- Thích chưởng giáo nói có lý. Bọn chúng dù sao cũng chỉ là hai tiểu bối mà thôi, mới tu đạo được có vài năm. Cho dù chúng có may mắn tới mấy tìm được linh đan diệu dược nâng cao tu vi thì tính tình cũng không có gì, lợi hại cũng chẳng tới đâu. Huống chi, thất tông ngũ phái chúng ta có nhiều người như vậy, muốn bắt chúng có khác gì trở bàn tay. - Kỷ Âm Dương cười cười:
- Chỉ có điều không biết Yêu tộc núi Anh Giao mà hai người này chui vào có thủ đoạn gì?
- Ngươi nói tới tộc Đằng Giao núi Anh Giao?- Vụ Nguyên Tử nở nụ cười ung dung:
- Kỳ tông chủ. Ở hải ngoại bao nhiêu ngày, ngài cũng thấy được Yêu tộc ở đây. Trong thất hải, Yêu tộc không có sự qua lại với nhau, cũng không được sự giao dục như trong thế gian. Yêu tộc ở mười chín châu Trung Thổ chúng ta còn có chút thủ đoạn khiến cho người ta e ngại chứ còn thứ Yêu tộc ở hải ngoại này ngay cả pháp bảo cũng không sử dụng thì có thủ đoạn gì?
- Ha ha! Cẩn thận bao giờ cũng tốt. - Kỷ Âm Dương nhìn về phía trước:
- Chúng ta nhanh chóng tới núi Anh Giao. Giao đan của tộc Đằng Giao là linh đan trời sinh, khi luyện hóa có thể làm cho tu vi tăng lên. Nếu để cho chúng bỏ chạy hết thì không ổn.
- Người Thương Lãng cung cũng biết điều chỉ phong tỏa khu vực biển trong vòng mấy trăm dặm chứ không tấn công núi Anh Giao. Nếu không để cho Lạc Bắc bỏ đi thì ta không tha cho chúng. - Ánh mắt của Thích Như Ý trở nên sắc bén:
- Có điều lần này bọn chúng phong tỏa cũng không chắc chắn lắm, không biết chúng còn có ý đồ gì khác không.
Những loại thực vật giống như cây nấm cao từ mười trượng, thậm chí mấy trăm trượng như được đúc bằng sắt lặng yên trong làn nước tối đen.
Từ rất xa, Thích Như Ý và Kỷ Âm Dương có thể thấy bên ngoài núi Anh Giao có mấy con giao long đang bơi lội. Tất cả đám người thất tông lục phái đều biết đám giao long đó là do tuổi còn nhỏ nên chưa thể biến thành hình người.
Vừa nhìn thấy đám người thất tông ngũ phái hùng hổ tiến đến, đám Giao Long trông như hết sức sợ hãi bơi vào bên trong núi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó đám người Thất tông ngũ phái đều nở nụ cười khinh miệt.
- Người núi Anh Giao dường như không có sự đề phòng. - Vụ Nguyên Tử quay đầu nói với Thích Như Ý và Kỷ Âm Dương.
- Đám Đằng Giao đó đều có giao đan, đừng để cho chúng chạy thoát. - Rất nhiều người của Thất tông ngũ phái kêu lên.
- Chúng nó đừng hòng trốn thoát một con.
Tông chủ Thái Ngô tông mặc quần áo giống như hoàng đế trên thế gian liền vung tay lên, móc ra mười hai hạt châu màu trắng chói mắt.
Mười hai hạt châu đó chỉ to bằng long nhãn nhưng vừa móc ra khỏi túi thì tỏa ra ánh sáng chói mắt phủ kín phạm vi vài dặm.
- Nhật quang dạ minh châu hấp thu ánh nắng mặt trời? - Rất nhiều người trong thất tông ngũ phái liền kêu lên.
- Khương tông chủ! Ngài có đồ tốt như vậy mà không lấy ra sớm để cho chúng ta phải mỏi mắt từ nãy tới giờ.
- Ánh nắng mà hạt châu của ta hấp thu chỉ có thể dùng được hai canh giờ, nên sợ thời gian không đủ vì vậy mà tới giờ mới lấy ra. - Khương Chánh Tiêu nở nụ cười ngượng ngùng.
- Lần này chúng ta cùng nhau đối địch nên cần phải có một người đứng đầu. - Kỷ Âm Dương nhìn chằm chằm về phía núi Anh Giao:
- Tu vi của Thích chưởng giáo rất cao, kinh nghiệm đối địch lại nhiều. Chúng ta coi ngài là chính, nghe theo lệnh của ngài có được không?
- Được.
Người của thất tông ngũ phái đều gật đầu đồng ý.
- Thật ra lấy ai đứng đầu cũng không có gì quan trọng, quan trọng là không được để cho họ chạy mất. - Thích Như Ý cũng không từ chối, nói ngay:
- Lần này tất cả những gì đoạt được từ núi Anh Giao hoàn toàn chia đều cho tất cả mọi người. Còn về phần Lạc Bắc và Thái Thúc thì phải giữ lại mạng sống. Kiếm quyết và pháp quyết của Thục Sơn vô cùng huyền diệu. Nếu mọi người ép hỏi được thì có thể dùng chung.
- Được.
Câu nói của Thích Như Ý hoàn toàn đánh trung suy nghĩ của mọi người. Đằng Giao đan lại còn pháp quyết và kiếm quyết của Thục Sơn đối với các môn phái bình thường đều là chí bảo. Nhất là hai môn phái Xích Hà và Tiên Đô cũng tu luyện phi kiếm nên khi nghe thấy Thích Như Ý nói vậy thì mừng tới suýt chút nữa thì nhảy lên, dường như Lạc Bắc và Thái Thúc sắp rơi vào tay họ tới nơi.
- Khương tông chủ. Thanh Loan chân nhân. Triệu Dương Minh.
Thích Như Ý nhanh chóng gọi ra ba cái tên. Ngoại trừ Khương Chánh Tiêu của Thái Ngô tông ra thì Thanh Loan chân nhân là sư đệ chưởng môn Vạn Tượng tông. Triệu Dương Minh là đại đệ tử của Quy Hóa tông.
- Các người đều cáo pháp bảo tị thủy, làm phiền cầm dạ minh châu để cho nó chiếu sáng trên dưới núi Anh Giao, không để cho đám yêu nghiệt ở đây có chỗ trốn.
- Được.
Khương Chánh Tiêu, Thanh Loan chân nhân cùng với Triệu Dương Minh cầm lấy vài viên dạ minh châu sau đó tìm một vị trí chiếu sáng khu vực nước biển trước mặt. Phía trước Bạch Kim Hưởng thủy loa cũng được Thích Như Ý đặt ba viên. Nhất thời mười hai viên minh châu chiến sáng toàn bộ khu vực núi Anh Giao giống như ban ngày, biến nước biển đang từ màu đen trở lại màu xanh lam.
Từ xa nhìn về phía trước chừng trăm trượng có thể thấy vô số những loài thực vật kỳ dị trên núi Anh Giao.
- Những loài thực vật này đều hấp thụ kim thiết từ mạch khoáng trong lòng đất. Nếu đốn về thì cũng là một thứ tài liệu tốt.
Thích Như Ý nhìn lướt lên ngọn Anh Giao rồi nở nụ cười lạnh. Sau đó âm thanh của y giống như sấm cuồn cuộn vọng ra:
- Lạc Bắc! Thái Thúc! Hai tên nghiệt súc các ngươi còn không mau lăn ra đây cho bản tông chủ mà thúc thủ chịu trói?
- Nghiệt súc?
Âm thanh của Thích Như Ý vừa mới vọng ra thì một âm thanh mỉa mai từ trong núi Anh Giao cũng truyền tới:
- Cái thứ như ngươi mà cũng dám gọi ta như vậy đúng là không biết xấu hổ.
- Khốn kiếp. - Thích Như Ý nhíu máy:
- Cái thứ các ngươi làm bạn với yêu quái lại thông đồng làm bậy thì không phải nghiệt súc là cái gì?
Lạc Bắc trầm ngâm một lúc rồi giọng nói lại vang lên:
- Vậy ngươi nói xem thế nào là chính đạo? Người bất chính, ỷ mạnh coi thường người khác là chính đạo? Các ngươi tới đây định đấu võ mồm với ta hay sao?
- Một tên tiểu bối mới nhập môn được mấy năm mà không ngờ dám giáo huấn ta?
Trước mặt nhiều người bị Lạc Bắc nói như vậy khiến cho Thích Như Ý tức tới mặt mày tím tái.
- Chư vị đạo hữu cũng đã nghe rõ. Tên này thực sự đã không còn thuốc chữa, chờ khi chúng ta bắt được để xem hắn có còn mạnh miệng được nữa không.
- Chư vị đạo hữu. Ai nguyện lên trước xem hai tên tiểu bối này và Yêu tộc núi Anh Giao có thủ đoạn gì?
- Thích chưởng giáo! Cứ để cho tiểu đồ Nhất Trần tới đó thử đi. - Một đạo nhân có khuôn mặt võ vàng vuốt râu cười cười cười rồi vươn tay đưa một cái kính nhỏ cho một tên đạo nhân trẻ tuổi mặc áo đen đứng bên cạnh.
- Được! Nhất Nguyên Tử! Thanh Tịnh tông của các ngươi có Thiên Ất hộ tâm kính như vậy thì để các ngươi ra tay là tốt nhất.
Vừa nghe vị đạo nhân đó lên tiếng, Thích Như Ý liền mừng rỡ.
Nhất Nguyên Tử là tông chủ của Thanh Tịnh tông. Mà người đón lấy Thiên Ất hộ tâm kính chính là đệ tử đích truyền Nhất Trần của y. Thanh Tịnh Tông tu luyện chủ yếu là pháp quyết phù lục. Miếng Thiên Ất Hộ tâm kính nhìn cũng chỉ chừng một thước, chẳng khác gì một cái kính nhỏ. Tuy nhiên nó là một thứ pháp bảo phòng ngự cực mạnh. Một khi phóng Thiên Ất Hộ tâm kính ra, nó không chỉ chắn trước người mà còn có thể di chuyển xung quanh ngăn cản công kích. Hơn nữa, điểm lợi hại nhất của nó đó là có thể phản lại một phần pháp thuật công kích, đồng thời còn có công dụng phòng ngừa pháp thuật tấn công tinh thần. Vì vậy mà trong cái tên của nó còn có hai chữ Hộ Tâm. Thích Như Ý thèm nhỏ dãi đối với nó từ lâu nhưng trở ngại là người của Thất tông ngũ phái lại ở cùng một chỗ, hơn nữa tu vi của Nhất Nguyên Tử không hề kém nên không thể ra tay đoạt lấy được.
- Nhất Nguyên Tử! Pháp bảo Thiên Ất Hộ tâm kính của ngài mặc dù lợi hại nhưng nếu chỉ phòng ngự thì chúng nghĩ ta co đầu rụt cổ giống chúng. - Tông chủ Tề Vân tông Liễu Trầm Chu cười cười nhìn Hàn Cư Ất của Mê Thiên tông rồi nói:
- Không biết Hàn tông chủ có...hứng thú cùng với Nhất Trần và ta đi xem đám tiểu bối đó như thế nào không?
- Được!
Tông chủ Hàn Cư Ất của Mê Thiên Tông suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Trong tướng thuật có nói thì cằm nhọn, mắt lén lút chứng tỏ là hạng người giả dối. Hàn Cư Ất có tướng mạo như vậy nên cũng là người cẩn thận nhất trong số người của Thất tông ngũ phái. Vừa rồi trong lúc những người khác còn coi thường Lạc Bắc và Thái Thúc thì trong lòng y vẫn có một sự e ngại. Nếu không thì bình thường bảo y xung phong chắc chắn sẽ không từ chối.
Hiện tại y đồng ý là bởi vì y biết ngoại trừ Thiên Ất Hộ tâm kính là một thứ pháp bảo phòng ngự ra thì tông chủ Tề Vân Tông cũng có một thứ pháp bảo tấn công rất lợi hại đó là Tốn Linh Thần châm. Tốn Linh thần châm có tất cả mười ba cái, mảnh như sợi tơ. Chúng được chế tạo từ tinh kim vô cùng cứng rất có thể xuyên qua phần lớn các loại pháp bảo phòng ngự. Hơn nữa, bản thân Hàn Cư Ất cũng có một cái pháp bảo Thất Thải Nghê Hồng trướng có khả năng hóa ra một cái trướng lớn che giấu hơi thở của ba người khiến cho đối thủ không thể nhận ra vị trí của mình. Chỉ cần thi triển cả ba loại pháp bảo này thì cả ba cũng không bị đối thủ đánh cho trọng thương được.