_ Trong tiếng cười điên dại, bốn ngọn lửa to bằng cái đấu có màu đỏ sậm, đỏ son, vàng óng và màu trắng xuất hiện xoay tròn quanh người Tổ Lũng.
Bốn ngọn lửa xoay tròn quanh người y giống như bốn cái nỏ bắn ra vô số
những đóm lửa về phía Huyền Vô Kỳ.
- Ngươi nghĩ là có thể thắng được ta?
Huyền Vô Kỳ cũng không hề né tránh, hai búng vào hư không khiến cho
từng lớp không khí nổ tung giống như pháo hoa rồi hình thành hơn mười
tảng đá tròn, tạo thành một cái trận thế gắn bó trong không trung ngăn
cản những đóm lửa kia lại. Đồng thời với việc ngăn chặn những đốm lửa
đó, hai tay của Huyền Vô Kỳ lại bắt pháp quyết. Từng luồng khí vàng đột
nhiên xuất hiện tạm thành một Khôi lỗi hệ thổ to bằng người gã. Trong
nháy mắt xuất hiện tới cả mười con. Từ người chúng khí vàng tản ra tràn
ngập còn Huyền Vô Kỳ ẩn nấp trong đó thu kiếm quang lại khiến cho không
thể nhận rõ gã đang ở đâu.
- Ngoại trừ chiêu này ra ngươi còn biết cái gì?
Mất đi hơi thở của Huyền Vô Kỳ lại nhìn thấy hơn mười khôi lỗi hệ Thổ
từ bốn phương tám hướng bay vọt về phía mình, Tổ Lũng cười lạnh móc ra
một cái kính nhỏ màu bạc. Y phất tay một cái lập tức có thể thấy được vị trí của Huyền Vô Kỳ trên cái kính. Tổ Lũng chỉ tay một cái, một tia lửa to bằng ngón tay lại bắn về phía Huyền Vô Kỳ.
- Hóa ra đã chuẩn bị pháp bảo có thể phát hiện được hơi thở của ta.
Huyền Vô Kỳ cũng chỉ một ngón tay, trước ngọn lửa chợt xuất hiện một
tảng đá màu vàng dài hơn một trượng. “ Xoẹt! “ Tia lửa bắn trúng tảng đá lại giống như vừa rồi tách ra thành mấy trăm tia lửa. Tuy nhiên tảng đá hình quả trứng cũng nổ bung hóa thành một lớp nguyên khí hệ Thổ màu
vàng bao phủ mấy trăm tia lửa đó vào bên trong.
Sau khi nguyên
khí hệ Thổ bao phủ mấy trăm tia lửa vào bên trong thì chợt thít chặt rồi hóa lại thành hình dạng ban đầu. Những tia lửa giống như những cây châm liên tục đâm vào tảng đá khiến cho nó nổ tung nhưng lớp nguyên khí hệ
Thổ tản ra lại lập tức bọc thành một lớp khác ở bên ngoài khiến cho
những tia lửa không thể thoát ra được.
Tổ Lũng biến sắc, giơ
tay chộp một cái lấy ra một cây đèn màu tím. Trong nháy mắt từ cây đèn
có hơn mười tia lửa xuất hiện khiến cho đám khôi lỗi hệ Thổ tới gần y
trong phạm vi năm trượng liền bị đốt cháy. Nhưng khi ấn quyết của Huyền
Vô Kỳ hình thành vô số những tảng đá đang lơ lửng trong không trung lập
tức tập trung lại rồi biến thành một người đá khổng lồ cao tới mấy chục
trường. Hai tay nó bóp lại nắm lấy Tổ Lũng vào trong tay mà nghiền nát.
Xèo! Xèo! Xèo!
Dưới sự tác động từ chân nguyên của Tổ Lũng, bốn ngọn lửa xoay tròn
quanh người y liền bắn ra vô số đốm lửa đánh cho toàn bộ lớp vỏ ngoài
của người đá khổng lồ chảy thành dung nham giống như sáp dầu rơi xuống
đất. Người đá khổng lồ cũng nhanh chóng nhỏ đi nhiều. Hai tay của nó
khép lại nhưng cũng không bắt được Tổ Lũng. Trong nháy mắt, Tổ Lũng cũng đã bay về phái sau mười trượng tuy nhiên hai tay của người đá vỗ vào
nhau làm cho vô số dung nham bắn ra. Tổ Lũng bị người đá thu hút sự chú ý nên không cẩn thận bị một đạo kiếm quang lao tới, không né tránh kịp mà bị trúng đòn. Trên lưng y xuất hiện một vết thương thật sâu.
Trong tiếng kêu đau đớn, Tổ Lũng vọt lên cao, lướt qua đỉnh đầu của
người đá. Mặc dù hiện tại Tổ Lũng cũng đã tu luyện được vài thứ pháp
thuật có thể bù đắp chỗ khiếm khuyết trước đây, công kích xa hơn mười
trượng nhưng phần lớn pháp thuật của y cũng chỉ có tác dụng trong vòng
hai mươi trượng. Lúc này, bị phi kiếm của Huyền Vô Kỳ đánh trúng, Tổ
Lũng tránh đi khiến cho khoảng cách với Huyền Vô Kỳ lại xa tới ba mươi
trượng.
Nhìn thấy Tổ Lũng đang lao về phía mình như một mũi
tên, trong mắt của Huyền Vô Kỳ đầy sát khí. Cơ bản gã cũng chẳng hề trốn tánh nhìn thấy Tổ Lũng càng lúc càng tới gần liền trong nháy mắt hoàn
thành một đạo pháp quyết.
Hơn mười tảng đá màu đỏ tròn vo đột
nhiên xuất hiện trước mặt Tổ Lũng. Chưởng giáo núi Vương Ốc là Lăng Tư
lão đạo vốn luôn im lặng quan sát, cho dù Tổ Lũng bị chém trúng một kiếm cũng vậy. Nhưng khi Huyền Vô Kỳ phát ra đạo pháp thuật kia, cảm nhận
chút hơi thở từ hơn mười tảng đá màu đỏ, lão đạo có khuôn mặt dài như
ngựa chớp mắt mà quát lên chói tai:
- Tổ Lũng! Không được chống lại mấy viên đá đó.
Tiếng quát của Lăng Tư lão đạo vừa mới vang lên, Hách Thế Ma đứng bên
cạnh lão cũng chưa kịp phản ứng thì đã thấy từ người Tổ Lũng tản ra một
vầng lửa hừng hực. Chỉ có điều vầng lửa đó vừa mới chạm vào tảng đá thì
một tiếng nổ vang lên như có mười tiếng sấm. Hơn mười tảng đá nổ tung.
Vô số ánh lửa tạo thành một vầng lửa khổng lồ. Hơi nóng của nó tản ra
khiến cho Hác Thế Ma phải lùi lại một bước. Mãi cho tới khi y có thể
nhìn thấy thì đã không còn bóng dáng của Tổ Lũng.
Không ngờ Tổ Lũng bị vụ nổ làm cho hồn bay phách lạc, xương cốt không còn.
- Hừ!
Lăng Tư lão đạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không che giấu được cơn giận.
Trong tích tắc vừa rồi, lão cảm nhận được trong mấy tảng đá đó thấp
thoáng chút hơi thở của Lôi cương cùng với ngọn lửa. Chút hơi thở đó
khiến cho lão kịp hiểu ra pháp thuật của Huyền Vô Kỳ chuyên sử dụng để
khắc chế pháp thuật hệ Hỏa. Cho dù lão lên tiếng nhắc nhở nhưng vẫn chậm một chút. Trong cơn giận của mình, Tổ Lũng phóng ra pháp quyết vừa lúc
toàn bộ nhưng tảng đá nổ tung mà tan xương nát thịt, không kịp thốt lên
tiếng kêu.
- Ngươi tu luyện pháp thuật gì mà có uy lực mạnh như vậy?
Đôi mắt đẹp của Bạch lạc tiên tử vì vụ nổ cũng hơi nhíu lại. Nhưng nàng lại nở nụ cười:
- Có điều tu vi của ngươi vẫn còn hơi thấp. Nếu ngươi có thể tu luyện
được ra Nguyên Anh, tốc độ thi triển pháp thuật nhanh hơn bây giờ một
nửa thì cho dù tỷ tỷ của ta có thực lòng muốn đối đầu với ngươi cũng
chưa chắc đã ngăn được. Có điều hiện tại ngay cả Tổ Lũng cũng làm cho
ngươi bị thương, ngươi muốn vào núi Đại Đông lại càng khó khăn. Lăng Tư
lão đạo có lẽ sẽ không nhịn được mà ra tay với ngươi đấy.
-
Không ngờ ngươi còn trẻ tuổi mà đã có được tu vi như vậy. - Ánh mắt của
Bạch Lạc tiên tử vừa mới chạm vào Lăng Tư lão đạo thì trong lòng cũng
nghĩ như thế. Lăng Tư lão đạo bước về phía trước nhìn Huyền Vô Kỳ rồi
nói:
- Để cho ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?
Huyền Vô Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Tư lão đạo nhưng không trả lời. Từng vầng nguyên khí hệ Thổ như những đóa hoa cúc vọt tới người đá.
- Ngươi thật sự nóng vội. - Thấy Huyền Vô Kỳ làm như vậy, Bạch Lạc tiên
tử thầm cười khổ mà lắc đầu. Nàng lập tức nói với Lăng Tư lão đạo:
- Lăng Tư chân nhân! Huyền Vô Kỳ vừa mới đấu với Tổ Lũng, hiện tại ngài
muốn ra tay với hắn có khác nào xa luân chiến. Còn đâu ra sự công bằng
nữa?
- Bạch Lạc tiên tử !Ta tự mình ra tay với gã là đã nể mặt
lắm rồi. Tiên tử đừng có quên thân phận của mình mà đi bảo vệ cho thứ
nghiệt đồ này. - Lão đạo Lăng Tư âm trầm nhìn Bạch Lạc tiên tử rồi nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành kẻ địch với Côn Luân?
- A? - Bạch Lạc tiên tử cười nhẹ:
- Tại sao lão đạo Lăng Tư lại nói vậy? Chúng ta ở đây chỉ để ngăn cản
người tiến vào núi Đại Đông. Ta chưa thả hai người đó đi thì làm sao có
thể nói ta là địch với Côn Luân?
- Bạch Lạc tiên tử! Ta cũng
không phải là Tổ Lũng. Nếu ngươi còn tiếp tục giằng co ta cũng không
ngại phân tài cao thấp đâu. - Lão đạo Lăng Tư cụp mắt xuống, cười lạnh:
- Nếu như vô tình để cho hai người này có một người đi vào thì Kỳ Liên Liên Thành sẽ coi chúng ta như thế nào?
Bạch Lạc tiên tử hơi biến sắc. Mặc dù có cảm tình với Huyền Vô Kỳ nhưng Bạch Lạc tiên tử cũng không dám vì điều đó mà đứng vào vị trí đối đầu
với Côn Luân. Nàng có mặt ở đây bởi vì hiểu rất rõ Côn Luân là một thế
lực mạnh như thế nào, nếu mình đối đầu với Côn Luân chỉ sợ sẽ bị con
quái vật đó nghiền nát.
- Lạn Hàng sư huynh! Chúng ta cùng xông lên.
Khi Bạch Lạc tiên tử bị câu nói của Lăng Tư đạo nhân ngăn cản, Huyền Vô Kỳ cũng nói với Lạn Hàng câu đó.
Hôm nay, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng có mặt ở đây cũng không phải luận bàn
đấu pháp nâng cao tu vi. Mục đích của cả hai cũng chỉ có một đó là phải
tiến vào núi Đại Đông kề vai chiến đấu với Lạc Bắc. Huyền Vô Kỳ cơ bản
không có tâm trạng quyết phân thắng bại với Lăng Tư đạo nhân.
- Đi.
Lạn Hàng gật đầu. Trên người Lạn Hàng cũng không hề có khí chất kiên
quyết. Mặc dù y là sư huynh của đám người Lạc Bắc và Huyền Vô Kỳ nhưng
cho dù ở cùng với họ thì y cũng không phải là người quyết định. Trong
trường hợp nào, y cũng hỏi ý kiến của đám người Lạc Bắc. Nhưng cho dù
Lạc Bắc, Thái Thúc hay Huyền Vô Kỳ quyết định như thế nào thì y cũng
không hề do dự.
Huyền Vô Kỳ còn chưa dứt lời, Lạn Hàng đã gật đầu rồi cùng với gã lao đi.