Có thể làm cho toàn bộ nhân gian biến thành một nơi không có phân tranh trong truyền
thuyết thời cổ, giống như tiên giới thì công đức của Hoàng Vô Thần có
thể nói còn vượt qua cả Thần vương thời thượng cổ.
Mà Hoàng Vô Thần đúng là sinh ra trúng thời cơ, có được cơ hội như vậy.
Trong tay của y, Côn Luân đã đạt tới mức mạnh nhất, gần như hơi khống
chế được hoàn toàn huyền môn chính đạo. Hơn nữa sau khi thần cung Toái
Hư tham trận, dưới sự thống trị Côn Luân của y cũng đúng lúc.
Hơn nữa trong trận pháp phong ấn thần cung Toái Hư thậm chí còn xuất
hiện cả môn phái thượng cổ đã từng phong ấn nó, lại có trận pháp thông
được tới Thiên Lan hư không. Mà trong Thiên Lan hư không vẫn còn có một
tông môn từ thời thượng cổ tới đó ẩn tránh. Mặc dù không cần mượn lực
lượng tông môn này, chỉ cần sử dụng tài liệu trao đổi, Côn Luân cũng đã
có được rất nhiều lợi ích, chẳng khác nào đào được mỏ vàng.
Sử dụng sức mạnh chinh phục toàn bộ giới tu đạo, tạo ra một thời kỳ thịnh thế. Toàn bộ điều kiện dường như đã đủ.
Nhưng Nguyên Thiên Y và Lạc Bắc đúng là một chuyện ngoài dự đoán.
Dường như sự may mắn của Hoàng Vô Thần vẫn còn thiếu một chút. Mặc dù có thần cung Toái Hư. Nhưng mãi tới khi thiếu nữ lén mang nó trốn khỏi Côn Luân, y mới tìm ra được manh mối từ đệ tử Thanh Thành, biết được Lạc
Bắc có khả năng chính là đứa bé mà thiếu nữ nhắc tới. Nếu như biết sớm,
có lẽ y đã hạ rất nhiều cấm chế lên người thiếu nữ, không để cho nàng có thể ra khỏi Côn Luân.
Nhưng chính vì một chút thiếu may mắn đó, cộng với sự quen biết của nàng với Lạc Bắc khiến cho thần cung Toái Hư lại rơi vào tay hắn.
Nếu không có Yêu vương liên thai, Lạc Bắc cũng đã bị giết chết từ lâu.
Biết được mình còn thiếu một chút may mắn, Hoàng Vô Thần cất tiếng thở
dài. Tuy nhiên sau tiếng thở dài, cảm xúc trong lòng y đột nhiên biến
mất. Đối với y thì quy tắc vận hành của trời đất đó là nằm trong tay
cường giả, cơ bản không hề có cái gì độc đáo khác. Mà y chính là người
mạnh nhất, nắm quyền lớn nhất trên thế gian.
Không cần biết người khác có hiểu hay không nhưng y phải tiếp tục sự nghiệp thịnh thế lưu danh ngàn đời.
Trong động phủ của Thần Kiêu vương bao trùm mùi thuốc nồng nặc.
Cái chỗ Thông Thiên diệu thụ trước kia thì bây giờ được bố trí thành một cái ao thuốc. Hâm Duyệt hoàn toàn ngâm mình trong cái ao thuốc đó giống như đang ngủ đông vậy.
Cái mấy chục tia sáng như những sợi chỉ bạc bám vào thân thể của nàng mà từ từ hút khí huyết ra ngoài. Bên trong khí huyết được hút ra dường như óng ánh một thứ ánh sáng bạc. Sau đó chúng được thu hết vào trong một
cái ngọc phù.
Cách dược trì không xa có dựng hai cái lò luyện đan với phong cách cổ
xưa đi khắc hình ảnh long phượng. Xung quanh mỗi cái lò luyện đan đều
chất rất nhiều loại linh dược.
Dược đồng dược Lạc Bắc mở thần trí liên tục ở bên hai cái lò luyện đan
mà trông lửa sau đó lại cho một ít dược liệu vào bên trong lò. Nếu không thì nó lại đổ thêm nước thuốc đã luyện chế xong vào trong dược trì.
Do trong động phủ của Thần Kiêu vương không có chỗ nào để kết nối với
mạch lửa cho nên vào lúc này hai cái lò luyện đan hoàn toàn dựa vào hỏa
phù đặc chế. Dược đồng căn cứ vào dược liệu cần luyện chế mà điều chỉnh
ngọn lửa. Thi thoảng nó lại bỏ thêm hỏa phù vào trong. Hà Ô dược đồng
loay hoay giữa hai cái lò cũng bị hơi nóng làm cho toát mồ hôi.
Tuy nhiên hiện tại bên trong lò luyện đan toàn là linh dược hội tụ linh
khí của trời đất cho nên trong quá trình luyện chế, hơi thuốc tản ra
cũng được Hà Ô dược đồng hút lấy.
Toàn bộ cái ao thuốc màu vàng kim được bao phủ bởi một làn ánh sáng màu
xanh. Vầng ánh sáng màu xanh này là cấm chế do Đông Nhan bố trí không
cho dược tính trong ao thuốc biến mất. Hơn nữa nó còn có một thứ lực
lượng đặc biệt có thể khiến cho nước thuốc thấm vào trong cơ thể thiếu
nữ với tốc độ rất nhanh.
Dưới sự ảnh hưởng của dược lực, máu trong người thiếu nữ được sinh ra
rất nhanh, sau khi bị Ngân Từ xạ tuyến ăn mòn lại được dẫn ra ngoài cơ
thể.
Cho nên để cứu chữa cho nàng, Đông Nhan mới sử dụng thuật Hoán Huyết,
thực tế là tương đương với từ từ cọ rửa Ngân từ xạ tuyến trong cơ tể của nàng, liên tục chuyển hóa máu huyết để loại bỏ nó một cách triệt để.
- Sức sống của muội ấy đã được củng cố. Theo tốc độ này, chỉ cần chừng
ba tháng là có thể hồi phục hoàn toàn. Tới lúc đó, muội ấy có thể điều
khiển được thần cung Toái Hư.
Đông Nhan vẫn ngồi xếp bằng bên cạnh Dược trì cảm giác kỹ càng sự thay
đổi của dược lực và máu huyết trong người thiếu nữ. Bất ngờ, nàng ngẩng
đầu lên và nói với ba người Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết cùng Thái Thúc ở gần đó.
- Có sử dụng thần cung Toái Hư hay không cũng không quan trọng. Bởi vì
Hoàng Vô Thần không thể ra khỏi Côn Luân. Côn Luân có rất nhiều nhân vật lợi hại, cho dù có sử dụng thần cung Toái Hư giết được vài người thì
cũng không ảnh hưởng tới gốc rễ của chúng.
Sắc mặt của Lạc Bắc trở nên yên tâm, sau khi gật đầu, hắn trầm ngâm rồi nói:
- Ý nghĩa lớn nhất của thần cung Toái Hư đó là lực uy hiếp. Hiện tại tin tức đã lan ra, mọi người biết cái pháp bảo này đã rơi vào tay chúng ta, cho dù chúng ta không sử dụng được nó thì cũng đủ khiến cho uy tín của
Côn Luân bị giảm hơn nửa còn uy danh của chúng ta cũng được nâng lên tới một mức độ khó lượng. Hoàng Vô Thần muốn sử dụng thần cung Toái Hư để
giết ta trong ngày đại lễ sáng lập giới Niết Bàn đồng thời còn muốn
khiến cho toàn bộ môn phái có mặt ở đó sợ hãi. Nhưng y lại không ngờ
được thần cung Toái Hư rơi vào tay chúng ta. Chuyện này cuối cùng lại
khiến cho uy danh của chúng ta tăng lên. Có thể nói đại lễ lần này chúng ta thật sự thành công.
- Đúng vậy! Lần này thì Hoàng Vô Thần đã tính sai. Chỉ tiếc là để cho
hai tên đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần chạy thoát. Nếu không chúng
ta có thể qua chúng mà biết được vị trí của Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Lạc Bắc! Cái pháp bảo này hình như là Thúc Anh hắc vân nang. - Nạp Lan
Nhược Tuyết gật đầu nói.
Thứ mà Nạp Lan Nhược Tuyết vừa nói chính là thứ nàng cầm trong tay. Lúc
trước, Độc Nhân vương đã sử dụng nó mấy lần. Cái pháp bảo nhìn giống cái túi tơ đó nhưng lại có mấy cái trận pháp rất mạnh.
Dưới sự phản kích của Hâm Duyệt bắn ra uy lực mạnh nhất của thần cung
Toái Hư, toàn bộ những thứ gì của Độc Nhân vương cũng đều biến thành tro bụi theo y. Có điều cái pháp bảo này do dược phóng ra từ trước nên đám
người Lạc Bắc mới lấy được.
- Thúc Anh hắc vân nang?
Nghe thấy Nạp Lan Nhược Tuyết nói tên cái pháp bảo, ánh mắt của đám người Lạc Bắc chợt sáng ngời nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Ngươi biết lai lịch của cái pháp bảo này?
Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn cái pháp bảo nhẹ như không trong tay nhưng bên trong lại có pháp lực dao động rất mạnh mà gật đầu, nói:
- Cái thứ này hoàn toàn giống với Thúc Anh hắc vân nang ghi trong Giám bảo bí lục.
- Thúc Anh hắc vân nang? Cái tên này cũng thật lạ. - Thái Thúc nghe thấy vậy thì xen vào.
- Cái pháp bảo này ở trong giới tu đạo thượng cổ chủ yếu là để bắt Nguyên anh của đối phương. - Nạp Lan Nhược Tuyết giải thích:
- Sau bao lần thay đổi của giới tu đạo, pháp thuật và trận pháp của
chúng ta bây giờ, thậm chí là cả phương pháp luyện bùa cũng hoàn toàn
khác với pháp thuật của giới tu đạo thượng cổ. Mà thời đó dường như
chuyện ngưng kết Nguyên Anh so với chúng ta còn khó hơn một chút. Nhưng
điểm khác với đạo pháp Nguyên Anh bây giờ đó là đạo pháp Nguyên Anh
thượng cổ một khi dùng Nguyên anh bỏ chạy có thể giữ lại gần như toàn bô tu vi. Sau khi có được thân thể thì nhanh chóng hồi phục lại. Cho nên
trong giới tu đạo thượng cổ vẫn cho rằng chuyện diệt được thân thể của
đối phương không phải là đại thắng. Đối với họ tiêu diệt được Nguyên Anh của đối thủ mới xem như hoàn toàn chấm cứt. Chỉ có điều bản thân Nguyên Anh rất nhẹ, hơn nữa người tu đạo thời cổ có được Nguyên Anh đều có độn pháp cho Nguyên Anh sử dụng với tốc độ cực nhanh. Cho nên trong giới tu đạo thượng cổ cũng xuất hiện rất nhiều pháp bảo đối phó với Nguyên Anh
bỏ chạy. Mà cái Thúc Anh hắc vân nang này chính là một loại pháp bảo như thế.
Nạp Lan Nhược Tuyết dừng một chút rồi tiếp tục giải thích:
- Vào thời đại huyền bảo, phần lớn pháp bảo đều phải dồn chân nguyên tới một mức độ nhất định mới có thể sử dụng. Sử dụng bất cứ pháp bảo nào
cũng cần phải có thời gian. Chỉ có điều danh tiếng và uy lực của huyền
bảo quá lớn cho nên hiện tại người tu đạo mới chỉ biết tới huyền bảo mà
không biết rằng đặc tính của cổ bào không khác với huyền bảo nhiều lắm.
Vào thời đại sau đó, mới từ từ xuất hiện cổ bảo có thể sử dụng nhanh
hơn. Cái Thúc Anh hắc vân nang này chính là pháp bảo xuất hiện sau đó
Nạp Lan Nhược Tuyết lại nói tiếp:
- Hơn nữa, đạo pháp Nguyên Anh thượng cổ còn có một sự khác biệt với bây giờ đó là có thể luyện hóa một cái pháp bảo lợi hại vào trong Nguyên
Anh để bảo vệ, tương đương với việc Nguyên Anh có thêm một cái pháp
thuật thiên phú. Phạm vi bao phủ của Thúc Anh hắc vân nang rất rộng, bên trong lại có những trận pháp khác nhau và có lực giam giữ Nguyên Anh.
Hơn nữa nó có thể khắc chế cơ bản pháp bảo Nguyên Anh. Trong giới tu đạo thượng cổ, sau khi sử dụng thứ pháp bảo như thế này để bắt Nguyên Anh
có rất nhiều cách luyện hóa Nguyên Anh đối phương, cướp lấy pháp bảo
Nguyên Anh. Hoặc là có thể luyện chế Nguyên Anh thành pháp bảo hay pháp
thuật. Vào thời đại trước kia, trong tay người tu đạo cấp cao có lẽ đều
có một hai thứ nhằm vào pháp bảo Nguyên Anh. Chỉ có điều lực lượng trong những loại pháp bảo đó so với Thúc Anh hắc vân nang còn mạnh hơn. Không biết cái Thúc Anh hắc vân nang này là vật phỏng chế hay là dựa trên cơ
sở của nó mà luyện ra.
- Nạp Lan Nhược Tuyết! Ngươi nói đạo pháp Nguyên Anh thượng cổ có thể
luyện hóa một cái pháp bảo vào trong Nguyên Anh? - Lạc Bắc nghe thấy vậy thì chợt có một ý nghĩ.
- Đúng thế! Lúc trước, phần lớn đạo pháp Nguyên anh đều như vậy. Có điều sau đó đạo pháp Nguyên anh bị pháp quyết thân ngoại hóa thân ảnh hưởng, lại cảm thấy khí kim thiết của pháp bảo có phần ảnh hưởng tới tuổi thọ
của Nguyên Anh, cảm giác thứ đạo pháp này có tuổi thọ không dài cho nên
mới từ từ chuyển sang thành đạo pháp Nguyên Anh như hiện nay. - Nạp Lan
Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Lạc Bắc:
- Ngươi hỏi vậy là vì người tu đạo có Ngân Từ xạ tuyến?
Lạc Bắc gật đầu. Mặc dù trong nháy mắt khi Độc Nhân vương sử dụng độn
pháp Nguyên anh bị thần cung Toái Hư tiêu diệt nhưng lúc đó Lạc Bắc cũng nhìn thấy khá rõ. Khi đó trong Nguyên anh của Độc Nhân vương có một thứ pháp bảo nhìn như viên ngọc màu đen. Hơn nữa cái pháp bảo đó như hòa
tan với Nguyên anh, giống như một cái áo giáp, hoàn toàn khác với việc
bây giờ luyện hóa pháp bảo vào trong người rồi thả ra.
- Người này hoàn toàn sử dụng cổ bảo, hơn nữa khi ta nhìn thấy y cũng
cảm nhận hơi thở của y rất lạ. Tới giờ thì có lẽ là do y tu luyện Đạo
pháp Nguyên anh thượng cổ. - Sau khi gật đầu, Lạc Bắc hơi nhíu mày:
- Ngay cả Nam Cung Tiểu Ngôn cũng không biết được lai lịch của người đó thì đúng là cổ quái.
- Có thể là do y tìm được động phủ của một người tu đạo thượng cổ sau đó nhận được sự thừa kế. - Lạc Bắc nháy mắt:
- Lạc Bắc! Ngươi có pháp thuật luyện hóa thần hồn và Nguyên anh . Cái pháp bảo này có thể nói là có tác dụng lớn với ngươi.
Lạc Bắc gật đầu. Trong bộ pháp quyết mà hắn có được từ Tam Thiên phù đồ
đúng là có pháp thuật luyện hóa thần hồn và Nguyên anh, cùng với Tịch
diệt chi hỏa. Mà một người tu đạo luyện tới Nguyên anh, Nguyên anh có
thể rời khỏi thân thể thì trong đó cũng ẩn chứa chân nguyên kinh người.
Bởi vì bản thân Nguyên Anh là nơi ngưng kết chân nguyên mà thành. Nó so
với chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể còn mạnh hơn nhiều. Mà có thể
luyện hóa được Nguyên anh thì tương đương luyện hóa chân nguyên trong
đó. Hiện tại đối với Lạc Bắc mà nói thì bất luận là Vọng Niệm Thiên
Trường Sanh kinh hay pháp quyết có được từ Tam Thiên phù đồ đều sử dụng
tới một vạn ba ngàn chư thiên. Nếu có thể luyện hóa được một ít Nguyên
Anh, đối với việc nâng cao tu vi, thậm chí luyện thành phân thân thứ
hai, thứ ba... Bản mệnh kiếm nguyên đều có tác dụng không thể tưởng
tượng được.
Chỉ có điều trong giới tu đạo sau nhiều thay đổi, hiện tại độn pháp
Nguyên Anh có khả năng so với giới tu đạo thượng cổ còn nhanh hơn. Mặc
dù có pháp bảo và pháp thuật cực mạnh nhiều lắm cũng chỉ có thể tiêu
diệt chứ không thể bắt được. Hơn nữa Nguyên Anh của đối phương trong
hoàn cảnh không chạy trốn được cũng sẽ tự nổ chứ không để cho đối phương lợi dụng. Hiện tại, có được cái pháp bảo chuyên bắt Nguyên Anh thì sau
này đúng là có tác dụng rất lớn.
- Chỉ có điều sử dụng cái pháp bảo này như thế nào? - Gật đầu một cái, Lạc Bắc liền hỏi:
- Nếu không biết cách sử dụng thì có được nó cũng vô dụng. Bích Căn sơn
nhân không nghiên cứu về cổ bảo nên cũng không thể tìm ra được cách sử
dụng.
- Sử dụng cổ bảo chỉ có một phương pháp hết sức đơn giản. - Nạp Lan Nhược Tuyết nói:
- Chỉ cần dồn chân nguyên rồi sử dụng như phi kiếm là được.
Vừa nói, Nạp Lan Nhược Tuyết vừa rót một luồng chân nguyên vào trong cái túi tơ màu đen. Chỉ thấy trong nháy mắt nó liền tản ra ánh sáng rồi lập tức bay ra khỏi tay Nạp Lan Nhược Tuyết mà hóa thành một đám mây đen.
- Trong cái pháp bảo này có rất nhiều trận pháp, so với pháp bảo bố trí
trận pháp của chúng ta bây giờ còn to hơn nhiều. Mặc dù không thể luyện hóa được nó vào trong người nhưng cũng không dễ bị đối thủ đánh rơi.
Nạp Lan Nhược Tuyết sử dụng cái pháp bảo đó một chút rồi nói với Lạc Bắc.
- Được rồi! Lần này Hoàng Vô Thần trộm gà không xong còn mất nắm gạo,
lại tặng không cho chúng ta cái pháp bảo này. - Thái Thúc hưng phấn nhìn đám mây đen trên đầu rồi quay sang nói với Lạc Bắc:
- Bây giờ không còn sự uy hiếp của thần cung Toái Hư, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Chúng ta tới Nam Thiên môn vào Tử kim hư không. - Lạc Bắc chẳng hề chần chừ nói ngay:
- Chúng ta có thể đợi Hâm Duyệt hồi phục, sau khi sử dụng được thần cung Toái Hư đối với chúng ta cũng coi như thêm một sự bảo đảm. Cho nên
chúng ta cũng không phải vội, cứ xem Hoàng Vô Thần định làm gì rồi quyết định sau. Ta chuẩn bị để cho Đông Bất Cố đi hòa đàm với người của Hoàng Vô Thần lấy thần cung Toái Hư hoặc là ta đơn độc tới gặp y để đổi Lạn
Hàng và Huyền Vô Kỳ. Thần cung Toái Hư không thể giao cho chúng. Nếu bọn chúng thật sự muốn trao đổi vậy thì có thể kéo dài một thời gian nhất
định để đảm bảo trong khoảng thời gian này Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ không sao. Còn nếu muốn ta đi một mình tới gặp, thì nhiều lắm ta mất đi một
cái phân thân, không chừng còn có thể cảm nhận được bí mật của Hoàng Vô
Thần. Đồng thời nhân lúc này, chúng ta tới Tử Kim hư không, nghĩ cách
tìm lấy Thiên thần tinh thạch.
- Được! Chúng ta tới ngay Tử kim hư không. - Thái Thúc gật đầu rồi nói:
- Trong Tử Kim hư không có rất nhiều nguyên liêu luyện chế pháp bảo. Cho dù không tìm được thiên thần tinh thạch để chữa cho tiểu Trà nhưng cũng có thể tìm được những chí bảo khác để tăng cường thực lực cho chúng ta.
Trong một cái không gian rộng lớn không nhìn thấy đâu là cuối, một cái
trận pháp đã yên lặng mấy ngàn năm đột nhiên phát sáng. Theo vầng sáng
tỏa ra rực rỡ, bóng dáng của Lạc Bắc cũng xuất hiện.
- Đây là Tử Kim hư không trong truyền thuyết?
Sau chút ngơ ngác, Lạc Bắc bắt đầu quan sát xung quanh.
Mặc dù Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng rất muốn tiến vào không
gian loạn lưu mà chỉ có người tu đạo thượng cổ mới tới được. Nhưng do
tấm tinh đồ chưa hoàn chỉnh, hơn nữa đám người Nhan Thọ sơn cũng chưa hề dựa vào cái trận pháp truyền tống này để tới Tử Kim hư không cho nên
không ai biết được sau khi truyền tống, tình hình ở đó sẽ như thế nào.
Vì vậy để đảm bảo an Toàn... Lạc Bắc sử dụng phân thân do Thần Kiêu pháp giới hóa thành mà tới đây điều tra trước.
Có lẽ do pháp lực dao động trong trận pháp nên khi được truyền tống tới
đây, khí huyết và chân nguyên của phân thân Lạc Bắc liên tục bốc lên
khiến cho hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Mất một lúc mới hồi phục lại
được, hắn bắt đầu quan sát. Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn mang tới cho Lạc Bắc một sự rung động
rất mạnh.
Lạc Bắc nhìn thấy trong phạm vi mấy trăm trượng quanh nơi đặt trận pháp, trên mặt đất đều được rải một thứ chất liệu giống như bạch ngọc. Có hơn bảy mươi cái cột màu đen đứng sừng sững. Trên mặt đất và những viên đá
đều khắc đầy các loại bùa huyền ảo. Cách chỗ Lạc Bắc đang đứng có một
viên tinh thạch màu lam cao hơn một người.
Xung quanh viên tinh thạch đó được khảm toàn bộ tinh kim màu vàng. Một
luồng ánh sáng màu lam từ viên tinh thạch khổng lồ đó tản ra, thấm vào
trong cái trận pháp khổng lồ.
Toàn bộ trận pháp được bố trí trên một tảng thiên thạch. Không biết
người tu đạo thượng cổ sử dụng cách nào mà tảng thiên thạch này chỉ lơ
lửng trên không trung, không hề nhúc nhích. Mà xung quanh tảng thiên
thạch được bao phủ bởi một làn ánh sáng màu vàng nhạt, thi thoảng lại có những viên thiên thạch màu tím bay tới đập trúng màn ánh sáng nhưng
không xuyên qua được mà tan thành bụi phấn. Lạc Bắc thử một đạo kiếm khí cũng không cảm thấy có gì trở ngại cho thấy vầng ánh sáng bảo vệ cái
trận pháp truyền tống đó thật là kỳ lạ.