng lập ra. Lão từ đọc sách mà hiểu được đạo lý thiên nhân hợp nhất rồi sau đó nhập đạo, trở thành một vị đại tông sư. Có điều trong mấy trăm năm qua, sau thời Hoàng Đạo Nguyên, tông phái này không hề xuất hiện lấy một nhân vật thiên tài tuyệt diễm mà một số đạo lý, pháp quyết còn biến mất. Cho tới thời của Kỷ Âm Dương thật ra có một chút cơ hội chuyển biến. Kỷ Âm Dương căn cứ vào một thiên mà Hoàng Đạo Nguyên để lại miêu tả về khí tượng của Động Đình hồ mà ngộ ra một môn pháp quyết tu đạo về thủy quyết. Mặc dù hiện nay Kỷ Âm Dương còn trẻ nhưng tu vi đã sớm vượt qua hai đời tông chủ trước của Thiên Nhất tông.
Cái Bạch Kim Hưởng Thủy loa là một cái pháp bảo được y luyện chế từ một con Bạch Kim loa hiếm thấy trong Động Đình hồ. Y khắc pháp trận lên trên khiến cho nó có thể di chuyển tự nhiên trong làn nước.
Thường ngày, tình tình của Thích Như Ý vốn kiêu ngạo, có nhiều ngôn từ khinh thường người khác. Mặc dù Thiên Nhất tông có cơ hổi chuyển biến nhưng so với Hà Gian phái còn kém hơn nhiều. Vì vậy mà hiện tại nghe Thích Như Ý khen ngợi, trong lòng Kỷ Âm Dương rất đắc ý nhưng vẫn thản nhiên:
- Không dám! Cái thứ đồ này của ta làm sao có thể so được với vài thứ pháp bảo của Thích chưởng giáo được.
Tâm trạng của Thích Như Ý rất tốt, hơn nữa bản thân có phần đắc ý với vài thứ pháp bảo của mình cho nên khi nghe Kỷ Âm Dương nói vậy thì cười ha hả:
- Kỷ tông chủ không phải khiêm tốn. Pháp bảo không có sự phân chia cao thấp, chỉ xem sử dụng như thế nào. Hiện tại chúng ta mặc dù có rất nhiều pháp bảo tị thủy nhưng phải có chân nguyên mới sử dụng được, không như Bạch Kim hưởng thủy loa của ngài. Đợi cho tới khi bắc được hai tên nghiệt súc Lạc Bắc và Thái Thúc thì công của ngài chắc chắn sẽ đứng đầu.
- Không thể ngờ được hai tên Lạc Bắc và Thái Thúc lại đi cùng với đám Yêu tộc hải ngoại. - Một lão đạo có thân hình ục ịch đứng bên phải của Thích Như Ý xen vào. Lão đạo đó cao hơn Thích Như Ý một cái đầu, mặc đạo bào thêu hình long hổ, bên hông đeo một thanh kiếm bằng gỗ đào có khắc những đường vân nhỏ. Nếu nhìn thật kỹ thì những đường vân đó được tạo thành bởi những lá bùa bé như con kiến. Lão đọa này chính là chưởng giáo của Tam Thanh đạo tên là Vụ Nguyên Tử.
Nghe thấy Vụ Nguyên Tử nói vậy, Thích Như Ý cười lạnh:
- Vụ chân nhân có gì phải kinh ngạc. Lạc Bắc vì kết giao với yêu ở Thục Sơn cho nên mới bị phạt ra ngoài. Hắn có suy nghĩ thông đồng với yêu là chuyện bình thường.
- Không thể ngờ được trong đám huyền môn chúng ta lại có thể xảy ra một chuyện như thế này, thật sự khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng. - Vụ Nguyên Tử lắc đầu:
- Có điều Thiên Huyễn tiên tử chết trong tay của hắn. Ngay cả Khuất Đạo Tử cũng không biết sống chết như thế nào thì hai người đó thật sự có chút thủ đoạn.
- Vụ chân nhân! Ngài cảm thấy tu vi của Thiên Huyễn tiên tử Ảo Băng Vân so với ta thì ai cao hơn? - Thích Như Ý quay sang nhìn Vụ Nguyên Tử.
- Tu vi của cô ta thì ngày đó chúng ta đều thấy là vừa mới tu thành Nguyên Anh, còn chưa thoát thể được. Nếu thoát ra ngoài sẽ bị cương phong làm cho bị thương nặng. Tu vi của Thích chưởng giáo so với cô ta phải cao hơn vài phần. - Vụ Nguyên Tử trầm ngâm rồi nghiêm mặt nói.
- Sở dĩ nói thanh danh của Thiên Huyễn tiên tử lớn như vậy thì một phần là người của Côn Luân. Đám hậu bối của Côn Luân phần lớn đều hết sức kiêu ngạo, không coi người khác vào đâu. Như Hàng Thanh Phong có tu vi rất được. Nếu suy tính cẩn thận một chút thì cho dù một mình đối đầu với Đông Hầu Thanh Bức có không địch lại thì bỏ chạy không khó. Nhưng thân thể của Hàng Thanh Phong lại bị hủy trong tay Lạc Bắc. - Thích Như Ý nói với một chút khinh thường:
- Ngày đó tu vi của Lạc Bắc thế nào thì mọi người còn không biết rõ lắm, hình như mới chỉ tới cảnh giới ngự kiếm mà thôi. Cho dù hắn là kẻ có thiên phú kinh người thì cũng được bao nhiêu ngày, tu vi tiến được tới đâu? Ta thấy Thiên Huyễn tiên tử bị chết có khả năng cũng kiêu căng, khinh địch giống như Hàng Thanh Phong mà thôi.
- Cũng có thể.
Đám người thất tông ngũ phái có mặt ở đây chứng kiến rất nhiều đệ tử Côn Luân cả vú lấp miệng em. Thật ra tu vi của họ so với đệ tử Côn Luân cũng có rất nhiều người cao hơn nhưng vẫn phải chịu sự sai khiến. Vì vậy mà khi nghe Thích Như Ý nói thế, rất nhiều người cũng lên tiếng hưởng ứng.
- Có điều có một tên đệ tử Côn Luân không như vậy. - Một người cầm trong tay một cái hộp hơi lắc đầu. Người đó chính là tông chủ Diêu Thiên Giáp của Canh Giáp tông:
- Ta thấy Nam Ly Việt là người có suy nghĩ cẩn thận, tu vi cao tuyệt.
- Không chỉ một mình Nam Ly Việt. - Thích Như Ý lắc đầu:
- Côn Luân có nhiều đệ tử. Ngoại trừ Nam Ly Việt ra, Trác Trầm Đạo cũng là một nhân vật. Nhưng nếu nói về lợi hại thì Kỳ Liên Liên Thành là kẻ lợi hại nhất, tu vi nghe nói không kém gì thập đại kim tiên của Côn Luân. Ngay cả Tây Hầu Liệt Hỏa và Đông Hầu Thanh Bức của núi Chiêu Diễu cũng không phải là đối thủ của y.
- Kỳ Liên Liên Thành là đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần. Có tu vi như vậy cũng không có gì kinh ngạc. - Kỷ Âm Dương phẩy chiếc quạt lông trong tay:
- Chỉ có điều Thiên Huyễn tiên tử quá kiêu ngạo, khinh địch không nói. Nhưng phái Bắc Mang có nhiều người như vậy mà thậm chí cả Khuất Đạo Tử còn bị giết, bọn họ gần như diệt môn. Điều này có chút khó hiểu.
- Chuyện này các ngươi không biết, ta cũng không biết. - Thích Như Ý nói tiếp:
- Lúc trước, Khuất Đạo Tử bị Hắc Phong lão tổ đánh cho trọng thương, tu vi nhiều lắm chỉ còn chừng sáu phần. Sở dĩ y mang nhiều đệ tử theo như vậy cũng là sợ bị người ta nhân cơ hội. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính lại để cho chúng gặp phải đám Lạc Bắc. Cho dù Khuất Đạo Tử chết trong tay Lạc Bắc thì cũng chỉ coi như hắn may mắn. Chưa nói, đám Lạc Bắc chạy ra hải ngoại không chừng còn được Yêu tộc giúp đỡ.